Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 146: Suy nghĩ của Thái gia



Tương Dương, Châu Mục phủ, đệ nhất danh y Trương Cẩn được một gã thị vệ dẫn vào bên trong phòng khách, Trương Cẩn chừng bốn mươi tuổi, là tộc đệ của danh y Nam Dương Trương Cơ, phụ thân của y Trương Bá Tổ cũng là một thầy thuốc trứ danh, gia đình có tiếng học giỏi, hơn nữa Trương Cẩn học y thuật đã lâu, có kinh nghiệm phong phú, khiến cho y được vinh dự gọi là đệ nhất danh y ở Tương Dương, đồng thời cũng đảm nhiệm chức y chính tại Tương Dương.

Trương Cẩn băn khoăn lo lắng mà đi vào khách đường, trong khách đường không có ai, treo một bức màn trúc, hai bên màn trúc các thị nữ đứng một bên, từ trong khe hở màn trúc, mơ hồ có thể thấy bóng dáng Thái phu nhân.

Sau màn trúc, Thái phu nhân đang bưng chung trà, tâm sự nặng nề, mấy ngày nay, Lưu Biểu đi Nam Quận thị sát, không ở Tương Dương, Lưu Tông đã ở được đưa về Tương Dương được bốn ngày, trước mắt đang ở trong phủ trị liệu, Lưu Tông bị thương gây cho Thái phu nhân đả kích cực kỳ trầm trọng, trong nội tâm bà rất rõ ràng, trượng phu tuyệt sẽ không lập một phế nhân làm thế tử.

Nhưng bà tuyệt không cam lòng, không đến một khắc cuối cùng, bà tuyệt không buông bỏ, quan trọng hơn là, bà không thể dễ dàng buông tha để Lưu Kỳ làm chủ Kinh Châu, bà phải nghĩ biện pháp xoay chuyển cục diện bất lợi.

Lúc này, Trương Cẩn quỳ xuống bái lễ.

- Hạ quan Trương Cẩn, bái kiến phu nhân!

- Trương y chính, Tông công tử thương thế như thế nào?

Thái phu nhân giọng điệu thản nhiên hỏi.

- Hồi bẩm phu nhân, Tông công tử tính mạng không ngại, nhưng thương thế rất nặng, chỉ sợ..

- Chỉ sợ cái gì?

Thái phu nhân truy vấn.

Trương Cẩn thở dài.

- Chỉ sợ không cách nào sinh con nữa.

Khách đường bỗng dưng yên lặng, không khí trở nên ngưng trọng dị thường, Trương Cẩn trong lòng có chút bất an không yên, dù sao thương thế của Lưu Tông hơi khó để mở miệng, lúc này mình lại đề cập ở trước mặt Châu Mục phu nhân, bà có thể sinh lòng không vui hay không?

Thật lâu sau, Thái phu nhân mới từ từ nói:

- Ngươi là danh y tốt nhất Tương Dương, ngươi hẳn là hiểu được đạo lý "Người bệnh khám ba năm", hiện tại ngươi chỉ là vội vàng đánh giá, liền có thể xác định y không thể sinh con sao? Ngươi nói điều này sẽ khiến cho trong lòng Châu Mục tiếp nhận như thế nào, Trương y chính, nói cũng không thể giống như ngươi nói.

Trương Cẩn là danh y đệ nhất Tương Dương, kiến thức rộng rãi, thương thế của Lưu Tông y vừa nhìn liền biết, kinh mạch của thận đã bị đứt, làm sao có thể làm chuyện phòng the, lại càng không cần phải nói đến sinh con đẻ cái nữa, tuy nhiên Trương Cẩn cũng đã hiểu ý Thái phu nhân, không cho mình đem lời này nói trắng ra, phải lưu một chút hy vọng.

Trương Cẩn cực kỳ thông minh, am hiểu đạo quan trường, nếu Thái phu nhân đã nhắc nhở y như vậy, y có thể nào không biết.

Trầm ngâm một lát, Trương Cẩn lại nói:

- Đương nhiên, thiên hạ vốn không có bệnh nan y, chỉ cần khám thầy thuốc cao minh, Tông công tử dù sao chỉ là bị đá cho tổn thương, không có động đến đao kiếm máu me, nếu cẩn thận điều trị, vài năm sau, nói không chừng có thể khôi phục sức sống, hạ quan quả thật không thể nói chắc chắn.

