Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 139: Hai đường viện quân



Lúc trước Lưu Cảnh không để cho Liêu Hóa đi theo mình, chủ yếu là để cho y một cơ hội suy nghĩ, trong lịch sử Liêu Hóa theo Quan Vũ, Lưu Cảnh không hy vọng Liêu Hóa sau này lại theo mình, lại bị Lưu Bị mê hoặc, cho nên hắn phải để Liêu Hóa suy nghĩ kĩ một chút, nghĩ thông suốt lại tìm đến mình.

Kỳ thật nói cho cùng, vẫn là bởi vì Liêu Hóa không phải Ngụy Diên, nếu là Ngụy Diên, Lưu Cảnh căn bản cũng không sẽ cho y bất kỳ một chút cơ hội suy nghĩ gì cả, cái gọi là sự cao ngạo của lãnh đạo, ở một số thời điểm, Lưu Cảnh cũng sẽ bày ra.

Lưu Cảnh hạ lệnh mở cửa thành, Liêu Hóa mang theo một đám thủ hạ vào thành, kỳ thật Liêu Hóa cũng từng suy xét qua nhiều lần, rốt cuộc là nương tựa vào Lưu Bị, hay là nương tựa vào Lưu Cảnh?

Thủ hạ Lưu Bị có Quan Trương Triệu, nếu y nhảy vào, địa vị chỉ sợ ngay cả Chu Thương cũng không bằng, còn không bằng đi theo Lưu Cảnh, trở thành thế lực nguyên lão của hắn, phụ tá Lưu Cảnh tranh đoạt Kinh Châu.

Liêu Hóa đúng là nghĩ thông suốt điểm này, mới dứt khoát đuổi tới Giang Hạ, Liêu Hóa xoay người xuống ngựa, một gối trụ đao quỳ xuống, trầm giọng nói:

- Mãng phu vùng sơn dã Liêu Hóa đến nương tựa vào Cảnh công tử, nguyện hết sức vì Cảnh công tử!

Lưu Cảnh vội vàng tiến lên nâng hắn dậy, cười tủm tỉm nói:

- Liêu tướng quân xin đứng lên, hiện tại Giang Đông công thành rất gấp, đúng là lúc dùng người, Liêu tướng quân đã đến, quả thực chính là trời giáng cơn mưa đúng lúc.

Những lời này của Lưu Cảnh thật không có khoa trương, thứ hắn hiện tại cần nhất, chính là đại tướng cầm binh, Vương Thái đối với mình tuy rằng trung thành, nhưng võ nghệ kém một chút, suýt nữa bị Từ Thịnh giết chết, mà Liêu Hóa dẫu gì cũng là danh tướng, việc y thay mình thủ thành, trong lòng của hắn càng ổn định rất nhiều.

Trong lòng Liêu Hóa cảm kích, khom người nói:

- Liêu Hóa tận lực hết sức, vì công tử dốc sức khuyển mã.

Lưu Cảnh lại nhìn một chút mấy chục tên binh sỹ phía sau y, Liêu Hóa vội vàng giải thích.

- Những người này đều là lão huynh đệ, thật sự luyến tiếc không nỡ rời xa nhau, đành phải mang bọn họ đến, mong công tử thu dụng.

Y e sợ Lưu Cảnh không nhận, cuống quít đối với thủ hạ xua tay.

- Còn không mau bái kiến Cảnh công tử!

Mấy chục tên sỹ tốt cùng nhau quỳ xuống, đồng thanh nói:

- Khẩn cầu Cảnh công tử thu dụng!

Lưu Cảnh có chút khó xử, kỳ thật hắn cũng không nguyện ý thu dụng nhiều giặc Khăn Vàng như vậy làm thủ hạ, cũng không phải kỳ thị, chủ yếu là những người này làm sơn tặc lâu ngày, có thói quen cướp bóc, quân kỷ cực kỳ kém, hắn chỉ hy vọng một mình Liêu Hóa đến.

Tuy nhiên nếu như đã đến đây, hắn cũng nể mặt Liêu Hóa, nghĩ vậy, Lưu Cảnh liền đáp ứng rồi.

- Được rồi! Chỉ cần quân kỷ giữ chặt, bọn họ có thể lưu lại, tiếp tục làm bộ hạ của ngươi.

Liêu Hóa mừng rỡ, dọc đường đi chuyện y lo lắng nhất rốt cục giải quyết xong, vội vàng ôm quyền cảm kích.

- Đa tạ công tử thành toàn.

Lưu Cảnh lại vỗ vỗ bờ vai của y cười nói:

- Theo lý, ta hẳn là trước hết để cho ngươi thích ứng một chút, tuy nhiên hiện tại thế cục nguy cấp, ngươi đi theo ta, ta sắp xếp vị trí thủ thành cho ngươi.

Lưu Cảnh mang theo Liêu Hóa và hơn mười người, bước nhanh về hướng tường thành phía bắc.

....

Tuy rằng đã trải qua hai trận huyết chiến lúc nửa đêm và rạng sáng, đại quân Giang Đông đã áp sát, nhưng trong hai ngày này lại yên ắng ngoài ý muốn, quân Giang Đông không có công thành.

Việc này một mặt là bởi vì binh lực quân Giang Đông không đủ, khó có thể công thành, chỉ có thể chờ đợi viện quân, còn mặt khác cũng là vây thành đánh viện binh, chờ đợi phục kích viện quân của Giang Hạ.

Thành Sài Tang lửa hiệu đã đốt, nhiều nhất ba ngày, viện quân Giang Hạ sẽ từ thành Vũ Xương tới.

Đối với thủ quân Sài Tang, bọn họ cũng có được thời gian hai ngày quý giá, bận rộn mà đâu vào đấy tăng mạnh phòng ngự, bọn họ ở trên tường thành sắp đặt hơn trăm cái máy ném đá và thạch pháo, do ba nghìn dân phu đã trải qua huấn luyện thao tác.

Đúng lúc máy ném đá và thạch pháo xuất hiện, khiến phòng ngự của thành Sài Tang càng thêm mạnh, ủng hộ khí thế quân coi giữ Sài Tang cực lớn.

Sáng hôm nay, Lưu Cảnh đang thị sát trên đầu thành như thường lệ, trải qua hai ngày nữa tích cực chuẩn bị và bố trí chu đáo chặt chẽ, phòng ngự của thành Sài Tang đã thay da đổi thịt, thủy môn có hai lớp rào sắt gia tăng thành ba lớp, ở giữa đặt thêm một lớp cửa sắt mấy ngàn cân, cũng ở đáy nước cài đặt mấy trăm cây thép nhọn có gai nhọn xung quanh, khiến binh sỹ phía ngoài không thể đi vào, hoàn toàn phá hỏng con dường xâm nhập của quân Giang Đông ở thủy môn.

Mà trên đầu thành xếp đặt hai trăm cái thạch pháo và năm mươi cái máy ném đá, thạch pháo do ba người thao tác, có thể bắn hoạt thạch hai mươi cân ra xa bảy mươi bước, độ chính xác tương đối cao, mà máy ném đá thì do năm mươi người thao tác, có thể ném hơn trăm cân đá lớn ra xa ba trăm bước, uy lực thật lớn.

Mà trên thành thủ quân chính quy có một ngàn ba trăm người, do Lưu Cảnh tự mình Thống soái, Liêu Hóa và Vương Thái làm tả hữu phó tướng, trong đó Vương Thái phụ trách chỉ huy dân phu thao tác thạch pháo và máy ném đá, Liêu Hóa là chỉ huy quân phòng ngự, toàn bộ trợ giúp ở hậu cần thì do Từ Thứ phụ trách.

Gần như toàn bộ thành Sài Tang mấy vạn người đều được huy động, có tiền xuất tiền, có lực xuất lực, lão nhân nấu cơm, phụ nữ tham gia vận chuyển vật tư, thậm chí ngay cả trẻ con cũng không nhàn rỗi, từng đám trẻ ở trong thành dạo chơi chung quanh, tìm kiếm trinh thám của quân Giang Đông, tranh thủ giành được giải thưởng kếch xù.

Dưới sự ảnh hưởng của bầu không khí chân thành đoàn kết, thành Sài Tang trên dưới một lòng, cùng chống chọi với Giang Đông, đây là sự sôi nổi mấy mươi năm chưa gặp ở thành Sài Tang, là một tòa đại thành bị kẹp giữa Kinh Châu và Giang Đông một thời gian dài, loại tình huống hoàn toàn thiên về một phía thế này là cực kỳ hiếm thấy.

Lưu Cảnh vừa mới đi tới phía trên thủy môn, bỗng nhiên tháp canh gác ở phía đông thành truyền đến âm thanh cảnh báo dồn dập, ‘Toong! Toong! Toong!’ tiếng chuông cảnh báo toàn thành, tất cả binh sỹ đều khẩn trương hẳn lên, chạy về phía mép thành, đồng loạt nhìn ra Đại Giang phía xa.

Chỉ thấy ở trên mặt sông phía tây bắc Trường Giang xuất hiện một đoàn thuyền khổng lồ, có mấy trăm chiến thuyền, tinh kỳ phấp phới, khí thế đồ sộ, trên thuyền lớn dẫn đầu, một lá xích hoàng kỳ phần phật phấp phới, đây là chiến kỳ của quân Kinh Châu.

