Rào.
Cố Ngôn ngâm người trong nước lạnh đã lâu, khi trồi lên cảm thấy từng trận choáng váng, ngay cả tiếng hô “cắt” của đạo diễn cũng trở nên xa xôi dị thường, mơ hồ nghe không rõ.
Trợ lí mới Tiểu Trần đưa cái khăn lông lớn qua, vừa quấn lấy thân thể ướt sũng của hắn và hưng phấn reo: “Anh Ngôn, đạo diễn Hà nói cảnh này xong rồi.”
Thanh âm kia quá mức vang dội, khiến người ta đau tai.
Cố Ngôn liếc mắt, nhẹ “Ừ” một tiếng, mang theo chút giọng mũi. Hắn sớm đã ướt nhẹp, bọt nước theo hai má trắng nõn rơi xuống, ánh đèn chụp chiếu vào, gương mặt trong suốt như sáng lên, đẹp đến rung động lòng người.
Kì thực, tướng mạo Cố Ngôn cũng không nữ khí, nhưng đôi mắt to đen, mũi thẳng, ngũ quan tinh xảo hợp cùng một chỗ, chỉ có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung.
Sắc đẹp trước mặt, ai lại không yêu thích?
Ngay cả đạo diễn cũng quên mất diễn xuất tệ của hắn lúc trước, vội gọi người kéo hắn từ trong nước lên, động viên mấy câu đúng mực.
Cố Ngôn trước sau trầm mặc ít lời, xác định phần diễn của mình hôm nay đã kết thúc, chào hỏi đạo diễn, quấn khăn lông về phòng nghỉ.
Tiểu Trần vội vàng đi theo, nói không ngừng nghỉ: “Anh Ngôn, sắc mặt đạo diễn Hà vừa rồi thật khó coi, em còn tưởng ông ấy sẽ nổi giận cơ… nhưng mà anh ngâm mình trong nước lâu như vậy sẽ không bị bệnh chứ? Trở về tốt nhất là ngâm nước ấm, nếu không…”
Cố Ngôn cũng không để ý tới tiếng ầm ĩ của cậu ta, chậm rãi thay đồ, vừa lau tóc vừa dọn đồ, còn thuận tay cầm lấy tờ tạp chí giải trí trên bàn xem mấy lần.
Tạp chí bây giờ vì lượng tiêu thụ, bát quái ngày càng thái quá, kì trước còn có tin nam minh tinh nào đó có con riêng học trung học, kì này lại là nữ minh tinh liên tiếp lên hình, bị truy đuổi liên tục, hư hư thực thực việc có phải là tình nhân mới của lãnh đạo cấp cao trong công ty giải trí. Miêu tả sinh động, lại thêm bức ảnh mờ ảo, cứ như thật vậy.
Tình nhân mới?
Cố Ngôn nheo mắt, vội thả tay ném tạp chí về chỗ cũ, nói với tiểu Trần: “Tôi chốc nữa có việc, phải đi trước, mình cậu về công ty.”
“Vâng, vâng, vâng.”
Tiểu Trần tuy rằng dài dòng, nhưng cũng may rất nghe lời, vẫn lẽo đẽo theo sau Cố Ngôn.
Lúc đi tới cửa, Cố Ngôn đột nhiên dừng bước.
Tiểu Trần thiếu chút nữa va phải lưng hắn, vội hỏi: “Anh Ngôn, sao vậy?”
“Di động… quên ở phòng nghỉ.” Chỉ là vài cái tin đồn trên tạp chí ấy vậy lại khiến hắn phân tâm.
Di động của nghệ sĩ tuyệt không thể để linh tinh, không đợi Cố Ngôn ra lệnh, tiểu Trần liền xung phong nhận việc: “Em đi lấy!”
Nói chưa dứt lời đã quay người chạy mất.
Tới nơi, thấy cánh cửa phòng nghỉ khép hờ, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện. Thanh âm có nữ có nam, tiểu Trần nhận ra trong đó có giọng của diễn viên phụ trong phim, là nữ diễn viên lúc nãy diễn cùng Cố Ngôn, làm anh hơn 10 lần NG.
