Bên trong huyện Sài Tang rối loạn, trong viện chất đầy mấy trăm rương lớn, binh lính và bọn nha dịch trong ngoài bận rộn thu thập các vật phẩm. Đó cũng không phải nha huyện Sài Tang chuyển chỗ, mà là quân nha của huyện nha phải đem đến Vũ Xương.
Lưu Cảnh quyết định cuối cùng đem quân nha dọn đến Vũ Xương, nguyên nhân rất đơn giản, hắn không còn là người đứng đầu một thành, mà là người đứng đầu một quận. Mặc dù hắn đối với Sài Tang có cảm tình rất sâu đậm.
Nhưng tình cảm không thể cho hắn thống trị quận Giang Hạ, Sài Tang bất kể thành trì lớn nhỏ, bất kể nhân khẩu, thuế phú vẫn phải do thế gia tập trung dân lên, không thể so với huyện Vũ Xương.
- Hơn mười rương kia là danh sách binh lính, đều là thẻ tre, cẩn thận đặt xuống, đừng làm đổ!
Trong viện, mấy chục tên lính đang cẩn trọng khiêng hơn mười chiếc rương lớn từ trong phòng đi ra, một gã quân hầu nhắc nhở bọn họ. Lúc này, Từ Thứ vội vàng đi đến, anh ta ở trong sân nhìn lướt qua một lượt, không tìm thấy Lưu Cảnh, liền hỏi:
- Mã quân hầu, thấy Tư Mã không?
Từ Thứ hiện tại đã không còn là huyện úy Sài Tang, anh ta được bộ nhiệm làm Trưởng sử. Trưởng sử thật ra là quan phụ tá, cũng không phải chức vụ chính thức trong triều đình. Y Tịch đảm nhiệm Trưởng sử Giang Hạ, chính là đại biểu Lưu Cảnh quản chính, cùng Quận thừa quản lý chính vụ Giang Hạ. Từ Thứ cũng là Trưởng sử, chỉ là anh ta quản lý quân vụ.
Tướng sĩ quân đội chưa bao giờ đem quan viên chủ quản chính vụ đặt trong lòng, nhưng Từ Thứ là nhận được sự kính trọng của các tướng sĩ. Trong lòng tướng sĩ, Từ Thứ thực tế chính là một quân sư, Mã quân hầu vội vàng tiến đến thi lễ:
- Khởi bẩm Trưởng sử, Tư Mã đang ở trong phòng.
Từ Thứ gật đầu, bước nhanh về phía phòng của Lưu Cảnh. Tất cả công văn và đồ vật khác đều bị đem đi, chỉ còn lại giá sách và cái bàn trống rỗng. Lúc này Lưu Cảnh đang chỉnh lại mấy bộ sách của mình ở trong rương, những thứ cuối cùng để mang đi.
- Tư Mã để ta làm cho!
Từ Thứ đi đến cười nói:
- Nghe nói Tư Mã ở tuần thành, ta ở trong thành tìm một vòng lớn, hóa ra vẫn ở trong quân nha.
Lưu Cảnh đem quyển sách cuối cùng bỏ vào thùng, nói với hai tên lính bên cạnh:
- Có thể mang đi rồi.
Hai tên lính khiêng hòm sách ra ngoài, lúc này Lưu Cảnh mới phủi lớp bụi trên quần áo cười hỏi:
- Có chuyện gì quan trọng sao?
- Ta thì có thể có chuyện gì?
Từ Thứ thở dài:
- Ngày mai ta sẽ theo Tư Mã đến Tương Dương, đến đó ta tạm thay mặt ngươi nắm công việc, Tư Mã chậm chạp không chịu xác định, ta không thể nói rõ ràng!
Lưu Cảnh nhìn anh ta cười bảo:
- Dưới tay Trưởng sử chẳng phải có ba tên thuộc hạ sao? Ngươi có thể đem mọi việc bàn bạc cùng bọn họ, có chuyện gì, ba người bọn họ có thể thương lượng xử lý.
- Nhưng… cuối cùng vẫn phải có người chấp án! Chẳng lẽ cũng muốn ta chỉ định sao?
Từ Thứ chần chờ hỏi.
Lưu Cảnh gật đầu:
- Nếu Nguyên Trực có người tín nhiệm, cũng có thể chỉ định người khác.
Trong lòng Từ Thứ cười khổ một tiếng, hóa ra nguyên nhân Lưu Cảnh vẫn không lên tiếng, là muốn để chính anh ta xử lý chuyện này. Kỳ thật anh ta cũng mơ hồ đoán được, chỉ là không thể khẳng định chắc chắn. Cho nên hôm nay một mình đến xác nhận một chút, Từ Thứ ngẫm nghĩ một chút nói:
- Vậy hãy để Lư Thăng đến chấp ấn đi!
Lư Thăng chính là thư tá năm đó đi theo Lưu Cảnh ở Du chước sở, sau đó lại bị điều làm Chủ bạc trong quân bảo vệ Phàn Thành. Về sau lại theo Lưu Cảnh đến Sài Tang, bây giờ Lư Thăng là một trong ba thuộc hạ của Từ Thứ, năng lực tuy bình thường như suy xét về lòng trung thành của gã đối với Lưu Cảnh, Từ Thứ liền quyết định đem quân ấn Trưởng sử giao cho gã nắm giữ.
Lưu Cảnh cười cười, không can thiệp vào quyết định của Từ Thứ, hắn nói:
- Ngày hôm qua Ngụy Diên suốt đêm từ huyện Dương Tân vội vã trở về, khuyên ta không cần đi Tương Dương. Gã lo lắng ta sẽ bị Châu Mục giam ở Tương Dương, Nguyên Trực cảm thấy ta có thể đi hay không hả?
Từ Thứ khẽ thở dài:
- Không dối gạt Tư Mã, vấn đề này ta đã từng suy nghĩ qua, lo lắng của Ngụy Diên cũng có đạo lý. Phàm là việc có lợi có hại, phải xem Tư Mã cân nhắc như thế nào đã.
Lưu Cảnh khoát tay chặn lại:
- Chúng ta ngồi xuống nói!
Ba ngày trước, Lưu Cảnh nhận được công văn từ Tương Dương, ngày 20 tháng 11 này Châu Mục tròn sáu mươi hai tuổi. Châu Mục muốn mở tiệc mừng náo nhiệt, lệnh cho quan viên năm trăm thạch trở lên ở các nơi Kinh Châu về tề tụ ở Tương Dương để mừng thọ. Đồng thời, Lưu Cảnh cũng nhận được thư tay của Lưu Biểu gửi tới, hy vọng hắn có thể trở về chúc thọ mình.
Hiển nhiên, sinh nhật lần này của Lưu Biểu chính là vì Lưu Cảnh hắn mà sắp xếp. Lưu Cảnh cũng đoán được, nhưng hắn cũng có thể viện cớ không đi, tỷ như thủy quân Giang Hạ tăng quân Bành Trạch vân vân, chỉ có điều Lưu Cảnh hiểu được, hắn thật muốn chiếm cứ Giang Hạ, vẫn phải đi Tương Dương một lần.
Hai người ngồi xuống, Lưu Cảnh sai người dâng trà. Từ Thứ lúc này mới chậm rãi nói:
- Chúng ta trước tiên nói một chút về nguyên nhân không nên đi! Thứ nhất không cần lo lắng Châu Mục sẽ bắt Tư Mã, tiếp đó chúng ta chiếm lĩnh Giang Hạ, cuối cùng bức Châu Mục không thể không thừa nhận sự thật. Từ điểm đó mà nói, không đi Tương Dương, chúng ta vẫn có thể chiếm lĩnh Giang Hạ, nhưng cũng giống như lừa đảo vậy.
Lưu Cảnh lặng lẽ gật đầu. Kỳ thật hắn càng quan tâm đến chuyện lừa đảo. Hắn cũng nghĩ đến vài điểm bất lợi, nhưng hắn càng muốn nghe một chút cái nhìn của Từ Thứ.
Từ Thứ uống ngụm trà, lại tiếp tục nói:
- Đầu tiên chính là công tử sẽ đeo danh bất hiếu, cho dù chúng ta có lấy đủ lý do, nhưng những lý do đó không thể nói hết với đám ngu dân xuẩn phụ. Trong lòng quan viên Kinh Châu đều biết, là công tử không chịu đi Tương Dương. Hơn nữa đám người Thái Mạo bốn phía sẽ lời ra tiếng vào, ngay cả ngày sinh của bá phụ cũng không chịu tham gia, thanh danh của công tử nhất định sẽ bị hao tổn.
- Ngoại trừ thanh danh, còn gì khác không?
Từ Thứ lại cười nói:
- Kỳ thực thanh danh vẫn chưa là gì, dù sao cũng sẽ có người giải thích cho nỗi khổ tâm của công tử. Điều lo lắng nhất là trong tương lai, công tử làm thế nào lấy được Kinh Châu? Nếu lần này công tử không chịu đi Tương Dương, là tự tiện ở Giang Hạ tách ra, việc này sẽ khiến đại bộ phận quan viên Kinh Châu tức giận.
