Trong huyện nha Sài Tang, Lưu Chính và 30 nha dịch đều ngồi trầm ngâm không nói gì. Bọn họ vừa mới nhận được tin tăng cường chính sách cấm đi lại ban đêm, không chỉ có người dân bình thường đi trên đường mà ngay cả nha dịch bản địa cũng không được dời khởi huyện nha. Tất cả đều ở trong huyện nha.
Tin này khiến Lưu Chính và đám thuộc hạ của y cảm thấy kỳ lạ. Vốn tưởng rằng quân Giang Đông muốn truy ra việc kho thành bị phóng hỏa nhưng xem ra tình hình này thì không phải vậy. Quân Giang Đông cũng không gọi từng nhà đến điều tra, đường phố yên tĩnh đến đáng sợ. Thậm chí binh lính tuần tra cũng ít đi rất nhiều.
- Nếu không có lính tuần tra, chúng hãy ra ngoài xem xem. Trốn ở chỗ này thì có tin gì chứ?
Một gã thuộc hạ rốt cuộc đã không kìm nổi mà lên tiếng.
Ánh mắt của mọi người đều trở nên linh hoạt, sắc lạnh nhìn về phía người này. Y sợ đến mức không dám lên tiếng được nữa. Bọn họ là Ưng Kích quân, quy tắc đầu tiên của bọn họ chính là im lặng nghe lệnh, không được có bất kỳ câu hỏi nào.
Lưu Chính lạnh lùng nói:
- Hôm nay cảnh cáo trước một lần, nếu còn có lần thứ hai thì cút ra khỏi Ưng kích quân.
Trong phòng lại trở về yên tĩnh, Lưu Chính đang đợi tin của Chu Tuần. Chu Tuần đã bị gọi vào quân doanh hơn 1 canh giờ rồi phải có tin rồi chứ.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân đi vào. Chu Tuần vội vàng đi tới, nhìn Lưu Chính ra hiệu rồi quay về phòng của mình.
Lưu Chính liền đi theo vào:
- Chu huyện lệnh, xảy ra chuyện gì vậy?
Chu Tuần không yên, y ngồi xuống thở dài một tiếng:
- Ta gặp Trương Chiêu ông ta hỏi ta có muốn đi Giang Đông mở rộng không? Ta nói nhà ta ở Sài Tang không muốn đi Giang Đông. Sau đó bọn họ nhốt ta vào một cái lều nhỏ, một lúc sau có 2 tên lính thả ta ra. Không đầu không đuôi khiến ta không hiểu gì cả.
Lưu Chính trầm tư một lát rồi lẩm bẩm:
- Lẽ nào quân Giang Đông muốn rút lui?
Chu Tuần gật đầu nói:
- Ta cũng có cảm giác như vậy. Lúc về có gặp Lỗ Túc, y bảo ta hãy tự bảo trọng, không biết có phải là cáo biệt ta không?
Lưu Chính liền căng thẳng, nếu quân Giang Đông muốn rút lui thì đây là tin tình báo trọng địa nhưng chưa có chứng cớ xác thực. Y cũng không thể bẩm báo cho quân Giang Hạ được, một gã nha dịch ở cửa nói:
- Khởi bẩm huyện lệnh, quân Giang Đông canh ở cửa nha môn đã rút lui rồi.
Lưu Chính và Chu Tuần ngơ ngác nhìn nhau. Xem ra quân Giang Đông muốn rút lui thật rồi. Lưu Chính quyết định nhanh nói:
- Ta lập tức phái người vượt sông báo tin.
Phía bắc ngoại thành Sài Tang, có rất nhiều binh sĩ Giang Đông xếp hành trên bến thuyền. Bao gồm cả bến thuyền, thủy trại quan Giang Đông đểu trở trên mặt nước, thả neo gần 800 chiến thuyền.
Trên tường thành, Tôn Quyền lặng lẽ nhìn chăm chú đội quân trên thuyền Lúc này trong lòng y tràn đầy sự bất an. Đêm này là một đêm khó khăn nhất mà y phải trải qua trong nhiều năm trở lại đây, thậm chí liên quan đến cả vận mệnh của Giang Đông.
Lúc này Từ Thịnh bước nhanh đến trước mặt Tôn Quyền thi lễ nói:
- Chu đô đốc mời Ngô hầu lên thuyền.
Trong lòng Tôn Quyền có một cảm giác u sầu khó tả, rốt cuộc cũng phải đi. Y nhìn Từ Tịnh lại hỏi:
- Từ tướng quân, vết thương của ngươi sao rồi?
- Vết thương của ty chức không sao, chỉ bị ít gỗ vụn cứa vào làm bị thương không có ảnh hưởng gì lớn.
Tôn Quyền gượng cười nhưng rồi lại thở dài một tiếng nói với Từ Thịnh:
- Từ tướng quân, ngươi vất vả lắm mới lấy lại được Sài Tang rồi lại phải bỏ cuộc, ta thật xin lỗi!
Ánh mắt của Từ Thịnh u buồn cúi đầu:
- Ty chức không có bất kì suy nghĩ nào, chỉ biết thi hành mệnh lệnh!
Tôn Quyền cũng không thể nói gì hơn, y vỗ vỗ vai của Từ Thịnh. Vừa đi xuống thành Tôn Quyền nhìn thấy Thái Sử Từ và Chu Thái liền hỏi:
- Sao các ngươi không lên thuyền, có chuyện gì sao?
Thái Sử Từ và Chu Thái do dự, cuối cùng Chu Thái đi lên nói trước:
- Khởi bẩm Ngô hầu, rút quân như vậy các tướng sĩ đều cảm thấy không cam lòng. Còn 5 vạn quân đội và hơn 700 thuyền chiến hoàn toàn có thể quyết chiến với quân Giang Hạ, xin Ngô hầu hãy suy nghĩ kĩ.
Thái Sử Từ cũng đi lên trước nói:
- Chúng ta có thể phái một đội quân đi đường bộ tấn công Vũ Xương, vây Ngụy cứu Triệu. Ty chức nguyện lĩnh lệnh lên bắc chia sẻ mối ưu lo cho Ngô hầu.
Tôn Quyền điều quân Trình Phổ đến Sài Thành chính là để phái y tấn công Vũ Xương bằng đường bộ nhưng bây giờ kế hoạch đều thất bại. Tôn Quyền thầm nghĩ rút khỏi Kinh Châu. Y lạnh lùng liếc nhìn Thái Sử Từ và Chu Thái, rất bất mãn mà nói:
- Các ngươi muốn phản ta lập tân chủ khác sao?
Những lời nặng nề này khiến hai người kia sợ đến mức vội vàng quỳ xuống:
- Ty chức không dám!
- Nếu đã như vậy thì vì sao không chấp hành mệnh lệnh của ta? Còn dám đến mặc cả với ta à?
Hai người thầm thở dài một tiếng. Đã nói đến bước này rồi thì ai còn dám khuyên nữa. Bọn họ đành đứng lên thi lễ nhanh chóng lui xuống. Tôn Quyền nhìn bọn họ đi xa liền hừ một tiếng, nhanh chóng đi ra ngoài thành.Vừa đi thì trong thành có động nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau.
Tôn Quyền quay đầu lại, chỉ thấy em gái Tôn Thượng Hương cưỡi ngựa lao như bay tới. Tôn Quyền đau đầu, đầu tiên là Chu Thái và Thái Sử Từ, bây giờ lại là em gái cũng muốn chạy đến, lẽ nào nó lại muốn khuyên can mình sao?
Có lính thông báo cho Tôn Thượng Hương chuẩn bị rút khỏi Sài Tang. Điều này khiến nàng kinh ngạc và phẫn nộ, rút lui chỉ là nói dễ nghe hơn chạy trốn mà thôi. Nàng cho rằng quân Giang Đông chỉ tạm thời rơi vào hoàn cảnh xấu, binh lực như vậy mà bỏ chạy thì đây là nỗi sỉ nhục cho quân Giang Đông, là một hành vi của loại người nhu nhược.
- Huynh trưởng, vì sao phải bỏ chạy?
Tôn Thượng Hương ghìm chặt chiến mã nổi giận đùng đùng hỏi.
Tôn Quyền trầm mặt xuống:
- Đây không phải là chuyện muội nên hỏi.
- Bất kỳ một tướng sĩ nào cũng không chấp nhận rút lui như vậy. Ngàn dặm xa xôi từ Giang Đông đến, hao phí bao nhiêu lương thảo. Quân địch vừa mới bày thế trận như vậy đã sợ đến mức phải rút lui, đây mà là quân Giang Đông sao? Chúng ta quay về như vậy biết giải thích thế nào với các phụ lão Giang Đông?
Tôn Quyền lắc đầu, kìm chế cơn tức trong lòng nói:
- Đây là chiến lược đã được sắp xếp, muội không cần phải nghĩ quá nhiều.
- Muội không hiểu chiến lược gì cả, nhưng muội biết bây giờ phải chịu thất bại rút về Giang Đông. Lẽ nào huynh trưởng dẫn đại quân đi Kinh Châu một chuyến chỉ là để rút quân? Nếu đã như vậy thì lúc trước cần gì phải ra quyết sách này?
Trong lòng Tôn Quyền đau nhói, y giật đến tím mặt thét lệnh:
- Bắt lại cho ta.
Bọn thị vệ xông lên trước, Tôn Thượng Hương cũng vô cùng tức giận, nàng rút Thanh Nguyệt kiếm ra hô lớn:
- Ai dám đụng vào ta, ta sẽ làm thịt người đó.
Bọn thị vệ dừng lại không ai dám lên tiếng. Tôn Quyền càng tức giận hơn:
- Bắt lại!
Không đợi cho bọn thị vệ xông lên trước, Tôn Thượng Hương đã đâm một kiếm vào chiến mã, chiến mã bị thương rống lên, móng trước hất lên thật cao mạnh mẽ như mũi tên lao thẳng ra ngoài thành. Nhìn bóng muội muội đi xa, Tôn Quyền vừa tức vừa hận, y hận là đã làm hư nàng rồi.
Nhưng dù sao đó cũng là em gái của mình, y không thể không lo. Tôn Quyền lập tức chỉ vào đám thị vệ phía sau:
- Trông chừng Thượng Hương công chúa, không được để nó quay lại Sài Tang.
Tuy thủy chiến ban ngày đã chấm dứt, quân Giang Đông kết thúc việc rút lui nhưng thực tế chính là quân Giang Đông đang rút lui, chấm dứt đại chiến. Trong quân Giang Hạ cũng vô cùng bận rộn, sắp xếp tù binh, chăm sóc thương binh. Trong thủy trại, mấy chiếc thuyền lớn từ từ kéo những chiếc thuyền hỏng đến góc phía đông bắc để sửa chữa.
Chiếc thuyền lớn đậu mãi bên ngoài thủy trại. Lưu Cảnh đứng khoanh tay ở phía nam mặt sông. Hôm nay mới là ngày thứ hai hắn đến Sài Tang. Cuộc thủy chiến mới chấm dứt nhưng hắn vẫn cảm cảm giác được chiến dịch này sắp kết thúc rồi.
Sai lầm lớn nhất của Tôn Quyền chính là không nên phái Lỗ Túc đi cầu hòa. Điều này chứng tỏ y không đủ lòng tin. Xem ra chiến dịch của huyện Hoàn đúng là đã có tác dụng quyết định rồi.
- Châu mục cuối cùng vẫn quyết định không tiêu diệt Giang Đông, muốn đàm phám việc cầu hòa với Tôn Quyền sao?
Giả Hủ cười đi đến bên cạnh hỏi Lưu Cảnh.
Hắn gật đầu nhìn vào mặt sông, trầm giọng nói:
- Nếu ta quyết định đông chinh, thì phải buông tha cho Ba Thục và Quan Trung. Nhưng nếu muốn chinh phục Giang Đông thì ít nhất cũng phải cần 10 năm. Cho dù là như vậy Tào Tháo cũng sẽ dễ dàng làm đứt kế hoạch của chúng ta. Cân nhắc lợi hại, bây giờ Đông chinh mất nhiều hơn là được, chúng ta nên hướng tây.
Nói đến đây, Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn Giả Hủ cười hỏi:
- Lẽ nào quân sư thay đổi chủ ý bảo ta đông chinh sao?
- Đương nhiên là không rồi.
Giả Hủ cười nói:
- Hoàn toàn ngược lại, ta hy vọng Châu mục nhanh chóng chấm dứt chuyện của Giang Đông, bắt đầu tây chinh.
Lưu Cảnh thở dài rồi nói:
- Ta cũng muốn nhanh chóng chấm dứt! Nhưng có rất nhiều chuyện không phải ta muốn chấm dứt là có thể chấm dứt được. Còn phải ổn định thế cục Giang Đông rồi lại quay đầu tây chinh.
- Thấy Châu mục rất có lòng tin, vi thần cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Lưu Cảnh cười thản nhiên nói:
- Có lẽ cái này phải gọi là hình thế cho phép. Cái gọi là hình? Sức mạnh và cơ nghiệp chính là hình. Cái gọi là thế? Cơ hội chính là thế. Nếu Giang Đông không tây chinh, ta thực sự không tìm ra được lý do tấn công Giang Đông. Đây là do Tôn Quyền cho ta cơ hội, không bắt lấy ta sao có tạo thế đây? Hơn nữa, ta còn phải cảm ơn Tào Tháo, lão phong Trình Phổ làm Thái thú quận Nam cuối cùng đã tạo cho ta cơ hội này.