“… còn nói đại minh tinh cái gì, không nghĩ tới diễn xuất tệ như vậy, cũng may đạo diễn Hà tu dưỡng tốt, không có lật bàn.”
“Ha ha, cô không biết anh ta nỏi danh là bình hoa sao? Cho dù là nhân vật nào, diễn xuất đều là một giọng điệu, người ta là có kim chủ chống lưng, phim nào chả làm diễn viên chính.”
“Chẳng qua là có khuôn mặt đẹp mà thôi.”
“Xì, cô sao biết không phải là công phu trên giường của anh ta tốt?”
Tiếp đó là một tràng cười.
Tuy rằng không chỉ tên nói họ, nhưng là đứa ngốc cũng hiểu là đang nói ai.
Tiểu Trần tuổi còn nhỏ, thời gian làm trợ lí lại ngắn, chưa từng gặp qua chuyện như này, nhất thời đứng ngây giữa cửa, không biết tiến lui ra sao. Đang lúc tay chân luống cuống, bỗng có một bàn tay lướt qua bờ vai cậu, nhẹ đẩy cánh cửa phòng nghỉ ra.
Đám người bên trong đứng hình, tiếng cười liền ngưng bặt.
Cố Ngôn ôm tay đứng cạnh cửa, tóc vẫn ẩm ướt: “Di động đâu?”
Tiều Trần ngơ ngác: “Còn, còn chưa lấy.”
Cố Ngôn gật đầu, không nhìn biểu tình xấu hổ của mọi người, lập tức đi vào cầm lấy di động của mình, sau đó nhìn khắp bốn phía, gương mặt anh tuấn hiện lên nét cười: “Không quấy rầy, các vị tiếp tục.”
Dứt lời, thoải mái kéo tiểu Trần rời đi.
Phong độ tốt không chê vào đâu được.
Tiểu Trần mãi lâu sau mới lại lại tinh thần, lo sợ hỏi: “Anh Ngôn, anh, anh không giận sao?”
“Giận cái gì?” Cố Ngôn suy nghĩ, như chợt nhớ tới cái gì, nói: “Ý cậu là đoạn bọn họ bảo tôi công phu trên giường tốt ấy hả? Ừ, tôi cũng thấy dùng từ đơn giản quá, ít nhất nên thêm hai ba từ miêu tả nữa.”
“…”
Tiểu Trần nhất thời không biết nói gì, mắt thấy thần sắc Cố Ngôn vẫn như thường, thật sự không biết cái này có tính là cười lạnh không, vâng vâng rồi không dám lên tiếng nữa.
Cố Ngôn hôm nay không lái xe, đứng ở cửa lớn gọi điện, không lâu sau, có một chiếc xe màu đen che rèm chậm rãi vòng từ cổng vào. Xe dừng, lái xe đi xuống mở cánh cửa phía sau.
Cố Ngôn hướng tiểu Trần vẫy tay, khom người ngồi vào xe.
Tiểu Trần cuối cùng cũng nhận ra vị ngồi trong xe là đại lão bản của công ty, theo góc nhìn của cậu, chỉ thấy một người đàn ông ngôi bên trong xe. Người nọ mặc tây trang, cà vạt, áo mũ chỉnh tề, khuôn mặt trong bóng tối có chút mơ hồ, nhưng ngón tay thon dài hữu lực, nắm chặt lấy tay trái Cố Ngôn.
Cố Ngôn cũng không giãy ra.
Ngược lại, hắn nhếch nhếch khóe miệng, giống tình nhân dịu dàng nhất, ngọt ngào nhất, chậm rãi cười rộ lên.
“Rầm!”
Cửa đóng lại, xe nghênh ngang mà đi.
Tiểu Trần âm thầm tặc lưỡi, nghĩ, mấy người ở phòng nghỉ nói cũng không sai.
Kĩ năng diễn tệ thì có liên quan gì chứ?
Chỉ cần bên ngoài diễn thấy vui vẻ, thế là đủ.