Chớp mắt đã cuối tháng ba.
Năm nay thời tiết bất thường, mới gần hết tháng ba mà đã nóng như sắp vào tháng bảy, tháng tám, càng làm hạn hán ở Quan Trung trầm trọng hơn. Đến một giọt mưa cũng chưa từng rơi xuống, cái nóng khiến người ta phiền muộn.
Gần đây trong triều cũng không có việc gì đặc biệt. Bên Nhị hoàng tử, tình trạng " Dĩ lương đại tiền„chưa có tiến triển. Thái Tử bên này, Thôi Tiến chi một đường vội vàng tu sửa kênh đào Vĩnh Thông, đã non nửa tháng không về phủ.
Tất cả đều mang cảm giác nặng nề.
Lý Thuật sợ nóng, mới hơi ngột một chút đã bắt đầu ham lạnh, thời tiết như vậy khiến nàng hiếm khi lại được thanh nhàn, cả ngày chỉ nằm ườn trong phủ, chán thì đọc sách, hóng mát, hơi có chút ảo giác năm tháng tĩnh lặng.
Chính ngọ hôm nay, mặt trời treo trên đỉnh đầu, thị nữ dọn giường mỹ nhân tới nhà thuỷ tạ ở hậu viện ven hồ, Lý Thuật mặc một bộ sam y trắng thường ngày, tay cầm một cuốn sử thi lười biếng dựa vào giường ngắm cảnh.
Trên mặt hồ thổi tới một làn gió mát, thị nữ tiến lên nhẹ giọng hỏi: "Công chúa, cơm trưa đã dọn xong, ngài ——"
Lý Thuật mắt cũng chưa nâng, mất kiên nhẫn phất phất tay, "Không ăn, lúc này không ăn uống gì cả."
Thị nữ lại khẽ thở dài một tiếng lui xuống.
Còn chưa hết một nén nhang, lại một tràng tiếng chân vội vàng truyền tới.
Lý Thuật rất ghét khi đọc sách bị quấy rầy, "Rầm" một tiếng đập cuốn sách xuống phản, xoay người nhíu mày mắng:
"Đừng làm ồn đến ta!"
Nhưng lúc quay người lại mới phát hiện người phía sau màn trúc lại là tên tùy tùng bên người Thôi Tiến Chi, tên là Thôi Lâm, hắn mồ hôi đầy đầu, đứng bên ngoài nhà thuỷ tạ với vẻ mặt nôn nóng đang nói với Hồng Loa chuyện gì đó.
Bị Lý Thuật mắng, Thôi Lâm lập tức rụt cổ, Hồng Loa lại nói gì với hắn sau đó mới xốc màn trúc đi vào.
Hồng Loa nhíu mày, dáng vẻ mười phần lo lắng: "Công chúa, phò mã gia bị thương......"
Lý Thuật lập tức ngồi thẳng dậy: "Gì cơ?!"
Hồng Loa thấy thế vội nói, "Công chúa đừng nóng vội, phò mã gia không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là tay phải bị chém một đao."
Lý Thuật nghe vậy mới nới lỏng phần nào căng thẳng, lúc này mới nhận ra bản thân vẫn quá mức quan tâm đến Thôi Tiến Chi, vì vậy lại lạnh mặt: "Không chết là được."
Ngoài miệng tuy nói như thế, nhưng tay phải vẫn bóp chặt cuốn sách, đến mức đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Đoạn, ra lệnh: "Bảo Thôi Lâm vào đây!."
Nàng muốn nghe cụ thể chuyện xảy ra như thế nào.
Sao lại để bị thương.
Thôi Lâm vừa từ kênh Vĩnh Thông cưỡi ngựa như bay trở về, mồ hôi nhễ nhại, lưng áo vẫn còn ướt đẫm.
Hắn giơ tay lau mồ hôi trên trán, nói:
"Bẩm công chúa, sáng nay lúc dân công làm việc, phò mã gia theo thường lệ tới đôn đốc, nhưng ai biết mới tuần tra được một nửa, một tên dân công bỗng nhấc cuốc lên tấn công phò mã gia. Chuyện xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người không ai phản ứng kịp, phò mã gia nâng tay phải đỡ thì bị chém một nhát, may mắn không tổn thương đến gân cốt."
Thôi Lâm thở hổn hển vài ngụm, lại lau mồ hôi: "Nô tài trở về là để tìm y quan trong phủ, ngài biết rồi đấy, ở công trường kiếm đâu ra đại phu giỏi ạ."
"À......"
Lý Thuật nghe xong, nhanh chóng quyết định, quay đầu phân phó Hồng Loa: "Đi gọi Tiết y quan, hắn trị ngoại thương giỏi nhất. Bảo hắn mang theo cả mấy loại dược liệu quý trong phủ, phòng lúc cần dùng."
"Vâng." Hồng Loa gật đầu định đi, Lý Thuật lại gọi giật lại, nói thêm: "Đừng gọi xe ngựa, bảo thị vệ cưỡi ngựa mang Tiết y quan qua đó."
Một hai chuẩn bị đâu vào đấy, bảo đảm đại phu được đưa tới chỗ Thôi Tiến Chi nhanh nhất để trị thương.
Hồng Loa lĩnh mệnh lui xuống.
Thôi Lâm đứng ở đầu hồi, lúc này mới cảm thấy mát hơn một ít, mới rảnh rỗi lén nhìn Bình Dương công chúa, âm thầm nhíu mày.
Nghĩ thầm, chồng bị thương, nếu là vợ nhà người ta thì giờ chẳng phải nên khóc hết nước mắt à. Nhưng công chúa đến nói chuyện cũng không bị vấp, vẫn bình tĩnh như thường.
Công chúa đối với phò mã thật đúng là lãnh đạm!
Chẳng trách lúc trước quốc công gia không muốn để Bình Dương công chúa bước vào cửa lớn Thôi gia.
Nàng vừa là con vợ lẽ, lại không thể mang đến trợ lực cho Thôi gia, ngay cả chuyện làm vợ, chăm sóc chồng mình cũng không làm được.
Thôi Lâm âm thầm bĩu môi, lại nghĩ, lúc trước nếu như phò mã gia cưới An Lạc công chúa thì địa vị của Thôi gia, chuyện sinh hoạt của phò mã gia nhất định đều tốt hơn hiện tại rất nhiều.
Thực ra Thôi Lâm còn muốn hỏi một câu, liệu Lý Thuật có thể tới công trường thăm Thôi Tiến Chi được không. Không biết sao Thôi Lâm lại cảm thấy, nếu phò mã nhìn thấy công chúa nhất định sẽ rất vui.
Nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của nàng lúc này, e là không cần hỏi, cũng biết nàng sẽ từ chối.
Thôi Lâm nuốt lời định nói vào bụng, khom người cáo lui: "Công chúa, nô tài xin phép lui, phò mã gia còn cần nô trở về chăm sóc."
Lý Thuật gật đầu, "Được, ngươi hãy cưỡi khoái mã mà về."
Thôi Lâm đi rồi, Lý Thuật yên lặng nằm trên giường mỹ nhân thêm một lát, đầu óc trống trơn mà không biết muốn làm gì, một lúc lâu sau mới phát hiện ngón tay có chút tê. Lý Thuật nới lỏng tay, nhìn thấy cuốn sách đã bị nàng bóp đến mức biến dạng.
Nàng rất ít khi có những cảm xúc yếu đuối, ví dụ như lo lắng, hay tưởng niệm. Loại cảm xúc này đối với Lý Thuật nàng đều là thứ vô dụng.
Nhưng lúc này......
Lý Thuật mấp máy môi, bỗng đứng lên, sống lưng thẳng tắp.
Chần chờ một lát, nàng vẫn gọi: "Chuẩn bị xe ngựa cho ta."
Thay y phục, đợi dắt ngựa ra, rồi lên xe, bình thường mà muốn ra cửa kiểu gì cúng phải tốn mất nửa canh giờ sửa soạn, hôm nay lại chỉ trong một nén nhang, ngựa xe lộc cộc, một đường phi như bay về phía nam thành.
Giờ là giữa trưa, trên đường người đi lại không ít. Xa phu vừa quất ngựa, vừa hét "Tránh ra tránh ra!"
Ra khỏi Minh Đức Môn thẳng hướng tây đi, cuối cùng cũng tới kênh Vĩnh Thông.
Xe ngựa vẫn không giảm tốc độ, thẳng tắp chạy vào doanh trại bên cạnh kênh Vĩnh Thông, lại tạo nên một trận bụi mù mịt.
Nơi này lộn xộn, dọc theo hai bờ kênh um tùm đều là lán trại, vào lúc giữa trưa oi bức nhất trong ngày, dân công không làm việc, trên công trường thậm chí còn truyền ra tiếng ngáy.
Xe ngựa đi qua một đám lán trại, nghe thấy tiếng ngáy bên trong như sấm dậy, át cả tiếng xe ngựa bên ngoài.
Đi thẳng tới chiếc trại lớn nhất, ngựa xe vừa mới dừng lại, màn xe đã bị xốc lên, ngay sau đó một bóng người nhảy xuống.
"Công chúa, cẩn thận!"
Lý Thuật nhảy phắt từ trên xe xuống, dọa Hồng Loa hết hồn phải kêu ra tiếng, sau đó cũng vội vàng nhảy xuống theo.
Lý Thuật nhấp môi, biểu tình ngưng trọng, đứng trước cửa lán.
Ngồi trong xe một lúc lâu, mặt của Lý Thuật vì nóng mà ửng đỏ cả lên. Thời tiết oi ả như vậy, Lý Thuật lại sợ nóng, giữa trưa ra ngoài thật sự là tra tấn người.
Lý Thuật nhăn mày, lúc nhảy khỏi xe ngựa vẫn là bộ dáng lo lắng, giờ đứng trước cửa lại chần chờ không biết nên làm gì.
Nàng không rõ là nên hay không nên vào.
Lại càng không biết sau khi vào trong rồi, làm sao nói với Thôi Tiến Chi là nàng đặc biệt đến thăm y đây.
Nàng không muốn còn chút dây dua tình cảm nào với y nữa cả.
Hoặc là nói, không muốn y nghĩ rằng nàng vẫn còn tình cảm với y.
Lính canh chỉ thấy một chiếc xe ngựa đạp trên bụi đất xông đến, còn đang hoảng hốt, sau đó lại thấy công chúa xuống xe, thập phần cấp bách. Hai tên lính vội vàng thu lại trường kích trong tay, đồng thanh: "Tham kiến Bình Dương công chúa!"
Lý Thuật bị tiếng gọi làm hoàn hồn.
Nàng khẽ thở dài trong lòng một cái, đè nén toàn bộ cảm xúc quan tâm xuống, lại là bộ dáng lãnh đạm ngày thường.
Hỏi: "Thôi Tiến Chi ở bên trong à?"
Binh lính gật đầu, chủ động vén rèm cho nàng.
Lý Thuật đi vào.
Bên ngoài mặt trời chói chang, trong lán lại tối mù mù, Lý Thuật giây lát không quen, mắt nhìn không ra trong lán có gì, chỉ thấy mờ mờ một hình dáng thẳng tắp.
Trong khoảnh khắc nàng còn nghĩ đó là Thôi Tiến Chi, vội đi về phía trước hai bước, chính nàng cũng không nhận ra vẻ gấp gáp của mình.
Lý Thuật đến gần, hỏi nhỏ, "Ngươi bị thương sao lại không ngồi xuống? Tiết y quan đã xem qua chưa? Hắn nói thế nào? Hiện tại thương thế đỡ chưa?"
Liên tiếp hỏi những mấy câu, đủ thấy sự quan tâm của người hỏi.
Nhưng người đứng trong lán lại không hề đáp lại.
Mà bên phải bỗng truyền ra tiếng gọi, "Tước Nô," giọng nói ngậm cười, "Ta ở chỗ này cơ mà."
Đây mới là giọng của Thôi Tiến Chi.
Lý Thuật nhíu mắt, cuối cùng cũng thích ứng được ánh sáng bên trong lán.
Người đứng phía trước mặc quan bào xanh thẫm, cao gầy, chàng xoay người nhìn về phía nàng, ánh mắt mang theo kinh ngạc, nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng trước sau như một.
Chàng nhìn nàng đặt câu hỏi liên tục như pháo liên thanh.
Đây là Thẩm Hiếu.
Lý Thuật lại nhận nhầm Thẩm Hiếu thành Thôi Tiến Chi.