*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*tên chương do editor đặt *
"Lý Thuật, hay cho Lý Thuật ngươi, ngươi đây là đang bức ta đến đường cùng!"
Lý Viêm có thể nâng cung nặng trăm thạch, lực tay lớn đến mức như thể muốn bóp nát cổ tay nàng. Nhưng Lý Thuật lại không hề có ý khẩn cầu xin tha, nàng chỉ cau mày, sau đó từ từ, lạnh lùng mà cười một tiếng.
"Nhị ca, trên đời này làm gì có đường cùng, lương thực Thái Thương không được động vào, bá tánh hết gạo, nhưng trong Đại Hưng Thành này thế gia đại tộc nhiều như vậy, trong phủ ai chẳng có kho lương?"
*Thành Đại Hưng(大兴城): tên kinh đô cũ của nhà Tùy, Đại Đường khai quốc đổi thành Trường An.
Lý Viêm ngẩn ra một chút, hắn ngạc nhiên nhìn Lý Thuật, tựa hồ không nghĩ rằng nàng sẽ nói ra điều đó: "...... Những thế gia đại tộc đó đều thuộc phe Thái Tử, làm sao có thể cho ta mượn lương?"
Lý Viêm cười khổ một tiếng, chậm rãi buông tay Lý Thuật ra: "Tước Nô, ngươi cũng biết, ta bò được đến vị trí ngày hôm nay không hề dễ dàng. Ta tốn biết bao công sức mới đoạt được Hộ Bộ từ trong miệng Thái Tử, ta biết Thái Tử hận ta, ta cũng biết Thôi Tiến Chi là bạn bè tốt của Thái Tử, ngươi gả cho y thì sẽ trở thành người thuộc phe hắn. Nhưng ta vẫn cho rằng chỉ là lập trường hai ta không giống nhau, còn quan hệ bên trong giữa chúng ta vẫn tốt...... Ta không nghĩ tới...... Không nghĩ tới chủ ý dồn ta vào chỗ chết lại xuất ra từ miệng của ngươi......"
"Khi chúng ta còn nhỏ, chẳng phải rất tốt hay sao......"
Mẫu thân Lý Viêm mạo phạm Hoàng Hậu, bị chèn ép nên vẫn luôn không được sủng, liên lụy Lý Viêm cũng không được quan tâm.
Đình viện vắng vẻ cỏ dại mọc đầy, cách vách bên cạnh có một công chúa con vợ lẽ càng không được yêu thương. Nghe nói mẫu thân nàng thân phận ti tiện, lại chết sớm, chỉ có mấy cung nữ già cưu mang nàng ở trong cung sống qua ngày. Lý Viêm trèo qua đầu tường, thấy đình viện bên cạnh cỏ dại mọc còn cao hơn, như thể muốn chôn vùi cả cuộc đời người. Một tiểu cô nương tóc khô vàng bỗng nhiên từ bụi cỏ đứng dậy đón ánh mặt trời, nàng chỉ cao hơn ngọn cỏ một chút, Lý Viêm nhìn thấy nàng có một đôi mắt thông thấu sắc sảo.
Hoàng tử và công chúa không được sủng ái, ở trong cung điện hoang vu hẻo lánh cùng nhau trưởng thành, thẳng đến bọn họ bắt đầu biến chất, bắt đầu trở nên nổi bật, rốt cuộc đạt được vô vàn ân sủng và quyền lực, nhưng lại đánh mất đi nghĩa tình trong quá khứ.
Trong khoảnh khắc Lý Thuật chợt nhớ đến chuyện ngày nhỏ, nhưng rất nhanh đã vứt những ký ức đó ra sau đầu. Nàng vẫn mang vẻ lạnh lùng trước sau như một, bỗng nói: "Nhị ca, huynh thấy y phục trang sức của ta có đẹp không?"
Lý Viêm khó hiểu, "Ngươi nói gì cơ?"
Lý Thuật duỗi tay gỡ bộ diêu trên đầu xuống, bộ diêu chạm trổ tinh xảo, khảm mã não đỏ vô cùng trân quý.
Lý Thuật rũ mắt, tỉ mỉ ngắm nhìn bộ diêu trong tay, giọng nói hờ hững như thể tiếng gió từ phương xa thổi đến.
"Nhị ca, huynh đến được địa vị hôm nay không dễ; thì ta cũng phải trải qua gian khổ mới được như bây giờ. Chúng ta đều từ tầng đáy trong cung từng bước một bò lên. Ân sủng, tài phú, quyền lực hiện giờ, đều là những thứ lúc nhỏ có mơ cũng không dám mơ tới. Giống như bộ xiêm y trên người này, bộ diêu cắm trên búi tóc này, khi còn nhỏ ta nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, rằng sẽ có ngày ta trở nên sang trọng lộng lẫy như vậy."
Lý Thuật bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lý Viêm, trong đôi mắt mang vẻ đạm mạc từ trước đến nay giờ phút này lại như ẩn giấu ngọn lửa thiêu đốt, "Thôi gia là phe Thái Tử, bắt đầu từ ngày ta gả cho Thôi Tiến Chi, ta đã leo lên chung chiếc thuyền với Thái Tử rồi. Tranh đấu chính trị không phân thắng bại, chỉ có sống hoặc chết. Thái Tử nhất định phải ngồi lên vị trí kia, ta mới có thể duy trì ân vinh ngày sau không đổi. Nếu Thái Tử bại......"
Lý Thuật nhắm mắt, ngữ khí lãnh khốc mà kiên định, "Vì chính mình, ta không cho phép Thái Tử thua! Nhị ca, từ ngày ta gả cho Thôi Tiến Chi, chúng ta cũng đã đường ai nấy đi rồi. Huynh biết đấy, ta đây đối phó kẻ thù......"
Lý Thuật nâng tay lên, nắm chặt bộ diêu, sau đó chậm rãi nhắm vào ngực Lý Viêm.
Nàng khẽ cong môi cười nhạo, ánh mắt sắc lạnh như đao, "Không hề biết đến từ nương tay."
Lý Viêm nhịn không được lui về phía sau một bước, há miệng thở dốc, "Tước Nô...... Muội muội......"
Tranh đấu với Thái Tử lâu như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên Lý Viêm nhận ra rõ ràng sự tàn khốc của tranh quyền đoạt vị. Nó cắt đứt máu mủ, phá nát tình nghĩa, vứt bỏ tất thảy dịu dàng ôn nhu như giày rách.
Trong đôi mắt thông thấu sắc sảo kia giờ chỉ còn quý trọng quyền lực, ân vinh, không còn chút tình cảm quá khứ nào nữa.
"Phò mã gia, bên này......"
Ngay lúc đó có tiếng bước chân dồn dập truyền ra từ bên trong phủ, Lý Thuật nhét bộ diêu vào tay áo, xoay người bắt gặp người gác cổng dẫn Thôi Tiến Chi vội vã đuổi tới bên này. Nhớ đến mới vừa rồi biểu cảm của Lý Viêm quá mức dữ tợn, bọn hạ nhân sợ Lý Thuật chịu ủy khuất, lại không dám ngăn cản Nhị hoàng tử, chỉ có thể vội chạy đi mời Thôi Tiến Chi tới cứu mạng.
Thôi Tiến Chi sải bước lớn đi tới, đứng bên cạnh Lý Thuật, bả vai y rộng, lại bẩm sinh vốn cao, nửa người che trước mặt Lý Thuật, giúp nàng ngăn cách với Lý Viêm.
Thôi Tiến Chi chắp tay hành lễ, giọng nói lại lạnh lùng cứng rắn, "Không biết Nhị hoàng tử tới phủ, không kịp nghênh đón từ xa, mong điện hạ lượng thứ."
Lý Viêm tất nhiên nhìn ra được Thôi Tiến Chi không chào đón, hắn cũng càng không muốn thấy Thôi Tiến Chi. Thôi Tiến Chi là kẻ có tài nhất dưới trướng Thái Tử, Lý Viêm cùng thủ hạ, phụ tá nằm mơ cũng muốn đối phó với y.
Lý Viêm hừ lạnh một tiếng, "Bổn vương đã lâu không gặp Bình Dương, chẳng qua chỉ là cùng ôn chuyện một lúc, sao phò mã lại trưng ra dáng vẻ gặp đại địch vậy?"
Thôi Tiến Chi cũng cười, cụ cười càng kiên quyết, "Ôn chuyện tất nhiên là được, chỉ là ôn chuyện trước cửa phủ thế này, xin thứ cho hạ quan không biết đây là lễ nghĩa ở đâu?"
Lý Viêm đanh mặt, "Bổn vương vừa vặn đi ngang qua, thấy Bình Dương đúng lúc muốn vào cửa, mới thuận miệng hàn huyên vài câu."
Hắn liếc Thôi Tiến Chi, hiển nhiên không muốn cùng y đấu võ mồm. Lý Viêm chuyển ánh mắt sang người đứng phía sau y.
"Bình Dương muội muội, ta đi đây."
Lý Thuật hơi gật đầu, nhìn theo Nhị hoàng tử nhảy lên ngựa, roi ngựa vừa vung, rất nhanh hắn đã biến mất ở đầu phố.
Đường ai nấy đi, nhị ca lúc này thật sự đã đi rồi.
Trong lòng nàng nhất thời không nếm rõ được tư vị gì, đang trầm tư, bỗng nhiên cảm thấy cổ tay bị người ta nắm lấy.
Lý Thuật lúc này mới nhận ra Thôi Tiến Chi đang nắm cổ tay nàng, cẩn thận vén ống tay áo lên.
Cổ tay trắng ngần nay bị tím xanh một mảng.
Thôi Tiến Chi nhíu chặt mày, trên mặt hiện ra vẻ tức giận, "Nhị hoàng tử làm?"
Lý Thuật không để ý gật đầu.
Cổ tay rất đau, nhưng nàng lại không giận Lý Viêm.
Cái hố "Dĩ lương đại tiền„ này chỉ sợ nhị ca trụ không qua được, ba tháng sau ngày mà kênh Vĩnh Thông sửa xong, đó cũng là ngày Hộ Bộ trở về trong tay Thái Tử. Nhị ca trong triều loay hoay khổ sở bao nhiêu năm, vất vả lắm mới có thể đứng ngang hàng cùng Thái Tử, lại bị bốn chữ ngắn ngủi của nàng đánh về nguyên hình.
Vết bầm tím này là nàng đáng phải nhận.
Lý Thuật muốn rút cổ tay mình khỏi tay Thôi Tiến Chi, nào ngờ Thôi Tiến Chi lại nắm rất chặt. Không đợi Lý Thuật mở miệng bảo y buông tay, Thôi Tiến Chi đã túm tay nàng kéo vào bên trong phủ.
Vì chuyện với Nhị hoàng tử, lúc này trong lòng Lý Thuật vốn là có chút ngũ vị tạp trần, không muốn lại lằng nhằng với Thôi Tiến Chi. Nàng dùng sức rút tay ra, nhưng lực tay y cũng không thua Lý Viêm, Lý Thuật bị y siết đau, không kiên nhẫn nói, "Ngươi kéo ta đi làm gì?"
Nhưng Thôi Tiến Chi lại càng có vẻ không vui, đầu cũng không ngoảnh lại một mực lôi Lý Thuật đi về phía trước. Đi qua tiền viện, vòng qua hành lang gấp khúc, vào Tây viện. Vẻ mặt Lý Thuật có vài phần không thoải mái, giật tay, nhưng lại không giật được ra, "Ngươi lôi ta tới viện ngươi làm cái gì? Có chuyện thì sang chính sảnh thương lượng."
