Quyển 1: Đuổi gió đuổi trăng
Chị gái à, tôi vẫn có thể làm việc chăm chỉ.
___
Chủ nhà đi rồi, Thương Lục ở lại, ngón tay móc lấy chìa khóa, bước vào cửa yên lặng nhìn quanh phòng một vòng.
Ở đây đơn giản như hắn mong đợi, hơn nữa còn sạch sẽ hơn ngoài dự kiến của hắn.
Liếc mắt một vòng, tuy rằng đồ nhựa kém chất lượng chiếm hết nửa căn phòng, mấy món đồ giá rẻ xanh xanh đỏ đỏ nhìn thật đau mắt kia cũng được sắp xếp ngăn nắp. Đồ gia dụng phần lớn được làm từ gỗ ép, mặt bàn được làm từ đá cẩm thạch, mặt cắt bên cạnh bàn thậm chí còn chưa được mài giũa, nhưng tổng thể đều rất sạch sẽ.
Diện tích không quá lớn được chia thành ba phòng ngủ một phòng khách, nhằm mục đích có thể cho nhiều người thuê hơn để kiếm thêm ít tiền.
Theo phép lịch sự, Thương Lục không đi vào phòng ngủ chính, chỉ nhìn qua hai phòng ngủ phụ. Căn phòng nhỏ chưa đầy mười mét vuông, bên trong chất đầy giàn giáo cùng thùng sơn, hắn lùi lại, hai tay bỏ vào túi đi ra nhìn một phòng khác.
“Phòng này vậy.”
Kha Dữ hỏi cho có: “Hành lý cậu đâu?”
Thương Lục đứng cạnh cửa: “Sắp đến rồi.”
Qua mười phút, cửa bị gõ lần hai, Kha Dữ mở ra, đầu tiên nhìn thấy một chiếc nệm cao su vô cùng lớn.
Vị nhân viên đang gồng người khiêng nệm, thở hổn hển nói: “Cậu là Thương Lục?”
Kha Dữ quay đầu lại, Thương Lục dựa cửa ôm cánh tay, vẫy tay một cái, tư thế tự nhiên ra lệnh: “Vào đi.”
Nệm được đưa vào phòng ngủ phụ, còn chiếc nệm lò xo ban đầu kia bị ném ra ngoài không chút thương tiếc.
Qua một lúc lâu, nhân viên lại từ xe vận tải dưới lầu tiếp tục đưa lên một cái bàn làm việc cùng một chiếc ghế văn phòng. Bàn làm việc làm từ gỗ óc chó đen, ghế da văn phòng màu cam kaki, cao cấp tinh tế mà không đụng hàng. Hai đồ vật được dán lên tường và cửa sổ theo yêu cầu, công việc chuyển nhà nhanh chóng kết thúc.
“Cậu…” Kha Dữ nhìn thoáng qua, chú ý đến nhãn hiệu ghế văn phòng, mấy lời muốn hỏi trên miệng lập tức biến mất.
Thương Lục nói nhanh: “Đều là giả cả.” Rồi lịch sự gật đầu: “Cảm ơn anh đã cho tôi thuê cùng, hy vọng chúng ta chung sống vui vẻ.”
Cửa phòng đóng lại không chút do dự, tràn ngập sự xa cách không nói cũng hiểu.
Kha Dữ trở lại bếp, bày xương sườn ra bàn rồi xới nửa chén cơm.
Nếu Mạch An Ngôn biết anh trong thời gian ngắn đã tìm được cho mình một người bạn cùng phòng, hẳn là sẽ tức đến độ tèo luôn tại chỗ.
Vai diễn mới của anh tên Phi Tử. Phi Tử từ quê nhà theo ông đi vào thôn nhỏ nằm giữa thành phố Sơn Vĩ, một mặt bị lôi cuốn bởi phồn hoa đô thị cùng tiền tài và ham muốn hưởng thụ vật chất, một mặt lại thể hiện thái độ tuyệt vọng mà vật lộn, giãy giụa.
“Con người là sinh vật rất kỳ quái, khi mới rơi vào hố sẽ liều mạng bò ra bên ngoài, qua một thời gian họ sẽ nói: ‘Thật ra ở dưới đáy hố cũng rất thoải mái’.”
Đạo diễn Đường Trác lúc ấy hút một điếu thuốc, dùng những lời này làm lời giải thích cho cả bộ phim điện ảnh.
Kha Dữ nhận được lời mời thử vai thì rất kinh ngạc, rõ ràng, bộ phim như vậy được tạo ra nhằm mục đích tranh giải, kỹ thuật diễn xuất của anh hẳn sẽ bị loại ngay từ vòng gửi xe.
Hôm đó Đường Trác nói chuyện với anh hơn mười tiếng đồng hồ, từ khi lớn lên đến điện ảnh, vai diễn, không chuyện nào họ không nói, cuối cùng mới giãi bày: “Tôi đã xem cậu diễn khất cái (ăn mày) ở Lạc Sơn, thầy Kha, không biết người khác đánh giá như thế nào, nhưng tôi biết cậu đã luyện tập rất chăm chỉ.”
Phải thừa nhận rằng, những lời này của Đường Trác đã khiến anh cảm động.
Kha Dữ ngồi xuống trước bàn ăn bằng kính, chén gốm chạm nhẹ vào mặt bàn phát ra âm thanh trong vắt.
Nếu muốn nghiêm túc suy xét, anh cần phải đặt chính bản thân mình vào hoàn cảnh thực tế, không chỉ với tư cách là người ngoài cuộc đứng nhìn mà còn phải là người trong cuộc - ngàn lời muốn nói.
Thời điểm Thương Lục xuất hiện vừa đúng lúc.
Bên dưới tấm kính của bàn ăn là khăn trải bàn trang trí cành hoa, trên mặt bàn chỉ có một mâm chén đũa đơn giản. Đầu đũa gác trên đĩa, Kha Dữ một tay cầm một quyển sổ to bằng bàn tay, tay còn lại mở trang sổ đã đánh dấu.
Lúc Thương Lục bước ra bên ngoài, cảnh tượng hắn nhìn thấy chính là như vậy.
“Anh Mộc” này đã kéo khẩu trang xuống nửa cằm, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm quyển sổ trong tay. Sổ không lớn, một tay anh đã có thể dễ dàng lật sang trang sau, điều này khiến cho anh đang tập trung lại càng thêm lười biếng, làm Thương Lục nhớ tới trước kia đi du học, hắn thường trông thấy những phụ nữ Pháp đứng ở góc đường hút thuốc.
Hình ảnh này có chút thú vị.
Thương Lục ôm cánh tay đứa dựa vào tường, chân dài bắt chéo qua đầu gối, khóe môi hơi nhếch lên.
Nhìn thêm hai giây, mắt mới chú ý tới nội dung khác.
Ví dụ như “anh Mộc” này tuy nói với người ngoài là gương mặt mình bị biến dạng, nhưng từ khía cạnh khác nhìn lại có xương cốt tinh xảo, từ xương lông mày đến mũi rồi lại đến cằm, đường cong ấy tuy hơi cứng rắn nhưng lạ kỳ một chỗ là vẫn có chút ít độ cong mềm mại, là một gương mặt cương nghị nhưng không khiến người khác cảm thấy áp bức.
Xương tốt bẩm sinh.
Kha Dữ nhai rất chậm, tốc độ đọc cũng chậm, khi tiếp tục lật sang trang mới, ánh mắt hơi liếc nhẹ chú ý tới Thương Lục, tay cầm đũa và tay lật sách đồng thời dừng lại.
Thương Lục dù sao cũng là nhìn lén công khai, bị bắt được cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại không mấy để ý nói: “Đang xem gì vậy?”
Kha Dữ không trả lời hắn, trước tiên đóng quyển sổ lại, sau đó mới thong thả kéo khẩu trang lên.
Mặt đẹp như vậy còn giấu, theo Thương Lục suy đoán, có lẽ nửa bên kia mặt có vết bớt hoặc sẹo.
Sắc trời dần tối, nhiệt độ không khí hạ xuống, gió thổi mang thêm chút hơi hướng lạnh lẽo. Cửa hàng sát hai bên đường càng thêm nhộn nhịp, ông chủ quán bánh cuốn bận rộn đến mồ hôi đầy đầu cũng không kịp lau. Hơi nóng mờ mịt, khung cảnh xung quanh dần trở nên mơ hồ, chỉ thấy tia lửa từ bếp lò nổ khắp nơi.
Thương Lục hiếm khi ăn tối, giữa hàng ngàn ngọn đèn dầu, hắn một mình lang thang đi dạo không mục đích. Mãi cho đến khi nhìn thấy một chuỗi cửa hàng, hắn do dự chừng một giây rồi mới quyết định bước chân vào bên trong.
Khi nhận được cuộc gọi từ Thương Minh Tiễn, hắn đang ở bên kệ để hàng lộn xộn chọn lựa vật dụng hàng ngày.
“Chị.”
Thương Minh Tiễn ngày thường không phải ở phòng họp thì cũng là đang trên đường đi họp. Cô bước đi thật nhanh, giày cao gót bước trên đá cẩm thạch phát ra âm thanh cộp cộp, vậy mà lúc nói chuyện hơi thở lại không hề đứt quãng: “Nghe Minh Bảo nói em vào thành phố Ninh à?”
“Vâng.”
Thương Minh Tiễn bước vào thang máy, mấy nhân viên từ lầu đi xuống đều cúi đầu chào: “Buổi tối tốt lành Monica”, tiếp theo liền tự giác nối đuôi nhau đứng chờ đợt thang máy kế tiếp.
Thương Minh Tiễn bấm chọn tầng, cánh cửa thang máy màu bạc khép lại, hiện lên đó là thân hình mảnh khảnh trong bộ trang phục công sở chuyên nghiệp.
“Minh Bảo có gửi ảnh chụp cho chị, sao lại quyết định đến đó vậy?”
“Lấy ý tưởng ạ.”
“Vớ vẩn,” Thương Minh Tiễn dùng tư thế chị cả răn dạy em nhỏ: “Khu ổ chuột ở Hồng Kông còn chưa đủ cho em à?”
“Không giống nhau mà.”
Thương Lục kẹp điện thoại bên dưới tai, chỉ thản nhiên đáp lại vài câu, thuận tay lấy trên giá hai chai sữa tắm rồi bắt đầu so sánh.
Thật ra hắn chưa bao giờ tiêu tiền cho riêng mình trước lúc ra nước ngoài năm mười bốn tuổi. Hắn cũng không quen thuộc với những nhãn hiệu này, cũng không biết gì về giá cả.
“Được rồi, sau này anh hai có hỏi thì chị mày không biết gì đâu.” Thương Minh Tiễn cười thở dài.
Cô không thiết nói nữa, vẻ mặt Thương Lục lạnh nhạt, chỉ nói: “Cảm ơn chị.”
“Chú ý an toàn, mọi chuyện đều giữ bí mật, không cần phải xung đột với người khác làm gì, cần gì thì gọi cho chị hoặc tìm chú Minh, biết chưa?”
Thương Lục lúc này mới cười một tiếng, hắn cười rộ lên không chút để ý, nhưng lại mang hương vị thẳng thắn, nhìn rất lỗi lạc.
“Giữ bí mật cái gì? Chị đi đến đâu mọi người vây quanh tới đó, cảm giác cứ như đi đến nơi nào bản thân cũng là tiêu điểm hết ấy.”
Thương Minh Tiễn có chút mỉa mai, nhưng không cảm thấy tức giận. Thang máy đi xuống tầng hầm để xe VIP, cô đang vội đi dự tiệc, cởi giày cao gót ra, cười rủa một tiếng: “Không biết lớn nhỏ, dù sao thì ——”
“Tóm lại là tín hiệu không tốt lắm ——” Điện thoại truyền đến âm thanh, Thương Lục không đợi cô nói xong đã cúp phăng.
Thương Minh Tiễn mắng một câu: “Lại nữa.” Xong lại cười cười ném điện thoại lên ghế lái phụ.
Lúc hắn xách theo hai túi nhu yếu phẩm hàng ngày trở phòng cho thuê, Kha Dữ đã tắm xong.
Trong phòng không dư ra cái bàn nào nên Kha Dữ nằm lên bàn cơm đã được lau sạch rồi viết chữ. Nghe được động tĩnh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lễ phép hỏi thăm: “Cậu về rồi.”
Một giọng nữ phát ra từ điện thoại: “Đang nói chuyện với ai đó? Còn bộ này nữa nè. Anh xem nhanh dùm em đi!”
Giọng nói vừa phát ra khiến thân thể Kha Dữ lập tức cứng đờ.
Ưng Ẩn lôi kéo anh chọn phục trang cho bữa tiệc tối ngày mai, lại nhịn không được nói chuyện đông chuyện tây, anh không có kiên nhẫn nghe bát quái (rumor) liền bật loa ngoài lên rồi viết viết vào sổ, hoàn toàn quên mất rằng Thương Lục có thể sẽ quay lại bất cứ lúc nào.
Giọng nói Ưng Ẩn ngọt ngào, thấy anh không trả lời thì bắt đầu làm nũng, giận dỗi kêu lên một tiếng: “Thầy Kha!”
Kha Dữ tay nhanh hơn não, theo phản xạ có điều kiện tắt ngúm điện thoại.
“Thầy Kha?” Thương Lục hơi nhướng mày.
“Là Mộc Kha.” Khuôn mặt Kha Dữ giấu sau khẩu trang vô cùng điềm tĩnh: “Họ Mộc tên Kha.”
Thương Lục cảm thấy hứng thú: “Thầy Kha đeo khẩu trang hết hai mươi tư giờ luôn hả?”
“Đúng vậy.”
“Ngủ cũng không cởi ra à?”
Tuy là câu hỏi đùa nhưng vào tai Kha Dữ lại có chút hung hăng.
“Tinh quang dưỡng người”, anh là minh tinh nên khí chất phải mạnh mẽ, nhưng ở chung với Thương Lục không bao lâu lại giống như bị rơi thỏm xuống thế hạ phong.
Âm thanh điện thoại reo lên kéo Kha Dữ thoát khỏi vẻ mặt mất bình tĩnh. Anh cầm lấy điện thoại —― Là Ứng Ẩn gửi một lần mấy chục bức ảnh cho anh.
Kha Dữ bất đắc dĩ cười cười. Ứng Ẩn vì tiệc tối mai thật đúng là dùng hết sức lực.
Thương Lục đặt đồ xuống, nhìn theo góc độ của hắn chỉ thấy duy một phụ nữ xinh đẹp hiện lên trên màn hình. Ấn tượng về khuôn mặt người kia không bằng quần áo trên người: cái váy sơ mi kia mấy ngày trước Thương Minh Bảo mới vừa mua một cái —― Mà cô bé cũng là người tiêu tiền vào quần áo nhiều nhất trong số các anh chị em.
Nghĩ thầm trong đầu, Thương Lục hơi giật mình.
Kha Dữ khí chất rất tốt, tốt đến mức dù ăn mặc bình thường cũng không hợp rơ với thế giới này.
Nhưng khi người phụ nữ xinh đẹp kia nũng nịu kêu một tiếng: “Thầy Kha”, cộng thêm ngoại hình nổi bật nhưng điều kiện sống lại tồi tàn của Kha Dữ… Thương Lục nheo mắt, nghiền ngẫm phản ứng.
