Từ Sài Tang đi huyện Dương Tân có thể đi đường thủy, cũng có thể đi đường bộ, đi đường thủy xa hơn một chút, đi dọc bờ Giang Tây, ở cửa sông Phú Thủy tiến vào chi lưu Phú Thủy, đi ngang huyện Hạ Trĩ, đi thẳng hướng tây là đến thị trấn Dương Tân, con đường mà Cam Ninh viện trợ thành Sài Tang là đường thủy.
Mà đường bộ là đi thẳng, hướng phía tây, xuyên qua đồi núi nhấp nhô, ước chừng một trăm năm mươi dặm, cuối cùng là đến huyện Dương Tân.
Bởi vì huyện Dương Tân vừa vặn nằm ở chỗ giáp ranh ở vùng núi Giang Hạ và bình nguyên, nhân khẩu khá nhiều, phỉ loạn cũng hung hăng ngang ngược, mặc dù năm ngoái Trương Võ, Trần Tôn bị Lưu Bị suất quân tiêu diệt, nhưng trong huyện Dương Tân vẫn có tam nhánh thổ phỉ, đều có hơn nghìn người, vào nhà cướp của, nhiễu loạn Giang Hạ.
Hoàng Tổ cũng nhiều lần phái binh đi tiêu diệt thổ phỉ, đều không thành công, cho đến sau khi Cam Ninh đóng quân ở huyện Dương Tân, ba nhánh thổ phỉ khiếp sợ uy danh của Cam Ninh, thu liễm rất nhiều, lần này Lưu Cảnh phái Liêu Hóa thay Cam Ninh thủ huyện Dương Tân, mức độ lớn nhất chính là hy vọng có thể lợi dụng thân phận Tả Vương của Liêu Hóa ở Giang Hạ, hợp nhất ba nhánh thổ phỉ này.
Nhưng kế hoạch của Lưu Cảnh dường như cũng không thuận lợi, mấy ngày hôm trước Liêu Hóa liên tiếp phát tới ba lá thư cầu cứu, tiêu diệt thổ thất bại, khẩn cầu Sài Tang cứu viện.
Đêm đến, một nhánh quân đội hai nghìn người rời thành Sài Tang, hăng hái hành quân về hướng tây, cùng lúc đó, Cam Ninh trú đóng ở thành Long Loan thành, cũng suất lĩnh mấy trăm thủ hạ của y rời khỏi thành Long Loan, đi về hướng tây theo đường thủy.
Mặc dù hai nhánh quân đội này rời khỏi vô cùng bí ẩn, nhưng vẫn là bị do thám biết.
Châu phủ, Châu Hâm đi vội vàng, chạy một mạch tới hậu viện, đẩy cửa thư phòng Châu Cốc lòng nóng như lửa đốt hô:
- Gia chủ, bọn họ đi rồi!
Châu Cốc đang ở dưới ánh đèn đọc sách, thấy huynh đệ mình vừa mừng vừa sợ, đổ mồ hôi đầy đầu, hết sức bất mãn nói:
- Gấp gáp cái gì, tuổi lớn như vậy rồi, không thể ổn định một chút nào!
Châu Hâm thấy huynh trưởng tức giận, y sợ tới mức vội vàng cúi đầu, không dám hé răng lần nữa, Châu Cốc hung hăng trừng mắt nhìn y, lúc này mới không nhanh không chậm nói:
- Bây giờ nói đi! Chuyện gì xảy ra, ai đi rồi hả?
- Gia chủ, thủ quân Sài Tang xuất phát, vừa mới đi rồi.
Ánh mắt Châu Cốc sáng lên, đây đúng là tin tức y chờ đã lâu, y vẫn như cũ dấu diếm thanh sắc hỏi:
- Vậy cụ thể là rời khỏi như thế nào?
- Đệ nghe ngóng được, tổng cộng hai nghìn người, do Lưu Cảnh tự mình suất lĩnh, lấy cớ là huấn luyện hành quân, dưới sự che giấu của bóng đêm, rời khỏi Sài Tang đi về hướng tây, hơn nữa đội thuyền của Cam Ninh cũng gần như là đồng thời rời khỏi thành Long Loan, theo đường thủy đi về hướng tây, gia chủ, nào có ai ban đêm đi huấn luyện hành quân, trong đó tất có điều kỳ quái.
Châu Cốc gật gật đầu, huấn luyện hành quân đương nhiên chỉ là lấy cớ, đến quân đội Cam Ninh ở thành Long Loan cũng xuất động, việc này tất nhiên là đi viện trợ huyện Dương Tân, lần này đi huyện Dương Tân, ít nhất cần đi ba ngày lộ trình, cộng với thời gian tiêu diệt thổ phỉ, vậy cũng phải mất bảy tám ngày, đây quả thực là cơ hội ngàn năm có một.
Nhưng Châu Cốc bình tĩnh lại hỏi:
- Vậy hiện tại thủ quân của huyện thành còn bao nhiêu? Do ai quản lý?
- Hẳn là có năm trăm người, nghe nói là do Lưu Hổ thống lĩnh.
Châu Cốc chắp tay sau lưng đi vài bước, lại suy xét nguyên nhân hậu quả một chút, các chi tiết đều làm rõ, không phát hiện sơ hở, lúc này mới dựa bàn viết một phong thư, giao cho Châu Hâm nói:
- Đệ lập tức phái người tới huyện Vũ Xương, đem phong thư này giao cho Quận thừa, lúc này vô cùng khẩn cấp, bây giờ xuất phát ngay!
- Quận thừa không phải ở Hạ Khẩu sao?
- Không! Bọn họ hiện tại cũng ở Vũ Xương.
..
Đêm càng ngày càng sâu, đã vào lúc canh ba, bên trong thành Sài Tang hoàn toàn yên tĩnh tối đen, chỉ có cửa thành, quân doanh và cửa lớn của lữ quán treo đèn lồng tối mờ, lúc này thủ quân ở cửa nam thành đã đổi, đổi thành mười mấy tên tâm phúc của Lưu Cảnh, lúc này, một tên binh sỹ từ đằng xa chạy tới, thấp giọng nói với viên tướng thủ thành:
- Châu gia ở bên kia không có bất cứ động tĩnh gì, bốn phía cũng không có ai.
Quân coi giữ gật gật đầu, vung tay lên.
- Mở thành!
Cửa thành kêu rầm rập mở ra, chỉ có nhóm binh sỹ lớn từ ngoài thành chạy chậm vào, khoảng chừng hơn nghìn người, đại tướng cầm đầu chính là Ngụy Diên, y cưỡi ngựa xách đao, chiến mã bốn vó bọc vải bố thật dày, Ngụy Diên vung tay lên, thấp giọng ra lệnh:
- Tăng tốc, không được ồn ào!
Bọn lính tăng tốc chạy băng băng, một tràng âm thanh sột soạt, bọn họ chỉ chạy hơn trăm bước, liền trực tiếp vào giáo trường của nam quân doanh, cửa chính quân doanh lập tức đóng lại, cổng thành cũng kèn kẹt đóng, từ lúc mở cổng thành đến đóng cổng thành, không đến một khắc đồng hồ, tất cả lại khôi phục nguyên trạng, giống như chưa phát sinh chuyện gì.
..
Lúc này đã dẫn mười nghìn đại quân từ Hạ Khẩu chạy tới huyện Vũ Xương, y sẵn sàng ra trận, sẵn sàng chờ trận chiến, ngay khi chờ tin tức của Châu Cốc ở Sài Tang, huyện Dương Tân ngoại trừ Lưu Cảnh ở Sài Tang ra, còn lại chính là một địa bàn cực kỳ trọng yếu, Lưu Cảnh làm sao có thể để sơn tặc chiếm lĩnh nó.
Hoàng Tổ biết rằng Lưu Cảnh tất sẽ phái viện quân, chỉ có điều viện quân phái tới mức độ nào, việc này đã trực tiếp thương thảo xong rồi.
Trên bến thuyền Vũ Xương, Hoàng Tổ dừng mấy mươi chiến thuyền, mặt tròn như quả bí đỏ đã biến thành quả khổ qua, đôi mắt nhỏ lóe ra sự căm giận ngút trời, nắm tay xiết chặt vừa buông ra, buông ra lại xiết chặt, đốt ngón tay nắn đến trắng bệch, sáng hôm nay lão nhận được hồi âm của đại doanh Bành Trạch Giang Đông, quân Giang Đông cũng không có bắt giữ nhi tử Hoàng Dũng của lão.
Điều này xác nhận suy đoán của lão, con lão Hoàng Dũng cực kỳ có khả năng đã chết ở trong tay Lưu Cảnh, cũng chính là như vậy, Lưu Biểu mới không truy cứu việc Hoàng Dũng đả thương Lưu Tông, nỗi đau mất con tràn ngập ở trong lòng Hoàng Tổ, lão hoàn toàn quên là Hoàng Dũng muốn giết người trước, việc đó lão mặc kệ, lão chỉ để ý con của mình, đứa con chết rồi, thù kia báo như thế nào?
Lúc này trong lòng lão đối với Lưu Cảnh không chỉ có mối hận đoạt đất, mà còn có mối thù giết con.
- Lưu Cảnh, ta thề phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn!
Hoàng Tổ nhìn Trường Giang thì thào tự nói.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, chỉ thấy trưởng tử Hoàng Xạ mang theo Quận thừa Châu Bính vội vàng đi tới, Châu Bính cũng là đệ đệ của Châu Cốc ở Sài Tang, chừng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, bộ dạng rất giống Châu Cốc, chỉ có điều thân thể cường tráng, không ốm yếu như bộ dạng của Châu Cốc.
Trong tay Châu Bính cầm một phong thư, chính là thư huynh trưởng Châu Cốc viết, báo cho bọn họ một tin tình báo cực kỳ trọng yếu.
- Phụ thân, Lưu Cảnh xuất binh rồi!
Hoàng Xạ vào cửa liền vội nói.
Hoàng Tổ đột nhiên xoay người, ánh mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Hoàng Xạ.
- Nói cho ta biết tình hình cụ thể!
Châu Bính cũng liền tranh thủ đưa thư cho Hoàng Tổ, ánh mắt Hoàng Tổ đỏ như dã thú khiến trong lòng y hơi hơi có chút sợ hãi, đưa thư xong, y vội vàng đứng ở một bên.
Hoàng Tổ vội vàng xem hết lá thư, ánh mắt trừng lớn, Lưu Cảnh tự mình dẫn hai nghìn binh sỹ ra khỏi thành tây, Cam Ninh cũng xuất binh rồi, cái gì mà hành quân huấn luyện, thối lắm! Rõ ràng chính là đi cứu viện huyện Dương Tân.
- Phụ thân, cơ hội rốt cuộc đã tới!
Hoàng Xạ kìm nén không được nội tâm hưng phấn nói.
Hoàng Tổ dù sao cũng là lão tướng có kinh nghiệm sa trường, tuy rằng tất cả đều thuận lý thành chương mà phát triển, nhưng lão cảm thấy Lưu Cảnh dường như phái binh quá nhiều, toàn bộ thành Sài Tang chỉ còn năm trăm người, đây là dốc túi ra rồi, hắn không lo lắng mình phái binh đánh lén Sài Tang sao?
- Phụ thân, hài nhi cảm thấy vấn đề không lớn.
Trong lòng Hoàng Xạ sớm nghĩ kỹ đối sách, hiến kế với phụ thân:
- Chúng ta có thể phái mấy chục tên binh sỹ tinh nhuệ, cải trang thành tá điền, người lái thuyền lương thực của Châu gia đi giao lương thực cho Châu gia ở Sài Tang, có Châu gia yểm hộ, tiến vào Sài Tang không có vấn đề, sau đó ở nửa đêm đánh lén cửa thành, lúc này là phòng ngự yếu nhất, thủ quân Sài Tang tất nhiên sắp xếp phòng thủ không kịp, chỉ cần cướp lấy cổng thành, chúng ta giết vào được Sài Tang, lấy ưu thế binh lực tuyệt đối của chúng ta, Lưu Cảnh lần này sẽ chết không có chỗ chôn.
- Chết không có đất chôn thây!
Hoàng Tổ thì thào tự nói.
- Không! Lợi cho hắn quá, ta muốn đem hắn chém thành trăm nghìn mảnh, nghiền xương thành tro!
- Lần trước Đào gia có trả lời hợp lý không?
Hoàng Tổ lại quay đầu lại hỏi Châu Bính nói.
- Khởi bẩm Thái Thú, Đào gia không có câu trả lời nào.
-Tốt lắm!
Hoàng Tổ cười lạnh nói:
- Nếu không biết điều, vậy nhất định thành toàn cho hắn.
Hoàng Tổ bỗng nhiên xoay người nói với Hoàng Xạ:
- Ngươi và Tô Phi dẫn ba nghìn quân đánh lén Sài Tang, quân của Lưu Cảnh tất nhiên sẽ trở về cứu viện, đích thân ta sẽ dẫn đại quân phục kích, lần này hắn trốn không thoát lòng bàn tay của Hoàng Tổ ta.
Hoàng Xạ mừng rỡ, khom người nói:
- Hài nhi tuân mệnh!
Hoàng Tổ hướng Châu Bính nói:
- Châu gia ở bên kia, liền do Quận Thừa phụ trách liên hệ.
Tuy rằng Châu Bính cũng không muốn gặp phải loại sự tình này, đắc tội Lưu Biểu, nhưng lúc này y đã không tự chủ được, đành phải kiên trì nói:
- Ty chức nhất định sẽ làm thỏa đáng.
....
Huyện thành của huyện Dương Tân tuy rằng nhân khẩu không nhiều lắm, nhưng lại chiếm diện tích lớn, là một huyện chiếm diện tích lớn nhất quận Giang Hạ, chiếm cứ tổng cộng gần ba thành diện tích của quận Giang Hạ.
Canh một ngày thứ tư, bóng đêm, ánh trăng ảm đạm ở từng mảnh mây đen lẫn trong từng đám mây trôi, dưới ánh trăng, một đội quân hơn nghìn người đang từ vùng núi phía tây Sài Tang hăng hái hành quân về hướng đông.
Hai bên núi rừng rậm rạp, phương xa không ngừng truyền đến tiếng kêu thê lương của chim cú, nơi này đã nằm trong địa phận huyện Sài Tang, cách Sài Tang ước chừng sáu mươi dặm, cách Trường Giang bốn mươi dặm, ở giữa có vài chục tòa núi non chập chùng liên tiếp.
Lưu Cảnh ở giữa đội ngũ, hắn cưỡi tên con chiến mã hùng tuấn, đang mặc giáp lân phiến, đầu đội mũ trụ ưng lăng, tay cầm Thanh Ảnh thương, ánh mắt sắc bén, đánh giá động tĩnh bốn phía.
Lúc này, một bóng dáng giống nhỏ gầy như khỉ, từ trên một cây đại thụ bỗng dưng nhảy xuống, vừa lúc dừng ở trước ngựa Lưu Cảnh, có một tràng âm thanh xôn xao nhỏ, hơn mười người binh sỹ lập tức dùng trường mâu ngăn chặn y.
- Là ta, ta là Hầu Ngũ!
Bóng đen nhỏ gầy sợ tới mức lớn tiếng quát to.
Lưu Cảnh giục ngựa tiến lên cười mắng.
-Tên tiểu hầu tử này, lại lén lút xông tới, coi chừng bị một mũi tên bắn chết!
- Công tử, thuộc hạ không dám, thuộc hạ có tin tức của Cam tướng quân.
Hầu ngũ là tùy tùng của Lưu Cảnh, y có một loại bản lĩnh mà người thường không sánh kịp, leo núi, leo cây như giẫm trên đất bằng, hơn nữa cảm giác về phương hướng rất mạnh, thế nào cũng sẽ không lạc đường, là một thiên tài theo dõi báo tin.
Trong lần hành quân này, nhiệm vụ cuả y là liên hệ Cam Ninh và Lưu Cảnh, y mới từ bờ sông tới, vượt qua hơn mười dặm đường núi, không ngờ chuẩn xác tìm được đội ngũ của Lưu Cảnh.
- Cam tướng quân có tin cho ta sao?
Lưu Cảnh cười hỏi.
Hầu ngũ liếm liếm môi khô khốc.
- Công tử, là lời nhắn, nhưng thuộc hạ hiện tại miệng khô quá, bụng lại đói, nói không nên lời.
Lưu Cảnh vừa bực mình vừa buồn cười, đem bao lương khô của mình và bình nước ném cho y.
- Nói xong rồi ăn uống!
Hầu ngũ giống như con khỉ linh hoạt chui lên Bạch Mã, Bạch Mã bất mãn gõ vó ngựa lộp cộp, rồi lại không có cách nào khác.
Y ở bên tai Lưu Cảnh thấp giọng nói:
- Cam tướng quân đã phát hiện đội thuyền của Hoàng Tổ, có mấy trăm chiếc thuyền lớn, Cam tướng quân nói, Hoàng Tổ là muốn chặn chúng ta lại.
Nói xong, y lại giống như con khỉ nhảy xuống chiến mã, chạy đến trên một khối đá lớn uống nước ăn lương khô.
Lưu Cảnh tinh thần phấn chấn, quả nhiên bắt đầu rồi, xem ra Hoàng Tổ còn muốn vội vàng hơn mình nghĩ, thành bại ngay tại lúc này, hắn lập tức ra lệnh:
- Tăng tốc, trở về Sài Tang!
.....