Hoàng Tổ sở dĩ khiến người căm hận, cũng bởi y cát cứ Giang Hạ, lệnh của Kinh Châu đối với y cũng không có hiệu lực. Nếu công tử trở thành Hoàng Tổ thứ hai, tương lai khi công tử dùng Giang Hạ để thâu tóm Kinh Châu, sẽ có bao nhiêu quan viên Kinh Châu ủng hộ?
Nói tới đây, Lưu Cảnh liền hiểu rõ ý tứ của Từ Thứ, Từ Thứ là hy vọng hắn đi Tương Dương.
Lưu Cảnh mỉm cười:
- Nếu đã nói đến đây rồi, ta đây liền đi! Tuy nhiên phải làm chút chuẩn bị, tránh ta thật sự bị giam ở Tương Dương.
Từ Thứ trở về phòng tự mình an bài người đi thế chân, Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút liền dặn dò thuộc hạ:
- Chuẩn bị ngựa, ta muốn tới Đào phủ!
…….
Trong Đào phủ lúc này cũng loạn thành một bầy, nếu trung tâm thống trị của Lưu Cảnh chuyển đến Vũ Xương, Đào gia cũng muốn suy xét cho tương lai gia tộc.
Trải qua một hồi họp bàn trong gia tộc, Đào gia đưa ra quyết định, Sài Tang vẫn là bởi nền móng của Đào gia, gia tộc từ đường vẫn đặt tại Sài Tang, nhưng bộ phận kinh doanh của gia tộc sẽ chuyển đến Vũ Xương.
Cho nên mấy ngày hôm nay, Đào gia cũng bắt đầu chuyển đồ đi. Trong thành Vũ Xương, Đào phủ cũng có tòa nhà, cũng có kho hàng và cửa hàng. Đào gia trước đó đã phái người xử lý, hai ngày nay liền đem tiền, đồ đạc cùng sổ sách linh tinh dọn trước đến Vũ Xương.
Ở tiền viện Đào gia, Đào Thắng đang bận rộn chỉ huy việc chuyển nhà, cho dù đã bắt đầu chớm đông, thời tiết lạnh thêm mười phần, nhưng Đào Thắng vẫn mồ hôi đầy đầu. Lúc này, một tên gia nhân chạy vội tới bẩm báo:
- Gia chủ, Cảnh công tới đến, đang ở ngoài cửa phủ!
Đào Thắng giật mình vội vàng đi ra ngoài cửa ngoài phủ, tới cửa, chỉ thấy Lưu Cảnh đang đứng trên bậc thang kiên nhẫn chờ, Đào Thắng lo sợ bước lên trước thi lễ:
- Hôm nay công tử sao lại tới đây?
- Có vài việc muốn thương lượng cùng Đào gia một chút, cho nên đặc biệt đến viếng thăm.
Lưu Cảnh sau khi đại chiến kết thúc đã từng tới Đào gia một lần, đặc biệt tới cầu thân, hôn sự Đào gia đã đáp ứng, chỉ là Đào Liệt đưa ra một yêu cầu, hy vọng việc hôn sự này có thể nhận được đồng ý của Châu Mục.
Yêu cầu này hoàn toàn hợp tình hợp lý. Phụ mẫu Lưu Cảnh đều mất, nếu hắn không có thúc bá, như vậy không cần bề trên đồng ý cũng không sao.
Nhưng Lưu Cảnh lại có bá phụ là Lưu Biểu, hơn nữa địa vị cao vời vời. Về tình về lý Lưu Cảnh hẳn nên trước tiên báo cáo cũng bá phụ.
Lần này Lưu Cảnh trở về Tương Dương, ở mức độ nào đó cũng là hy vọng Lưu Biểu có thể đồng ý mối hôn sự này. Lưu Cảnh cũng biết, khả năng Lưu Biểu không đồng ý rất lớn, tuy nhiên đó lại là chuyện khác.
Đào Thắng nghĩ Lưu Cảnh là tới thảo luận việc hôn sự, liền cười nói:
- Mau mời tiến vào! Tổ phụ của Trạm nhi đang ở đó, cùng nhau nói chuyện!
Lưu Cảnh theo Đào Thắng vào cửa chính, đi thẳng vào trong nhà.
Bên trong nội đường, Đào Liệt đang cùng hơn mười hậu bối cười đùa, Đào Trạm an vị ở bên ông nội. Nàng bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện không ngờ Lưu Cảnh tới đây. Mặt nàng đột nhiên đỏ lên, vội vàng tránh đi.
Từ khi Đào gia chính thức đáp ứng lời cầu hôn của Lưu Cảnh, cũng đồng nghĩa với việc nàng đã là hôn thê của Lưu Cảnh, loại quan hệ này khiến nội tâm nàng tràn đầy ngượng ngùng. Nàng không dám lần nữa giống như trước cùng Lưu Cảnh gặp gỡ.
Dựa theo lễ tiết phong tục, nam nữ trước hôn nhân có thể kết giao như bằng hữu, chỉ khi nào tiến vào thủ tục hôn lễ, như vậy thời điểm gặp lại, chính là đêm động phòng hoa chúc.
Đào Trạm phản ứng rất nhanh, nàng đứng lên, đi ra cửa sau. Trước cửa hậu có một bức bình phong, Đào Trạm bước nhanh vào bình phong, rồi dừng lại, tránh ở sau đó, lén lút nhìn Lưu Cảnh.
Lúc này, Lưu Cảnh đi vào nội đường, quỳ xuống bái một lễ:
- Lưu Cảnh bái kiến ông nội!
Sau tấm bình phong, Đào Trạm mím môi cười, tiếng “ông nội” này kêu thật ngọt, khiến trong lòng nàng vô cùng vui vẻ.
Lần trước trận chiến đánh úp Sài Tang, Đào Liệt cùng Lưu Cảnh đã xác lập được tình nghĩa thâm hậu, lần này Lưu Cảnh và Giang Đông đàm phán đưa lại cho Đào gia vài điều kiện.
Hơn nữa Tôn Quyền vui vẻ đáp ứng, cũng đồng nghĩa với việc Giang Đông không truy cứu quan hệ giữa Đào gia và Lưu Cảnh, cũng không làm khó dễ việc kinh doanh của Đào gia. Mệnh lệnh này khiến trong lòng Đào Liệt đối với Lưu Cảnh tràn đầy cảm kích.
Đào Liệt vuốt râu cười nói:
- Công tử mời ngồi, không cần đại lễ này.
Lưu Cảnh ngồi xuống cười nói:
- Ngày mai cháu muốn đi Tương Dương, ông nội hẳn đã biết?
Đào Liệt liếc nhìn Đào Thắng, Đào Thắng gật đầu:
- Con cũng nghe nói Châu Mục muốn tổ chức mừng thọ, quan viên năm trăm thạch trở lên ở các quận đều phải về Tương Dương mừng thọ.
Đào Liệt biết sự tình không đơn giản như vậy. Tuy nhiên có một số việc Đào gia cũng không nên hỏi đến, ông lão liền cười nói:
- Bằng không, Đào gia thay công tử chuẩn bị một phần lễ mừng thọ!
Lưu Cảnh lắc đầu:
- Đa tạ ông nội, lễ mừng thọ cháu đã chuẩn bị xong. Ở trong nhà Hoàng Tổ thu được không ít đồ tốt, tuy nhiên Đào gia quả thật cũng cần chuẩn bị một phần thọ lễ.
Đào Liệt ngạc nhiên:
- Ý của công tử nói là sao, Đào gia cũng phải đi mừng thọ sao?
- Đúng, bá phụ gửi cho cháu một phong thư, trong thư cũng mời Đào gia tham gia tiệc mừng thọ.
Đào Liệt trầm ngâm một lúc, sau đó thở dài nói:
- Công tử, ý của Châu Mục, chỉ sợ là hy vọng Đào gia tiếp tục nộp “thuế” như trước đây!
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
- Nếu ông ấy đồng ý khôi phục việc kinh doanh của Đào gia ở Kinh Châu, như vậy việc chúng ta tiếp tục nộp “thuế” cũng không sao, ít nhất không có thiệt hại gì.
Đào Liệt do dự một chút, có được lời này của Lưu Cảnh, ông lão cũng yên lòng. Hơn nữa như vậy cũng không tệ, không đắc tội với Lưu Biểu là kết quả tốt nhất, ông lão gật đầu:
- Được rồi! Vậy để cho Đào Lợi cùng công tử đi mừng thọ.
Lưu Cảnh có cách nghĩ khác, hắn do dự một hồi, hướng Đào Liệt thỉnh cầu nói:
- Lần này cháu muốn mời Cửu Nương cùng cháu đi Tương Dương, xin ông nội chấp thuận!
Sau bức bình phong, mặt Đào Trạm thoáng đỏ lên. Nàng biết Lưu Cảnh muốn đưa mình đến gặp trưởng bối trong gia tộc, đoán chừng là gặp Lưu Biểu, tim nàng bỗng đập thình thịch.
Nhưng vừa nghĩ lại, nàng lại nghĩ tới Lưu Biểu định đem nàng gả cho Lưu Tông làm thiếp, đối với Đào gia uy hiếp về quyền lợi, trong lòng nàng vẫn có điểm không thoải mái.
Lúc này, Đào Liệt ha hả cười lớn, vui vẻ đồng ý lời thỉnh cầu của Lưu Cảnh:
- Nên thế, ta đương nhiên sẽ không phản đối.