…Được rồi, có vẻ như là một nghề nghiệp đặc biệt.
Hầy, thời buổi này kêu bằng “thầy” cũng được coi là một loại tình thú.
Kha Dữ hồn nhiên không nhận ra nghề nghiệp của mình trong một cái chớp mắt đã từ ngôi sao thảm đỏ biến vụt thành trai bao.
Lúc Thương Lục khen bạn gái anh xinh đẹp cũng không nghe ra ý trên mặt chữ, chỉ nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, “ừ” một tiếng cho có lệ.
Không nghĩ “bạn gái” xinh đẹp của anh ngày hôm sau đã tìm tới tận cửa.
“Chết tiệt, anh ta còn không thèm nhìn tôi lấy một lần cơ?” Ưng Ẩn không thay quần áo, vẫn mặc chiếc váy nhỏ đi dự tiệc, cô ta cầm khăn choàng giận run người chửi mắng: “Còn bảo phục vụ mang khăn choàng cho tôi! Em gái anh chứ!”
Cô ta đã bận rộn cả ngày lẫn đêm, còn cầm về một cây giáo bị gãy trên cát, đang ở trước mặt Kha Dữ muốn chặt đầu người thừa kế GC là Trần Hựu Hàm thành tám khúc.
Ánh mắt Kha Dữ đảo qua áo choàng: “Vậy cô mang về làm gì.”
“Anh không hiểu đâu, dù là thời điểm nào tôi cũng phải nhắc nhở chính mình —― Cái thằng cẩu nam nhân đó.” Ưng Ẩn nghiến răng: “Có tiền thì hay nhỉ!”
Không đợi Kha Dữ nói, cô ta lại “ô” một tiếng: “Ô hô, vừa giàu vừa đẹp hay ho thật đấy.”
Chắc hẳn không ai có thể ngờ được ngôi sao nổi tiếng đình đám Ưng Ẩn lại là dạng người này.
Ưng Ẩn xinh đẹp thanh thuần, hòa lẫn giữa quyến rũ và ngây thơ, được công nhận là bông hoa có nhiều người theo đuổi trong thế hệ. Đối với đàn ông, cô ta thừa khả năng xử lý bọn họ. Kha Dữ hoàn toàn hiểu lý do vì sao Ưng Ẩn lại khó chịu như vậy, thậm chí tức giận đến mức muốn đến trước cửa nhà người ta phàn nàn cả đêm.
Anh bắt chéo chân ngồi trên sô pha, một tay gác lên chỗ dựa của ghế, nghe vậy cười than một tiếng: “Người đẹp ơi, lúc cô nhìn thấy nhẫn cưới của người ta thì nên biết khó mà lui đi chứ.”
“Tôi cứ tưởng anh ta giống với những tên đàn ông khác.” Ưng Ẩn che ngực cố bình tĩnh một lúc, hạ giọng nói: “Nết như bọn người đấy sao có thể vì yêu mà kết hôn được?”
“Để tôi dạy cô.” Anh cười như không cười nói: “Nếu anh ta và vợ đã yêu nhau nhiều đến vậy, cô cũng nên tiếp tục đặt niềm tin vào tình yêu.”
“Thầy Kha! Anh đang an ủi hay đang chọc tức tôi vậy hả?” Ưng Ẩn dậm chân: “Cứ nghĩ người đàn ông tốt đến vậy lại không thuộc về tôi, tôi lại càng tức muốn chết!”
Kha Dữ nhịn cười, rốt cuộc không nhịn được, sảng khoái cười thành tiếng.
Tiếng cười che lấp tiếng đóng mở của cánh cửa bằng nhôm, Thương Lục tỉnh lại sau giấc ngủ dài, mặc áo phông cùng quần thể thao bước ra ngoài với khuôn mặt ngái ngủ.