Thôi Tiến Chi vẫn không nói lời nào.
Thẳng đến khi vào Tây viện, đưa Lý Thuật vào nhà chính, Thôi Tiến Chi mới buông lỏng tay. Quay đầu, lại thấy hàng mày dài của Lý Thuật nhăn lại, bộ dáng cực kỳ không vui.
Nơi này là chỗ ngủ của Thôi Tiến Chi, rất rộng rãi, có một sảnh chính và hai phòng. Nhưng trang trí lại vô cùng tối tăm, rèm màn cũng chỉ có màu đen, chẳng ngại nửa đêm tỉnh dậy cảm thấy ngột ngạt.
Lý Thuật xoa xoa cổ tay, cũng không nhìn Thôi Tiến Chi, ánh mắt dừng ở không trung, thanh âm lạnh lùng hỏi, "Ngươi dẫn ta tới nơi này làm cái gì?"
Từ sau khi Thôi Tiến Chi có Thanh La, trong phủ phân thành hai phần, Lý Thuật cũng không hỏi thăm bất kỳ chuyện gì về Thôi Tiến Chi bên này. Ánh mắt nàng mơ hồ, không biết nên nhìn về nơi nào, sợ mình vừa nhấc mắt sẽ nhìn thấy vật gì đó của Thanh La trong phòng ngủ này.
Thôi Tiến Chi cũng không trả lời, xoay người đi sang gian bên cạnh, sột sột soạt soạt không biết tìm cái gì.
Lý Thuật chờ trong sảnh đường đến mức mất kiên nhẫn, khẽ nhìn lướt qua, không thấy đồ vật gì liên quan đến phụ nữ, lúc này mới thoải mái hơn một chút. Sau đó cũng đi sang gian bên cạnh.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Thôi Tiến Chi cuối cùng cũng tìm ra một bình sứ nhỏ từ trong vài cái hộp trên giá, xoay người nói, "Nàng cái con người này, sao lại không thể dằn lại cái tính nóng nảy được thế."
Y đi tới ngồi lên tháp La Hán bên cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nói với Lý Thuật, "Ngồi".
Ngoài cửa sổ nắng xuân tràn ngập, xuyên qua lớp giấy mỏng cửa sổ chiếu vào, bóng song sửa in ở trên mặt y, mơ hồ có thể thấy được vẻ thanh quý bồng bột thời niên thiếu.
Dường như bị ma xui quỷ khiến, Lý Thuật nghe lời đi qua bên đó ngồi.
Thôi Tiến Chi nâng mắt, ý cười chợt lóe, như thể rất thích bộ dáng lanh lợi đó của nàng. Y mở bình sứ nhỏ ra, lại nói, "Đưa tay đây."
Lý Thuật không biết tại sao, vươn tay ra, cánh tay dài trắng nõn, dấu nắm tay đã hơi mờ. Thôi Tiến Chi khẽ vén ống tay áo nàng, lộ ra cổ tay chỗ xanh chỗ tím, sau đó lấy chút thuốc màu vàng từ trong bình sứ bôi lên.
Lý Thuật lúc này mới rõ mục đích của y.
Thôi Tiến Chi buông bình sứ, bàn tay lớn đặt lên chỗ bầm ứ đọng, giúp nàng xoa thuốc, động tác nhẹ mà chậm.
Nắng xuân phủ đầy bên ngoài cửa sổ, như thể muốn xuyên qua lớp giấy mỏng chiếu vào trong nhà. Lý Thuật ngồi dưới cửa sổ, cảm nhận lực tay y, nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Dường như lúc này tâm trạng Thôi Tiến Chi rất tốt, giương mắt nhìn Lý Thuật, mắt phượng mỉm cười, "Nghĩ gì thế?"
Thôi Tiến Chi đợi một lát, không thấy Lý Thuật đáp lại. Liền tìm chủ đề nói chuyện, "Nghe nói Hoàng Thượng phong tân khoa Trạng Nguyên làm chính bát phẩm Giám sát ngự sử, là nàng khuyên bệ hạ?"
Nghe Thôi Tiến Chi bắt đầu nói chính sự, Lý Thuật bây giờ mới cảm thấy bầu không khí gữa hai người bình thường một chút. Nàng hơi phục hồi tinh thần, gật đầu, "Đúng vậy."
Thôi Tiến Chi mặt mày mỉm cười, ngữ điệu cũng có chút hài hước, "Trạng Nguyên lang kia nên đến cảm tạ nàng chứ nhỉ, nếu không có nàng, hắn sớm đã bị đá tới vùng hoang dã làm huyện lệnh rồi."
Lý Thuật đang muốn đáp một câu "Cảm tạ gì cơ? Hắn chưa chắc đã ngốc ở Ngự Sử Đài kia được lâu đâu", lại đột ngột ngửi thấy mùi hoa mộc tê thoang thoảng trên người y.
Nắng xuân ngập tràn bỗng chốc lui tán.
Cái gai tên "Thanh La" kia luôn găm ở trong lòng, bao đêm khiến nàng trắng đêm khó ngủ.
Lý Thuật im lặng trong chốc lát, chợt cong môi, lạnh lùng nói, "Thẩm Hiếu đúng là nên đến cảm tạ ta. Năm xưa hắn làm nam sủng của ta, đã cùng ta mây mưa một lần, ta là người niệm tình cũ, đương nhiên muốn giúp hắn một phen."
Động tác xoa thuốc của Thôi Tiến Chi dừng lại, sửng sốt một lát, y bắt lấy cánh tay Lý Thuật, áp sát lại gần, "Nàng nói gì?"
Năm đó Lý Thuật tìm trai lơ, vốn chỉ định chọc giận Thôi Tiến Chi một lần. Nhưng nàng mây mưa một đêm, ngày thứ hai mới phát hiện Thôi Tiến Chi đã mang theo Thanh La đi rồi, nàng chẳng qua chỉ diễn một vở hài kịch cho chính mình thôi.
Sau đó Lý Thuật lạnh tâm, lúc gặp lại Thôi Tiến Chi cũng lười nhắc đến chuyện xưa hoang đường của mình, nên Thôi Tiến Chi hoàn toàn không biết.
Nhìn gương mặt vặn vẹo của Thôi Tiến Chi, Lý Thuật nghĩ thầm, hóa ra khiến đối phương tức giận lại là một chuyện sảng khoái đến vậy.
Nhưng Thôi Tiến Chi từ đầu đến cuối chưa từng thích nàng, nghe được chuyện này cần gì phải kinh ngạc như thế? Lý Thuật nàng vốn không phải một cô nương tuân thủ nghi tắc, chẳng lẽ y còn trông chờ nàng sẽ vì y mà sống cả đời cô quả?
Nực cười!
Lý Thuật hờ hững gạt tay Thôi Tiến Chi, "Ngươi kinh ngạc cái gì? Chỉ ngươi được có đàn bà, lại không cho ta tìm trai lơ?"
Khóe mắt nàng sắc bén mà lạnh lẽo, xuyên thẳng vào trong lòng Thôi Tiến Chi.
*
Mà Thẩm Hiếu, người từng có "tình cũ„ với Lý Thuật, buổi chiều mới vừa nhậm chức Giám sát ngự sử, ngày hôm sau liền cần cù chăm chỉ thực hiện chức vụ —— đệ một phong tấu chương lên.
Trong tấu chương, Thẩm Hiếu nghiêm khắc buộc tội Bình Dương công chúa ——
Xa hoa dâm dật, tham dục vô độ, bất chấp dân sinh!