Trên đường về, Bình Cửu cưỡi một chiếc xe ngựa. Nó được Thanh Tịnh sơn trang tặng, bên trong bày dụng cụ sưởi ấm và sinh hoạt. Bình Cửu theo ánh trăng và bụi đêm phân rõ hướng đi. Đến khi trở về trước cửa nhà thì trời đã qua canh ba.
Bóng cây trước phòng đứng thẳng trơ trọi, đêm đen kịt, đèn không thắp mà người cũng không thấy đâu.
Bình Cửu xuống xe ngựa, đẩy cửa phòng ra đi vào, phát hiện trong nhà lạnh lẽo trống không, lò sưởi vẫn như lúc sáng.
Đưa tay sờ lên đệm giường, một tý hơi ấm cũng không có, cũng không biết người đi đâu.
Bình Cửu nhíu mày, xoay người ra ngoài.
Ánh trăng chiếu rọi lạnh lẽo như trên nước tuyết Thiên Sơn.
Hồ nước bao la, được ánh trăng chiếu rọi như trải bạc, trong trẻo như tuyết đầu mùa.
Thần Dục đứng ở bên hồ, mặc áo lót trắng xanh đơn bạc, trên vai chỉ khoác áo ngoài màu sẫm rộng. Gió thổi qua cổ tay áo bay bay. Bóng lưng thon gầy kiên cường hòa trong màn đêm.
Nghe tiếng răng rắc của nhánh cây nhỏ phía sau, Thần Dục hơi nghiêng đầu nhìn lại.
Phía sau, một cái áo bông khoác lên vai Thần Dục, rồi thở dài cất tiếng thờ dài.
“Ngươi trúng độc chưa khỏi, đừng để cảm lạnh.”
“Ta đang nghĩ một chuyện.” Giọng nói Thần Dục mất tiếng trầm thấp. Ngàn vạn vì sao trên trời ánh ở trong mắt ngài lại không có chút ánh sáng, “Nghĩ lâu rồi mà chưa nghĩ ra đáp án, nên muốn ngươi giải đáp nó.”
Bình Cửu nhìn Thụy Vương, cảm thấy có gì đó không đúng, đáp: “Mời Vương gia nói.”
Thần Dục thở dài mở miệng: “Ta đang nghĩ, nếu bây giờ ta chết đi, ngươi sẽ làm sao? Ngươi sẽ đi nhờ vả những hoàng tử tức khắc, hay nghĩ cách khác lấy thứ ngươi muốn?”
Bình Cửu hơi run, nhìn sắc mặt Thần Dục đã xanh xao, lạnh lùng hơn, vẫn chưa trả lời, chỉ quơ ngón trỏ trước mắt hắn.
Không phản ứng lại.
“… Mắt của ngươi…? ”
Bình Cửu dẫn Thần Dục về nhà, ngài vì bị thương nặng chưa lành, còn bị gió lạnh thổi cả người cứng ngắc như sắt, lại vì tâm thần không yên, độc công tâm, đôi mắt tạm thời không thể nhìn thấy.
“Bên ngoài trời rét, sao không ở trong phòng chờ ta chứ? ”
Bình Cửu vừa nói, vừa nhen lửa lên.
Thần Dục ngồi một bên, có vẻ khó thích ứng với tầm mắt trống rỗng không thấy gì, lạnh nhạt nói: “Sao bản vương biết ngươi có về hay không?”
Bình Cửu dẫn Thần Dục ngồi lên giường, xếp gọn giường chiếu: “Sao ta sẽ không về chứ?”
Sắc mặt Thần Dục không đổi, vẫn cau mày: “Thứ ngươi muốn chưa lấy được, đương nhiên là ngươi sẽ không đi rồi.”
Bình Cửu đắp chăn bông giúp ngài, hơi cười nói: “… Dù lấy được rồi, chắng nhẽ ta nỡ bỏ ngươi ở đây, mặc chết sống của ngươi sao?”
Vẻ mặt Thần Dục cứng lại, khẽ cau mày, một lát sau lại từ từ nói: “Chuyện ta hỏi hồi nảy, ngươi còn chưa trả lời ta. Ngươi sẽ đi sao? ”
“… Ôi. ” Bình Cửu ngồi sát bên Thần Dục, chống đầu gối thở dài: “Hóa ra, trong mắt vương gia, Lục mỗ ta là người như thế. ”
Thần Dục nhắm mắt lại: “Người đời đều vì lợi ích bôn ba, suy tính, ngươi nghĩ vậy ta cũng không trách ngươi.”
Bình Cửu ngẩn ra, nói: “Thật không giống lời ngươi sẽ nói.”
Hai người chợt trầm mặc không nói gì.
Mọi tiếng động đều ngừng lại, chỉ còn tiếng “tanh tách” của cành cây bị đốt vang lên giòn giã và ánh trăng vạn năm lành lạnh.
Bỗng nhiên Thần Dục mở miệng hỏi: “Lục Thu Hồng, ngươi sẽ phản bội ta sao? ”
Tuy ngài không nhìn thấy, nhưng giọng nói kiên quyết khiến không ai có thể lãng tránh.
“Vương gia muốn nghe nói thật à?”
Thần Dục nheo mắt lại, nhưng bắt chính xác tay Bình Cửu, nói: “Nếu ngươi có thể gạt ta thì gạt cũng không sao.”
Bình Cửu nở nụ cười: “Ta sẽ không.”
Vẻ mặt Thần Dục nghiêm lại, Bình Cửu nâng tay ngài lên, hôn lên đầu ngón tay, nói: “Ngươi và ta là người quen cũ, đương nhiên ta sẽ không.”
Hai mắt Thần Dục rơi vào hư không.
Dường như ngài đang suy tư điều gì đó, mày nhăn thành núi.