Hắn nhìn Ưng Ẩn quyến rũ, khuôn mặt tuấn tú có chút bối rối.
Ưng Ẩn sửng sốt, vội vàng quay người lại. Còn Kha Dữ thì trở tay không kịp —― Đang ngủ ngon lành đột nhiên rời giường làm gì?
Là anh sơ ý. Trước đó, lúc đưa Ứng Ẩn lên lầu, Thương Lục vẫn đang ngủ, khẩu trang ở trên bàn trà, lúc này cố ý đi lấy khác gì giấu đầu hở đuôi.
Thương Lục không nhận ra sự hỗn loạn ở bên trong, từ từ rót cho mình một ly nước. Hắn không mang kính áp tròng, tầm nhìn trở nên mơ hồ, đưa tay đặt cốc nước xuống, vô thức nheo mắt nhìn về phía Kha Dữ: “Xin lỗi nha, bạn gái anh hả?”
Ánh mắt và giọng điệu hoàn toàn vô hại, so với sự mạnh mẽ không che giấu ngày hôm qua như hai con người hoàn toàn khác nhau.
Kha Dữ sửng sốt, mặt không đổi sắc nói: “Không sao —― Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy? Cậu xem lịch giúp tôi được không?”
Cuốn lịch nằm cạnh tủ TV, cách Thương Lục đại khái khoảng hơn một mét.
Tối khuya tối hoắc làm cái gì mà làm? Ưng Ẩn trợn mắt trắng, không nghĩ Thương Lục đã dành ra cả đêm để viết kịch bản, hơn nữa vì lệch múi giờ nên đầu óc mờ mịt, đành ngậm ngùi xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi bị cận.”
Hắn vừa nói xong, hai người trong phòng lộ rõ vẻ thoải mái.
“Tôi đi lấy mắt kính.” Hắn xoay người về phòng.
“Đứa nhỏ thật tốt.” Ưng Ẩn có chút ngoài ý muốn.
Lúc hắn đeo kính bước ra, cô ta quả là bị sự đẹp trai đánh bật một chút. Chiếc áo phông trắng cổ tròn bình thường khoác lên bờ vai rộng, lưng thẳng, trên mặt là một cặp kính cận gọng bạc mỏng.
Thương Lục cho hai tay vào túi quần thể thao, cúi người xem lịch: “Ngày 27, không có việc gì cần làm.”
Hắn quay đầu lại, hai người đeo khẩu trang gật đầu “ừ” một tiếng, Ưng Ẩn ôm ngực khoa trương nói: “Ồ, quả là lợi hại!”
Thương Lục: “…”
Kỹ thuật diễn xuất rác rưởi.
…Còn có cảm giác cảnh giác khó chịu.
Xuất phát từ gia giáo, hắn có lệ chào hỏi Ưng Ẩn: “Chào cô, Thương Lục.”
Tiếp theo đang định quay trở lại phòng tiếp tục công việc.
Cái tên quen thuộc khiến Ưng Ẩn bất giác nói: “Thương Lục? Họ này rất hiếm, con trai thứ của đại gia Hồng Kông - Thương Vũ cũng tên là Thương Lục.”
Cô ta là chuyên gia chuyên tìm hiểu về giới thượng lưu, cực rõ danh sách những gia đình giàu có ở Ninh Thạch, Hồng Kông và Ma Cao.
Thương Lục nhàn nhạt hỏi: “Phải không?”
Thương gia là gia tộc kín tiếng nhất, từ trước đến nay chỉ có anh cả chị cả ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, chị hai ở nước ngoài làm học thuật, còn lại là Thương Minh Bảo, cô nương nhỏ tuy rằng cả ngày ăn mặc lộng lẫy theo đuổi ngôi sao đến mất ăn mất ngủ nhưng cũng dùng đến biệt danh. Hắn dám cam đoan, ngay cả có lật tung cả cái mạng xã hội lên cũng tuyệt đối tìm không thấy một tấm ảnh chụp chung nào có đủ mặt ba anh em bọn họ.
Ưng Ẩn cười nói: “Được cái nghe bảo anh ta lớn lên rất xấu.”
Thương Lục: “…”
Báo lá cải khùng điên nào phao tin đấy?
Ưng Ẩn hình như rất chắc nịch: “Rõ là nếu ngon zai thì đã bị lộ lâu rồi.”
Thương Lục ngầm biện hộ: “Có lẽ anh ta sống khá kín tiếng.”
Khung cảnh trở nên kỳ lạ, Ưng Ẩn với Thương Lục đối chọi gay gắt: “Tôi từng gặp trai cả của Thương Vũ rồi, nếu anh cả đã xấu như vậy thì con trai thứ khó có thể tránh khỏi.”
“Cô gặp rồi à?” Thương Lục nghi hoặc.
“Gặp trên TV đấy.” Ưng Ẩn đắc ý nói.
Thương Lục chịu đựng sự sỉ nhục: “...Theo như hiểu biết của tôi thì anh ta cũng không thua kém gì Trần Hựu Hàm.”
Chợt vừa nghe xong ba chữ “Trần Hựu Hàm”, Kha Dữ chưa phản ứng gì, Ưng Ẩn đã sửng sốt nói: “Anh nghe được hả?”
Mơ màng nghe được một chút, chỉ có thể trách Ưng Ẩn mỗi lần đề cập đến ba chữ này thì âm lượng lại trở nên cao vút xúc động.
Ban đầu hắn còn tưởng mình nằm mơ, nhưng cơn ớn lạnh ập đến làm hắn giật mình —― Mẹ nó, không đâu lại mơ thấy Trần Hựu Hàm làm gì? Lúc bị doạ cho tỉnh mới phát hiện âm thanh xuất phát từ phòng khách.… Hầy, phú bà này còn có quan hệ khá rộng rãi.
“Sao anh biết Trần Hựu Hàm?” Ưng Ẩn cảnh giác đánh giá hắn.
Khí chất cao quý so với sự nghèo hèn lại càng khó che giấu hơn, người trước mắt này từ đầu tới đuôi đều không liên quan đến chữ “nghèo”.
Thương Lục nhẹ nhàng bâng quơ: “Không quen biết, chỉ mới nghe qua.” GC ở thành phố Ninh rất nổi tiếng, biết đến cũng là chuyện bình thường.
“Sao anh biết anh ta lớn lên đẹp trai?”
“Xem trên tivi rồi.” Hắn nói lại nguyên văn, song lại nghe Kha Dữ cười một tiếng. Anh được ánh đèn bao phủ, tuy rằng mang khẩu trang đen nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia đều chấp chứa ý cười.
“Vậy sao anh biết Thương Lục không thua kém gì?” Hai bên không ngừng giằng co.
“Đoán đấy. Dù sao thì —―” Thương Lục nhếch nửa bên khóe môi: “Tôi cũng không tin người có cùng tên với tôi sẽ thảm bại đến mức nào đâu.”
Một câu tràn đầy sức xanh của Thương Lục khiến Ưng Ẩn sửng sốt, giọng điệu và ánh mắt đã khác hẳn, ngón tay vuốt tóc nói: “Bảo bối, em thật đáng yêu.”
Ánh mắt Thương Lục thay đổi, cảnh giác lùi về sau nửa bước.
Đm! Phú bà này bị gì vậy? Ở đây trêu chọc còn thích thú đến vậy?
Dù sao tuổi còn trẻ, bị trêu ghẹo như vậy có chút trở tay không kịp, lại liếc mắt về phía Kha Dữ, yết hầu nhấp nhô, cuối cùng khéo léo nói: “Cảm ơn chị gái, tôi còn trẻ, chưa muốn từ bỏ nỗ lực của mình sớm như vậy.”