*tên chương cho editor đặt*
"Công chúa xin chậm đã!"
Phía sau truyền đến tiếng bước chân hấp tấp, không cần xoay người, Lý Thuật cũng có thể tưởng tượng ra vẻ hốt hoảng của Thẩm Hiếu.
Tiền đồ, tham vọng quyền lực, dã tâm, tiền tài...... Không còn chức quan, tất cả đều biến mất. Hắn sao có thể không hốt hoảng.
Lý Thuật dừng chân, không ngoảnh lại nhìn hắn, ngữ khí vô cùng thờ ơ, "Thẩm đại nhân còn có việc?"
Đến đây đi, quỳ xuống đất dập đầu xin tha, nói bản thân bị mỡ heo che mắt, không nên cuồng vọng buộc tội công chúa, tiện thể khai ra kẻ sai khiến phía sau.
Như vậy...... Có lẽ ta sẽ tha cho ngươi, bảo toàn cho ngươi màu quan phục không đổi.
Đánh rắn phải đánh bảy tấc*, loại người như Thẩm Hiếu này, năm xưa có thể vì cầu một quan nửa chức mà chấp nhận làm trai lơ, giờ làm sao có thể trơ mắt nhìn quan lộ bị hủy hoại?
* xà đả thất thốn: trái tim rắn nằm ở vị trí bảy tấc của thân, đánh trúng thì rắn sẽ chết- Ý nói đến việc đối phó với những kẻ mưu mô nguy hiểm cần phải đánh vào tử huyệt, một kích mất mạng.
Phía sau trầm mặc nửa ngày, chợt vang lên tiếng xiêm y sột soạt, sau đó là tiếng đầu gối chạm xuống mặt thảm.
Lý Thuật cong môi cười nhạo, lúc này mới chậm rãi xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Về phong tấu chương tố cáo, thần còn có chuyện muốn bẩm."
Lý Thuật tiến lên vài bước, dừng trước mặt Thẩm Hiếu, nhẹ nhàng dẫm lên bộ quan bào màu xanh thẫm.
"Ngươi vẫn còn là kẻ biết điều. Nói đi, ai sai ngươi đề tấu chương đó?"
Thẩm Hiếu quỳ, sống lưng lại vô cùng thẳng tắp, hắn gằn từng chữ, "Công chúa tiếng tăm lừng lẫy, quả thật có người bảo thần viết phong tấu chương này, đặc biệt để nhắm vào công chúa."
Lý Thuật truy vấn, "Ai?"
Là Nhị hoàng tử, muốn mượn việc chèn ép nàng để chèn ép thế lực Thái Tử? Hay là hoàng tử khác, cũng muốn giành một bát canh trong trận chiến đoạt đích này?
Lý Thuật nhanh chóng soát lại trong đầu một lần mạng lưới quan hệ lớn lớn bé bé trong triều, nhưng vẫn không nghĩ ra kẻ nào to gan lớn mật đến vậy.
Lý Thuật từ trước đến nay luôn vô cùng cẩn thận trước những vấn đề nàng không hiểu. Đêm càng sâu, lại càng tiềm tàng nhiều nguy hiểm.
Thâm ý đằng sau là gì? Vì sao lại muốn Thẩm Hiếu buộc tội nàng? Người nọ có biết nàng từng triệu Thẩm Hiếu làm trai lơ không? Nhưng chuyện này xảy ra ở Ngô Hưng, không nhiều người biết, chẳng lẽ bên cạnh nàng có kẻ phản bội? Là ai để lộ tin tức?
Lý Thuật suy tư, Thẩm Hiếu lại chậm rãi mở miệng ——
"Hồi bẩm công chúa, không phải ai khác chỉ thị hạ thần buộc tội công chúa,.... mà là Quan Trung bá tánh chịu nạn hạn hán!"
......
Quan Trung...... Bá tánh?
Lý Thuật ngẩn người.
Tuy Lý Thuật trời sinh có trái tim thất khiếu linh lung*, nhưng lúc này cũng không hiểu lời Thẩm Hiếu có ý gì. Nàng ngây ra một lúc, lần đầu bị người khác làm cho ngơ.
*trái tim thất khiếu kinh lung: ý chỉ người có đầu óc nhạy bén, thông minh
Thấy phản ứng của Lý Thuật, trên mặt Thẩm Hiếu thấp thoáng nét cười, nhưng giây lát liền biến mất.
Lý Thuật phục hồi tinh thần lại, lạnh nhạt nói, " Lời này của Thẩm đại nhân là ý gì, bổn cung thật khó hiểu. Triều đình to như vậy, không biết vị quan nào có ngoại hiệu là ' Quan Trung bá tánh '?"
Thẩm Hiếu đáp, "Công chúa nói đùa rồi."
"Bổn cung không nói đùa!"
"À~...... Do công chúa ở địa vị cao đã lâu, chỉ biết miếu đường trên cao, mà không biết dân gian cực khổ."
"Thẩm Hiếu, ngươi rốt cuộc có ý gì?"
"Hạ quan không có ý gì khác. Công chúa hôm nay triệu thần đến vốn không phải để ôn chuyện, chỉ là muốn biết vì sao thần phải buộc tội ngài. Một tiểu quan bát phẩm xuất thân bần hàn, ngày thứ hai làm quan mà dám không biết sống chết, buộc tội công chúa điện hạ đương triều tôn quý nhất? Nếu không có người sai khiến, thần làm sao dám làm chuyện này."
Thẩm Hiếu vẫn quỳ, nhưng ngọn dầu sáng quắc kéo thân ảnh hắn trở nên cao lớn lạ thường.
"Nhưng cho tới bây giờ đều không có ai sai khiến thần. Cả triều công khanh, ai lại nhìn lọt mắt kẻ hàn vi như thần? Thần là thay cho bá tánh đang khổ sở chịu nạn hạn hán ở Quan Trung buộc tội công chúa!"
"Từ lúc lập đông, ở Quan Trung còn không có một bông tuyết thổi qua, hay một giọt mưa rơi xuống. Hạn hán ở Quan Trung đã xảy ra được nửa năm, mắt thấy vẫn còn tiếp diễn. Giá gạo trên thị trường cứ liên tục tăng, biết bao nhiêu Quan Trung bá tánh chịu khổ chịu đói, ngài đi Đồng Quan nhìn xem, từng đoàn từng đoàn lưu dân chạy nạn! Nhưng ở hậu viện quý tộc vương công, lương thực vẫn chất đầy đếm không xuể.
"Ngài là công chúa được bệ hạ sủng ái nhất, thực ấp có tới một vạn thạch. Nhưng người đã mang một hạt gạo nào đi cứu tế chưa?"
"Thiên địa đường đường, hôm nay Thẩm Hiếu buộc tội công chúa, không phải vì thù riêng, mà là căm phẫn thay cho Quan Trung bá tánh!"
Thẩm Hiếu nhìn chằm chằm Lý Thuật bằng đôi mắt sâu hút như đáy hồ, trước lời nói chính đáng của hắn, Lý Thuật bỗng hơi cảm thấy...... hổ thẹn. Lần đầu tiên, sau bao nhiêu năm lăn lộn trong quyền mưu, nàng cảm thấy có chút hổ thẹn khi đối diện với người chí khí đường đường.
Lý Thuật xoay người, khụ một tiếng mang theo vẻ xấu hổ, "Thẩm đại nhân thật đúng là...... ngây thơ." Nàng đang định nói hắn cổ hủ, nghĩ nghĩ lại cảm thấy từ đó không tốt lắm.
Còn không phải ngây thơ sao, một lòng nhiệt huyết chỉ lấy bá tánh làm đầu, không quan tâm bản thân có năng lực đó hay không, cũng mặc kệ hậu quả. Nhưng lại có chút...... ngốc nghếch một cách đáng yêu. Lý Thuật có điểm thưởng thức hắn.
Nhưng thưởng thức chỉ là thưởng thức, Quan Trung đại hạn, lương thực thiếu, đã không còn là vấn đề mà cứu tế có thể giải quyết nữa rồi. Sáng nay nàng mới vừa đưa ra ý kiến "Dĩ lương đại tiền", chính là vì muốn bức ép Nhị hoàng tử, giúp vị trí Thái Tử ở Đông Cung vững như Thái sơn. Bây giờ sao nàng có thể chỉ vì vài câu chính nghĩa của Thẩm Hiếu mà thay đổi kế hoạch của mình?
Lý Thuật không nhìn Thẩm Hiếu nữa, lập tức đi ra cửa.
Nàng đứng ở bậu cửa, ngẫm nghĩ, chung quy vẫn là tốt bụng nhắc nhở một câu, "Thẩm đại nhân, niệm tình năm xưa là ta nhục nhã ngươi, chuyện ngươi buộc tội ta hôm nay coi như cho qua đi."
"Bổn cung cũng lại khuyên ngươi một câu, ngươi chỉ là con cháu hàn môn, có thể chen chân vào triều đã là vạn phần không dễ, sau đừng tiếp tục làm chuyện ngốc này. Ngự Sử Đài là chỗ tốt, khiêm tốn làm quan, cẩn thận công tác, sẽ đến một ngày ngươi hết khổ."
Váy dài thêu hoa mẫu đơn từ từ biến mất ở cầu thang, rất nhanh các thị nữ trong phòng cũng lục tục đi theo nàng.
Thẩm Hiếu chậm rãi đứng lên, cũng không vội đi, mà quay lại chỗ cửa sổ. Đứng bên cửa sổ, hắn nhìn theo Bình Dương công chúa lên xe ngựa ở bên dưới, xa giá từ từ chạy đi, cuối cùng biến mất trong bóng đêm vô tận của thành Trường An.
Thẩm Hiếu đứng bên cửa sổ, thu hết vào đáy mắt cả thành Trường An phồn hoa, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều chảy xuôi hương vị của tiền tài cùng quyền lực.
Ánh đèn rực rỡ chiếu vào đôi mắt đen thẳm của hắn, dường như đốt ra một ngọn lửa cháy bỏng ——là khát vọng của dã tâm.
Thẩm Hiếu cười nhạt, ý vị không rõ.
Hắn thu hồi ánh mắt, xoay người rời khỏi ghế lô, quan ủng dẫm lên những quân cờ bằng ngọc thạch, âm thanh vang lên nặng nề như thể dẫm lên những xác người trên mặt đất.
*
Xa giá từ từ dừng lại trước cửa phủ Bình Dương công chúa phủ, Hồng Loa đỡ Lý Thuật xuống xe.
Lý Thuật bị ánh đèn bên trong phủ làm cho chói mắt, nhíu mày hỏi, "Chuyện gì xảy ra vậy, đây là nghênh đón ai?"
Cũng khó trách làm nàng kinh ngạc, người bên trong phủ Bình Dương công chúa không nhiều lắm, cũng chỉ có nàng và Thôi Tiến Chi là chủ tử. Hơn nữa Lý Thuật không ưa náo nhiệt, trước giờ cứ đêm xuống cũng chỉ treo vài chiếc đèn sừng dê trước cửa để chiếu sáng, không giống đêm nay đèn đuốc sáng trưng.
Người gác cổng vội chào đón nói: "Bẩm công chúa, đây là phò mã gia làm. Nghe nói ngài tối nay có việc ra cửa, không biết khi nào trở về, phò mã gia sợ ngài về trễ, đặc biệt phân phó thắp đèn soi rõ đường ạ."
Lý Thuật lại nhíu mày, Thôi Tiến Chi bao giờ lại quan tâm nàng như vậy? Không có chuyện thì chẳng ân cần, hay là bên kia Thái Tử lại muốn nàng làm chuyện gì?
Lý Thuật lại hỏi, "Thôi Tiến Chi đâu rồi?"
Người gác cổng nói, "Bẩm công chúa, ở phòng khách Đông viện ạ."
Vừa dứt lời Lý Thuật đã bước vào cửa lớn, thanh âm lãnh đạm, cũng không quay đầu, phân phó, "Gỡ tất cả đèn lồng thừa thãi xuống, để lại hai chiếc đèn sừng dê như mọi khi là được."
Người gác cổng vội vàng đáp vâng, trong lòng nói thầm: Này là ý tốt của Phò mã gia, sao công chúa lại không cảm kích.
Bên trong phòng khách, Thôi Tiến Chi đã đợi nửa canh giờ. Y uống trà từ lúc vẫn còn đặc, giờ đến nước trà cũng đã trong, chẳng còn vị gì nữa. Y đưa chén lên môi, lại không muốn uống, cuối cùng đặt xuống bàn. Lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, thân ảnh Lý Thuật xuất hiện ở cửa.
Thôi Tiến Chi bất giác mỉm cười, nhưng khi thấy rõ xiêm y của Lý Thuật, nụ cười bỗng ngưng lại. Hôm nay nàng mặc một bộ hoa phục, toàn thân thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng. Trang phục lộng lẫy như vậy để đi gặp ai đây......
Lý Thuật đánh một trận giao tế với Thẩm Hiếu cả buổi tối, bây giờ đã có chút mệt, cách một chiếc bàn nhỏ với Thôi Tiến Chi mà ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề, "Thái Tử lại có chuyện gì?"
Không phải chuyện bên Thái Tử, Thôi Tiến Chi sẽ không chủ động gặp nàng.
Thôi Tiến Chi trả lời, "Thái Tử không có gì phân phó." Im lặng, y lại nói, "Chẳng lẽ ngoại trừ chuyện Thái Tử, giữa chúng ta không có gì để nói à." Còn tỏ ra một chút tủi thân..
Lý Thuật nhíu mày, không biết Thôi Tiến Chi tối nay ăn nhầm cái gì. Lúc tối mới gặp Thẩm Hiếu, cái nhảm nhí gì mà "Quan Trung bá tánh" làm nàng có chút đơ ra, giờ lười không muốn cong queo vòng vèo với Thôi Tiến Chi nữa.
Lý Thuật dứt khoát trào phúng nói một mạch, "Giữa chúng ta ngoài Thái Tử, chính là Thanh La. Thế tiện tỳ kia lại có chuyện gì?"
Thôi Tiến Chi mới còn mỉm cười, mặt liền lạnh xuống.
Lý Thuật thấy thế, cười phì, "Mang thai? Chết vì sinh con? Hay là trọng bệnh? Nhập liệm chưa?" Cứ cái gì khó nghe là nàng nói, căn bản không thèm để lại mặt mũi cho Thôi Tiến Chi.
Mặt mũi? Cảm tình giữa hai người sớm đã mục nát rồi. *
*Nguyên văn, 他们之间连里子都烂透了: tấm (chăn) lót giữa hai người đã mục nát
Sắc mặt Thôi Tiến Chi càng ngày càng lạnh.
Lần nào cũng vậy, mỗi khi y muốn cùng nàng tử tế nói chuyện, Lý Thuật lại như một con nhím dựng gai khắp người lên, tiếp cận một chút là bị đâm vỡ đầu chảy máu.
Thôi Tiến Chi trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc cũng tiếp thu châm chọc của Lý Thuật, mở miệng nói, "Không liên quan đến Thái Tử, cũng...... không liên quan đến Thanh La. Ta nghe nói hôm nay nàng bị người ta buộc tội, cho nên tới hỏi một chút."
Im lặng, y nói tiếp, "Là tân khoa Trạng Nguyên Thẩm Hiếu tố cáo."
Lý Thuật hờ hững "Ồ" một tiếng, "Là hắn."
Thôi Tiến Chi nhìn chằm chằm khuôn mặt Lý Thuật, như thể muốn xem rõ từng phân cảm xúc của nàng, y ngay lập tức hỏi, "Tối nay nàng đi gặp hắn?"
Lý Thuật lại hờ hững gật đầu, "Đúng vậy."
Trong đầu không tự chủ được mà hiện ra cảnh tượng lúc đó: Tiên Khách Lai khắp nơi mạ vàng, Thẩm Hiếu khoác trên mình bộ quan bào xanh thẫm, bần hàn nhưng cô độc, chính trực, sống lưng thẳng tắp như cây trúc.
Thật ra cũng là cảnh đẹp ý vui. Lý Thuật nghĩ.
Thôi Tiến Chi nhìn ra Lý Thuật thất thần, lại truy vấn, "Kết quả thế nào?"
Lý Thuật khó hiểu, "Kết quả gì?"
"Một tiểu quan bát phẩm hèn mọn, mới ngày thứ hai nhậm chức đã dám tố cáo nàng, nếu không giáo huấn hắn một chút, sau này người ta lại nghĩ nàng dễ bắt nạt?"
Lý Thuật cười nhạo một tiếng, "Giáo huấn? Ngươi từ lúc vào Binh Bộ nói chuyện càng ngày càng hung hăng rồi. Giáo huấn thế nào cơ, đánh một trận?" Nàng xua tay, "Không cần, chẳng qua chỉ là một tên cổ hủ chính trực, không nhấc lên được sóng gió gì đâu. Buộc tội thì buộc tội thôi, nếu ta chỉ vì một tên tiểu quan bát phẩm mà xước da xước thịt, thì ta cũng đừng nghĩ ở lại triều đình này nữa."
Nàng lại xoa xoa huyệt Thái Dương, "Nếu không còn chuyện khác, ta về trước đây."
Lý Thuật từ ghế đứng lên, bước ra ngoài. Làn váy kéo dài trên mặt đất, như thể mẫu đơn nở rộ, chỉ vàng dưới ánh nến chiếu rọi phá lệ rực rỡ.
Thực ra Lý Thuật không thích mặc xiêm y quá mức lộng lẫy, bên trên tầng tầng lớp lớp thêu thùa khiến y phục phải nặng thêm mấy phần, làm người ta mệt mỏi. Khi ở nhà nàng thích mặc loại vải từ Tùng Giang Phủ, vô cùng tinh tế lại thoải mái.
Nhưng tối nay nàng gặp Thẩm Hiếu, cùng lắm chỉ là một tiểu quan bát phẩm, hà tất phải ăn mặc hoa lệ trang trọng như thế?
Chỉ vàng trên làn váy đâm nhói đôi mắt Thôi Tiến Chi, y đứng lên, ngữ khí lạnh thêm một phần, "Ta nhớ rõ nàng đối phó kẻ địch chưa bao giờ biết đến từ nương tay."
Dừng một chút, y cố tình bồi thêm một câu, "Bất luận là chức quan to hay nhỏ."
Người nói có tâm, người nghe cũng có ý.
Lý Thuật dừng bước, đứng trước cửa phòng khách quay người lại, dưới ánh đèn sáng rọi là phu quân mười năm quen biết, năm năm hôn nhân của nàng.
Bóng tối vô biên chen giữa bọn họ, giống như một rãnh trời không có cách nào vượt qua.
Lý Thuật cười khẽ, "Nhưng với tình lang......ta trước nay đều đối xử rất dịu dàng."