Tỉnh lại từ dòng hồi ức, Thôi Tiến Chi bần thần ngắm Lý Thuật.
Y cũng không lí giải được vì sao đêm nay nhất định phải tới nhìn nàng.
Có lẽ vì đêm nay thật âm u, mà cũng có lẽ vì đèn lồng ngoài hành lang tù mù không rõ, hoặc có lẽ vì bệ hạ muốn dùng Thẩm Hiếu để từng bước chèn ép thế gia.
Nhiều "Có lẽ " như vậy khiến Thôi Tiến muốn im lặng ở bên nàng chốc lát.
Ban ngày Lý Thuật bị Hoàng Thượng mắng một hồi, y bỏ qua công việc ở Vĩnh Thông chỉ vì muốn trở về an ủi nàng.
Nhưng đêm yên tĩnh, Lý Thuật ngủ sâu, đầu mày khóe mắt đều thư thả giãn ra, cũng không cảm thấy nàng có gì buồn phiền.
Thôi Tiến Chi chậm rãi nhận ra: Kỳ thật tối nay nàng căn bản không cần y đến an ủi, mà là y muốn được nàng an ủi.
Từ ngày huynh trưởng chết trận, phụ thân lui về sống ẩn dật, y liền khoác quan phục vào triều.
Y buộc phải tự mài mòn tất cả góc nhọn của mình, buộc bản thân lao vào những mớ rắc rối, buộc bản thân trung thành phụ tá Thái Tử, buộc bản thân ngươi lừa ta gạt, buộc bản thân chém giết tranh giành.
Lâu như vậy, y cũng biết mệt mà.
Chính sự mỗi ngày đều đổ dồn xuống, chưa bao giờ cho y một cơ hội để thở, như thể phải đè cho y không gượng dậy được mới thôi.
Y rút ra không được, chỉ có thể đè hơi thở nặng nhọc mới có thể bước tiếp.
Thanh La có thể cho y chút yên tĩnh sau chuyện triều chính, nhưng Lý Thuật lại là người cho y sức mạnh.
Lý Thuật từ nhỏ phải trải qua tịch mịch, dưỡng ra tính tình cứng cỏi, dù có bị suy sụp đến đâu nàng vẫn có thể ngoan cường chống lại. Nàng luôn bình tĩnh kiên cường, không bao giờ lùi bước, luôn biết chính mình muốn cái gì, do đó có thể chịu đựng toàn bộ gai góc trên con đường nàng đi.
Lý Thuật quá mạnh mẽ, đến mức thời khắc này Thôi Tiến Chi muốn được nàng tiếp thêm ý chí.
Thôi Tiến Chi từ từ cúi xuống, khẽ khàng đặt trán mình vào lòng bàn tay Lý Thuật. Y dùng một tư thế tựa như an ủi, lại tựa như xin tha thứ để đến gần nàng.
Trong lúc nàng vẫn chìm trong giấc ngủ.
Trán y cảm nhận được hơi ấm trong tay nàng, khoảng cách giữa hai người như được kéo gần lại, giống như thời niên thiếu vậy. Trong khoảnh khắc y thấy mình biến nhỏ lại trở thành chàng thiếu niên khí phách hăng hái, vô ưu vô lo năm nào.
......
Thôi Tiến Chi dựa vào tay Lý Thuật, gần như sắp thiếp đi, lại chợt cảm thấy Lý Thuật khẽ cựa quậy, bàn tay nàng nhanh chóng rút ra.
Y ngẩng đầu lên thì thấy Lý Thuật không biết đã tỉnh từ khi nào, vẫn là đôi mắt thông thấu sắc sảo đó, nhưng nàng lại nhìn y như người xa lạ:
"Ngươi ở trong phòng ta làm gì?"
Trong lời nói của nàng chẳng còn gì quan tâm, chỉ có ngăn cách.
Thôi Tiến Chi ậm ừ:
"Không có gì, chỉ là..ta nghĩ...... hôm nay nàng bị phụ hoàng răn dạy, ta sợ nàng lại luẩn quẩn trong lòng."
Y thấy Lý Thuật giữ khoảng cách, lời nói ra khỏi miệng đều không cho phép thân cận.
Lý Thuật ngồi dậy, lấy gối đầu đặt sau thắt lưng, dựa vào đầu giường nhìn y, nhạt nhẽo đáp: "Ta không sao."
Nàng mưu tính nhiều ngày, giờ thành công mừng còn không kịp, có gì mà phải luẩn quẩn trong lòng.
Thôi Tiến Chi sau khi đi vào cũng không thắp nến, chỉ có ánh đèn từ hành lang rọi vào, khiến căn phòng ngoài ý muốn có chút ám muội.
Lý Thuật nhíu mày, loại bầu không khí này làm nàng cả người không thoải mái. Nàng gọi: "Hồng Loa, thắp nến."
Hồng Loa nghe nàng gọi liền cầm giá cắm nến tiến vào, sau đó theo thứ tự đốt mấy ngọn nến, căn phòng trong nháy mắt sáng tỏ.
Thôi Tiến Chi ngồi ở mạn giường, nhìn ánh nến chiếu vào khuôn mặt Lý Thuật, nàng chỉ trầm mặc, dựa vào đầu giường nhìn y, bình tĩnh chờ y nói chính sự gì đó.
Nhưng y có thể nói gì bây giờ. Không có gì để nói cả.
Thôi Tiến Chi:
"Nàng không sao thì tốt. Không sao thì tốt."
Lý Thuật lại nhíu mày, cảm thấy hôm nay Thôi Tiến Chi cứ là lạ.
"Ngươi làm sao vậy? Tìm ta rốt cuộc có chuyện gì? Thái Tử lại có chuyện gì muốn ta làm hay sao?"
Thái Tử sẽ không chịu thua, một khi có người phạm sai lầm khiến hắn bị tổn hại dù chỉ một chút lợi ích, Thái Tử sẽ lập tức lôi đầu kẻ đó làm việc lấy công chuộc tội.
Hôm nay chuyện trên Hàm Nguyên Điện đều vì Lý Thuật mà xảy ra, theo những gì nàng biết về Thái Tử, y sẽ khinh thường dùng loại người vô dụng như nàng, lôi kéo nàng về lại Đông Cung.
Dưới trướng Thái Tử có nhiều chó săn như vậy, thiếu một con như nàng cũng chẳng sao.
Chẳng lẽ nàng tính sai rồi, Thái Tử còn muốn trọng dụng nàng?
Hay là nàng nên giả bộ bị dọa đến thất hồn lạc phách, qua lua lừa gạt Thái Tử một phen.
Lý Thuật suy nghĩ một vòng, suy xét từng ngõ ngách trong chuyện triều đình, nhưng không có một chút ý niệm liên quan đến chuyện tình cảm.
Thôi Tiến Chi thấy Lý Thuật như thế, chỉ cảm thấy ngực nhói một cái.
Trong khoảng thời gian y không để ý, Tước Nô đã cách y càng ngày càng xa. Dù cho hai người hiện giờ ngồi chung trên một cái giường, nhưng sắc mặt nàng lãnh đạm, giống như muốn đẩy y cách xa mình trăm ngàn dặm.
Y lắc đầu: "Không có, Thái Tử không có yêu cầu gì cả."
Thực ra chiều nay, Thái Tử ở Đông Cung đã mắng Lý Thuật mấy hồi, hận không thể kêu người lôi nàng đến Đông Cung nghe mắng. Vẫn là Thôi Tiến Chi khuyên can mãi mới đè được cơn tức của Thái Tử.
Đôi mày dài của Lý Thuật cau lại: "Nếu không có chuyện khẩn cấp, ngươi tới phòng ta làm gì? Mới vừa tỉnh ngủ liền nhìn thấy ngươi, ta còn tưởng trong triều lại phát sinh đại sự gì."
Thôi Tiến Chi xuất hiện trong phòng nàng, quả thực chính là kỳ tích, kỳ tích đến mức nàng cảm thấy quá mức đột ngột.
Lý Thuật nói xong liền sửa sang lại xiêm y, đuổi khách: "Nếu không có việc gì nữa, ngươi đi ra ngoài đi. Ta còn muốn ngủ tiếp."
Thôi Tiến Chi khó khăn lắm mới có lúc hòa hảo yên tĩnh ở bên nàng, không có tranh chấp, cũng không nói chuyện chính sự, tự dưng lại có chút lưu luyến bầu không khí này.
Lý Thuật đuổi, y lại chẳng muốn đi.
Đang muốn tìm lý do ở lại, y liếc thấy Lý Thuật không tự giác xoa xoa lòng bàn tay vào chăn.
Giống như bàn tay nàng vừa chạm phải đồ dơ bẩn.
Ánh mắt Thôi Tiến Chi cứng lại, chỉ cảm thấy động tác kia của Lý Thuật như ngắt trong lòng y một cái đau đớn, nháy mắt khiến y không tài nào hít thở.
Nàng lại chán ghét y đến mức đó ư, đến mức chỉ tiếp xúc với y một chút cũng làm nàng ghê tởm.
Thôi Tiến Chi ngơ ngác nhìn tay nàng, Lý Thuật thấy y cứ im lặng không nói, liền nóng nảy: "Ngươi còn có chuyện gì nữa?"
Nàng đang buồn ngủ gần chết, hai đêm ròng không ngủ, có để người ta đi nghỉ không đây.
"Không...... Ta không có chuyện gì nữa."
Thôi Tiến Chi vội nói, như muốn lấy lại mặt mũi: "Vừa lúc ta còn có việc bên Vĩnh Thông, ta phải đi giờ đây."
Y không thể nhìn Lý Thuật thêm nữa, xoay người liền đi, một đường thẳng tắp hướng ra cửa, dáng đi có gì đó hoảng hốt như chạy trốn.
Lý Thuật nhìn y rời đi, cảm thấy hôm nay y cứ kỳ quái thế nào ấy.
Thôi Tiến Chi lại phát điên gì không biết.
Nàng không nghĩ về y nữa, phân phó: "Hồng Loa, lấy khăn tới, ta muốn lau tay."
Bị Thôi Tiến Chi năm tay, cứ thấy ghê ghê.
Hồng Loa vội mang tới một chiếc khăn ướt, đưa cho Lý Thuật.
Lý Thuật xoa xoa tay, nghe Hồng Loa giải thích: "Nô tỳ cứ cảm thấy...... Tậm trạng phò mã gia vừa rồi dường như không được tốt, sắc mặt cũng kém."
Lý Thuật lại không để tâm: "Mấy hôm nay chuyện tới chuyện lui, chắc y mệt lắm."
Thôi Tiến Chi có Thanh La chăm sóc, nàng nhọc lòng cái gì.
Bị Thôi Tiến Chi đánh thức, Lý Thuật lúc sau vẫn không ngủ lại được, bèn hỏi:
"Năm vạn thạch lương thực đã nộp chưa?"
Phụ hoàng phạt nàng trong vòng 3 ngày phải giao năm vạn thạch lương thực, Lý Thuật tất nhiên không thể chậm trễ.
Hồng Loa gật đầu: "Đã nói cho lục sự, lục sự liền vội vàng kiểm kê lượng lương thực ở các điền trang, ngày mai sẽ cho người chuyển đi ạ."
Lý Thuật gật gật đầu, lại nói:
"Còn một chuyện, gọi người tới quận Vạn Niên, bảo Lưu quản sự ngày mai đến gặp ta."
Nàng muốn phạt ông ta.
Phân phó xong lại nằm thêm một lát, rất nhanh cơn buồn ngủ lại tới, Lý Thuật liền chìm vào giấc ngủ.
Ngày tiếp theo vừa mới tỉnh lại, liền nghe Hồng Loa tới báo, nói Lưu quản sự đã quỳ gối trong chính phòng thỉnh tội.
Lý Thuật rửa mặt chải đầu xong liền đi chính phòng, Lưu quản sự thấy nàng tới, vẻ mặt hối hận, vội vã phân bua:
"Công chúa, đều do tiểu nhân không giữ được lương thực để người ta cướp đi mất, mới khiến công chúa chịu thiệt."
Bình Dương công chúa vì chuyện quyên lương mà bị Hoàng Thượng răn dạy lúc lâm triều, chuyện này đã truyền khắp Trường An.
Lưu quản sự nói xong liền dập đầu, thái độ nhận sai thật ra rất tốt.
Nhưng Lý Thuật vẫn im lặng ngồi trên thượng vị, trong tay xoay một chén trà nhỏ, không uống, cũng không nói lời nào, chỉ lãnh đạm nhìn ông ta.
Ánh mắt nặng tựa ngàn cân.
Lưu quản sự sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Ông ta đi theo công chúa cũng gần năm năm, gì cũng không sợ, chỉ sợ công chúa không nói gì. Thà cứ mắng cứ phạt ông ta một trận, ít nhất chứng tỏ công chúa còn muốn dùng ông ta.
Nhưng hôm nay nàng lại không nói lời nào...... Ngược lại càng giống điềm báo trước một cơn bão.
Lưu quản sự giãy giụa biện giải:
"Thẩm đại nhân mang theo 500 lính, nhưng đêm đó thôn trang chỉ có hơn hai mươi hộ viện, những người khác đều bị điều đi cả..."
Không phải ông ta không muốn cản, trời đất chứng giám, ông ta đối với công chúa rất trung thành, chỉ là ông ta có tâm mà không có sức.
Lưu quản sự căng da đầu nói:
"Đêm đó phò mã gia cũng không ngăn được Thẩm đại nhân đoạt lương."
Ngụ ý là, thuộc hạ của phò mã gia là người của Binh Bộ, bọn họ còn không ngăn được, ông ta chỉ là một quản sự nho nhỏ, ngăn không được cũng là chuyện thường tình.
Ai ngờ Lý Thuật nghe vậy, lập tức đập ly trà xuống bàn, nước trà bắn tung tóe.
"Ngươi vẫn còn chưa biết mình sai ở đâu!"
Lý Thuật lạnh lùng nói:
"Bổn cung không trách ngươi không ngăn được Thẩm Hiếu, chuyện này không phải ngươi sai."
"Bổn cung kêu ngươi lại đây, chỉ là muốn hỏi một câu, ta và Thôi Tiến Chi, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của ngươi?"
Lưu quản sự nghe xong sửng sốt.
"Điền trang ngươi quản lí là điền trang của bổn cung, lương thực ngươi thu cũng là của bổn cung, theo lý khi ngươi gặp chuyện, dù lớn dù nhỏ, thì người đầu tiên ngươi phải bẩm báo là bổn cung......"
Lý Thuật lạnh giọng:
"Không có sự cho phép của bổn cung, ai cho ngươi lén phái người đi tìm Thôi Tiến Chi?!"
Lưu quản sự nghe nàng quát cả người run lên, không biết vì sao công chúa lại tức giận.
Phò mã và công chúa không phải phu thê một thể sao.
Ông ta mờ mịt khó hiểu: "Nhưng...... Nhưng đó là phò mã gia mà......"
Thê tử xảy ra chuyện, tìm tướng công không phải thiên kinh địa nghĩa sao.
Lý Thuật nghe xong liền cười lạnh: "Phò mã gia?"
Nàng phân phó:
"Hồng Loa, gọi người kéo Lưu quản sự xuống dưới cho ta, lôi hắn ra ngoài cổng nhìn cho rõ, trên biển viết mấy chữ gì? Là 'Bình Dương công chúa phủ'...... hay là ' Thôi phủ '?!"
Hồng Loa liền đi ra ngoài, làm bộ muốn gọi người lại đây.
Lưu quản sự lúc này mới coi như hiểu ra. Công chúa đây là muốn cùng phò mã gia phân rõ giới hạn.
Nhưng để làm gì? Vợ chồng nhà ai lại tách bạch ra thế?
Tuy ông ta trong lòng không suy nghĩ cẩn thận, nhưng cũng biết mình chạm vào vảy ngược của công chúa, không đợi Hồng Loa gọi người lại đây, đã vội vàng thỉnh tội:
"Nô tài biết ạ, đây tất nhiên là phủ đệ của công chúa ạ."
Lý Thuật nhìn ông ta:
"Nếu là phủ đệ của bổn cung, vậy ai mới thực sự là chủ nhân của ngươi?"
"Tất nhiên là công chúa."
Lý Thuật vỗ lên bàn một cái:
"Nếu ta đã là chủ của ngươi, không được ta cho phép, ai cho ngươi đi tìm Thôi Tiến Chi? Ngươi đây là xem thường bổn cung, hay là khuỷu tay chỉ ra ngoài?"
Lưu quản sự run như cầy sấy, đầu cắm trên mặt đất, không dám đáp lời.
Lý Thuật chậm rãi xoa cổ tay.
Đến lúc thanh tẩy phủ đệ rồi.
Nếu không nhờ Thẩm Hiếu đoạt lương, Lưu quản sự sốt ruột báo cho Thôi Tiến Chi đến hỗ trợ, nàng còn không nhận ra được, hóa ra trong phủ này có không ít người của Thôi gia.
Trong phủ hạ nhân chủ yếu phân làm ba loại.
Một loại là khi Lý Thuật xuất giá mang từ trong cung ra, số lượng rất ít; hai là sau đó mua bên ngoài về; loại thứ ba... chính là hạ nhân Thôi gia cung cấp.
Năm xưa Lý Thuật mới xuất hàng*, bên cạnh cũng không có mấy người có thể tin tưởng.
*xuất hàng= xuất giá, từ dùng cho vương nữ, hoàng nữ
Khi còn con gái và khi làm vợ người quả thực không giống nhau, thời con gái có thể vô ưu vô lự, làm phụ nữ rồi phải quán xuyến bao nhiêu việc lớn việc nhỏ, thí dụ như đất phong, điền trang, gia chính, làm nữ chủ nhân một phủ cũng không phải công việc gì nhẹ nhàng.
Không giống An Lạc, trước khi nàng ta xuất giá, Hoàng Hậu đã tìm cho nàng ta một đám vú già quản sự đáng tin cậy, sau khi xuất giá vạn sự đều không cần nhọc lòng.
Kém hơn An Lạc một chút là những công chúa thứ xuất con phi tần, trước khi xuất giá cũng có thể được mẫu phi chỉ bảo, quản gia không mấy khi bị luống cuống tay chân.
Chỉ có Lý Thuật, bên cạnh không có hạ nhân đáng tin cậy, cũng không có trưởng bối dạy dỗ, mới vừa thành thân xong đã phải quản lí cả một phủ đệ lớn, nàng quản đến rối tinh rối mù.
Thôi Tiến Chi để ý, liền chuyển một đám hạ nhân có kinh nghiệm từ nhà cũ Thôi gia tới giúp đỡ nàng.
Thôi gia là phủ đệ trăm năm, người hầu kẻ hạ đều hơn xa người bình thường, một người làm bằng mười người. Năm năm sau khi hai người thành thân khai phủ, những người đó đều được trọng dụng, đều trở thành quản sự.
Lưu quản sự chính kẻ lợi hại nhất trong số đó.
Từ trước lúc còn ở Thôi gia ông ta đã chuyện quản lí điền trang, sau khi tới phủ công chúa, liền được giao cho quản lí điền trang lớn nhất. Dù hạn hay úng, điền trang quận Vạn Niên chưa bao giờ thiếu lương, căn bản chưa từng mắc sai lầm.
Kẻ có tài như vậy, nếu ở ngoài thì các cửa hàng cửa tiệm phải năm lần bảy lượt muốn mời về.
Nhưng Lý Thuật hiện giờ nhất định không thể dùng Lưu quản sự nữa.
Ông ra có khả năng, nhưng lại không một lòng với nàng, ông ta rõ ràng là người của Thôi Tiến Chi.
Hạ nhân của nàng nhất định chỉ có thể xem nàng là chủ nhân duy nhất, phò hay gì mã cũng được, không được nàng phân phó, nửa chữ cũng không được nói ra bên ngoài!
Nàng đã ủ mưu tính kế để rời khỏi Thái Tử đảng, Thôi Tiến Chi là người của Thái Tử, cũng có nghĩa nàng buộc phải đoạn tuyệt hoàn toàn với Thôi Tiến Chi.
Nếu không ngày sau dù nàng có tính toán gì, hạ nhân đều rỉ tai với Thôi Tiến Chi hết, thế thì nàng coi như xong.
Quyết liệt.
Lý Thuật nghĩ đến chữ này, trong lòng cảm thấy đau xót, nhưng rất nhanh đã hồi phục.
Nàng và Thôi Tiến Chi rốt cuộc vẫn đi tới đoạn kết như vậy.
Lý Thuật vừa nghĩ trong đầu, vẻ mặt cũng không còn quá nghiêm khắc với Lưu quản sự, chậm rãi mở miệng:
"Lưu quản sự, mấy năm nay ngươi cũng thay ta làm không ít việc, cần cù chăm chỉ, chưa bao giờ phạm sai lầm. Đoạt lương không phải lỗi của ngươi, ta không phạt ngươi, chỉ là...... Ta cũng sẽ không dùng ngươi nữa."
Nàng than thở: "Nếu trong lòng ngươi đã xem Thôi Tiến Chi là chủ tử thì cũng không cần thiết phải ở lại phủ, bổn cung sẽ trả ngươi về Thôi gia."
"Ngươi đi phòng thu chi lĩnh chút bạc rồi đi đi."
Lưu quản sự ngơ ngác, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
Công chúa từ trước đến nay ra tay rộng rãi, nói là "Lĩnh chút bạc", nhưng một ít bạc trong lời công chúa ít nhất là vài trăm lượng, đó là số tiền đủ cho ông ta sống nửa đời còn lại.
Lưu quản sự trong lòng phức tạp, biết công chúa đây là muốn cùng phò mã gia hoàn toàn tách ra, ông ta chẳng qua chỉ là bước đệm.
Hàng năm ông ta đều ở điền trang, không biết tình huống trong phủ. Nhưng ông ta còn nhớ năm đó hai người thành thân, mười dặm hồng trang, là một đôi duyên trời tác hợp.
Sao lại đi đến nông nỗi này.
Lưu quản sự ngơ ngẩn một lát, biết công chúa tuy là nữ tử, nhưng nói một là một. Ống ta muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, vì thế chỉ có thể đoan đoan chính chính quỳ trên đất bái lạy.
"Tạ công chúa."
Lưu quản sự chỉ là mở đầu việc thanh tẩy phủ đệ của Lý Thuật, nàng kêu Hồng Loa mang danh sách tới, gọi từng người là hạ nhân từ nhà cũ Thôi gia tới, mặc kệ người có có năng lực đến đâu, mặc kệ người đó có đang làm quản sự, tất cả đều không dùng, cấp cho mỗi người ít bạc rồi trả về Thôi gia.
Sau đó là những hạ nhân ở Tây viện hầu hạ Thôi Tiến Chi, cũng đều thưởng bạc, sau đó bán ra ngoài.
Như vậy sau một lần thay nhân lực lớn, hơn nửa hạ nhân đều bị đuổi ra ngoài, dư lại đều là người trung thành và tận tâm, trong mắt chỉ xem công chúa là chủ.
Hạ nhân hiện tại đều biết: Tây viện tuy vẫn còn để lại cho phò mã gia trên danh nghĩa, nhưng chỉ là cho có mặt mũi, phò mã gia ở trong phủ đã không còn là chủ nhân chân chính nữa.
Ai còn trung thành với phò mã gia, chính là chống lại công chúa, không có quả ngọt để ăn đâu!