Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 165: Tưởng Tề không phải là Tưởng Cán



"Ken két!"

Một cánh cửa sắt được mở ra, Từ Thứ quay đầu nói với Tưởng Tề:

- Chính là ở đây, Tưởng tiên sinh đi theo tại hạ!

Trong lòng Tưởng Tề thấp thỏm, đi theo Từ Thứ vào cái nơi đen tối này, đại lao sâu không thấy đáy, trong đại lao ánh sáng mờ mờ, lại hết sức yên tĩnh, bên trong không có những phạm nhân khác, đi đến trước một gian nhà tù, Tưởng Tề liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hoàng Xạ, nhìn thấy y đã bị đánh, cả người máu thịt lẫn lộn, co rúc ở trên một chiếc giường gỗ, tay chân đeo một cái xích sắt thô to.

- Trưởng công tử! Trưởng công tử!

Tưởng Tề liên tục gọi Hoàng Xạ vài tiếng, Hoàng Xạ chậm rãi ngẩng đầu, uể oải nhìn y một cái, trong ánh mắt bỗng nhiên toát ra ánh sáng, "Rầm!" y kéo xích sắt bò đến trước rào gỗ, bắt lấy tay Tưởng Tề.

- Tưởng tiên sinh tới cứu ta sao?

Tưởng Tề thấy bộ dáng y thê thảm, không khỏi thở dài, gật đầu nói:

- Thuộc hạ chính là chịu sự ủy thác từ phụ thân của công tử, nghĩ biện pháp cứu công tử ra ngoài.

- Tiên sinh nhất định phải cứu ta ra ngoài, ta thật sự chịu không nổi.

Hoàng Xạ nói không ra hơi, lại thất thanh khóc rống lên.

Tưởng Tề vội vàng trấn an y, cam đoan nhất định sẽ cứu y đi ra ngoài, y lại dùng khóe mắt liếc qua về phía sau nhìn lại, thấy Từ Thứ trên mặt vẻ tươi cười đắc ý, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, nói như vậy đàm phán đã có thể bất lợi cho mình rồi.

- Tưởng tiên sinh xin mời! Tư Mã còn đang chờ tiên sinh.

Tưởng Tề gật gật đầu, xoay người theo Từ Thứ đi ra khỏi đại lao, thẳng tới huyện nha, huyện nha diện tích không lớn, không đến trăm mẫu, nơi này cũng là quân nha của Biệt bộ Tư mã, là nơi tập trung quyền lực quân chính của Sài Tang.

Từ Thứ dẫn Tưởng Tề đến nhà trước nghị sự, Lưu Cảnh đã an vị ở công đường, thấy Tưởng Tề đến, Lưu Cảnh cười tủm tỉm đứng lên.

- Là Tưởng tiên sinh sao?

Tưởng Tề sợ vội vàng bước lên phía trước thi lễ thật sâu.

- Hàn sỹ Vũ Xương Tưởng Vĩnh Tế tham kiến Cảnh công tử!

- Tưởng tiên sinh quá khách khí rồi, mời ngồi!

- Tạ công tử!

Tưởng Tề ngồi xuống, Từ Thứ cũng ngồi ở một bên, Lưu Cảnh sai người dâng trà, rồi lại cười hỏi:

- Tưởng tiên sinh là người đất Vũ Xương sao?

- Đúng vậy!

Tưởng Tề do dự một chút lại nói:

- Kỳ thật gia tổ là người quận Trần Lưu, bốn mươi năm trước mang theo gia tộc dời đến huyện Vũ Xương, tại hạ sinh ra tại huyện Vũ Xương.

Lưu Cảnh ha hả cười:

- Hoá ra Tưởng tiên sinh cũng có huyết thống phương bắc, khó trách là người hào sảng.

- Khiến công tử chê cười.

Hạ nhân đem trà dâng lên cho bọn họ, Lưu Cảnh cầm chén trà lên chậm rãi uống một ngụm, liền đem đề tài quay lại chính sự.

- Vừa rồi tiên sinh hẳn là nhìn thấy Hoàng công tử rồi nhỉ!

- Đã gặp được, chỉ có điều khẩn cầu Cảnh công tử nể nang thân phận của trưởng công tử, đừng ngược đãi công tử ấy.

- Không có! Ta sao lại ngược đãi Hoàng công tử chứ?

Lưu Cảnh ra vẻ kinh ngạc hỏi Từ Thứ bên cạnh.

- Từ huyện úy, huyện lao do ngươi quản, ngươi đi tra một chút, có người tự tiện lợi dụng việc công để trả thù cá nhân với Hoàng công tử hay không?

Từ Thứ vội vàng đứng dậy.

- Thuộc hạ liền đi thăm dò việc này!

