Rừng tùng tối ở phía đông, phía nam và phía tây đồng thời châm lửa, thế lửa thiêu đốt tốc độ rất mạnh, ngọn lửa mãnh liệt bị gió cuốn về hướng rừng tùng đen, lửa đỏ bay vút lên, ngọn lửa đáng sợ hướng lên bầu trời, bốn phía một mảnh màu đỏ, cắn nuốt rừng tùng, nhựa thông là chất dẫn cháy, phát ra tiếng vang, cây cối không ngừng đổ xuống, truyền đến từng đợt tiếng sét đánh chói tai.
Hai vạn quân Tào trong rừng tùng đen đã loạn cả lên, chạy về hướng bắc không có lửa.
- Là dầu hỏa! Dầu hỏa quân Giang Hạ!
Khói dầu gay mũi theo gió bay tới, binh lính Tào quân sợ tới mức hồn bay phách lạc, có người ở thê thảm hô to:
- Chúng ta bị chết cháy rồi!
Tiếng thét chói tai sợ hãi, âm thanh chạy trối chết, tiếng tức giận mắng chửi, tiếng kêu thảm thiết bị giẫm đạp, tiếng la khóc, binh lính quân Tào đã loạn, giẫm lên nhau, dưới đất đầy binh khí, khôi giáp và túi gạo, lúc này, không có ai đeo vật nặng trên lưng.
- Bình tĩnh! Không được hỗn loạn!
Chu Linh vung đao lớn kêu, liên tiếp chém mấy người trở mình, cũng không hiệu quả, tại nơi này thời điểm tính mạng nguy cấp, không có binh lính nghe mệnh lệnh của y, lúc này vài tên thân binh chạy gấp tới, hô lớn:
- Tướng quân, ngoài bìa rừng có quân Giang Hạ, không thể đi ra ngoài!
Chu Linh quay đầu nhìn bốn phía, nam, tây, đông ba mặt đều bị đại hỏa vây quanh, thế lửa càng lúc càng lớn, y chợt phát hiện phía tây nam có chỗ hổng, lửa lớn còn chưa khép lại, Chu Linh không chút do dự, trở mình lên ngựa chạy về hướng tây nam.
Đại hỏa thiêu đốt người, đến chiến mã cũng trở nên điên cuồng, hơi nóng chĩa vào, chạy đến hướng tây nam là chỗ hổng duy nhất, phía sau y có không ít binh lính đã chạy về chỗ lỗ hổng, nhưng thế lửa lan tràn quá nhanh, làm chiến mã Chu Linh mới vừa từ chỗ hổng lao ra, mấy cây đại thụ bị lửa thiêu đốt đổ xuống ầm ầm, phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Chu Linh dừng ngựa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chỗ hổng đã bị lửa lớn phong kín, mười mấy tên binh lính ở trong lửa lớn giãy dụa, ở giữa còn có vài tên thân binh của y, trong lòng của y một trận ảm đạm.
Đúng lúc này, phía sau Chu Linh có một bóng đen đột nhiên xông ra, một trường mâu giống như rắn độc, vô thanh vô tức đâm về phía sau lưng của y, Chu Linh đang quay đầu xem xét thế lửa, không biết phía sau có đánh lén, y bỗng nhiên kịp phản ứng, quay đầu lại, lại nhìn thấy ánh mắt dữ tợn đầy thù hận của Mã Diên.
‘Phốc!' trường mâu đâm xuyên qua thân thể y, mũi thương lộ ra trước ngực.
- Đi chết đi!
Mã Diên hét lớn một tiếng, đâm Chu Linh ngã xuống xuống ngựa, Chu Linh kêu thảm một tiếng, chết thảm dưới trường mâu.
....
Ngay tại khi lửa lớn thiêu đốt mãnh liệt, Hoàng Trung dẫn mười ngàn quân đội ở trên quan đạo và trong rừng cây phía bắc chờ đã lâu, tay Hoàng Trung cầm đao lớn bật người ở trong rừng cây, lạnh lùng nhìn binh lính quân Tào chạy ra, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh dường như trong dự liệu.
Hoàng Trung có kinh nghiệm cuộc đời vài thập niên, lão biết loại lạnh thấu xương cuối mùa thu, sau khi binh lính dầm mưa, sẽ không có ai mặc giáp ngủ, nhất định sẽ cởi khôi giáp, vũ khí lạnh cũng vứt qua một bên, dưới tình huống như vậy, chỉ cần tạo ra hỗn loạn nghiêm trọng, binh lính trong lúc hỗn loạn chạy trốn, đến giáp nón trụ không kịp mặc, bọn họ chạy ra rừng tùng, chỉ đành bó tay chịu trói.
Mà biện pháp tốt nhất gây ra hỗn loạn chính là phóng hỏa, lợi dụng uy lực dầu hỏa lấy tốc độ nhanh nhất thiêu đốt, nhưng Hoàng Trung cũng không ngờ thế lửa lan nhanh như thế, hơn ngàn người ở phía nam không kịp chạy ra, bị lửa lớn nuốt sống.
Lúc này, Hoàng Trung thấy số lượng lớn binh lính quân Tào từ trong rừng tùng chạy ra, thời cơ đã tới, Hoàng Trung lớn tiếng hô:
- Vây quanh quân Tào, người đầu hàng có thể tha, người phản kháng giết không tha!
- Đông! Đông! Đông!
Tiếng trống trận gõ vang, mười ngàn quân Giang Hạ từ ba hướng vây quanh, trong đêm đen, đao thương như rừng, binh lính mặc khôi giáp xếp thành bức tường người, từ ba mặt vây quanh, chặn đường trốn của binh lính quân Tào, hoặc là quỳ xuống đất đầu hàng, hoặc là liều chết phá vây, hoặc là trở về địa ngục lửa rừng tùng.
Đại bộ phận quân Tào chỉ mặc áo đơn, chân trần trụi, không có khôi giáp, càng không có binh khí, quân Giang Hạ đằng đằng sát khí cưỡng bức, bọn họ không có lựa chọn nào khác, đành phải quỳ xuống đất đầu hàng,hàng loạt binh lính quân Tào quỳ xuống đất.
Nhưng Hoàng Trung không thấy đại tướng quân địch, khiến lão thấy hơi kỳ quái, đúng lúc này, mười mấy tên binh lính mang đến một gã tướng lĩnh Tào quân, tướng lĩnh Tào quân đi đường khập khiễng, trong tay còn đầu người máu đầm đìa.
Tướng lĩnh Tào quân ở trước ngựa Hoàng Trung quỳ xuống nói:
- Mạt tướng Mã Diên, vốn là phó tướng Tào quân, nhưng Chu Linh lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, đem mạt tướng đánh trọng thương, hiện ta đã giết người này, nguyện đầu hàng quân Giang Hạ!
Hoàng Trung liếc mắt một cái liền nhận ra đầu người đúng là chủ tướng quân Tào Chu Linh, trong lòng lão mừng rỡ, xoay người xuống ngựa nâng Mã Diên dậy,
- Mã Tướng quân cải tà quy chính, là đại trượng phu. Hoan nghênh Mã Tướng quân gia nhập Giang Hạ!
......
Vào lúc canh ba, trong đại doanh Tào Tháo hoàn toàn yên tĩnh, hai trăm ngàn binh lính quân Tào đều ngủ say, ở giữa sông nhân công lẳng lặng thả neo hơn mười chiến thuyền ngàn thạch, thân ảnh khổng lồ giống như ngọn núi nhấp nhô sừng sững ở trong quân doanh.
Nhưng trong lều Tào Tháo đèn đuốc vẫn sáng trưng, vài tên quân y đang khẩn trương báo cáo tình hình phát triển bệnh dịch cho Tào Tháo, thời gian gần năm ngày, binh lính bị bệnh từ mười mấy người tăng lên đến hơn bốn ngàn người, đến đại tướng Trương Liêu cũng ngã bệnh, tử vong gần bốn trăm người, hơn nữa tình hình bệnh dịch phát triển ở đại doanh, cũng chứng tỏ dịch bệnh bắt đầu không kiểm soát.
Tào Tháo chắp tay sau lưng đi lại trong phòng, có vẻ giận không kềm được, lão bỗng nhiên quay đầu lại quát lớn:
- Nuôi dưỡng lũ rác rưởi các ngươi, ban đầu các ngươi nói cho ta biết, dịch bệnh có thể khống chế, thời gian mới năm ngày liền nghiêm trọng đến trình độ này, các ngươi nói cho ta nghe, ngày mai lại sẽ thành bao nhiêu người, tám ngàn chín ngàn?
Nhóm quân y đều nơm nớp lo sợ, không biết nên trả lời thế nào, y chính cầm đầu kiên trì nói:
- Xin Thừa tướng bớt giận, chủ yếu là vì hiện tại mưa thu kéo dài, bệnh lạnh xâm lấn cơ thể, khiến rất nhiều binh lính thân thể suy yếu, dễ dàng bị bệnh, hết mưa thu, có ánh mặt trời, tình hình bệnh dịch sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
- Nói hươu nói vượn!
Tào Tháo giận dữ,
- Bản thân thì vô năng, còn muốn trông cậy vào thời tiết sao? Các ngươi để làm gì, đẩy ra chém hết cho ta!
Bọn lính đồng loạt xông lên, đem hơn mười quân y đẩy ra ngoài, nhóm quân y nhóm sợ tới mức cầu xin tha thứ,
- Thừa tướng, tha cho chúng ta một mạng!
Lúc này, Trình Dục bên cạnh không đành lòng, tiến lên phía trước nói:
- Thừa tướng bớt giận, việc này quả thật không thể trách bọn họ, nếu giết bọn họ, tình hình bệnh dịch sẽ càng nghiêm trọng.
Tào Tháo nhịn phẫn nộ trong lòng, vung tay lên,
- Tha cho bọn họ một mạng, đuổi ra ngoài cho ta!
Nhóm quân y trốn thoát đại nạn, đều chạy trối chết, đợi bọn họ chạy xa, Trình Dục lắc đầu nói:
- Thừa tướng, kỳ thật bọn họ biết nguyên nhân tình hình bệnh dịch chuyển biến xấu, cũng không dám nói.
- Nguyên nhân gì?
Tào Tháo nhìn chăm chú Trình Dục hỏi.
Trình Dục thở dài nói:
- Nguyên nhân tình hình bệnh dịch chuyển biến xấu và một mệnh lệnh của Thừa tướng có liên quan, Thừa tướng hạ lệnh đem người bệnh thiêu cùng nhau, kết quả khiến cho bọn lính khủng hoảng, rất nhiều binh lính thân thể đã không khoẻ, lại cố nén không chịu nói, đến khi bệnh tình nghiêm trọng mới bị phát hiện, nhưng lúc này y đã lây bệnh cho rất nhiều người, cho nên Thừa tướng nhất định phải hủy bỏ mệnh lệnh cùng chết.
Tào Tháo gác tay đi vài bước, với chủ bộ Dương Tu bên cạnh lạnh lùng nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, lệnh cùng chết công bố hủy bỏ!
Nhưng Tào Tháo lại nói với Trình Dục:
- Nhưng trên thực tế nhất định phải chấp hành người bệnh cùng chết, đồng thời cách ly người bệnh, cũng nhất định phải cách ly tin tức, dám can đảm tiết lộ tin tức liền trảm!
Trong lòng Trình Dục cười khổ, y cũng không dám khuyên nữa, Tào Tháo thở dài một tiếng nói:
- Ngay cả Văn Viễn cũng ngã bệnh, Trọng Đức, trong lòng ta nóng như lửa đốt!
Trương Liêu thương lính như con, tự mình đi an ủi chăm sóc binh lính bị bệnh, kết quả cũng bất hạnh bị lây, đã hai ngày, bệnh tình ngày càng trầm trọng, khiến Tào Tháo vô cùng lo lắng, lão sợ mất đi vị tướng yêu thích này.
Đúng lúc này, một gã thị vệ giơ một phong thứ chim bồ câu đưa tới nói:
- Thừa tướng, tin tức Hứa Xương!
- Trình lên!
Thị vệ đem thư dâng lên cho Tào Tháo, Tào Tháo mở thư ra nhìn một lần, trong thư Hoa Đà nói thê tử sinh bệnh, không chịu đến Kinh Châu, Tào Tháo lập tức giận tím mặt, ra lệnh:
- Lập tức truyền lệnh Hứa Xương, bắt Hoa Đà vào ngục phạm tội tử hình!
Hạ Hầu Đôn và Hạ Hầu Uyên đều từng được Hoa Đà trị liệu, bọn họ muốn thay Hoa Đà cầu tình, nhưng cũng không dám hé răng, bọn họ biết hiện tại Thừa tướng đã sắp điên, ai dám khuyên can, sẽ cực kỳ đen đủi, tuy rằng bọn họ thông cảm Hoa Đà, nhưng cũng không có biện pháp, ai bảo Hoa Đà không biết, ở thời khắc mấu chốt không chịu đến.
Lúc này, Hứa Chử xuất hiện ở cửa lớn, khom người thi lễ nói:
- Khởi bẩm Thừa tướng, Lưu Cảnh phái sứ giả ở ngoài doanh cầu kiến!
Lúc này Tào Tháo tâm phiền ý loạn, không muốn gặp bất cứ kẻ nào, liền phân phó nói:
- Hiện tại đã là nửa đêm, dẫn y đi nghỉ ngơi, ngày mai gặp y.
Hứa Chử lại chần chừ một chút nói:
- Khởi bẩm Thừa tướng, Lưu Cảnh phái sứ giả tới là Trương Trọng Cảnh.
Tào Tháo bỗng nhiên xoay người, lão quả thực không thể tin được lỗ tai của mình,
- Là ai?
- Là Trương Cơ, Trương Trọng Cảnh!
Trong lòng Tào Tháo ầm ầm mừng như điên, đến áo cũng chưa khoác, xoay người chạy ra lều lớn, chạy như bay ra ngoài doanh, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tin nổi, không ngờ Lưu Cảnh phái Trương Trọng Cảnh đến, đây rõ ràng là tới cứu trợ quân Tào, nhưng bọn họ cũng không nghĩ tiếp, đi theo Tào Tháo ra cửa doanh.
.....
Ngoài đại doanh, Trương Cơ khoanh tay đứng ở trước cửa lớn, hai gã dược đồng đi theo phía sau, đang kiên nhẫn chờ đợi, y thuật của Trương Trọng Cảnh nổi tiếng thiên hạ, đến đám binh sĩ thủ vệ cũng đối với y cung kính, thậm chí Nha tướng đang trực tự mình giúp y che ô, trong lòng mọi người đều rõ ràng, Trương Trọng Cảnh chính là thần cứu mạng bọn họ.
Hơn một canh giờ trước Trương Cơ từ Vũ Xương đuổi tới Xích Bích, Lưu Cảnh lại nói cho y biết, tình hình phát sinh bệnh dịch Tào doanh, mời y đến cứu trị, điều này làm cho Trương Cơ rất kinh ngạc, cứu trị quân địch, đây là lần đầu tiên nghe nói.
Tuy nhiên Trương Cơ lập tức hiểu được, nếu dịch bệnh quân Tào bùng nổ, không chỉ có quân Tào tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, toàn bộ Kinh Châu cũng sẽ gặp tai hoạ lớn, cứu người tương đương cứu mình.
Y không từ chối, tỏ vẻ xúc động nguyện ý đi tới, nhưng Lưu Cảnh dặn y mấy câu lập tức khiến y kinh ngạc vạn phần, y quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, không ngờ Lưu Cảnh có thâm ý khác.
Trong lòng Trương Cơ có chút khẩn trương, y không biết mình sắm vai thần y tốt này, còn có thể sắm vai Lưu Cảnh giao cho y hay không.
Đúng lúc này, cửa lớn Tào doanh mở ra, có người hô to:
- Thừa tướng giá lâm!
Chỉ thấy Tào Tháo là người đầu tiên chạy đến trướng doanh, ở trước mặt Trương Cơ thi lễ thật sâu, vạn phần cảm kích nói:
- Tiên sinh có thể tới cứu tướng sĩ ta, Tào Tháo mang ơn!
----------oOo----------