Đầu thành quân coi giữ lập tức một mảnh vui mừng, tiếng hoan hô vang tận mây xanh, viện quân Kinh Châu đã đi đến, nhưng Lưu Cảnh lại một chút cũng không có biểu hiện ra vui sướng, hắn lặng yên nhìn đoàn thuyền nơi xa, vẻ mặt hết sức phức tạp.

Lúc này, Từ Thứ chậm rãi đi tới bên cạnh Lưu Cảnh, trầm giọng nói:

- Công tử cảm giác quân Giang Đông có gì khác thường sao?

Lưu Cảnh lắc đầu.

- Yên tĩnh cực kỳ.

- Chính là sự yen tĩnh kỳ lạ này, ta mới cảm giác được có chút không ổn, chỉ sợ quân Giang Đông sớm có chuẩn bị.

Lưu Cảnh trầm mặc sau một lúc lâu, cười lạnh một tiếng nói:

- Thẳng thắn mà nói, ta hiện tại cũng không hy vọng quân Giang Đông thất bại.

Từ Thứ mỉm cười.

- Ở trong mắt công tử, viện quân của Hoàng Tổ đồng thời cũng là địch nhân.

- Tốt nhất là lưỡng bại câu thương, cuối cùng do ta đây làm ngư ông đến đắc lợi.

Đúng lúc này, một tên binh sỹ chỉ vào đoàn thuyền quân Giang Đông hô:

- Mau nhìn! Quân Giang Đông bắt đầu rút lui.

Lưu Cảnh cũng nhìn thấy, chỉ thấy đoàn thuyền Giang Đông bắt đầu kéo buồm, rời đường sông vận lương, hơi sợ hãi rút lui về phía đông, Từ Thứ chau mày.

- Quả nhiên không ngoài sở liệu của tại hạ, đây là tính toán của Từ Thịnh.

Bên cạnh Liêu Hóa hỏi:

- Tiên sinh làm thế nào có thể nhìn ra kế của quân Giang Đông?

- Rất đơn giản, trong đoàn thuyền quân Giang Đông có không ít trạm thuyền gác, quân Giang Hạ đến giúp, bọn họ sao có thể không biết? Phải lui lại, đã sớm rút lui, tuyệt sẽ không đợi kẻ thù giết trước mắt mới bỏ chạy, việc này tất nhiên là kế dụ binh của bọn họ.

Liêu Hóa nghe Từ Thứ phân tích thật sự có đạo lý, trong lòng lập tức hơi nóng nảy, liền vội hỏi Lưu Cảnh.

- Công tử, chúng ta có cần thông báo cho viện quân biết hay không?

Lưu Cảnh nhìn chăm chú chiến thuyền quân Giang Đông, thật lâu sau mới lạnh lùng nói:

- Mỏi mắt mong chờ!

Đối với phụ tử Hoàng thị mà nói, Giang Hạ cho tới bây giờ đều là tài sản riêng của gia tộc Hoàng thị, Sài Tang càng có ý nghĩa quan trọng trong gia sản của Hoàng gia, bởi vậy sau khi nhận được tin báo từ lửa hiệu của Sài Tang, Hoàng Xạ tự mình lãnh năm nghìn binh, hơn ba trăm thuyền chiến tới cứu viện Sài Tang.

Lúc này Hoàng Xạ cũng không biết rằng Chu Lăng đã chết, thành Sài Tang đã thay đổi chủ nhân, y nghe được tình báo là, quân Giang Đông công thành thất lợi, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, điều này làm cho Hoàng Xạ tin tưởng càng nhiều, y dùng một trận chiến đánh bại quân Giang Đông.

Dưới chiến kỳ phần phật tung bay, Hoàng Xạ ánh mắt lãnh đạm nhìn chăm chú vào mặt sông ở phía xa, có vẻ tâm sự của y hơi nặng nề, loại tâm sự này chính là do Lưu Tông trọng thương và huynh đệ Hoàng Dũng của y mất tích.

Lưu Tông là bị huynh đệ y đả thương, điểm này không nghi ngờ, trong lòng của y vô cùng rõ ràng, huynh đệ y chính là một người như vậy, hung hãn mà lỗ mãng, không biết bao nhiêu người đã chết dưới tay huynh đệ y, Lưu Tông không chết đã là vạn hạnh.

Tuy nhiên, chuyện này có hai phiền toái y không biết nên đối mặt như thế nào, một là bọn họ giao phó với Lưu Biểu như thế nào? Tiếp theo là huynh đệ Hoàng Dũng rốt cuộc đi nơi nào, là chạy án, hay là y đã xảy ra chuyện gì?

