Bình Dương Công Chúa

Chương 90: Âm thầm hành động



Nửa tháng sau, yến tiệc cuối năm trong cung cũng tới.

Cung yến không thể bỏ qua, Lý Thuật thức dậy sớm, tắm rửa sạch sẽ, mặc lên cung trang nhiều lớp phức tạp, đầu cài trâm vàng. Xe ngựa đi một mạch đến cổng cung, lúc nàng xuống xe, chân trời đã ló dạng chút ánh sáng, nhuộm mọi thứ thành màu hồng.

Lý Thuật đứng cạnh xe ngựa nhìn một lát, rồi nói với Hồng Loa đứng bên: "Hôm nay có nắng, hẳn là một ngày tốt lành."

Hồng Loa đáp: "Thật hiếm có. Cả mùa đông dài cuối cùng cũng thấy mặt trời, thời tiết nhất định sẽ ấm lên."

Trong lúc hai chủ tớ nói chuyện, rất nhiều xe ngựa thế gia cũng vừa tới, các vị phu nhân xuống xe thấy Lý Thuật liền gật đầu chào, sau đó được thái giám dẫn đến cung Hoàng hậu. Xe ngựa của công chúa An Lạc cũng đã tới, Dương Phương cưỡi ngựa đi bên cạnh.

Xe ngựa của họ dừng lại cách chỗ Lý Thuật không xa, Lý Thuật nhìn thấy rõ ràng — lúc An Lạc xuống xe, Dương Phương cũng không đưa tay ra đỡ, mà chỉ chắp sau lưng, nói vài câu gì đó. An Lạc xuống xe rồi, vẻ mặt hắn vẫn như cũ, không mặn không nhạt, sau đó đi thẳng về hướng điện Thái Hòa, nơi tổ chức đại yến cho quan lại trong triều. Khi đi ngang qua Lý Thuật, Dương Phương khẽ gật đầu với nàng một cái.

Lý Thuật cười đáp lại, thấy Dương Phương rời đi, sau đó quay đầu nhìn An Lạc.

Thấy Lý Thuật nhìn sang, An Lạc vội quay đi chỗ khác, giống như không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ nhục nhã của mình, nhưng thần sắc trên mặt lại không che giấu được. Lý Thuật nhìn nhìn, ngẫm nghĩ một lát rồi đi về phía An Lạc.

Lý Thuật đến, An Lạc miễn cưỡng cười một cái, hai người cùng nhau vào trong. "Nhìn cô thế này xem ra đã hết bệnh rồi?" ___An Lạc hỏi.

Sắc mặt Lý Thuật hồng hào hơn rất nhiều, thân hình cũng đẫy đà hơn, tuy rằng vẫn không thể so với mỹ nhân tròn trịa, nhưng tốt hơn nhiều vẻ gầy yếu trước đó. Lý Thuật mỉm cười:

"Ừm, bệnh suốt mùa đông, phải đỡ chứ."

Thời gian này Thẩm Hiếu vẫn luôn ở chỗ nàng, rõ ràng đang trong thân phận tình lang lén lút, nhưng lại cứ cố tình tỏ ra như một đấng quý tộc, thỉnh thoảng còn đè nàng ra bắt uống mấy loại thuốc bổ linh tinh gì đó. Nhiều khi đêm về còn than thở, bảo nàng gầy quá, ôm cấn vào người.

Lý Thuật tự nghĩ trong lòng, nếu không phải sợ chàng sẽ bị Thái Tử phát hiện ra rồi ám sát, nàng thực sự muốn đá chàng một cước biến khỏi đây. Không thể làm gì được, nàng chỉ có thể oán hận cắn vài phát lên vai chàng.

Thẩm Hiếu lại đường hoàng kêu la, rằng muốn tố cáo công chúa đương triều lạm dụng tư hình, hành hạ người khác. Lý Thuật cười đến ngã cả ra.

Nghĩ đến Thẩm Hiếu, nàng không khống chế được suy nghĩ ngày càng bay xa. Lý Thuật đột nhiên dừng chân, nhìn lướt qua mái ngói cung điện, hướng mắt về phía nhà của mình.

Trong cung nhiều người, nàng không có cách nào mang Thẩm Tiêu đi gặp hoàng thượng. Nhưng thành công hay thất bại, thậm chí sống hay chết, đều sẽ kết thúc vào ngày hôm nay. Lý Thuật quay mặt lại, đi theo An Lạc một đường đến tẩm cung của Hoàng hậu. Hai người đến cũng không còn sớm, cung điện đã chật kín các mệnh phụ quý tộc, trâm thoa vàng ngọc lóng lánh cả phòng, người nào người nấy đều vây quanh Hoàng hậu nói chuyện phiếm.

Thấy hai người đi tới, Hoàng hậu dựa vào giường La Hán vẫy tay với An Lạc, An Lạc đi tới nghiêng người, ôm lấy Hoàng hậu nũng nịu.

Hoàng hậu quan tâm hỏi:

"Sáng sớm lạnh, chẳng lẽ còn muốn nằm trên giường sao?"

An Lạc khịt mũi, mọi người bật cười vì dáng vẻ trẻ con của nàng ta. Hoàng hậu nâng mắt, gật đầu với Lý Thuật:

"Bình Dương cũng đến rồi, ngồi đi."

Lý Thuật kéo ghế bên cạnh ngồi xuống. Sau khi Thái tử giám quốc, địa vị của nàng có thể nói là tụt dốc không phanh, hôm nay trong cung yến, vị trí được giao cho nàng lại ở tít phía cuối, gần như ngang hàng với các công chúa không được sủng ái khác trong hậu cung. Mấy người xung quang đều dùng khóe mắt liếc nàng, xem xem nàng có chút bất mãn nào hay không, biết đâu lại có đề tài buôn dưa tán dóc.

Nhưng trên mặt Lý Thuật căn bản không có biểu tình, bình tĩnh ổn trọng. Bao nhiêu ánh mắt nhòm ngó chỉ có thể hậm hực quay về.

Đến gần, hoàng hậu mới để ý hình như An Lạc gầy đi, hai gò má tròn trịa cũng hóp lại, bà ta đau lòng sờ mặt con gái:

"Mấy ngày nay con bị ốm sao?"

An Lạc ôm cánh tay Hoàng hậu lắc đầu, vẻ mặt rõ ràng tủi thân nhưng cũng không nói gì.

Hoàng hậu hỏi thêm mấy câu, An Lạc vẫn một mực im lặng, hoàng hậu biết cho dù An Lạc có chuyện cũng sẽ không chịu nói trước mặt nhiều người, nên cũng thôi.

Lý Thuật ngồi phía xa nhìn An Lạc, nhớ lại vẻ mặt và động tác của Dương Phương ban nãy, chắc mẩm điều này làm An Lạc thương tâm. Những người trước đây luôn theo đuổi và ngưỡng mộ nàng ta lại bỗng đối xử lạnh nhạt. Chỉ vào lúc này, một người mới có thể phát hiện trái tim mình rốt cuộc nằm ở đâu, nhưng không may, đến lúc nhận ra thì hối hận cũng muộn rồi. Hơn nữa, An Lạc không có cơ hội ăn năn.

Nàng ta không hiểu tại sao đối phương lại cách mình ngày càng xa, nàng ta muốn bù đắp nhưng không có cách nào, vì rốt cuộc chính nàng ta đã đẩy mọi chuyện vào bước đường này.

Vô tri là phúc, vì không biết lỗi của mình; ngu dốt là tai họa, vì chính tay mình gây ra tất cả.

Mọi người đến sớm, nhưng yến tiệc trong cung đến tận trưa mới bắt đầu, cả buổi sáng kỳ thực chỉ nói chuyện phiếm. Trong cung nhiều người như vậy, mùi hương trên người các vị phu nhân rất nồng, để giữ ấm, cửa chính và cửa sổ đều đóng chặt, không khí không lưu thông được. Lý Thuật mới ngồi một lúc đã cảm thấy ngột ngạt, nàng ghét nhất thứ hương liệu này, không nhịn được xoa thái dương, cảm thấy hơi chóng mặt. Vừa định kiếm cớ ra ngoài, vừa hay nhấc mắt thấy sắc mặt Hoàng hậu khá kém, bà ta cũng đang xoa thái dương, thần sắc mệt mỏi.

Người khác không để ý, ngược lại Thái Tử phi thông minh, có thể đoán ý người khác, thấy hoàng hậu như vậy liền vội vàng tiến lên đỡ, nói trong hậu cung có việc cần xử lý, lấy cớ này đưa Hoàng hậu rời đi.

An Lạc không biết, nghĩ rằng bà ta thực sự có công chuyện nên cũng không đi theo. Chỉ có Lý Thuật nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Hoàng hậu trong giây lát, ngẫm nghĩ, sau đó, nở một nụ cười đi về phía An Lạc.

Nàng nắm tay nàng ta:

"Trong cung ngột ngạt lắm, ra ngoài hít thở không khí đi."

An Lạc bị một đám nha hoàn, mệnh phụ vây quanh, vì chuyện với Dương Phương mà có chút bực dọc trong người, không có hứng nói chuyện với đám người này. Đúng lúc Lý Thuật nói vậy, rất ngoan ngoãn đi theo.

Hai người đến ngoài sảnh, đã sắp đến giờ Tỵ, mặt trời mùa đông treo lơ lửng trên trời, cũng không thấy ấm hơn bao nhiêu, gần như bị những đám mây nặng trĩu che phủ. Sau khi rời khỏi cửa đại điện, không khí bắt đầu lạnh hơn, Lý Thuật thở vài hơi đẩy hết cảm giác ngột ngạt ra ngoài. Tâm hồn nàng không chịu được gò bó, yêu ghét tự do, thật sự không hợp với lối sống khuôn khổ trong nội đình.

Nếu có một cách khác, Lý Thuật không muốn lợi dụng An Lạc. Nhưng nàng không có biện pháp khác. Nàng nhìn An Lạc, nói thẳng vào vấn đề:

"Cô và Dương Phương có chuyện gì sao?"

An Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, trong lòng nghĩ gì có lẽ đã bị Lý Thuật nhìn ra hết.

Lý Thuật mỉm cười:

"Ban nãy xuống xe ngựa, ta thấy hai người có vẻ thờ ơ với nhau."

Nàng nói thêm:

"Ta là người từng trải, liếc mắt là thấy."

Sự cảnh giác của An Lạc chậm rãi tiêu tan, nghĩ rằng Lý Thuật là người đi trước, tất nhiên về chuyện tình cảm tinh tường hơn mình. Hơn nữa, Lý Thuật trước nay đều rất thông minh.

An Lạc trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu:

"Không biết tại sao, trước đây chàng ấy đối xử với ta rất tốt, dạo này bỗng dưng..."

An Lạc không nói tiếp vế sau.

"Ồ..."

Lý Thuật nghe xong cũng không có vẻ gì kinh ngạc, ngữ khí rất bình thản:

"Người bị giáng chức tâm tình không vui cũng không có gì lạ."

"Bị giáng chức ư?"

An Lạc nghe xong tròn mắt:

"Chàng ấy bị giáng chức khi nào?"

Lý Thuật cau mày:

"Cô không biết sao? Vừa mới đây không phải hắn bị điều từ Lễ Bộ về Tông Khánh Tự à?"

Không phải bí mật gì, không có chuyện An Lạc không biết. An Lạc càng ngạc nhiên:

"Chuyện này đương nhiên ta biết, nhưng...nhưng không phải thăng chức sao?"

Tòng tam phẩm lên chính tam phẩm, sao có thể là giáng chức.

Lý Thuật có chút kinh ngạc nhìn An Lạc, không ngờ nàng ta lại mù đặc chuyện triều chính như vậy.

Nàng giải thích:

"Ở Lễ bộ mặc dù hắn chỉ là tòng tam phẩm, nhưng ít nhất còn có việc để làm, coi như có thực quyền. Nhưng Tông Khánh Tự thì hoàn toàn nhàn rỗi. Cho dù chức quan có cao bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng để làm gì. Sau khi vào Tông Khánh Tự, gần như bị loại khỏi việc triều chính."

An Lạc sững sờ một lúc, gần như không tiếp nhận được. Nàng ta vẫn luôn cho rằng Thái tử thăng quan cho Dương Phương, không ngờ thực tế lại là giáng chức. Nhưng tại sao Dương Phương bị oan ức lại không nói lời nào với nàng ta, nếu chàng ấy nói, nàng ta có thể đến chỗ Thái Tử ca ca xin xỏ giúp chàng mà.

"Tại sao chứ?"

An Lạc thẫn thờ hỏi một câu, thấy Lý Thuật đang định giải thích, nàng ta vội vàng giơ tay ngăn cản.

Nàng ta không hoàn toàn ngu ngốc, nàng ta đoán được. Trước đó, Thái tử ca ca bị phụ hoàng đoạt quyền, cấm túc, bè phái của Thái tử ca ca gần như rơi xuống hố sâu, nhưng Dương Phương lại bàng quan đứng nhìn.

Trước đây Đông Cung phong hoa, thiếu gì một người, không giúp đỡ cũng không sao. Nhưng một khi mất đi quyền lực, tất cả những gì huynh ấy cần là đưa than ngày tuyết, nhưng Dương Phương lại chỉ biết bo bo giữ mình. Thái tử ca ca không phải người rộng lượng, nhất định vì chuyện này mà ghi hận với Dương Phương.

Nếu không phải nể mặt em rể, có lẽ thứ mà Dương Phương nhận được còn tệ hơn việc âm thầm giáng chức. Nhìn thấu những đấu đá chính trường, An Lạc có chút không tiếp nhận nổi. Nàng ta còn ôm hi vọng vì nể mặt mình Thái tử ca ca sẽ bỏ qua cho Dương Phuong. Không, nàng ta phải nói chuyện với hoành huynh mới được!

Giống như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu An Lạc, Lý Thuật ngăn cản:

"Chuyện này đừng tranh cãi với Thái tử thì hơn, Thái tử bận việc nước, không có thời gian cho cô đâu. "

"Hơn nữa...quan hệ giữa hai người đâu quá tốt, cô quan tâm đến quan tước của Dương Phương làm gì?"

Lý Thuật hạ giọng:

"Nếu cô cảm thấy chức quan của hắn quá thấp, không xứng với mình thì đừng lo lắng quá."

Nàng mỉm cười, lạnh lùng khiêu khích:

"Ta nghe nói hoàng hậu sẽ chọn cho cô một phu quân quyền lực hơn."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv