Tục ngữ nói chí phải, thành ra tối đó, hai người có chút phóng đã cũng không quá đáng.
Kích tình quá đi, căn phòng còn ngập tràn không khí ám muội.
Lí Hiên mờ ám vươn tay vuốt lấy xương quai xanh của y, ngữ khí trêu chọc, “Hiếm có a…” Nếu như nói tạm xa nhau mà đổi lại được chủ động từ Giang Duy, hắn từ nay chăm đi công tác một chút để tăng thêm chút tình thú…
Giang Duy bất mãn thưởng cho hắn ánh mắt sát khí, không thấy y đã muốn đứng không nổi rồi sao? Còn muốn trêu chọc nữa?
Nhưng ánh mắt ấy lọt vào mắt Lí Hiên dục hỏa mới ngưng, lại mang theo ý câu dẫn, “Đừng nhìn ta như vậy, ngươi sáng mai còn muốn đi làm chứ?” Thanh âm hắn lộ rõ vẻ ám muội.
Hừ, là hắn đầu óc không trong sáng, y liên quan gì chứ?
Kích động cái rắm…Y hiện tại thắt lưng tê dại hết cả, nếu không thì ngày mai xin nghỉ đi, dù sao trong sở cũng không có việc gì trọng yếu.
Thật khó tin a, chính y thế nào lại nhớ một người, nhưng chỉ là xa cách có ba hôm thôi, việc này nếu là trước kia, chính y cũng không thể tin nổi đi?
Dựa vào hắn đã muốn thành thói quen rồi a…
Nếu như chia xa, sẽ nhớ, xem ra, quan hệ hiện tại của bọn họ chẳng phải đang rất nguy hiểm sao?
“Lí Hiên…” Giang Duy thấp giọng nói.
“Gì?”
“Ngươi có thấy rất không công bằng?”
“Cái gì không công bằng?” Y lại đem trọng tâm câu chuyện ném đi đâu rồi?
Giang Duy cắn cắn môi, không dám nhìn thẳng vào hắn, “Ta nhớ ngươi, hình như đã muốn dựa vào ngươi cả đời…” Mà muốn dựa vào hắn, không phải là tình cảm đi?
“…” Lí Hiên trầm mặc, “Ngươi muốn nói gì?”
Ngữ khí hắn vẫn nhẹ như gió thoảng qua mặt nước, nhưng Giang Duy biết, Lí Hiên đã muốn nổi giận rồi.
Y có phần hối hận, có lẽ y không nên nói lời đó, ít nhất, là không phải lúc này.
Nhưng hôm nay, lời đã nói ra rồi, y chỉ có thể kiên trì nói tiếp.
“Bởi vì ta cảm thấy, chính mình dựa vào ngươi, tựa hồ như là thói quen, không phải tình cảm.”
Y sợ hãi.
Có lẽ vì khoảng thời gian này quá đỗi hạnh phúc, làm y suy nghĩ lung tung, cũng có khi vì y đã cô đơn quá lâu, cho nên mới đối Lí Hiên nảy sinh một loại thói quen ỷ lại?
Con người dù sao cũng là động vật sống theo đàn, có lẽ vì y đã cô đơn quá lâu, thời điểm này, cho dù là ai chăng nữa, chỉ cần đối tốt với y, y đều có thể như chết đuối vớ được gỗ nổi?
Y đối với tháng ngày hiện tại cảm thấy thực thỏa mãn.
Chính vì loại thỏa mãn này làm y bắt đầu lo lắng, bắt đầu hoang mang.
Cũng có thể nói, y có phần lúng túng.
Lí Hiên không đáp, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Giang Duy, không phẫn nộ gào rống, trách cứ, trong đầu hắn rốt cục đang suy nghĩ những gì, mà không chút vội vàng đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn.
Giang Duy có thể cảm giác được ánh mắt chăm chú của hắn, y muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng lại kiềm chế không được quay đầu lại.
“…Ngươi cho rằng cái gì là tình cảm?” Ánh mắt sáng tự dõi vào y, “Ngươi đối với ta có ý muốn ỷ lại, thói quen, nhớ, chẳng phải đấy là tình cảm sao?”
“Nhưng tình cảm này, có phải tình yêu không?”
“Ta thấy ngươi xem ra không chỉ thích đóng phim tình cảm, còn thích suy nghĩ linh tinh nữa,” Hắn cười cười kéo cổ tay y, há miệng cắn, để lại dấu răng rõ.
Giang Duy khẽ cau mày, nhưng không kêu đau, y đang đợi câu sau của hắn.
“Tình cảm gia đình có rằng buộc huyết thống, có thể vì tình bạn mà hi sinh cả mạng sống, chỉ có tình yêu…” Hắn cố tình dừng lại.
“Tình yêu thì sao?” Giúp bạn không tiếc mạng sống? Nếu như hắn cần, y có thể cho a, vậy, y cùng hắn, là tình bạn sao?
“Chỉ có tình yêu, mới làm con người nảy sinh dục vọng.”
Ngã – Nguyên bản Giang Duy đang vô cùng kì vọng nghe thấy thế, liền tức muốn ói máu, “Ta nghĩ ngươi sẽ nói cái gì huyền ảo, triết lí một chút chứ…” Cái lời này, trên mạng y thấy cả đống, còn cần hắn giảng cho sao?
Hắn cười nhẹ, tiếp nhận cái nhìn khinh thường của Giang Duy, Lí Hiên vẫn chưa dừng lại.
“Đối với ngươi mà nói, những lời này là dễ hiểu nhất.” Bởi vì cuộc sống của y cũng rất giản đơn.
Chủ đề vừa chuyển, hắn mang theo vẻ mặt cười cười, nói: “Ta vốn không định nhắc lại chuyện cũ, nhưng ngươi đã hỏi vậy, ta cũng không thể không cùng ngươi nói cho rõ ràng. Giang Duy.”
“Hả?” Chuyện cũ? Hắn cùng y có chuyện gì chưa giải quyết sao?
“Đêm đó, ngươi thực sự say sao?”
Chuyện ngày đó đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của hai người bọn họ, bằng không, hắn không có thẳng thắn cùng y dây dưa như này, có lẽ, đến lúc này, bọn họ vẫn chỉ là bạn bè thôi.
“…”
Không đến nỗi say như chết, con người trong thâm tâm vẫn che dấu một bức tường bảo về, rượu có thể làm cho nó yếu đi, nhưung không thể pha tan hoàn toàn.
Huống chi, đêm đó, hắn chính là nghe rõ, y gọi tên hắn mà.
“Đàn ông là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, những lời này tuy là hơi cực đoan, nhưng không phải là không có lý, làm người đôi khi nên nghe theo dục vọng của bản thân, mà không phải suy nghĩ dưới góc độ lý trí.”
À, trừ phi đấy là thánh nhân đi?
Mà bọn họ, chẳng qua là những con người bình thường thôi a.
“…” Lời này nghe qua thật có chút hoang đường, nhưng từ miệng hắn nói ra lại khiến người ta tin tưởng, “Mà cho dù là thế, chỉ là dục vọng, cũng không phải tình yêu a?” Y đối với việc này chính là vẫn lo lắng.
Nếu hắn đối với y thật tốt, nhưng cuối cùng đổi lại bất quá là thời gian hắn cô đơn, thì thật không công bằng.
Y không muốn thiếu nợ hắn.
Khóe môi hắn khẽ giật, trào phúng mắng y đa tâm, “Ngươi đối ta muốn ỷ lại, nhớ nhung, đã thành thói quen, cho dù lúc này chưa yêu, sau này nhất định sẽ thần phục dưới chân ta thôi.” Tiếu ý lộ rõ trên khóe môi hắn, sở thích trêu đùa của hắn bùng phát rồi.
“Gì mà tự tin vậy?”
Khúc mắc đã được tháo gỡ, tảng đá trong lòng rốt cục có thể hạ xuống, đàn ông đầy mị lực như hắn, nếu không yêu, nhất định y là người chịu thiệt.
“Chiếu theo những gì Lí Tu nói, ta chính là bảo vật của Đông trấn, chỉ cần là vật sống sẽ bị ta mê hoặc, huống chi ngươi chỉ là một người nhỏ bé, đúng không Giang Duy?”
“…” Nữ nhân kia nói cũng thật khoa trương đi? Đến khi nàng cho xuất bản cuốn sách về trai đẹp, chắc hàng nghìn thiếu nữ chạy tới tranh mua mất.
Lí Hiên đã trở lại, cuộc sống lại bình thường như cũ.
Đêm đó, mờ mịt đã muốn theo gió cuốn đi.
Sóng sớm, Giang Hoài hạnh phúc ăn cháo Lí Hiên nấu, thuận tiện đem thức ăn ba ngày của Giang Duy nấu, không chút kiêng nể đem cho tiểu cẩu giải quyết.
Nắng mai xuyên qua khung cửa lọt vào trong nhà, khiến người ta cảm thấy ấm áp, đến tột cùng là ánh nắng làm người ta thấy ấm, hay chính là tâm bọn họ sưởi ấm cho nhau a?