Mặt khác còn có Lưu Cảnh, không ngờ Lưu Cảnh không có theo Lưu Tông cùng trở về Vũ Xương, mà ở lại thành Sài Tang, mục đích của hắn là gì? Hiện tại thành Sài Tang còn trên tay Chu Lăng khống chế không?

Hoàng Xạ không khỏi ngẩng đầu nhìn về thành Sài Tang ở đằng xa, trong lòng y có một dự cảm bất thường, Lưu Cảnh tuyệt không chịu ngồi yên, thành Sài Tang khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó? Không được! Nhất định phải thu hồi lại quyền chỉ huy phòng ngự của thành Sài Tang.

Đúng lúc này, trên cột buồm, một gã binh sỹ nhìn ra xa chỉ vào mặt sông hô to.

- Hoàng Tướng quân, phía trước phát hiện thuỷ quân Giang Đông!

Hoàng Xạ lập tức từ trong trầm tư bừng tỉnh, bước nhanh hai bước đến đầu thuyền, nhìn ra xa.

Trên sông vận lượng cách hai ba dặm, hơn một trăm chiến thuyền tạo thành đoàn đang gấp gáp rời khỏi, hiển nhiên là quân Giang Đông chuẩn bị rút lui.

Hoàng Xạ làm sao có thể để quân Giang Đông chạy trốn, lúc này y hạ lệnh.

- Chung Thuận suất bộ vào thành, chiến thuyền còn lại theo ta truy kích quân chạy trốn!

Ba trăm thuyền chiến của quân Giang Hạ chia làm hai đường, Hoàng Xạ suất lĩnh hơn hai trăm thuyền chiến truy kích quân Giang Đông, phó tướng của y Chung Thuận thì suất lĩnh hơn mười thuyền chiến chạy tới sông vận lương.

Trên đầu thành, ánh mắt Lưu Cảnh sáng ngời nhìn chăm chú vào hơn năm mươi thuyền chiến quân Giang Hạ lái vào đường sông vận lương, rất rõ ràng, đoàn thuyền này là tới trợ giúp thành Sài Tang, hoặc nói là đến thu hồi thành Sài Tang.

Quả đấm của Lưu Cảnh xiết chặt, thành Sài Tang đã về tay Lưu Cảnh hắn, sao có thể có thể hai tay dâng cho người khác.

- Không có mệnh lệnh của ta, bất cứ kẻ nào không được mở cổng thành!

Hoàng Xạ truy kích thuyền quân Giang Đông đã đi xa, mà hơn năm mươi chiếc thuyền lớn, đã có ba mươi thuyền lái vào đường vận lương.

Việc ngoài ý muốn liền xảy ra vào lúc này, trong bụi cỏ tươi tốt bên bờ bỗng nhiên xuất hiện hai ba trăm binh sỹ Giang Đông, bọn họ tay cầm cung tiễn, đem từng nhánh hỏa tiễn bắn về phía chiến thuyền quân Giang Hạ, chiến thuyền quân Giang Hạ không kịp đề phòng, nháy mắt liền có hơn mười chiến thuyền cháy, lửa mượn sức gió, nuốt sống buồm và cột buồm, ngay sau đó đem trọn chiếc thuyền lớn vùi trong lửa, khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa ngút trời.

Trên sông vận lượng trở nên hỗn loạn, mấy chục chiếc thuyền lớn nương tựa ở một chỗ, không thể quay đầu, bọn lính khóc hô liên miên, đều nhảy xuống khỏi thuyền lớn chạy trối chết.

Lúc này, trên đầu thành các tướng sĩ đều nhìn về phía Lưu Cảnh, Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào một rừng cây ngoài thành, tuy rằng đây là một cơ hội thu nạp bại binh, nhưng hắn lại có chút lo lắng đây là kế dụ binh của quân Giang Đông, mục đích là dẫn dụ quân đội của mình ra khỏi thành Sài Tang.

Nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy rất không có khả năng, cho dù là tiêu diệt quân đội của mình, bọn họ cũng không thể ứng đối viện quân Giang Hạ, hơn nữa quân đội của mình trong khoảng thời gian ngắn chưa chắc có thể bị tiêu diệt.

Lưu Cảnh chỉ trầm tư một lát, vẫy tay một cái, Liêu Hóa bước nhanh về phía trước, Lưu Cảnh đối với y nói nhỏ vài câu, Liêu Hóa gật gật đầu.

- Ty chức tuân mệnh!

Lưu Cảnh liền dứt khoát ra lệnh.

- Mở thành xuất kích, tiếp ứng quân sĩ Giang Hạ vào thành.

.......

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv