Đầu mùa hè.
Hoa xuân đã tàn, còn chưa có tiếng ve kêu.
Bờ sông, lá cây xanh um in bóng xuống mặt sông, dòng nước chảy xiết vỗ nhịp lên thân thuyền, boong thuyền lay động nhẹ theo nhịp sóng.
Bình Cửu tựa lên khung cửa sổ, hai khuỷu tay chống lên hai đầu gối. Hai tay hắn bị xích sắt trói lại, vậy mà vẻ mặt vẫn lãnh đạm nhìn cảnh sắc bờ sông.
Thần Hoắc đi tới, mặt hắn giấu vào bóng tối. Hắn đến gần, khóe môi nhếch một nụ cười lạnh, nói: “Thụy Vương truyền tin tới rồi! Trong thư nói, hắn sẽ mang người và thứ ta muốn đến. Ngươi nói xem, Thần Dục đồng ý một cách thoải mái như vậy, không biết trong đây có lừa gạt gì không?”
Thần Hoắc ngồi chồm hỗm xuống nhìn vào mặt Bình Cửu: “Hôm đó, dù ngươi không đến, Thần Dục cũng sẽ có viện binh đến giúp, trận đó ta bại cái chắc. Tất nhiên, cũng may ngươi đã đến, không phải sao?”
“Ngươi đã đến rồi… Vậy ta không thua quá thảm.”
Hắn nói đến đó, thấy Bình Cửu như không nghe mình nói, Thần Hoắc lại nhìn vào mâm cơm bên cạnh vẫn chưa được chạm đến, cười khẽ một cái: “Sao vậy? Ngươi định tuyệt thực à? Bây giờ ngươi và ta là đồng minh đó, ngươi đừng có chưa gì đã chết đói.”
Bình Cửu đưa mắt lại, nhìn Thần Hoắc, nói: “Có rượu không?”
Thần Hoắc cười, nhíu mày một cái: “Cái gì?”
“Rượu.” Bình Cửu lặp lại một lần nữa, tầm mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dời từ dọc bờ sông ra nơi xa, nói: “Không rượu thì còn ý nghĩa gì.”
Thần Hoắc đồng ý, mang hai bình rượu đến cho Bình Cửu.
Mùi rượu thuần hậu nồng nàng, nuốt vào vừa có vị ngọt và cả vị cay nồng của rượu. Bình Cửu vừa uống vừa nghĩ, rượu cống phẩm thượng hạng từ trong cung đúng là có khác với rượu ở phố phường.
Người sống trên đời, chỉ muốn mấy thứ đơn giản như vậy thôi.
Rượu, người đẹp, quyền lợi, tiền bạc xài không hết.
Thần Dục cái gì cũng có.
Thứ mà người ta dốc cả một đời để có được, hắn lại có dễ như trở bàn tay. Đời người ngắn ngủi, chẳng biết có thứ gì hắn thật sự muốn tìm?
Bình Cửu giơ bình rượu lên uống, cảnh vật trước mắt bỗng mờ mịt.
Đồ vật bắt đầu vặn vẹo, bóng người trong ký ức bắt đầu vỡ vụn, bầu trời sụp đổ, thay bằng bóng tối xám đen.
Còn hắn thì bị nhấn chìm trong hiện thực.
Mấy hôm sau, Thần Hoắc dẫn Bình Cửu bị còng bằng xích sắt đi lên boong thuyền, từ từ đợi.
Lúc này mặt trời chiếu ánh sáng rực rỡ.
Bình Cửu giương mắt nhìn, một chiếc thuyền đang áp đến gần.
Thần Dục thì đứng trên boong thuyền đó.
Gió to làm chiếc áo dài xanh đen tung bay tán loạn, mặt Thần Dục lạnh lẽo, sắc mặt có hơi tái nhợt. Dường như ngài đang bị thương, chỉ đứng yên nhìn thẳng về phía này.
Đến khi thấy rõ Bình Cửu, ánh mắt ngài bỗng lay động.
Hai thân thuyền từ từ đến gần nhau, cuối cùng cắm neo ở khoảng cách không xa không gần.
Ánh mắt Thần Dục chuyển từ Bình Cửu sang Thần Hoắc, nâng quyển sách cầm trên tay lên, trong mắt không hiện ra bất cứ tâm tình gì, trầm giọng nói: “Đồ ở đây, trả người lại cho ta.”
Thần Hoắc nhướng mày, hé một nụ cười nhu hòa: “Ta bảo ngươi mang người tới mà? Sao không thấy.”
Ánh mắt Thần Dục trầm xuống, híp mắt nhìn Thần Hoắc với ý rất muốn giết người, rồi sau đó thấy Thần Hoắc thuận tay kề đao lên cổ Bình Cửu, ánh mắt ngài như hiện ra tơ máu.
Sắc mặt Thần Dục thay đổi, mắt nhìn thẳng chằm chằm vào con đao trên tay Thần Hoắc.
Cuối cùng từ từ gọi một tiếng: “Lưu Hồng.”
Một thị vệ hơn ba mươi tuổi từ góc khuất đi ra, đứng phía sau Thần Dục, cảnh giác và đề phòng nhìn phía đối diện.
Từ khi thị vệ kia đi ra, nhận ra thân thể Bình Cửu bỗng cứng lại, Thần Hoắc nở nụ trầm thấp, giống như gặp chuyện gì đó cực kỳ sung sướng vậy: “Thất đệ, đưa bản đồ cho ta, ngươi giữ người còn có tác dụng gì đâu? Không bằng, để Ngũ ca giúp ngươi một chút, trước tiên phải nhuộm máu trên…”
Nói rồi, đao trong tay Thần Hoắc lại áp sâu vào cổ Bình Cửu hơn, máu bắt đầu theo lưỡi đao chảy xuống.
Thần Dục giật mình, bước một bước về trước, nhìn chòng chọc vào đao trong tay Thần Hoắc, nói: “Thần Hoắc, cuối cùng ngươi muốn gì?”
“Ta muốn làm gì à? Ngươi lẽ nào…” Thần Hoắc còn chưa nói xong, đã thấy người bên cạnh có hành động.
Đến khi Thần Hoắc theo bản năng định siết chặt đao trong tay, lưỡi đao đã bị Bình Cửu dùng một tay nắm chặt. Trong chốc lát, bàn tay đã chảy máu đầm đìa, Thần Hoắc thì lại không thể di chuyển lưỡi đao dù chỉ một chút.
Bình Cửu đứng bên cạnh gã, tầm mắt vẫn luôn nhìn vào gương mặt của Thần Dục, nói: “Vệ vương, có chuyện ngươi không biết. Hồi nhỏ, nhờ ơn của Lục Nhất Phẩm, thể chất của ta dù không thể giải trùng cổ, nhưng có thể nói là bách độc bất xâm.”
Sau đó tay cầm đao của Bình Cửu hơi động, rồi phát ra âm thanh “Răng rắc ” một tiếng, bảo đao chém sắt như chém bùn đã bị bẽ gãy như một tờ giấy mỏng thông thường: “Hóa công tản với ta mà nói, nhiều lắm chỉ có công hiệu ba ngày thôi.”
Gương mặt Thần Hoắc trở nên vặn vẹo chỉ trong chốc lát, gã nắm chuôi đao còn sót lại lui về sau hai bước, cắn răng nói: “Lục Thu Hồng, ngươi… Nếu giải từ sớm, cần gì phải ở lại đến bây giờ.”
Bình Cửu cũng không quay đầu nhìn gã, chỉ nhảy một cái nhẹ nhàng đã đứng ở mép đuôi thuyền, gió to gào thét thổi qua hắn, ống tay áo tung bay tán loạn, hắn thì vẫn đứng rất vững, nói: “Ta không đi, là muốn nhìn cho rõ.”
Bình Cửu nhảy một cái đã đến trên thuyền Thần Dục, vừa cất bước, đã đứng trước mặt Thần Dục.
Ánh mắt Thần Dục nóng bỏng ngột ngạt, ngài muốn ôm lấy Bình Cửu, đôi tay kia đã giơ lên.
Tầm mắt Bình Cửu dừng ở quyển sách trong tay ngài.
Quyển sách đó có tính chất và màu sắc dường như chẳng khác gì da dê, trải qua năm tháng bào mòn, màu sẫm hơn màu da người sống nhiều, nhưng hoa văn vẫn rõ ràng.
Vì nhìn cho rõ, đây không chỉ một lần.
Là vì sao?
Tay Thần Dục cứng ngắc giơ ở giữa không trung.
Bởi vì ánh mắt Bình Cửu thay đổi.
Bình Cửu chuyển qua tầm mắt lên mặt Thần Dục, trong ánh mắt kia là sự xa lạ chưa từng thấy.
Hắn nắm chặt cổ tay đang cầm sách của Thần Dục, từ từ nâng lên, nói: “Vậy là, đây là thật?”
Thần Dục giật giật môi, ánh mắt trầm ngưng xuống, nhưng không lên tiếng.
Ánh mắt Bình Cửu trầm xuống, nói: “Khó trách, làm sao ta cũng nghĩ không ra. Hóa ra là ngươi cố ý trúng độc. Ngày đó ở Thanh Tịnh sơn trang, là chính ngươi bỏ độc vào thuốc, đúng không? Hàn cổ của Lục Minh Tiêu cũng do ngươi hạ. Ngươi chắc chắn ta sẽ vì thuốc giải mà vào kinh cầu xin ngươi, chắc chắc ta vì cứu ngươi mà không tiếc dẫn ngươi lên núi Bình Viễn, ngươi thậm chí… một chỗ trống cũng không chừa cho ta.”
Bình Cửu lại nâng mí mắt: “Ngươi đã biết bí mật huyết thống của ta vào lần gặp nhau ngẫu nhiên đó, đúng không? Bằng không, sao ngươi tìm ra được Lục Nhất Phẩm, cũng sẽ không bắt đầu bố trí cạm bẫy từ nhiều năm như vậy. Thần Dục, nếu từ đầu tất cả những thứ này đều là giả, ngươi cần gì phải…”
Gạt ta.
Nói đến đó, Bình Cửu không nói thêm gì nữa.
Thật ra hắn nhìn lại một chút thì có thể nhìn thấy kết quả.
Mất công suy nghĩ nhiều ngày như vậy, giống y như đúc một màn năm đó.
Vào lúc đối mặt với chân tướng, tất cả ngôn ngữ đều trở thành vật trang trí, có cũng được mà không có cũng được.
Không đúng ư?
Thân thuyền lay động, Bình Cửu bị mất thăng bằng lùi về phía sau một bước.
Thần Dục bỗng nắm chặt lấy cánh tay Bình Cửu, ngón tay siết chặt lại như muốn bóp nát khớp xương kia: “Không cho đi.”
Ánh mắt Thần Dục đầy sự bất chấp, tay lại run rẩy nhè nhẹ rất khó nhận ra, nói: “Lẽ nào ngươi cảm thấy, bây giờ ta còn sẽ buông tha cho ngươi ư?”
Bình Cửu ngoái đầu, nhìn về phía xa xa.
Hắn thấy được một tia nắng từ mặt sông phản xạ lại.
Rồi quay đầu nhìn gương mặt trắng bệch của Thần Dục, Bình Cửu chợt hỏi: “A Dục, ngươi bị thương ư?”
Thần Dục nghe Bình Cửu gọi tên mình, tay run lên rất rõ, ánh mắt ngài nhìn ra phía sau lưng Bình Cửu, rất dễ dàng để thấy được Thần Hoắc đã lâu bố trí cung tiễn kỹ càng trên thuyền.
Lưu Hồng bỗng bắn một ngọn pháo lên trời, một tiếng nổ chói tai từ từ biến mất ở phía chân trời, hắn giơ kiếm ngăn trước mặt Thần Dục và Bình Cửu, cảnh giác nói: “Vương gia, hay ngài vào khoang thuyền tránh trước một lát đi.”
Thần Dục vẫn không nhúc nhích.
Bởi vì Bình Cửu đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trong lúc ấy, Lưu Hồng có phần cuống lên: “Vương gia!”
Bình Cửu ngẩng đầu nhìn một lát. Trời vẫn xanh như vậy, mười năm trước như vậy, ba năm trước như vậy, bây giờ cũng vậy.
Một luồng ánh sáng bạc đồng loạt bay đến một cách đột ngột từ phía sau lưng, nhìn Bình Cửu còn chưa nhìn, tay cầm xích sắt đã giơ lên rất tự nhiên, luồng ánh sáng bạc kia liền bị gạt xuống mặt sông.
Bình Cửu nhìn về hướng thuyền đối diện, nói: “Ngươi cũng vậy…” Loading...
Ba đường ánh sáng bạc cùng lao đến, vang lên ba tiếng “loát loát loát” giòn giã, rồi bị đánh rơi.
“Sư phụ cũng vậy…”
Một màn ánh sáng bạc bay đến, Bình Cửu trở tay đoạt lấy kiếm trong tay Lưu Hồng, hắn cầm kiếm bay về trước, kiếm thế mạnh mẽ phá tan vòng tiễn bạc.
“Bị gạt hơn hai mươi năm, chưa từng tiến bộ…”
Màn tên dày đặc bị tách ra, đám thì xuyên lệch qua ván thuyền, đám thì rơi vào sông. Bình Cửu cầm kiếm đứng trên mạn thuyền, vẻ khí định thần nhàn, cao ngạo lãnh tuyệt. Trong giây phút ấy, như có cơn tuyết núi thổi qua, nhưng không thể thổi đi nỗi buồn sâu trong đôi mắt kia.
“… Ta nhất định, không có được kết quả gì tốt đẹp.”
Hai người đuổi theo hai mục đích không giống nhau, thì không giống nhau.
Người với người, chẳng qua cũng chỉ có thế thôi.
Sống sót… sợ chạm vào sự thật.
Quay đầu lại, chẳng phải sống mà chẳng có gì cả ư?
Mũi tên trước mặt dường như tỏa sáng trong giây phút đó.
Bình Cửu quay người lại, rơi xuống trước mặt Thần Dục, ném kiếm xuống.
Hắn bước tới, ôm nhẹ lấy Thần Dục, hai tay nắm nhẹ lấy cổ tay Thần Dục.
Giây phút ấy, ngay cả chống lại, Thần Dục cũng không làm. Ngài ngoan ngoãn để mặc cho Bình Cửu ôm, dựa má vào người Bình Cửu, thậm chí dáng vẻ hạ thấp, chỉ thấp giọng nói: “Bình Cửu, về với ta đi.”
Về ư?
Về đâu?
Nếu có nơi để trở về…
Bình Cửu hơi nhích thân thể xa ra, hắn nhìn Thần Dục, ánh mắt trong sáng như gió, khóe môi hơi nhếch lên.
Sao ta lại đến nông nỗi này.
Sau lưng, ánh sáng lạnh chợt lóe lên.
Mắt Thần Dục bỗng hốt hoảng, bắp thịt toàn thân cũng căng thẳng, rồi nhận ra Bình Cửu không nhúc nhích.
Hai cổ tay hai người nắm chặt lấy nhau, mặc cho Thần Dục cố gắng đến run cả người cũng không thể di động dù chỉ một chút. Thần Dục cứ như vậy trơ mắt nhìn: “Ngươi!”
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng mũi đao đâm vào thân thể.
Thần Dục giật mình, tầm mắt ngài dời xuống dưới một tấc.
Ánh mắt Bình Cửu bắt đầu tan vỡ, trở nên không thể tả, trở nên thất vọng đau đớn, nỗi bi thương lớn lao bắt đầu tràn ngập, lồng ngực hắn bị trúng một mũi tên, máu tươi tràn ra theo vạt áo một cách nhanh chóng.
Hắn nói: “Cả đời này của ta, chỉ quen thuộc hai người…”
Đội thuyền của viện binh đến gần, có thể nghe được tiếng kêu gào từ xa.
Nhưng Bình Cửu vẫn tựa trán vào lòng Thần Dục, thở hổn hển, rồi chợt ho ra một ngụm máu, ánh mắt bắt đầu run rẩy dữ dội.
“Nhưng… cuối cùng ta vẫn… không thấy rõ ngươi…”
Dòng máu nóng hổi chảy xuống khiến cả người ướt đẫm. Chỉ trong chốc lát, mùi hương thanh đạm lạ lùng đã tràn ngập trong không khí.
Cơ thể Thần Dục cứng ngắc, dừng lại ở động tác nâng cơ thể Bình Cửu lên, đôi tay luôn luôn bày mưu tính kế ấy bắt đầu run rẫy.
Bình Cửu nhíu chặt mày, tay vẫn khoác lên vai Thần Dục chợt buông xuống, một chút khí lực cũng không có, cứ như vậy mà rủ xuống.
Ánh mắt kia không còn chuyển động. Mí mắt Bình Cửu hơi mở, con ngươi đọng lại, đầy u ám.
Trong không khí còn vọng lại những lời cuối cùng của Bình Cửu, dư âm vang vọng trong đầu, cứ như âm thanh của lá khô trên đất bị giẫm nát.
“Ngoái đầu lại… Cái gì cũng…”
Sóng trên sông rất dữ dội, thuyền bị nó làm run run, tiếng gào thét tiếng reo hò không dứt bên tai.
Thần Dục đứng ở boong thuyền, trên người đầy máu, tầm mắt nhìn chằm chằm nơi trống rỗng trước mặt, môi mỏng hơi nhúc nhích một chút.
Ngài như đang nói gì đó, nhưng lại không phát ra âm thanh.
Thần Dục chợt hơi cúi người xuống, ôm lấy thân thể đang trượt xuống của Bình Cửu.
Tay ngài run rẩy không chút sức lực nào, nhưng trong đầu đang điên cuồng tràn ra một ý nghĩ.
Thần Dục nghĩ… không sao, máu còn nóng, vết thương còn mới.
Còn cứu được.
Nhưng phía sau vang lên một tiếng nổ mạnh, boong thuyền rung chuyển mạnh, hai tay Thần Dục bỗng trống rỗng, thi thể ấy theo con thuyền bị nghiêng mà lăn ra mép thuyền.
Thần Dục với tay ra bắt, nhưng “với” một hồi, chỉ với được một mãnh ống tay áo, thân thể Bình Cửu đã bị cuốn vào dòng sông cuồn cuộn, ngay cả một bọt nước cũng không bắn lên, rồi không thấy tung tích.
Binh cứu viện đã chạy đến, xung quanh đầy giọng người gọi cứu giá, nhưng sắc mặt Thần Dục thì trắng bệch, ánh mắt còn dừng lại ở giây phút không thể tin ấy, khiếp sợ, kinh ngạc, còn không kịp nhận ra xảy ra chuyện gì, ngón tay hơi cong về phía trước, không kịp cảm thấy thống khổ.
Cái gì cũng mất.
Thần Dục bỗng nhào ra lan can, tìm kiếm nơi thân thể Bình Cửu biến mất ở dòng nước.
Nhưng ở đó chỉ còn dư lại đất đá lăn lộn.
Chẳng có gì cả.