Màn đêm buông xuống, trên bầu trời mây đen dầy đặc, ánh trăng cũng dần biến mất, ban đêm càng thêm mờ mịt.
Ra khỏi cửa đông Đào phủ sau chiếc cầu treo là một con đường cái rải đá phiến, đối diện có một rừng cây rậm rạp, ban ngày xanh um tươi tốt, hết sức đẹp mắt, nhưng đến tối liền có chút kinh khủng âm u.
Lúc này, ở sau một cây đại thụ, Hoàng Dũng lạnh lùng nhìn chăm chú vào cửa chính phía Đông Đào phủ, chiến đao trong tay lần lượt vạch chữ Lưu thật mạnh vào thân cây đại thụ.
Y đã hoàn toàn mất đi lý trí, trong lòng chỉ có thù hận vô tận, y sẽ không xem xét tương lai của Giang Hạ như thế nào, kết cục Kinh Châu, sự lo lắng của phụ thân lo lắng và y không có liên quan gì.
Trong lòng của y chỉ có một nữ nhân, từ xưa đến nay, khiến cho nam nhân phát cuồng, tám chín phần mười cũng là vì nữ nhân, một nữ nhân có thể khiến người bình thường biến thành ma quỷ, huống chi thân Hoàng Dũng cũng mang có vài phần khí chất ma quỷ.
Lúc này, một chiếc xe ngựa lộc cộc lái tới, phòng hộ cầu treo của toà nhà bắt đầu chậm rãi buông xuống, ánh mắt Hoàng Dũng híp lại, cơ hội tới.
Ngay khi xe ngựa bắt đầu rẽ qua, đợi phòng hộ cầu treo của toà nhà buông xuống trong nháy mắt, Hoàng Dũng từ trong rừng cây chạy vội ra, vô cùng nhanh nhẹn chui vào đáy xe ngựa, xe ngựa lại đi, sau khi nói vài câu với người giữ cửa thì vào đông viện Đào phủ.
.....
Trong nội đường Đào phủ, lão gia tử Đào Liệt ở trong thư phòng, một đôi nến đỏ chớp động lên ánh lửa dịu dàng, khiến trong phòng vô cùng sáng.
Đào Liệt mặc một bộ thọ bào trăm tử rộng thùng thình màu đỏ tím, sắc mặt nụ cười từ ái biến mất, biến thành vô cùng ngưng trọng, trong mắt thậm chí còn có mấy phần tức giận.
- Một chuyện đại sự như vậy, vì sao hiện tại mới nói cho ta biết?
Hôm nay Đào Liệt mới biết việc Trương Doãn xuống tay với Đào gia, may là lão chủ động hỏi, nếu không chuyện này căn bản lão cũng sẽ không biết, khiến lão sao có thể không tức giận.
Đứng đối diện là đứa con cả Đào Thắng và con thứ Đào Lợi, vẻ mặt hai người đều xấu hổ, sau một lúc lâu, Đào Thắng cười khổ nói:
- Chúng con cũng không muốn giấu diếm phụ thân, vừa lúc là ngày phụ thân mừng thọ, chuẩn bị sau khi lễ mưn thọ phụ thân kết thúc sẽ nói cho phụ thân.
- Hừ!
Đào Liệt cười lạnh một tiếng,
- Các ngươi căn bản cũng không có quyết định kia, có lẽ cảm thấy ta già rồi, không còn dùng được rồi, có phải hay không?
- Con không dám!
Đào Thắng cúi đầu.
Đào Liệt lại lạnh lùng nói:
- Nghe nói hôm nay Lưu Tông đề xuất với con muốn kết hôn với Cửu nương?
Đây mới là nguyên nhân Đào Liệt tìm hai đứa con trai tới, lão nghe quản gia nói tới chuyện này, nhưng không ngờ hai đứa con trai bẩm báo trễ với lão, lão liền hoài nghi, bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu việc lén gạt mình.
- Vâng! Y có đưa ra chuyện này.
Đào Thắng phát hiện phụ thân vẫn khôn khéo như trước, một số việc đừng mơ tưởng giấu diếm được lão, y thở dài trong lòng một tiếng, xem ra cái gì cũng đều không thể giấu diếm.
- Vậy ngươi đáp ứng rồi sao?
Ánh mắt Đào Liệt sáng ngời nhìn chằm chằm đứa con cả.
- Con không đáp ứng!
- Vậy ngươi cự tuyệt?
- Cũng không cự tuyệt, con chỉ nói là phải suy nghĩ một chút.
- Ngươi vì sao không cự tuyệt?
Thanh âm Đào Liệt trong lúc đó biến thành nghiêm nghị.