Lưu Cảnh vội vàng dừng y lại.

- Bây giờ không vội, quay về rồi nói.

Lưu Cảnh hướng Tưởng Tế áy náy nói:

- Sự tình bận quá, cực kỳ phức tạp, rất nhiều chuyện cũng không để ý, tiên sinh cũng biết, Hoàng công tử cũng có không ít kẻ thù, nói không chừng có người lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, âm thầm xuống tay với Hoàng công tử, loại tình huống này ta tuyệt không cho phép, cũng tận lực ngăn cản.

Trong lòng Tưởng Tề cười khổ, đánh thành như vậy, một câu nói lợi dụng việc công để trả thù cá nhân cho là bỏ qua rồi, nhưng suy nghĩ một chút, Hoàng Xạ là tù binh, bị tội gì cũng rất bình thường, Lưu Cảnh chẳng qua là cho mình một chút mặt mũi thôi, nếu đàm phán không thành, giết y thì phải làm thế nào đây.

Nghĩ vậy, Tưởng Tề liền không hề nhắc tới chuyện Hoàng Xạ bị ngược đãi, tiếp tục cuộc nói chuyện.

- Công tử cũng biết, Hoàng Thái Thủ chỉ có hai đứa con trai, con thứ Hoàng Dũng đến nay sống chết không rõ, hiện tại chỉ còn lại có một đứa con cả Hoàng Xạ, nếu ở trong tay Cảnh công tử, Hoàng Thái thú đương nhiên muốn đem công tử ấy chuộc về, cho nên đặc biệt lệnh cho tại hạ đến nói một chút về cách chuộc người cụ thể như thế nào? Không biết Cảnh công tử có phương án gì không.

- Phương án!

Lưu Cảnh không khỏi mỉm cười.

- Ta không phải viết một phong thư để Tô Phi mang về sao? Chẳng lẽ Hoàng Thái thú không có nhận được?

Tưởng Tề trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, giải thích nói:

- Hoàng Thái thú tính tình vô cùng nóng nảy, ngài không thể chấp nhận yêu cầu nhường huyện Vũ Xương, liền đem thư xé nát rồi, cũng không biết phía sau viết cái gì.

Lưu Cảnh và Từ Thứ nhìn nhau, hai người đều cười đầy thâm ý lên, Lưu Cảnh thản nhiên nói:

- Nếu Hoàng Thái thú không thể chấp nhận nhường Vũ Xương, vậy còn có cái gì để nói nữa, Tưởng tiên sinh cứ tự nhiên, ta xin lỗi không thể tiếp chuyện được.

Nói xong, Lưu Cảnh đứng lên liền muốn đi, Tưởng Tề giật mình trợn mắt há hốc mồm, nhưng y lập tức tỉnh ngộ lại, luôn miệng nói:

- Cảnh công tử, xin dừng bước!

Từ Thứ cũng liền vội đứng dậy, tiến lên khuyên nhủ:

- Tư Mã, hãy nể mặt Tưởng tiên sinh một chút đi! Nghe tiên sinh giải thích một chút xem thế nào.

Lưu Cảnh trên mặt rốt cục lộ ra sắc mặt giận dữ, lạnh lùng nói với Tưởng Tề:

- Ta đối địch với Hoàng Tổ, người trong thiên hạ đều biết, ta sẽ không nể mặt lão gì cả, đánh Hoàng Xạ bị thương là ta ra lệnh, ta chỉ là nể mặt tiên sinh, không để tiên sinh khó xử, nếu ngươi cảm thấy nói chuyện không được, vậy thì chúng ta đánh, ta có thể đánh bại hai vạn quân Giang Hạ, cũng không tin còn sợ một vạn quân các người, tiên sinh trở về nói cho Hoàng Tổ, đêm nay ta sẽ đem đầu của Hoàng Xạ đưa đến, lão muốn công thành, Lưu Cảnh ta bất cứ lúc nào cũng tiếp!

Tưởng Tề lên trước liên tục khom người thi lễ.

- Công tử bớt giận, xin bớt giận!

Lưu Cảnh hừ thật mạnh một tiếng, lại lần nữa ngồi xuống.

- Tưởng tiên sinh, ta là nể mặt tiên sinh, nếu không ta tuyệt sẽ không có chút nhượng bộ.

- Đa tạ công tử, Tưởng Tề vô cùng cảm kích!

Trải qua một lần phong ba như vậy, Tưởng Tề cảm giác mình yếu thế đi rất nhiều, y cũng biết Hoàng Tổ tập kích trước, bản thân liền đuối lý, hơn nữa Lưu Cảnh mạnh mẽ, cứng rắn, không sợ một trận chiến, mà Hoàng Tổ vì tính mạng đứa con, lại tuyệt đối không dám đánh một trận, cuối cùng vẫn là ép mình tới cửa trao đổi.

