Cuộc đàm phán đêm đó như một điểm nút, rõ ràng đã có thứ gì đó thay đổi, dù bề ngoài họ vẫn ở chung như cũ.
Nếu nói có gì thay đổi thì đó chính là ban đêm, Thần Dục không đến chỗ Bình Cửu nữa.
Ban ngày gặp nhau, họ vẫn nói chuyện như thường. Đông y chú ý nhìn, ngửi, hỏi, sờ. Bình Cửu không cần xem mạch, chỉ cần nhìn vẻ mặt của Thần Dục cũng cảm thấy tình huống thân thể của ngài khác thường.
Tình trạng này của ngài chỉ tốt hơn một chút so với tình trạng cơ thể Bình Cửu bốn năm trước
Bình Cửu nhìn đôi môi tái nhợt của Thần Dục, đây chắc chắn không phải biểu hiện của sự khỏe mạnh, nhưng vẫn có thể trị được. Có điều Bình Cửu không biết Thần Dục uống thuốc gì. Nói đến xem mạch, mấy ngày nay, hai người rất hiếm khi tiếp xúc thân thể, dù Bình Cửu có ý muốn nắm lấy cổ tay Thần Dục, cũng sẽ bị Thần Dục lẳng lặng ngăn lại.
Như vậy, với quan hệ hiện nay của họ, nếu làm tiếp cũng hơi vượt quy củ.
Bình Cửu đành không hỏi nữa.
Thần Dục không đến vào ban đêm, Bình Cửu có thể lợi dụng thời gian này. Có đêm Bình Cửu không ngủ được, hắn sẽ âm thầm tìm đường, quen thuộc đường đi trong cung mà không để ai phát hiện. Mấy ngày nay Bình Cửu cũng đã biết khá rõ đường đi trong cung, nên khi Tống Thục Dao phái người đến nói đã tìm ra vị trí đặt quyển sách đó, Bình Cửu không do dự, đi Tây cung gặp Tống Thục Dao ngay đêm đó.
Hôm ấy Tống Thục Dao không mặc quần áo long trọng như bình thường, bỏ đi quần áo rườm rà và trang sức tinh xảo, trông nàng có phần giản dị. Nàng chọn điểm hẹn là một góc hòn giả sơn ở Tây cung. Bình Cửu dùng khinh công bay đến thì đợi khoảng nửa nén hương sau, Tống Thục Dao mới thong thả đi đến.
Thấy Bình Cửu, đôi môi hồng của Tống Thục Dao cười nhẹ, nói: “Ngươi tới sớm vậy.”
Bình Cửu nhảy xuống khỏi hòn giả sơn, Tống Thục Dao nói: “Lục Thu Hồng, ngươi không muốn biết mấy đêm nay hoàng thượng đi đâu ư?”
Bình Cửu không muốn nói nhiều với nàng, nói thẳng: “Thục quý phi, nói cho ta biết vị trí quyển sách đi, lấy được trong tay, ta sẽ đi thẳng.”
Đôi mắt mỹ lệ của Tống Thục Dao hiện lên một chút giễu cợt, nàng cười lạnh hai tiếng, nói: “Ở cung Chính Dương, bên cạnh gối nằm của hoàng thượng, ngươi có bản lĩnh thì đến lấy đi.”
Bình Cửu ôm quyền, thấp giọng nói: “Đa tạ.”
Hắn định nhấc chân chạy thì nghe Tống Thục Dao chợt nói một câu, nàng nhìn chằm chằm bóng người Bình Cửu, trong mắt chứa một sự tính toán, nói: “Lục Thu Hồng, nếu Thần Dục quyết tấm muốn giết ngươi, lẽ nào ngươi không nghĩ muốn giết hắn ư?”
Bước chân Bình Cửu dừng lại, sau một lúc lâu im lặng, đôi mắt hắn như ánh trăng lạnh lẽo, nói với giọng đầy hững hờ: “Chuyện này không liên quan tới ngươi.”
Gió lạnh buốt thấu xương, chẳng biết tuyết đã rơi tự bao giờ.
Dưới ánh trăng, Bình Cửu di chuyển trên các mái hiên, nhah đến không nhìn thấy bóng.
Binh lính canh gác đang canh gác tuần tra rất tận tâm, nhưng không phát hiện, có một người đi trong hoàng cung như vào chỗ không người.
Bình Cửu tìm tới cung Chính Dương thì đêm đã khuya. Phần lớn đèn trong tẩm cung đã tắt. Bình Cửu áp người vào mái hiên, đẩy một góc giấy cửa, sau đó vào trong như một cái bóng.
Đầu tiên hắn phủi tuyết trên người xuống hết trước, để bảo đảm không để lại dấu vết, sau đó từ xà nhà xâm nhập vào phòng ngủ trong cung Chính Dương.
Lúc vào mới biết không có ai trên giường.
Hoàng đế không ngủ trong tẩm cung của mình cũng không phải chuyện lạ gì. Trước mặt là long sàng, nó rất rộng, nệm giượng mềm mại trơn bóng, mấy người cùng ngủ cũng chẳng sao.
Nhưng từ đó đến giờ, cung Chính Dương lớn như vậy chỉ có một người ngủ, dường như cũng vắng lạnh quá.
Bình Cửu tới trước giường, tìm men theo mạn giường.
Không bao lâu, lúc đang tìm đến gần gối nằm, trên ván giường, Bình Cửu tìm ra một hộc bí mật.
Mở hốc bí mật ra, một một quyển sách da người màu vàng sẫm nằm lẳng lặng trong đó.
Bình Cửu nhìn quyển sách da người kia, sờ lên, trong mắt hắn hiện lên một sự đau đớn khó tả.
Sờ lên quyển sách da người này có cảm giác rất nhẵn bóng, vì đã lâu, nên mấy nếp gấp không khỏi ố vàng, trông không khác gì da trâu hay da dê.
Nhưng trên quyển sách da người này, người chết không được giải thoát, người sống không được bình yên, nó khiến vô số người chết thảm.
Lúc Bình Cửu cất quyển sách kia vào ngực, bỗng cửa vang lên tiếng mở khe khẽ.
Bình Cửu phản ứng rất nhanh. Hắn cấp tốc đóng hộc bí mật lại, vén chăn về như cũ, sau đó xoay người trốn sau rèm, nén hơi thở.
Không bao lâu, Bình Cửu nhận ra có một người đi vào.
Dần dần Bình Cửu thấy là lạ, vì người nọ vào cung rồi mà không thắp đèn.
Người vào nọ không dừng lại ở sảnh trước, đi thẳng vào trong phòng ngủ, sau đó đứng lại trước giường.
Đứng sau rèm có thể thấy dáng người của người nọ, nhìn nhìn sơ một cái, Bình Cửu cũng biết ai vào.
Còn ai nữa.
Bình Cửu dựa vào tường, biết nếu giờ không làm gì đó với Thần Dục, đêm nay hắn chắc chắn không đi được.
Bình Cửu không thèm trốn nữa, lao ra, nhưng dường như Thần Dục đã đoán trước, ngài nghiêng người tránh thoát bị Bình Cửu điểm huyệt, sau đó định xoay người.
Bình Cửu cũng không cho Thần Dục cơ hội đánh chính diện, chiêu điểm huyệt thứ nhất của hắn bị hụt, chiêu thứ hai hắn bắt thẳng lấy hai tay Thần Dục đan chéo ra sau lưng, sau đó ép chặt thân thể Thần Dục lên tường.
Thân thể Bình Cửu dựa vào lưng Thần Dục, hơi thở hắn phả vào tai Thần Dục, tư thế này rất mờ ám, trong lúc đó khiến người ta nhớ tới dấu vết thân mật năm đó.
Ký ức nóng bỏng và đau đớn như đâm vào tim Bình Cửu, trong chớp mắt ấy thậm chí hắn muốn buông tay ra.
Thần Dục giãy giụa không được, trên vai ngài còn đọng lại tuyết bên ngoài chưa tan hết, giọng nói trầm thấp khàn khàn, nói: “Bình Cửu, để trẫm nhìn ngươi.” Loading...
Bình Cửu rũ mắt xuống.
Trong mắt hắn chứa đựng suy nghĩ cuồn cuộn, mãi đến khi chợt nhớ ra điều gì, hắn cúi đầu.
Bình Cửu vẫn giữ tư thế áp chế, môi hôn nhẹ lên sau gáy Thần Dục.
Cả người Thần Dục bắt đầu run lên nhè nhẹ, trên tay ngài càng không còn sức lực, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: “Lục Thu Hồng! “
Bình Cửu vùi lên cổ Thần Dục, nước tuyết lạnh lẽo thấm lên mặt. Hắn thở dài, kêu lên một tiếng trầm thấp: “A Dục.”
Trán Thần Dục áp lên bức tường lạnh lẽo, môi ngài run rẩy mấy lần, không lên tiếng.
Bình Cửu thấp giọng mở miệng, nói: “Mấy năm nay, trong giấc mơ của ta, có lúc mơ thấy trận chiến kia, còn tưởng rằng hàn cổ trong người ta còn chưa giải được. Nhưng đến lúc tỉnh lại, ta vẫn nghĩ, ta nghĩ, nếu ngươi gạt ta, sao không gạt đến cùng. Nếu trận đó, ta chết rồi, hoặc ngươi giết ta sớm hơn, làm sao cũng tốt hơn ngươi và ta đi trên con đường này bây giờ.”
Thần Dục bỗng siết chặt nắm đấm, ngài chợt giãy dụa nhưng không thoát được, quần áo phát ra tiếng xé rách.
Một tay Bình Cửu kiềm chế động tác của Thần Dục lại, sau đó một tay khác đưa lên chỗ huyệt ngủ của Thần Dục. Tất nhiên, Thần Dục đã nhận ra, toàn thân ngài căng thẳng đến run rẩy. Trong chớp mắt nội lực phát huy đến mức tận cùng, gần như cắn răng nghiến lợi: “Lục Thu Hồng, ngươi dám!”
Bình Cửu phớt lờ, tay vẫn điểm xuống huyệt ngủ của ngài, ngón tay như chọc vào đậu hũ. Cơ thể Thần Dục mềm nhũn, nhưng ngài vẫn gắng gượng chút ý thức còn sót lại, run rẩy nắm lấy tay Bình Cửu: “Đừng! Chờ chút…”
Bình Cửu ôm ngài, trước một giây khi Thần Dục nhắm mắt lại, nói: “Thần Dục, bây giờ giang sơn của ngươi đã vững chắc, dù ngươi tin hay không, Lục mỗ không giúp được ngươi.”
Bàn tay Bình Cửu che lên mắt Thần Dục, ghé vào tai Thần Dục, nói khẽ: “Ngươi thả ta đi đi.”
Cơ thể người đàn ông trên tay cuối cùng cũng nhũn ra hẳn. Bình Cửu ôm Thần Dục đặt lên giường, lúc cất bước bỏ đi thì nhận ra bàn tay đang nắm chặt lấy tay hắn vẫn không chịu buông ra.
Bình Cửu gỡ năm ngón tay kia ra, nhận ra cái tay này như vẫn còn ý thức. Dù trong giấc mộng, sức nắm vẫn chặt đến lạ, chủ nhân cánh tay này dù sao chăng nữa cũng không chịu buông tay.
Nhưng Bình Cửu muốn mở ra cũng không phải việc khó.
Leo lên mái hoàng cung lần nữa thì trời đã tờ mờ sáng, tuyết đã ngưng rơi, cả thế giới bao trùm một màn sương nhẹ màu xanh lam.
Bình Cửu đi tới ngự thư phòng, thừa dịp còn vắng, hắn lấy kiếm Cửu Sương đi.
Lúc cầm kiếm Cửu Sương lên lần nữa, Bình Cửu như cảm thấy được cảm giác quen thuộc trên thanh kiếm này. Kiếm Cửu Sương đã theo hắn qua nhiều chặn đường như vậy.
Bình Cửu mang kiếm nhảy lên mái hoàng cung, trước khi ra khỏi cung, Bình Cửu hơi nghỉ chân.
Hắn ngoảnh lại nhìn.
Bầu trời rạng đông đã bắt đầu trắng dần, chân trời bừng lên mặt trời đỏ rực, trong hoàng cung đã có mấy tiếng người rộn ràng, nhưng đa phần hoàng cung hoa lệ vẫn đầy sự im lặng chết chóc.
Tự nhiên Bình Cửu lại nhớ đến đêm kia, lúc Bình Cửu vừa vặn đi ngang ngự thư phòng, lúc đó là hơn giờ tý (23h – 1h), mới qua giờ sửu (1h – 3h), chính là thời điểm sâu nhất trong đêm.
Khi đó, tiểu thái giám canh trước cửa hết cố nổi nên ngủ gật, đèn trong ngự thư phòng vẫn sáng choang.
Hắn thấy hoàng đế ngồi một mình trên ghế, trên bàn chẳng bày gì cả, nhưng mắt ngài vẫn nhìn về phía trước, thân thể cao ngất dựa lên ghế, cứ thế ngồi bất động.
Đêm đó Bình Cửu không đi, hắn ngồi trên nóc nhà, bầu trời có tuyết rơi nhẹ, đỉnh đầu là mặt trăng tròn mà vắng vẻ.
Hai người, một kẻ trong phòng, một người ngồi trên mái, Thần Dục không ngủ, Bình Cửu cũng không đi.
Ngồi như vậy cả một đêm.