Lúc này, Đào Lợi vẫn không nói gì lại nói:
- Phụ thân, huynh trưởng không muốn trực tiếp đắc tội Tông công tử, huynh ấy chỉ là muốn kéo dài một chút, dùng một loại phương thức khéo léo để Tông công tử hiểu được là Đào phủ không đồng ý.
- Thật sao? Ta nghĩ rằng ngươi chính là động tâm, thật muốn cùng Lưu Biểu kết thân!
Trong giọng nói của Đào Liệt mang theo một tia trào phúng.
Kỳ thật Đào Thắng sở dĩ không có cự tuyệt tại chỗ, trong lòng ít nhiều cũng có một chút ý nghĩ chính như lão với lời Lưu Tông nói, "Có thể cùng Hòa Châu bàn hôn sự là vinh hạnh của Đào gia, cho dù là bình thê, lại có bao nhiêu người muốn mà không được.
Những lời này của phụ thân ddax dâm trúng vào tâm tư của y, mặt y đỏ lên, sau một lúc lâu mới nói:
- Con chỉ nói là suy xét, kéo thêm mấy ngày không đề cập tới việc này, Tông công tử tự nhiên sẽ hiểu được, Đào phủ không có ý định hôn sự này, việc này so với trực tiếp cự tuyệt nể cho y chút mặt mũi.
Ánh mắt Đào Liệt trở nên dịu dàng đứng lên, gật đầu nói:
- Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, Đào gia chúng ta ở hai nhà Lưu Tôn, phải phi thường cẩn thận, không thể đi sai một bước, đưa tiền lương thực cấp cho Lưu Biểu nhiều một chút, Tôn Quyền sẽ không nói gì, y cũng không sẽ biết, chỉ khi nào có hôn sự với Lưu Biểu, Tôn Quyền cũng sẽ không bỏ qua cho Đào gia chúng ta rồi, khi đó sản nghiệp khổng lồ của chúng ta ở Giang Đông gặp nguy rồi! Thậm chí Sài Tang Đào gia chúng ta đều bởi vậy mà diệt tộc, Tôn Quyền thà rằng giết chúng ta, cũng sẽ không lưu lại chúng ta tư địch, ngươi hiểu sao?
Đào Thắng kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh, quả thật lão không ngờ điểm này, ít nhiều phụ thân mưu sâu, cur gừng già cay, thấy được vấn đề mấu chốt này.
Trong lòng của y hổ thẹn vạn phần, cúi đầu nói:
- Con thiếu suy xét rồi, hẳn là lập tức cự tuyệt.
- Kéo dài một chút cũng không có vấn đề, chỉ cần thái độ chúng ta kiên quyết, cũng muốn nói một chút sách lược, tuy nhiên nhất định phải để Lưu Tông chết tâm trước khi rời đi, nếu không Lưu Biểu phái người đến cầu thân thì phiền toái to.
- Con hiểu rồi!
Đào Liệt nhìn hai đứa con trai, nói:
- Còn có chuyện của Trương Doãn nữa, chuyện này ta có một cảm giác là cũng chưa chấm dứt, lấy tính cách cao ngạo của Lưu Biểu cũng sẽ không đồng thời để cả con và cháu trai cùng đến Đào gia, y hoàn toàn có thể để cháu trai đại diện y đến Đào gia mừng thọ, mặt mũi như vậy là đủ rồi, vì sao còn phải phái con trai đến, nguyên do trong đó các con nghĩ tới không?
Huynh đệ Đào thị nhìn nhau, cùng nhau khom người nói:
- Mời phụ thân chỉ rõ!
Đào Liệt ngưng thần nghĩ chốc lát, mới thản nhiên nói:
- Ta cảm giác Lưu Cảnh đến Sài Tang là có tính toán khác, cũng không phải tới mừng thọ đơn giản như vậy.
.....
Trong Đông viện có chút náo nhiệt, lúc này khoảng cách mừng thọ Đào gia còn có hai ngày, đại bộ phận tân khách đều đã tới, toàn bộ đông viện ở đây bốn năm trăm người, phần đông quan chức, vàng thau lẫn lộn, bất kể Đào gia hy vọng các tân khách quản lý tùy tùng, nhưng tiếng ồn ào vẫn như trước không dứt.
Vào đông viện, Hoàng Dũng liền không hề có bất kỳ e dè, nghênh ngang đi về phía góc tây bắc, y biết góc Tây Bắc có vài độc viện, là chỗ ở của khách quý, cháu trai Lưu Biểu nhất định sẽ có đãi ngộ như khách quý.
Rất nhanh y liền tới đến trước một tiểu viện, phía trước có mấy người tùy tùng dẫn ngựa đi ra, Hoàng Dũng nhanh chóng trốn vào trong bụi cỏ cao một trượng.
- Các ngươi nói, Đào gia có thể đáp ứng yêu cầu của công tử là đem Đào gia Cửu nương gả cho Tông công tử hay không?