Giả Hủ ngẩn người ra:
- Lẽ nào Châu mục vẫn muốn đánh Giang Đông?
Lưu Cảnh gật đầu:
- Nếu không đập tan Giang Đông, sao ta có thể yên tâm mà tây chinh chứ?
Lúc này có một con thuyền canh gác chèo từ mặt sông tới. Một lát sau lính canh gác trên thuyền lên bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu mục, chúng ta phát hiện ra quân Giang Đông có dấu hiệu xuất binh. Có khoảng hơn 100 thuyền lớn nhỏ chạy ra khỏi thủy trại, có khả năng đêm nay sẽ tấn công quân ta.
Lưu Cảnh khẽ cau mày. Quân Giang Đông muốn tập kích ban đêm sao? Là phiên bản của đại chiến Xích Bích sao? Hắn lập tức quay đầu nói với Cam Ninh:
- Chú ý tăng cường phòng ngự, phòng ngừa vũ khí, đạn dược của quân Giang Đông sẽ tấn công trong đêm.
Cam Ninh đồng ý một tiếng rồi vội vàng đi chuẩn bị nghênh địch. Giả Hủ hơi ngạc nhiên lẩm bẩm:
- Quân Giang Đông tấn công ban đêm, hình như hơi sơ sài, lẽ nào?
Đúng lúc này lại có một con thuyền từ trạm canh gác tới, một tên lính hô to:
- Khởi bẩm Châu mục, có tin tình báo khẩn cấp từ Sài Tang.
Lưu Cảnh lập tức ra lệnh:
- Dẫn người đến đây.
Một lát sau có mấy tên lĩnh dẫn một người ra. Lưu Cảnh nhận ra đây là trợ thủ của Lưu Chính, Nha tướng Trình Thọ của Ưng Kích quân. Là một trong những người có kĩ năng bơi lội tốt nhất của Ưng Kích quân.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Lưu Cảnh hỏi.
Trình Thọ quỳ một gối xuống ôm quyền nói:
- Chúng ta phát hiện ra quân Giang Đông có dấu hiệu rút lui.Ty chức ra từ tây thành lại phát hiện ra quân coi giữ tây thành chỉ còn có mấy người, tất cả đã rút lui rồi.
Giả Hủ ở bên cạnh bừng tỉnh ngộ:
- Quả nhiên bị ta đoán trúng rồi, quân Giang Đông đêm nay tấn công là giả. Rút lui mới là thật, Tôn Quyền muốn rút khỏi Giang Đông rồi.
Lưu Cảnh đi lên mấy bước đứng ở mép thuyền nhìn về phía bờ bên kia một lát rồi bỗng quay đầu ra lệnh:
- Lệnh cho toàn quân hành động chặn quân Giang Đông rút lui.
Hơn 100 thuyền ra khỏi trạm canh gác thủy trại của quân Giang Đông nhanh chóng lao trên mặt nước. Nhiệm vụ của bọn họ là tập kích thủy trại của quân Giang Hạ trong đêm nay. Tái diễn cảnh tượng của đại chiến Xích Bích một lần nữa hỏa thiêu thuyền chiến quân Giang Hạ. Trên thuyền nhỏ chất đầy củi đốt, rải đầy lưu hoàng và hàng trăm thùng dầu hỏa mà Chu Du đã chuyển ra từ trước đó. Thuyền nhỏ theo gió đông mà hướng về phía thủy trại của quân Giang Hạ.
Cùng lúc đó, thuyền lớn chở đầy binh sĩ cũng nối đuôi nhau ra khỏi thủy trại xuôi dòng chạy về hướng đông. Thuyền đi đầu là thuyền của Tôn Quyền như một ngọn núi nhỏ di chuyển trên mặt sông.
Tôn Quyền nhìn mặt sông đen nhánh, trong lòng y có vô vàn phiền muộn. Như lời Thượng Hương em gái y nói, đã biết thất bại thì vì sao lúc trước còn đưa ra quyết sách tây chinh?
Tôn Quyền chợt nhớ ra một chuyện rồi vội vàng quay đầu nói với thị vệ:
- Thượng Hương công chúa đã lên thuyền chưa?