Tưởng Tề lau lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt đau khổ nói:

- Vũ Xương là quận trị của Giang Hạ, cũng là đất gia tộc của Hoàng Thái thú, huyện Vũ Xương bất kể như thế nào không thể nhượng cho công tử, ngoại trừ việc đó ra, còn lại đều có thể thương lượng.

Từ Thứ bên cạnh cũng khuyên nhủ:

- Tư Mã cũng muốn suy xét đến cảm nhận của Châu Mục, hiện tại bên ngoài quận Giang Hạ có kẻ thù Giang Đông, Giang Hạ nên duy trì ổn định mới đúng, nếu đòi lấy Vũ Xương, Châu Mục bên kia chỉ sợ cũng khó có thể giao phó, xin Tư Mã suy nghĩ kỹ.

Tưởng tề cầu xin, Từ Thứ lại đóng giả là người giảng hòa, ở một bên khuyên bảo, Lưu Cảnh trầm tư sau một lúc lâu, rồi mới miễn cưỡng nói:

- Được rồi! Ta nhắc lại ba điều kiện, nếu Hoàng Tổ còn không đáp ứng, vậy thì chờ nhặt xác con của lão đi!

.....

- Cái gì! Muốn ta nhường huyện Hạ Trĩ?

Hoàng Tổ bỗng dưng quay đầu lại, hung tợn nhìn chằm chằm Tưởng Tề, huyện Hạ Trĩ ở giữa huyện Dương Tân và huyện Sài Tang, tựa vào Trường Giang, tuy rằng diện tích không lớn như huyện Dương Tân, nhưng nhân khẩu đông, vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu, nhưng huyện thành cũng không ở bên bờ sông, mà là cách Trường Giang hơn hai mươi dặm.

Hoàng Tổ trong lòng hiểu rõ hơn ai khác, một khi huyện Hạ Trĩ bị Lưu Cảnh cướp đi, vậy thì toàn bộ phía nam của quận Giang Hạ liền về tay Lưu Cảnh, trong lòng Hoàng Tổ hận đến rỉ máu, xoay người đánh vào vách khoang thuyền mấy quyền, trong cổ họng kêu lên như dã thú, Hoàng Tổ lão sao có thể tiếp nhận được sự nhục nhã này.

Chuyện cho tới bây giờ, Tưởng Tề cũng không khuyên nổi Hoàng Tổ rồi.

- Thái Thú, huyện Hạ Trĩ cho dù không nhượng cho Sài Tang, bọn họ cũng sẽ dùng vũ lực cướp lấy, huyện Hạ Trĩ ở giữa huyện Dương Tân và huyện Sài Tang, hai mặt giáp công, rất khó phòng ngự, không bằng dứt khoát thuận nước đẩy thuyền cho bọn họ, trước tiên đem công tử đôi vê, sau đó chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn, dù sao huyện thành là ở chỗ này, bọn họ cũng lấy không được, chúng ta về sau đoạt lại là được.

Hoàng Tổ vịn vào vách khoang cúi đầu, sau một lúc lâu thanh âm buồn bực hỏi:

- Hắn còn có điều kiện gì khác?

- Điều kiện thứ hai của hắn là, quân Giang Hạ không được chặn thương thuyền của Đào gia, người và hàng hóa bị giam đều phải lập tức phóng thích.

Điều kiện này không tính là quá đáng, đối với Hoàng Tổ y không có gì tổn thất, Hoàng Tổ gật gật đầu.

- Điều kiện này ta có thể đáp ứng, còn gì nữa?

Tưởng Tề sắc mặt lộ ra vẻ khó xử, cái điều kiện thứ ba mới là y khó có thể mở miệng, nhưng lại không thể không nói, y thở dài một tiếng nói:

- Bọn họ đề xuất điều kiện thứ ba, yêu cầu Thái Thú bồi thường mười vạn thạch lương thực và ba vạn lượng vàng.

Tròng mắt Hoàng Tổ trừng lên, mười vạn thạch lương thực, ba vạn lượng vàng, đây không phải đem vốn liếng của Hoàng gia vét sạch sao? Y chậm rãi lắc đầu.

- Tưởng tiên sinh, tiên sinh cũng thật sự hồ đồ, ta làm sao có thể lấy ra nhiều lương thực và hoàng kim như vậy, đừng nói lấy không ra, cho dù lấy được ra, ta cũng không thể cho hắn, điều kiện này ta tuyệt không đáp ứng.

Tưởng Tề biết Hoàng Tổ sẽ trả lời như vậy, y lại khuyên nhủ:

- Ty chức cũng biết điều kiện này sẽ làm Thái Thú khó xử, nhưng cho dù ty chức đi cùng bọn họ cò kè mặc cả, tối đa cũng chỉ có thể giảm đi một nửa lương thực, vậy vẫn còn năm vạn thạch lương thực và ba vạn lượng vàng, Lưu Cảnh nói được rất rõ ràng, cái điều kiện thứ ba nhất định là vật tư trao đổi, hắn cũng sẽ không nhượng bộ, ty chức vẫn xin Thái Thú cân nhắc một chút!

Hoàng Tổ khoanh tay ở trong khoang thuyền đi qua đi lại, tâm tình nặng trĩu, trong lòng của lão làm sao không hiểu, tiến công lần nữa, cũng không nhất định lão có thể đánh hạ Sài Tang, nhưng tính mạng của nhi tử khẳng định là xong rồi, hiện tại nhi tử của lão ở trên tay người khác, người ta rao giá trên trời, lão không thể keo kiệt, chỉ có điều lương thực lão cũng rất thiếu, cho dù năm vạn thạch lương lão cũng rất khó xuất ra, huống chi còn có ba vạn lượng vàng.

Suy nghĩ thật lâu, Hoàng Tổ hỏi:

- Ta vừa rồi nghe tiên sinh nói, cái điều kiện thứ ba phải là vật tư trao đổi, đây là câu nói của Lưu Cảnh sao?

- Vâng!

Hoàng Tổ trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.

- Nếu là vật tư, vậy không nhất định là tiền lương, ta lấy những vật khác cho hắn cũng có thể, tiên sinh đi nói chuyện với hắn một chút, ngoại trừ tiền lương, vật tư khác ta cũng có thể đáp ứng.

Trải qua ba lượt đàm phán, Lưu Cảnh rốt cục và Hoàng Tổ đã đạt thành nhất trí, Lưu Cảnh đem cái điều kiện thứ ba đổi thành, tất cả gia quyến binh sĩ Giang Hạ bị bắt, thì ra là nhân khẩu, tổng cộng một vạn hai nghìn người, làm một chút thành ý nhượng bộ, Lưu Cảnh đem hơn ba trăm binh sỹ Giang Hạ bị thương phóng thích, cho phép bọn họ cùng Tưởng Tề trở về thuyền lớn.

Hai chiếc thuyền lớn chạy nhanh ra thủy môn, trên thuyền đầy ắp hơn ba trăm thương binh đang hỗn loạn hò hét, Tưởng Tề cũng ở trên thuyền, y trấn an số binh sỹ bị thương này.

Lúc này, Tưởng Tề ngoài ý muốn ở trong tù binh phát hiện thân thích của mình, là cháu bên ngoại của vợ y, tên là Đinh Bình, y vội vàng đem Đinh Bình kêu lên trước hỏi:

- Ngươi làm sao cũng bị bắt?

Đinh Bình tiến lên dập đầu nói:

- Hồi bẩm cô phụ (dượng chồng của cô ruột), điệt nhi là bị bắt cùng với Tô Phi tướng quân.

Tưởng Tề gật gật đầu, thấy xung quanh không có người nào, y lại thấp giọng hỏi:

- Vậy ngươi cũng đã biết, Tô Phi vì sao được thả?

Đinh Bình gãi đầu.

- Cụ thể điệt nhi cũng không biết, tuy nhiên hẳn là có liên quan đến việc Cam Ninh cầu tình.

Trong mắt Tưởng Tề càng hứng thú, liền vội vàng hỏi:

- Cầu tình như thế nào, ngươi nói mau!

- Lúc ấy Tô tướng quân bị nhốt trong lồng gỗ, điệt nhi và hơn mười người tù binh ngay tại lồng sắt bên cạnh, Tô tướng quân cầu xin người khác tìm Cam Ninh đến, điệt nhi nghe hình như y nói, ta với ngài có giao tình, hôm nay ta gặp rủi ro, ngài có cứu ta một mạng không?

- Chỉ có như vậy?

Đinh Bình gật gật đầu

- Hình như chỉ có như vậy, Cam Ninh cũng không nói gì thêm, xoay người đi rồi, sau lại nghe nói Tô tướng quân được thả, ta cùng vài huynh đệ đều khen Cam Ninh có nghĩa khí.

Tưởng Tề vuốt râu cười lạnh một tiếng, quả nhiên không ngoài dự tính của mình, nếu không phải Cam Ninh cầu tình, Lưu Cảnh làm sao có thể thả y, hừ! Lâm trận rất sợ chết, người như thế sao có thể làm đại tướng?

Chuyện này y nhất định phải để Hoàng Tổ biết.

.....

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv