Thẩm Hạo Hiên đi rồi, Lăng Việt Phong còn đứng tại chỗ, có phần chưa rõ tình huống lúc này. Hắn gãi đầu một cái, chỉ cảm thấy vừa nãy lúc ba người này im lặng nhìn nhau, bầu không khí ở đây tự nhiên rất lạ.
Nhưng nếu bảo hắn nói lạ chỗ nào, hắn lại không nói ra được.
Lăng Việt Phong chỉ đành chắp tay với Bình Cửu, nói lời tạm biệt.
Thần Dục dựa vào cửa, nghe Bình Cửu đóng cửa, nụ cười tựa như cười mà không phải cười trên mặt ngài cũng phai đi.
Mặt ngài không hề lộ cảm xúc nhìn chằm chằm phía trước.
Một lát sau Thần Dục đứng thẳng dậy, đi tới cạnh Bình Cửu, để tay lên vai Bình Cửu: “Ngủ thêm với ta một lát.”
Bình Cửu dời tầm mắt lên mặt ngài, mí dưới của ngài còn quầng thâm màu xanh nhạt, dù có che giấu, cũng không giấu được sự mệt mỏi.
Có lẽ Thần Dục thật sự rất mệt, đứng tại chỗ một hồi, thấy Bình Cửu không trả lời tiếng nào, ngài lại ngẩng đầu nhìn Bình Cửu một cái, bắt gặp ánh mắt của nhau, ngài nói: “Hay ngươi muốn ra ngoài?”
Bình Cửu hơi cử động, hắn đưa tay nắm chặt cổ tay Thần Dục, mới cầm tay đã nghe giọng Thần Dục lạnh hẳn xuống: “Ngươi muốn đi đâu?”
Bình Cửu đau đầu bóp trán.
Hắn buông tay Thần Dục ra, nói: “Ngươi ngủ đi.”
Nói rồi, hắn đi vòng qua Thần Dục ra cửa, lúc mở cửa thấy Thần Dục còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, hắn quay đầu lại.
May là quay đầu lại nhìn, theo hiểu biết của Bình Cửu về ngài, với vẻ mặt không biết muốn giết cả nhà ai giờ phút này của hoàng đế bệ hạ, Bình Cửu cảm thấy giờ cần phải nói một câu.
Bình Cửu nói: “Ta chỉ muốn xuống dưới lầu gọi đồ ăn lên thôi, vậy thôi cũng không được?”
Lúc ra cửa, Bình Cửu cảm thấy buồn cười.
Hắn còn đi đâu được nữa chứ?
Chẳng lẽ còn đuổi theo Thẩm Hạo Hiên giải thích một phen à?
Hắn đâu có ngốc.
Huống chi đúng là không có gì hay để giải thích.
Bình Cửu đi xuống lầu.
Gọi mấy món điểm tâm khác nhau xong, rồi gọi một bình rượu, bấy giờ sờ túi mới nhận ra một vấn đề nhỏ.
Bình Cửu lại đi lên lầu.
Đẩy cửa ra, thấy Thần Dục ngồi thẳng trên ghế, chưa chịu ngủ, Bình Cửu giả bộ ho một tiếng: “À, ngươi có đem tiền theo không?”
Vẻ mặt Thần Dục vốn xám xịt, lạnh lùng, nghe vậy thì ánh mắt chợt ngây ra.
Bình Cửu rút túi tiền xẹp lép trong ngực ra, để trên lòng bàn tay, có phần bất đắc dĩ.
Thần Dục nhìn túi tiền của Bình Cửu, chẳng biết vì sao cũng hơi bớt giận.
Ngài móc một tờ ngân phiếu trong ngực ra, để xuống bàn, có điều giọng còn hơi đơ, mất tự nhiên: “Kêu thêm mấy món, ta ăn xong ngủ tiếp.”
Bình Cửu cũng không ngại ngùng với ngài, cầm ngân phiếu đi xuống lầu.
Bình Cửu tiện tay đưa ngân phiếu cho tiểu nhị, chọn mấy món chay mặn, rồi nói: “Này, chờ chút, đổi rượu thành lại tốt nhất.” sau đó lấy hồ lô bên hông ra: “Đổ đầy bình luôn.”
Tiểu nhị cầm ngân phiếu, nhìn số tiền trên đó, hết hồn, suýt nữa quỳ xuống, run cầm cập bò đi tìm chưởng quỹ, chưởng quỹ mới nhìn xong cũng hoảng như tiểu nhị.
Hai người đi tới trước mặt Bình Cửu. Chưởng quỹ cầm tờ ngân phiếu trong tay, nói với giọng run rẩy: “Vị khách quan ơi, ngài đâu phải ăn cơm, ngài muốn mua đứt cái quán này của ta đúng không!”
Bấy giờ, Bình Cửu mới nhìn rõ số tiền trên ngân phiếu, thấy chưởng quỹ sợ đến mặt tái mét, Bình Cửu chợt cảm thấy nghẹn lời, cuối cùng đành cầm ngân phiếu lên lầu lại.
Lúc vào phòng, Thần Dục đang đứng bên cửa sổ.
Ánh mặt trời chiếu sáng hơn nửa bức tường trắng. Dáng người cao gầy của ngài đứng thẳng, đưa lưng về phía cửa gỗ, xương ngón tay rõ ràng đặt lên bệ cửa sơn màu mực tàu.
Nếu không phải khí thế quá uy phong, sắc bén trên người ngài khiến người ta sợ hãi, trông ngài càng trẻ hơn tuổi thật nhiều.
Thấy Thần Dục xoay người lại, Bình Cửu giơ tờ ngân phiếu trong tay cho ngài xem: “Còn tờ nào nhỏ hơn không?”
Thần Dục khoanh tay tựa lên tường, liếc Bình Cửu một cái: “Trẫm chỉ mang một tờ ngân phiếu này theo thôi, ngươi tự tính đi.”
Bình Cửu:…
Bình Cửu đành chạy đến tiền trang một chuyến, đổi ra mấy thỏi vàng ròng và một ít bạc vụn, đổi thành mấy tờ ngân phiếu nhỏ hơn. Lúc về đến phòng, cơm nước đã được dọn lên sẵn.
Bình Cửu vào phòng ngồi xuống. Trên bàn bày bốn món ăn và một bát canh, mới nấu xong còn nóng hổi, bốc hơi nghi ngút. Bình Cửu cầm đũa lên, lúc sắp gắp đĩa rau còn nhìn Thần Dục hỏi: “Sao ngươi không ăn?”
Thần Dục nghe vậy cũng cầm đũa lên.
Ngài cắp một miếng măng, bỏ vào bát, nhưng nhìn chứ không ăn. Loading...
Ánh mắt ngài trở nên nặng nề, một lát sau, chợt nói một câu: “Tháng nữa là giao thừa rồi.”
Động tác cho thức ăn vào miệng của Bình Cửu ngưng lại một cái.
Hắn nhai cải xanh trong miệng một lát, rồi uống một hớp canh, không trả lời Thần Dục.
Đôi đũa của Thần Dục dừng trong không trung vài giây, khi mở miệng, trong giọng nói chứa vẻ do dự hiếm thấy: “Ngươi có thể về kinh ăn tết với ta không?”
Bình Cửu để bát canh lên bàn, phát ra một tiếng “Cạch”.
Giữa hai người bỗng rơi vào sự im lặng khó tả.
Ngay khi Thần Dục bắt đầu cau mày, muốn mở miệng nói gì đó, Bình Cửu đã nói trước.
Hắn nói với giọng lạnh nhạt : “Được thôi.”
Thần Dục chợt ngẩng đầu lên nhìn hắn, không thể không ngạc nhiên: “Ngươi đồng ý?”
Bình Cửu cười: “Ăn tết thôi mà, có gì khó đâu.” Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Có điều, ta muốn ngươi đồng ý với ta hai điều kiện. Đương nhiên, đây chỉ là ta muốn thôi.”
Thần Dục đưa tay nắm chặt lấy tay Bình Cửu, tuy cố kìm nén một lát, nhưng sức nắm vẫn chặt như cũ: “Ngươi nói.”
Bình Cửu ngưng cười, không đẩy tay ngài ra, nói: “Thứ nhất, chờ đại hội võ lâm kết thúc, ta muốn đi làm vài chuyện, ta muốn ngươi về kinh trước, đồng thời không được để người của ngươi theo dõi ta.”
Thấy Thần Dục cau mày nhẹ, chưa trả lời mình ngay, Bình Cửu lại nói tiếp: “Nếu giờ ta đã đồng ý với ngươi, vậy ta sẽ không thất hứa. Ngươi cũng không cần đưa tín vật gì cho ta cả. Đêm giao thừa, ta sẽ vòng qua tầm mắt mọi người, đến hoàng cung tìm ngươi. Nếu ta không đến, lúc đó ngươi phái người bắt ta cũng không muộn.”
Thần Dục mím nhẹ môi mỏng, nghĩ kỹ một lát, mới cau mày, từ từ cất lời: “Điều thứ hai là gì?”
Nói vậy thì coi như đồng ý rồi.
Bình Cửu cảm thấy nhẹ nhõm, nói điều thứ hai. Thật ra, bất chợt hắn cũng không biết nói thế nào.
Sau khi suy nghĩ sắp xếp lời nói, Bình Cửu nói: “Ngươi cũng biết, Thẩm Hạo Hiên đã nhận ra ta rồi… “
Mới nói câu này xong, chưa nói hết, Bình Cửu đã cảm thấy ta mình bị nắm chặt hơn. Thần Dục còn thiếu điều bóp nát tay Bình Cửu: “Chuyện ngươi muốn đi làm có liên quan đến y?”
Biểu cảm trên mặt Bình Cửu vẫn không thay đổi, đáp ngay: “Không liên quan, ngươi nghe ta nói hết trước đã được không?”
Trái lại, biểu cảm trêm mặt Thần Dục thì không ngừng thay đổi. Bình Cửu nói tiếp: “Nếu Thẩm Hạo Hiên đã nhận ra ta, thì chắc chắn sẽ không làm bộ không quen. Ta muốn dù mấy ngày nay y có nói gì làm gì, ngươi cũng đừng làm khó y, cũng đừng làm khó phái Côn Sơn.”
Thần Dục buông tay Bình Cửu, đứng phắt dậy, đi ra trước cửa sổ.
Một lát sau, ngài xoay người, cười lạnh lùng, bầu không khí đàm phán thành công vừa rồi chợt tan thành mây khói: “Ngươi lo thay cho hắn làm gì?”
Bình Cửu vẫn cứ ngồi trước bàn, thật ra hắn không ngờ Thần Dục sẽ phản ứng mạnh với điều thứ hai như vậy, chỉ nói: “Chỉ có hai điều này thôi. Nếu ngươi có thể đồng ý với ta, ta sẽ vào cung ăn tết với ngươi.”
Nụ cười lạnh lùng trên mặt Thần Dục chợt tắt, ở ranh giới của sự bùng nổ, giọng nói của ngài yếu đi: “Lục Thu Hồng, ngươi dùng nó uy hiếp trẫm?”
Bình Cửu cảm thấy sao chỗ này càng nói càng khiến ngài khó hiểu, hắn xoa bóp trán mấy cái rồi giải thích: “Đầu tiên, chuyện ta cần làm không liên quan gì đến Thẩm Hạo Hiên.”
“Thứ hai.” Bình Cửu nghĩ một lát, chợt ngẩng đầu, nhìn Thần Dục với ánh mắt bình tĩnh: “Ngươi không đồng ý cũng chẳng sao, ngươi muốn ép ta, cùng lắm ta đi luôn, thiên hạ này vẫn rất rộng lớn.”
Bình Cửu thấy đôi tay buông lỏng của Thần Dục run nhẹ. Xem ra tỷ lệ thành công của lần đàm phán này rất lớn.