Chợt xoay người, ngón tay sờ sờ, chạm lên mặt Bình Cửu, sờ từ mí mắt đến khóe môi Bình Cửu.
Hai người gần nhau, bầu không khí bỗng thay đổi rất ám muội, mà Bình Cửu vẫn không phản kháng.
Nếu nói tới giờ này mà Bình Cửu còn không biết Thụy Vương có ý gì, vậy hắn thật sống uổng nhiều năm như vậy.
Nhưng khi tay Thụy Vương chạm đến cổ Bình Cửu, đầu lại dựa nhẹ vào vai Bình Cửu.
Thần Dục nói: “Nếu ngươi hai lòng, đừng trách ta không buông tha ngươi.” Loading...
Tuy tiếng nói bình thản, như chỉ là câu nói lơ đãng, nhưng Bình Cửu rất hiểu cách làm người của Thụy Vương, ngài nói được thì làm được.
Bình Cửu nghe vậy chỉ đáp một tiếng: “Được. ”
Còn cách nào nữa đây…
Thời gian của ta không còn nhiều rồi.
Nghiêng đầu đi, buông lỏng tay, nhìn từng đường vân tay chằng chịt, trong đó có một đường vân bạc rất nhạt, nét mặt Bình Cửu lộ nên sự thất vọng.
Cả đời Thụy Vương huy hoàng chói mắt, sau này nhớ tới ta cũng được, không nhớ cũng chẳng sao.
Đối với người sắp chết như ta, dù hoàn cảnh nào cũng không kém mấy.
—————- đường phân cách —————
Nồi đất bốc hơi “Ùng ục”, hương cháo chín ngập cả căn nhà.
Bình Cửu ngồi trên thanh gỗ chắn trước cửa, kiên trì quạt gió cho lọ sành.
Nghe tiếng ho khan nho nhỏ bên trong, Bình Cửu vứt quạt trong tay, chạy vào trong.
Thần Dục đã tỉnh rồi, ngồi ngả lưng ho khan liên tục. Bình Cửu chạy đến đỡ, thuận thế đưa tay bắt mạch: “Độc này kéo càng lâu, càng thấy lo. Ta đã nói với người Thanh Tịnh sơn trang rồi, phụ tử Giang thị làm người chính trực, cũng không biết thân phận của ngươi. Mấy ngày nữa, chúng ta chuyển tới ở dưỡng thương đi.”
Thần Dục dựa vào tay Bình Cửu, uể oải gật đầu.
Bình Cửu bưng cháo lên, múc ra một chén sứ nhỏ, đưa cho Thần Dục.
“Đêm qua ngủ ngon không? ”
Thần Dục sờ sờ, nhận chén cháo, nhìn vào khoảng không: “Làm sao, lẽ nào ngươi nghĩ bản vương muốn chen một cái giường với người khác à? ”
Bình Cửu bày ra vẻ suy tư, nói: “Tại hạ thì cảm thấy vậy ấm áp hơn chút.”
Thần Dục húp cháo bị sặc một cái, một giọt cháo rơi xuống chăn bông.
Bình Cửu nhận lại chén cháo từ tay Thần Dục, sắc mặt bình tĩnh múc nửa thìa cháo thổi thổi cho bớt nóng, đưa đến gần: “Ăn cháo cũng khó vậy à? Há miệng, ta đút ngươi.”
Thần Dục yên lặng hai giây, từ từ mở miệng.
Hương cháo thơm ngạt ngào tràn ngập trong miệng.
Bình Cửu vừa đút cháo vừa nói: “Vương gia… Khặc… ừm, Thần Dục.”
Thần Dục thu tầm mắt đang nhìn ra ngoài lại, miệng ăn cháo, lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
“Chúng ta, năm đó, chuyện đó… cuối cùng là sao… ” Bình Cửu do dự mở miệng, không biết hỏi sao mới tốt. Thụy Vương ngừng ăn, nghiêng đầu qua Bình Cửu “Ngươi muốn hỏi gì, nói thẳng.”
Bình Cửu để chén cháo xuống, cầm chén nước uống một hớp cho bình tĩnh lại rồi nói: “Cuối cùng chúng ta quen nhau thế nào? Rồi… ” Rồi làm tới bước nào? Câu hỏi này thực khó mở miệng, Bình Cửu ngưng trọng, dừng một chút.
Không biết Thần Dục nghĩ gì, nhìn Bình Cửu một chút, mở miệng nói: “Hồi ta còn trẻ bị kẻ xấu hại, bị chuốt thuốc, vì trốn kẻ thù đuổi theo nên chạy trốn tới phòng của ngươi, tính ra thì ngươi đã cứu ta.”
Bình Cửu nghe vậy, trong lòng chợt thở ra, nghĩ thầm “Hóa ra là mình nghĩ nhiều” lại nghe Thần Dục từ từ nói tiếp: “Nhưng không ngờ, lúc đó ngươi uống say. Làm càn với ta chưa nói, còn nghĩ ta là người khác. Ngươi nói, Thẩm Hạo Hiên, ngươi đừng nhịn nữa, ta muốn nghe thanh âm của ngươi.”
Bình Cửu nghe đến đây, nước trong miệng muốn phun ra, gương mặt lúc trắng lúc đỏ, càng lúng túng hơn. Hắn nhìn thấy gương mặt đen thui, nghiêm trọng của Thần Dục, bỗng nhận ra một cách sâu sắc – là mình tự đào hố chôn mình, có một trăm cái miệng cũng không cãi lại được, chỉ biết nhắm mắt đáp: “Khặc… Ờ, thì ra là thế, cũng có duyên thật. Ừm… Cháo này hơi nguội rồi, phải hâm nóng mới được.” nói rồi đứng lên chạy mất.