Tiết Sự An phiên ngoại
Tiết mỗ lớn lên trong giáo từ bé, mưa dầm thấm đất, cả đời ta luôn chăm chỉ tu đạo.
Sai lầm lớn nhất đời ta là đặt chân vào một ván cờ.
Trong kinh dịch có viết: Người dịch giả thực sự thì không nói chiếm. Vì thế ta chỉ tham gia vào đó một chút, cũng không phải quá sai lầm.
Tính ra, cũng vì thời trẻ, ta không nghe theo lời dạy dỗ của sư phụ, trầm mê trong 64 quẻ không thể tự thoát ra được. Năm mười sáu tuổi ấy, ta tình cờ tham gia một cuộc thay đổi triều đại lớn. Âm khí ở phía đông nam quá mạnh, theo suy đoán, trong đó có một vùng khí như mắt cá hỗn tạp rất loạn, có chỗ có một tia chỉ vàng quấn quanh nhưng rất mờ, khá giống long khí, nhưng mệnh của người đó quá loạn, không thấy vị trí người đó.
Cho đến khi ta nhìn theo đường chỉ vàng, thì cảm thấy trước mắt mình trắng xoá, khiến hai mắt ta tê dại, ngực rung động mạnh, sặc máu ra khỏi cổ họng.
Bởi vậy, có thể thấy được vì ta tu hành không đủ, mà dám đoán ý trời.
Lần nội thương đó khiến ta bệnh nặng rất lâu, nhưng thời trẻ, tính tình ta bướng bỉnh, còn luôn có tò mò mà người tu đạo hay mắc phải. Hai tháng sau, ta quyết xuống núi tìm hiểu chuyện đó cho bằng được, sư phụ thấy vậy cũng không khuyên ta nữa. Người tu đạo cần thích ứng trong mọi tình cảnh, không thể quá mức cưỡng cầu trong tất cả mọi chuyện. Trước khi đi, sư phụ nói với ta một câu: “Thời vậy, mệnh vậy.” rồi xoay người vào cửa.
Từ lúc từ biệt đó về sau, chúng ta chưa gặp lại nhau.
Mãi đến rất nhiều năm sau, giang sơn có sự thay đổi rất lớn, tình hình càng phức tạp, ta mới nhớ lại lời của sư phụ năm xưa, từ đó hiểu thấu một vài chuyện.
Cả đời ta phiêu bạc đó đây, đã có ý không con cháu nối dõi, cũng chưa từng bối rối về chuyện này. Chỉ buồn cười là ta từng cho rằng mình đã nhảy khỏi hồng trần, thờ ơ hững hờ với chuyện đời, cho rằng mình khác với người đời.
Nhưng ta vẫn không hiểu Thiên Đạo là gì.
Khi mới xây dựng Thần Cơ môn, ta theo vào sự quản lý của triều định, vài năm đã leo lên vị trí môn chủ, nắm quyền to, cũng là lúc đó ta quen với Lục Nhất Phẩm, giúp hắn sống tiếp, tìm cách thay máu, rồi gặp được một đứa bé trai trong đám dân tị nạn của nạn đói, âu cũng là số mệnh.
Hai chữ Thu Hồng này vốn có nghĩa là tình cảm biệt ly, là năm ấy Lục Nhất Phẩm bỗng nghĩ ra.
Khi đó, thằng nhỏ này cùng lắm mới bốn năm tuổi, nhìn gầy như cây tăm, nhưng xương cốt rất cân đối. Nó đứng ở sân có hơi bẽn lẽn, có lẽ nó đang sợ lắm. Ta kéo tay nó xem tướng, nó đứng im, không nói gì, cũng không trốn, mặc cho ta kéo tay, chỉ nhìn chằm chằm vào ta.
Ta vốn xem chỉ tay, thấy đường chỉ tay của nó sâu và rõ ràng, cảm thấy có phần không bình thường, rồi sờ lên cổ tay và xương vai của nó, thì thấy trời sinh nhâm đốc nối liền, kỳ kinh và tám đường mạch, khí huyết đều thông suốt, rất có tư chất luyện võ, nói là trăm năm khó gặp cũng không quá.
Ta tấm tắc bảo lạ, trong lòng cũng hiểu tại sao Lục Nhất Phẩm chọn nó, phương pháp thay máu có tỷ lệ thành công rất thấp, thằng bé này có thiên phú dị bẩm, quả là người được chọn phù hợp nhất. Nghĩ vậy, ta ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ này, thấy tuy nó còn nhỏ nhưng cảm xúc trên mặt lại trầm ổn, cẩn thận nhìn ta, nhưng từ đầu đến cuối không nói một lời. Với tính cách này của nó, nếu bồi dưỡng nhiều hơn ắc sẽ làm được việc lớn.
Nhưng ý định ban đầu khi nhận cậu bé này của Lục Nhất phẩm có phần bất công, có lẽ nó sẽ không có kết cục tốt. Khi đó Lục Nhất Phẩm hỏi ta hai chữ Thu Hồng thế nào, ta hỏi ngày sinh của nó, nó chỉ nhớ rõ năm, chứ không nhớ rõ ngày, ta bấm ngón tay tính thử, tính được nó phong lưu, cô đơn, trong sáng thông minh, rơi vào sao thái âm, hào Thủy trừng quế ngạc, đoán chừng mệnh nó là trăng sinh biển cả.
Mệnh cách này rất hiếm, cũng dễ phạm vào bậc bề trên, nhưng do không biết chính xác ngày sinh bát tự đứa nhỏ này nên ta cũng chỉ đoán được bấy nhiêu thôi. Thế là ta nói với Lục Nhất Phẩm: “Hai chữ Thu hồng không tệ.”
Từ đây, mười mấy năm sau, giang hồ lại có thêm một người khiến ai nghe cũng phải rùng mình, có tên Lục Thu Hồng.
Ta nhìn tinh tượng nhiều năm, sau mười sáu tuổi đến nay, ta chưa từng tình cờ thấy lại đường huyền cơ của ngày xưa. Có khi ta nghĩ, năm đó xuống núi cũng để tìm cho ra lẽ chuyện này, nhưng nhiều năm như vậy, ta vẫn không có cơ hội. Nhiều khi rảnh rỗi ta cũng nghĩ, có phải khi đó ta đã đi lầm đường rồi không.
Cho đến có một ngày, ta thấy tia ánh sáng vàng ấy trên người một người.
Tia ánh sáng vàng này khá giống sợi chỉ vàng không rõ nhiều năm trước, long sát đã hiện hết, khí thế đế vương đã gần như thành hình, xuyên thẳng qua cung ngọ thuộc sao thái âm, ứng trên người Lục Thu Hồng lúc mười bảy mười tám tuổi.
Lúc bấy giờ, ta quá ngạc nhiên, bèn xem lại chỉ tay Lục Thu Hồng, đường sinh mệnh không biết khi nào bị một một đường chỉ tay khác cắt đứt, giống như có ai đó cắt một đường lên tay hắn để lại một vết sẹo.
Ta lại cầm tay nhẩm tính, mệnh cách lập tức đã hiện rõ. Trong cung chỉ có mấy vị hoàng tử tuổi trẻ, nhưng chỉ có một vị duy nhất thuộc cung ly, Tử Vi ở ngọ tọa mệnh, bốn chính vô sát, cổ ca vân: Thừa thính tư gián túc uy phong, khí tượng đường đường lập trong điện, mấy vòng nội đình thuộc bổn phận sự, chung thân phú quý vị vương công. Người làm vua trong tương lai —— đúng là Thất hoàng tử Thần Dục.
Lục Thu Hồng cùng lắm chỉ là người trong giang hồ, về tình về lý, cũng không thể nào gặp gỡ với vị vừa được tước Thụy Vương này được, nhưng xem theo mệnh cách, cung mệnh của hai người này lại đúng là gặp nhau, không những vậy họ còn rất gần gũi nhau. Nếu chỉ là gặp lướt qua một cách tình cờ thì Long Sát có bá đạo đến mấy cũng không xâm nhập mệnh cách của người không liên quan được. Hai người này âm bù dương, tử ngọ đối nhau, ngồi ở hai cực, quả thật là phạm vào điều cấm kỵ nhất.
Tuy đã đoán trước được kết quả giữa họ không phải điều tốt đẹp, ta vẫn không nhịn được mở miệng khuyên Lục Thu Hồng. Ta nhìn đứa cháu này lớn lên, gần gũi nhau nhiều năm như vậy cũng có tình cảm. Đó là diều khiến Lục Nhất Phẩm thường tự giác cảm thấy xấu hổ, nhiều năm qua hắn không nể tình mà ép Lục Thu Hồng luyện võ, cũng chỉ muốn nó dù gặp phải bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể tự bảo vệ mình thật tốt.
Vậy mà, Lục Thu Hồng năm 18 tuổi nghe ta khuyên xong, nó đang ngồi xổm trên mặt đất, lại chống đầu gối đứng dậy. Nó nói chuyện không để ý, đúng là còn trẻ ngông cuồng, cái tuổi hăng hái nhất. Vậy nên, sao nó chịu chấp nhận số phận.
Nó nhìn ta, đứng ở trên đất bằng như mưa bụi giữa bầu trời, chỉ nói: “Tiết lão nhân, quân tử coi trọng tự do, không sợ gì cả, lấy lánh đời không phiền não, đây là lão dạy ta. Giờ lão kêu ta trốn, cái này lão đâu có dạy, sao ta trốn đây?”
Nó nói xong, khiến ta á khẩu không trả lời được.
Rồi sau đó, Lục Nhất Phẩm qua đời, Lục Minh Tiêu mất tích, Lục Thu Hồng đổi tên thành Bình Cửu, tiếp cận Thụy Vương để tìm thuốc giải. Ta thấy rõ tất cả mọi chuyện, đủ thứ chuyện này, trông thì không liên quan gì đến ta, nhưng nhân quả trong đó lại xuất phát từ khi ta xuống núi.
Đến lúc đó, ta mới thật sự thấy rõ tình cảnh của mình.
Từ một giây ta tìm được thiên cơ lúc mười sáu tuổi, mệnh số đã định rồi, ta không phải người xem ván cờ, cũng không phải người đánh cờ, ta chỉ là một quân cờ hoặc trắng hoặc đen nào đó, làm đủ loại chuyện, cũng chỉ góp phần thúc đẩy vận mệnh về trước mà thôi.
Nhớ lại câu nói của sư phụ năm xưa “Thời vậy, mệnh vậy.”
Sư phụ nói không sai, năm đó ông đã nhìn thấy mọi chuyện và cũng đã nói cho ta nghe, là bởi vì tất cả mọi chuyện đều đã được định sẵn. Ví như ta không ngăn được Lục Thu Hồng của 18 tuổi, sư phụ cũng không năm được ta của năm đó.
Rồi sau đó, ta nhảy sông cứu Lục Thu Hồng, một mặt là do ta thích tính cách của nó, mặt khác, nếu cứu được, vậy là ông trời còn muốn nó sống.
Cả đời Lục Nhất Phẩm đã cứu vô số người, kết quả là rơi vào một kết cục chết không tử tế, đó là mệnh của hắn. Về phần ta, ta đoán ý trời, kết quả chỉ bị phế một chân, đây cũng là mệnh của ta.
May là thằng nhỏ Lục Thu Hồng có số lớn, gặp nhiều trắc trở như vậy mà nó vẫn sống được khá tốt.
Có một ngày nọ, khi ta đang du lịch giang hồ, ta đã gặp lại Lục Thu Hồng. Hôm ấy chúng ta gặp nhau trên phố trong hội đèn lồng, sắc trời đã tối, ánh đèn làm sáng bừng một vùng. Đám đông chen chúc nhau, ven hồ có những chiếc thuyền giấy trôi lềnh bềnh, giữa thuyền cấm một cây nến đang cháy, chúng thay cho con người tưởng niệm những linh hồn trong khắp trời đất.
Mà Lục Thu Hồng thì đứng bên bờ sông như ánh trăng, nhìn xuống hồ nước tối đen, ánh nến mờ ảo chiếu lên mặt nó, không nhìn rõ nó đang vui hay đang buồn.
Cho đến khi ta đến gần, nó mới thấy ta.
Thế là, nó quay người lại và nỗi sầu muộn của nó cũng tan đi.
Trông nó rất nhàn nhã, khoanh tay ôm kiếm, cách người qua đường mà nói với ta: “Tiết lão quái, sao lão lại tới đây?”
Ta chống gậy đi đến trước mặt nó, nói: “Bộ đây là nhà của ngươi à, sao ta đến đây không được.” Đi đến trước mặt, lại hỏi nó: “Còn ngươi ở đây làm gì?”
Nó nhìn theo cảnh vật ven bờ, màu mắt thong dong, nói: “Đang đợi người.”
Ta nghe vậy thì rất hứng thú, hỏi: “Ồ? Ai?”
Lục Thu Hồng nghe ta hỏi vậy thì cười, trên mặt đoán chừng cũng không lộ cảm xúc, chỉ nói hai chữ một cách rất hững hờ: “Bạn cũ.”
Cái kiểu nói chuyện mập mờ này, không gian cũng dối.
Đáng tiếc tuy ta có dự cảm không hay, nhưng còn ngại chân cẳng mình không nhanh nhẹn, ta còn chưa kịp đi, tên nhóc này đã chờ được người nó đang chờ. Loading...
Tuy đây là lần đầu tiên ta gặp vị hoàng đế đời trước này, nhưng ta cũng biết kha khá về vị này. Người nọ mặc một bộ trường bào màu xám khói, trên người tỏa ra khí thế hoàng gia, từ xa đi tới, tầm mắt đi vẫn nhìn chằm chằm vào ta, không hề dời đi.
Vị hoàng đế trước này đứng bên cạnh Lục Thu Hồng, kế đó ta đã nghe thằng ngốc Lục Thu Hồng này chỉa vào ta, nói với người nọ: “Vị này chính là……”
Không chờ nó nói xong, vị hoàng đế trước đã giơ tay ngăn lại, nói với thằng nhóc Lục Thu Hồng bằng giọng rất dịu dàng: “Ta biết.” Rồi quay mặt lại, khí thế đối với ta khác hẳn, vị đó nhìn ta bằng ánh mắt nhẹ như mây như gió. Chỉ một cái nhìn vậy thôi đã khiến ta biết được cái gì gọi là “Lúc nói cười, giặc mạnh, tro bay khói hết”. Nụ cười ấy khiến lão phu ta muốn chạy gấp.
Sự thật chứng minh, trực giác của ta là đúng, phía kia nghe hoàng đế trước nói giọng nhàn nhạt: “Tiết môn chủ, kính trọng đã lâu.”
Mới nói câu đó xong, thằng nhóc họ Lục quả nhiên trúng kế, cúi người bước lên, thuận miệng hỏi người kia: “Cái gì môn chủ, sao vậy, hóa ra hai người quen nhau à?”
Hoàng đế trước không biết lấy từ đâu ra một cái quạt đen, xòe rộng quạt ra, quạt nhẹ hai cái, nói với thằng nhóc họ Lục: “Không quen, nhưng ngày trước có nghe qua, tự nhiên, Tiết tiên sinh đi nhiều nơi, biết chuyện tron thiên hạ, cũng sẽ không thể không biết ta là ai.”
Ta cười gượng, chỉ cảm thấy có vài lời vẫn không nên cho thằng nhóc họ Lục này nghe thì tốt hơn, liền vội nói với người kia: “Ha, ha ha, tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, nhóc Lục, ta thấy bên kia có bán mấy cái bánh cũng khá ngon đấy, chân lão phu đi lại không tiện, ngươi đến đó mua giúp ta tám mười cái lại đây, nhớ kêu người bán hàng gói từng cái lại cho kỹ, lão phu ta đem về ăn dọc đường!”
Thằng nhóc họ Lục nghe vậy, nhìn ta một cái, gật đầu, nói với vị hoàng đế triều trước: “Vậy ngươi đứng đây chờ ta.”
Bấy giờ, Hoàng đế triều trước mới chuyển tầm mắt ra khỏi người ta, ánh mắt vị nọ rất sâu, nhìn chỗ bán bánh ở gần đó, như đang tính toán khoảng cách từ đây đến đó, một lát mới chuyển tầm mắt lại, nói với nhóc Lục: “Ngươi đi nhanh nha.”
Nhóc Lục vỗ vài hoàng đế triều trước, không thèm để ý đến tròng mắt ta đang trừng ra, liền đi đến chỗ bán bánh.
Sau đó, nơi đây chỉ còn lại ta và Thất hoàng tử của Thần gia.
Lúc này không cần giả vờ nữa, cảm xúc trong mắt Thần Dục thu liễm hết chỉ trong phút chốc, người đó hững hờ xoay người nhìn ta, lúc đó khí phách tỏa ra ngút trời, khiến người xung quanh đều lui bước ba thước.
Từ ánh mắt đầu tiên ta và vị hoàng đế triều trước này gặp nhau, ta đã cảm nhận được, vị này không chào đón ta.
Ngày xưa, ta chỉ biết Thần Dục là một kiếp nạn trong đời Bình Cửu, nhưng không ngờ quan hệ của họ là thân thiết đến mức độ này. Ta tự cho rằng mình đã khám phá ra một ván cờ, nhưng không ngờ, ngay từ đầu, ta đã bị giam trong lúc nào chẳng hay.
Thừa dịp thằng nhóc kia chưa về, ta muốn hỏi vị này vài câu, để không mất thời gian, ta đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi biết rõ chuyện Vạn Hồn giáo làm bậy ở Nhạn Thành, ngươi còn biết rõ do Thần Sâm bày mưu đặt kế, sao còn để gã ta làm bậy?”
Ánh mắt Thần Dục rất lạnh lùng, ta lại nói: “Vậy việc thoái vị, cũng là vì chuyện này?”
Thần Dục xếp quạt rồi lại xòe quạt ra, nhìn chằm chằm ta, nói: “Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?”
Nói xong, không chờ ta trả lời, Thần Dục lại cười đầy kiêu căng, nhìn ta từ đầu đến chân, nói: “Tiết Sự An, khuyên ngươi một câu, chuyện không nên quan tâm thì đừng quan tâm. Ta đã đi đến một bước như hôm nay thì không có gì là không làm được. Niệm tình Bình Cửu vẫn gọi ngươi một tiếng tiền bối, ta cho ngươi một con ngựa. Có một số việc, ngươi không nên ép ta phải làm.”
Lời uy hiếp này thật hữu dụng, mới nghe đã khiến ta không dám hỏi tiếp nữa. Thần Dục là ai, ý trong lời người này, lão phu chỉ ngẫm thôi đã dựng lông tơ.
Huống chi, nhìn bây giờ thằng nhóc Lục Thu Hồng này đang không lo không nghĩ, ta còn nói gì được nữa.
Nhận lấy mười cái bánh nóng trong tay, nói một câu có duyên gặp lại,ta cất bước rời khỏi.
Ta đi vào đúng lúc hội đèn lồng bắt đầu diễn ra, còn chưa đi xa, pháo hoa đã nổ tung trên bầu trời, thuyền giấy trên sông cũng sáng lên theo.
Quay đầu nhìn hai người kia.
Một vị đầy cao ngạo, một vị đầy lãng tử, hai người đi sóng vai bên nhau, pháo hoa rơi xuống như mưa phùn, sao trời vạn dặm, trông họ rất xứng đôi.
Ngày xưa ta chỉ cho rằng tử vi long mạch và mệnh của Lục Thu Hồng khắc nhau, là chạy trời không khỏi nắng, nhưng hôm nay nhìn lại, ta lại không dám đoán bừa, thật ra ai mới là tai họa của ai.
Mà tai họa đang lẽ con người phải chịu, biết rõ số mệnh, lại cố tình để mặc cho số mệnh, cũng thật là một thú vị khó lường.
Có câu: Một ly rượu giữa gió xuân trong rừng đào bằng mười năm dạ vũ chốn giang hồ.
Yêu hận chốn trần gian thật vô thường, mấy chục năm sau hóa thành một nắm đất vàng, đó là sự trở về của vạn vật, đừng nói chuyện thị phi thời quá khứ.
Về phần Lục Thu Hồng bây giờ, nó rất tự do, có trường kiếm làm bạn, có gió trăng đi theo, dù say đến tột cùng thì sau này vẫn có người cầm rượu bên cạnh.
Như thế.
Có thể nói là hạnh phúc cả đời.