Thái phu nhân gật gật đầu, thái độ Trương Cẩn coi như làm cho bà vừa lòng, bà đưa mắt liếc thị nữ bên cạnh một cái, thị nữ bưng một cái khay bạc lên trước, trong mâm là một tấm ngọc bài, Thái phu nhân thản nhiên cười nói:

- Tấm ngọc bài này thưởng cho ngươi, lấy nó đi đến chỗ quản gia Lưu phủ lãnh năm trăm lượng hoàng kim.

"Năm trăm lượng hoàng kim a!" Trương Cẩn quả thực vui mừng quá đỗi, cuông quit dâp đâu.

- Đa tạ phu nhân ban thưởng!

Thái phu nhân cười cười, đơn giản càng nói rõ ràng,.

- Hy vọng Châu Mục khi trở về, ngươi nhất định phải khiến Châu Mục hiểu, Tông công tử bệnh có thể trị tốt, chỉ có điều cần có thời gian, hiểu được ý của ta không?

Trương Cẩn thở dài trong lòng, y sao có thể không rõ ý Thái phu nhân, tiền đã nhận lấy, y phải theo lệnh Thái phu nhân mà làm.

- Hạ quan sẽ cho Châu Mục một câu trả lời vui mừng.

- Không phải trả lời vui mừng, mà là trả lời khẳng định!

Thái phu nhân giọng điệu trở nên nghiêm nghị lại.

- Trương y chính, ta không muốn giết người, nhưng chuyện này nếu như ngươi xử lý không tốt, cái chết tuyệt không dừng ở một mình ngươi!

Uy hiếp trắng trợn khiến trên trán Trương Cẩn chảy mồ hôi, cảm thấy lạnh sống lưng, sau một lúc lâu, Trương Cẩn thấp giọng nói:

- Hạ quan hiểu rõ, xin cáo lui trước.

- Đi đi!

Thái phu nhân lạnh lùng nói.

Trương Cẩn đứng dậy cáo từ, Thái phu nhân lại trầm tư một lát, lúc này hạ lệnh:

- Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đến nhà Thái gia ở ngoài thành!

.....

Màn đêm buông xuống, một chiếc xe ngựa dưới sự bảo vệ của hơn mười người thị vệ, đang hăng hái hướng Thái gia ở thành tây chạy tới, đây là một chiếc xe ngựa khí phái rộng rãi, vẻn vẹn theo hơn mười người thị vệ đội mũ quan giáp, là nhìn ra được thân phận tôn quý của chủ nhân xe ngựa.

Chủ nhân chiếc xe ngựa này chính là Thái phu nhân, trên cửa sổ xe ngựa, Thái phu nhân khuôn mặt tái nhợt lúc ẩn lúc hiện, trong đôi ánh mắt thanh tú tràn đầy sầu lo và buồn bã, trong vòng ba ngày ngắn ngủi, Thái phu nhân đã là lần thứ ba chạy về nhà mẹ đẻ rồi.

Tất cả những điều này cũng là vì Lưu Tông, bà nhất định phải thuyết phục huynh trưởng tiếp tục ủng hộ Lưu Tông, từ khi tin tức của Lưu Tông truyền đến Thái gia, thái độ của Thái Mạo đối với Lưu Tông hơi có chút thay đổi, không cho nữ nhi đến phủ Châu Mục thăm Lưu Tông.

Mặc dù chỉ là một manh mối nhỏ, nhưng Thái phu nhân liền đã ý thức được không ổn, chỉ sợ huynh trưởng đã cho rằng Lưu Tông không thể tiếp tục là người có khả năng kế thừa, chuẩn bị buông bỏ y, việc này không thể cho phép, bà nhất định phải thuyết phục huynh trưởng dựa theo kế hoạch ban đầu đem Thiếu Dư gả cho Lưu Tông.

Mặc dù nàng cũng biết, việc này đối với Thiếu Dư hơi không công bằng, nhưng Thái phu nhân đã chẳng quan tâm loại tình cảm nữ nhi, bà chỉ suy xét ích lợi của mình và lợi ích của gia tộc.

Ngày hôm qua và hôm trước, huynh trưởng Thái Mạo đều lấy cớ sinh bệnh không gặp bà, Thái phu nhân biết huynh trưởng là có ý gì, hôm nay bà không hề đi gặp huynh trưởng, trực tiếp đi gặp Nhị thúc Thái Huấn, bà tin rằng Nhị thúc có thể thuyết phục huynh trưởng Thái Mạo.

Xe ngựa dừng lại ở trước cửa lão trạch của Thái phủ, Hà thị thê tử của Thái Hoàn là đệ đệ của Thái Mạo ra đón, hai người hàn huyên vài câu, Thái phu nhân thời gian không nhiều lắm, Hà thị liền trực tiếp dẫn Thái phu nhân đi về hậu trạch.

....

- Hôm nay phu nhân làm sao lại muốn tới gặp lão già này?

Trong phòng, Thái Huấn cười tủm tỉm hỏi Thái phu nhân nói.

Thái phu nhân cung kính thi lễ.

- Trước mắt chuyện này tạm thời còn phong tỏa tin tức, sự tình liên quan đến hưng thịnh tồn vong của gia tộc Thái thị, chất nữ nhất định phải được Nhị thúc ủng hộ!

- Chuyện gì xảy ra?

Nụ cười của Thái Huấn biến mất, ánh mắt híp lại.

.....

Mấy ngày nay trong lòng của Thái Mạo cũng có chút phiền não, đứa con cả Thái Dật theo Sài Tang trở về, mang đến cho y một tin tức làm người ta khó có thể tiếp nhận, Lưu Tông bị Hoàng Dũng đá cho trọng thương, danh y Sài Tang chẩn đoán bệnh, có thể là kinh mạch của thận bị cắt đứt, điều này có nghĩa Lưu Tông mất đi cái mấu chốt nhất của nam nhân.

Thái Mạo vừa căm tức vừa phiền lòng, căm tức là Lưu Tông trăng hoa, rõ ràng muốn kết hôn với nữ nhi của mình, rồi lại để ý con gái của Đào gia, cùng Hoàng Dũng tranh giành tình nhân, kết quả bị đánh thành trọng thương, Thái Mạo đối với việc của Hoàng Dũng cũng nghe thấy, tàn bạo mà ngu xuẩn, đầu óc ngu si, cũng không suy xét bất luận cái hậu quả gì, Lưu Tông vì một nữ nhân mà bị thương nặng, cuối cùng hại nữ nhi của mình, khiến trong lòng Thái Mạo sao có thể không căm tức.

Đồng thời y cũng tâm phiền ý loạn, Hoàng Dũng đả thương Lưu Tông, tất mâu thuẫn giữa Lưu Biểu và Hoàng Tổ sẽ trở nên gay gắt, điều này làm cho Thái gia sẽ bị vây trong tình huống lúng túng.

Nhưng đây vẫn chưa phải vấn đề nghiêm trọng nhất, vấn đề nghiêm trọng nhất là Thái gia đem tương lai gia tộc đặt cược trên người Lưu Tông, hiện tại Lưu Tông đã trở thành phế nhân, Lưu Biểu làm sao có thể lại lập y làm con thừa tự, như thế, Thái gia sao có thể đem hy vọng ký thác trên người Lưu Tông.

Hơn nữa Thái Mạo cũng không nguyện ý gả nữ nhi của mình lại cho Lưu Tông, đây chẳng phải là hại hại cả đời của nữ nhi hay sao?

Cho nên, Thái phu nhân hai lần tới bái phỏng lão, Thái Mạo đều cự tuyệt không gặp, lão biết rằng muội muội là tới biện hộ cho Lưu Tông, lúc này y không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Lưu Tông, đây cũng là y biểu thị mình đang bất mãn với Lưu Tông.

Trong phòng, Thái Mạo đang nghe kiến nghị của đứa con trai Thái Dật.

- Phụ thân, con đã nói rõ với Lưu Tông, lúc ấy tình thế hỗn loạn, lại là trong bóng đêm, đối phương đến tột cùng là ai, y kỳ thật cũng không có thấy rõ ràng, không có thể xác định có phải Hoàng Dũng gây nên hay không, hơn nữa Tông công tử cũng chưa từng gặp qua Hoàng Dũng.

- Nhưng ngươi gặp qua Hoàng Dũng, không phải sao?

Thái Mạo như thoáng chút suy nghĩ bổ sung.

- Con là gặp qua Hoàng Dũng không tệ, nhưng đó là sự tình ba năm trước đây, hơn nữa lúc ấy là buổi tối, Hoàng Dũng kia cũng không có mở miệng, con chỉ cảm thấy y có chút giống Hoàng Dũng, không dám khẳng định chính là y, có lẽ y là Hoàng Dũng giả mạo cũng không chừng.

- Ý của con là nói, Đào gia tìm người giả mạo Hoàng Dũng, không thể nào! Cho Đào gia một vạn cái lá gan, bọn họ cũng không dám làm bị thương con trai của Châu Mục...

Nói đến đây, Thái Mạo bỗng nhiên hiểu ý đứa con, lão có chút kinh ngạc nhìn đứa con.

- Con nói là.. Lưu Cảnh!

Thái Dật chậm rãi gật đầu.

- Phụ thân không cảm thấy đây là diệu kế sao? Vừa có thể cởi tội cho Hoàng Dũng, đồng thời lại có thể đối phó Lưu Cảnh, có thể nói nhất tiễn hạ song điêu, phụ thân nghĩ sao?

Ánh mắt Thái Mạo chậm rãi phát sáng lên, y không nghĩ tới đề xuất này của đứa con là một ý tưởng to gan, ngẫm lại tuy rằng hoang đường, nhưng lại hợp tình hợp lý.

Thái Mạo cũng biết Lưu Cảnh thích con gái của Đào gia, hoàn toàn có thể giải thích vì Lưu Cảnh âm thầm ghen ghét Lưu Tông cầu hôn Đào gia, sai người giả trang Hoàng Dũng đả thương Lưu Tông, cũng không cần nói rõ, chỉ cần dẫn đắt một chút, Lưu Biểu tự nhiên nghĩ như vậy, đây đúng là cơ hội đối phó Lưu Cảnh.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến quản gia bẩm báo:

- Khởi bẩm lão gia, lão gia chủ đã đến, có chuyện muốn gặp lão gia!

Lão gia chủ chính là thúc thúc Thái Mạo Thái Huấn, gia chủ tiền nhiệm Thái gia, là người thực tế người cầm quyền gia tộc Thái thị, Thái Mạo cuống quít nói:

- Ta đây phải đi tiếp ông!

Thái Huấn không cần bẩm báo, ông đã không nhanh không chậm đi vào hậu trạch, lúc này, Thái Mạo mang theo đứa con Thái Dật vội vàng tới, phụ tử hai người quỳ xuống thi lễ.

- Chất nhi bái kiến Nhị thúc!

Thái Huấn khoát tay áo nói:

- Không cần khách khí, đứng lên đi!

Thái Mạo đứng dậy, dẫn Nhị thúc tiến vào thư phòng của mình, cung kính mời ông ngồi xuống, lại cho người bưng trà lên cho ông, lúc này mới cười hỏi:

- Nhị thúc muộn như vậy mới đến, có chuyện gì không? Kỳ thật chỉ cần truyền tin, chất nhi sẽ đi gặp Nhị thúc.

- Nghe nói ngươi bị bệnh?

Thái Huấn không chút hoang mang uống một ngụm trà, lại liếc mắt nhìn y, ngụ ý nói chính là: "Ngươi cũng không có bệnh!"

Trong lòng Thái Mạo bỗng dưng khẽ động, y từng nói với muội muội mình bị bệnh, Nhị thúc làm sao biết, hay là muội muội đi tìm Nhị thúc?

Giờ khắc này Thái Mạo bỗng nhiên hiểu rõ, Nhị thúc nhất định là vì việc Lưu Tông mà đến.

Tuy nhiên, y cũng đang muốn cùng Nhị thúc thương lượng một chút chuyện của Lưu Tông, sự tình trọng đại, Thái Mạo cảm giác mình chưa chắc đã có chủ ý, có lẽ Nhị thúc có thể cho mình một thượng sách.

Thái Mạo cũng thẳng thắng nói:

- Nhị thúc biết chuyện Tông công tử chưa?

- Vừa mới biết, vừa rồi Châu Mục phu nhân đi tìm ta.

Quả nhiên là muội muội tìm Nhị thúc, trong lòng Thái Mạo thầm hận, cắn môi một cái hỏi:

- Vậy Nhị thúc đã đạt thành nhận thức chung gì với nó chưa?

Thái Huấn lắc lắc đầu.

- Ta chỉ có thể nói nó là vì ích lợi gia tộc tìm ta, đạt thành cái nhận thức gì đó thật không có, ta muốn hỏi thử suy nghĩ của ngươi?

Thái Mạo trầm ngâm thật lâu sau nói:

- Tông công tử đã thành phế nhân, chất nhi cho rằng Lưu Biểu không có khả năng lại lập y làm con thừa tự, y với Thái gia không có giá trị gì.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv