Bình Cửu

Chương 30



Xung quanh có tiếng người nói chuyện, xì xào bàn tán, hình như xung quanh đây tụ tập không ít người.

Bình Cửu từ từ có ý thức, còn chưa tỉnh táo lắm. Hắn nằm trên một chiếc giường mềm mại rộng rãi, ngón tay hơi nhúc nhích một chút, nhưng không mở mắt ra được, cũng nghe không rõ tiếng nói xung quanh lắm.

Một lát sau nhận ra lại có người đi vào rồi, xung quanh có tiếng quỳ xuống lễ bái.

Có người ngồi lên giường hắn, có một bàn tay nắm chặt lấy tay hắn.

“Tại sao còn chưa tỉnh? “

Là tiếng của một người đàn ông.

Gần đó là tiếng dập đầu liên tục, rất sợ sệt thưa: “Vương gia tha tội, vương gia tha tội ạ! Năng lực bọn ty chức có hạn, chỉ có thể tạm thời bảo vệ tính mạng Bình đại nhân. Có lẽ hàn cổ trong cơ thể Bình đại nhân bị kích lên quá mạnh, mấy lần vận công càng kích phát độc tính tăng thêm. Nếu không có thuốc giải, có lẽ, có lẽ… Có lẽ hai tháng… “

Lực siết trên tay bỗng tăng lên.

“Đi xuống đi. “

Tất cả người trong phòng đều lần lượt lui xuống hết, chỉ còn lại mỗi hai người.

Ý thức của Bình Cửu thanh tỉnh một chút, có người cúi xuống gần tai hắn, nói nhỏ: “Sống tiếp, bản Vương tuyệt đối không cho ngươi… “

Bình Cửu vất vả mở mắt ra, từ từ thấy rõ người trước mặt, ánh mắt suy yếu ôn hòa.

Thần Dục ngẩn ra, thoắt cái ánh mắt vô cùng căng thẳng của ngài thư giãn xuống.

Bình Cửu đưa mắt nhìn ngài rất lâu, tiếng nói khàn giọng, trầm giọng nói: “Ngủ một giấc đi, trông ngươi rất mệt mỏi.”

Thần Dục lắc lắc đầu, nói: “Ngươi thấy trong người sao rồi?”

Bình Cửu nhúc nhích thử một chút, cả người đau nhức phát lạnh, kinh mạch hỏng, vai gần như không còn tri giác. Một giây sau hành động của hắn đã bị Thần Dục ngăn lại: “Đừng lộn xộn, thái y đang chờ đợi ở ngoài, ngươi thấy chỗ nào không thoải mái, ta gọi họ vào.”

Bình Cửu ngăn lại: “Thôi, miệng vết thương chăm sóc rất khá, ta không sao.”

Thần Dục trầm mặc trong chốc lát, tầm mắt nhìn đến nơi khác, lại lâm vào trầm tư.

Bình Cửu hơi nghiêng đầu qua, nói: “Thần Dục, có một số việc, ta muốn nói với ngươi.”

Thần Dục bỗng nhíu mày: “Là An vương đã nói gì với ngươi ư?”

Ánh mắt Bình Cửu nhìn vào gương mặt Thần Dục, cười khẽ: “An vương nói rất nhiều với ta. Thần Dục, mấy ngày qua ta cũng nghĩ rõ rồi. Đời người ngắn ngũi, ngươi và ta đã quen nhau, hiểu nhau, so với tin người khác, không bằng tin ngươi.”

Bình Cửu đưa tay đặt nhẹ lên mu bàn tay Thần Dục, cảm nhận được sự run rẩy nơi tay đối phương.

“Hàn cổ cũng không phải khó giải. Tiếc rằng cỏ nghiệp liên tuyệt chủng, ta vốn tiếp cận ngươi, cũng vì hỏi thăm tin về cỏ nghiệp liên. Thần Dục, sống chết có số, ta không muốn đến khi mình đi rồi, còn chưa thể nói rõ lòng mình với ngươi.”

“Ta sẽ không để ngươi chết. ” Thần Dục nắm tay Bình Cửu đặt lên môi mình, ánh mắt thâm trầm, có chút gì đó hối hận: “Cỏ nghiệp liên ở kinh thành. Hai tháng, ta sẽ nghĩ cách có được nó, ta muốn giang sơn này…”

Ngài nghiêng người, hôn lên trán Bình Cửu.

“Ta cũng muốn ngươi sống sót, ở cạnh ta.”

Hoàng đế Bắc Thanh đột nhiên băng hà.

Đông cung vô chủ, không có chiếu thư truyền ngôi, triều chính lúc bấy giờ như hỏng mất, phái bên An vương dùng sức mạnh dành nhiếp chính, ý đồ giúp An vương đăng cơ. Cùng lúc đó, Thụy Vương khởi binh tạo phản.

Thế giới bên ngoài là một vùng binh hoang mã loạn, lại thêm nạn châu chấu phía nam tràn lan, có thể điều đó đã khiến cho dân chúng lầm than.

Bình Cửu ngồi trong xe ngựa, cả người quấn đầy băng khiến hắn không thể động đậy, chỉ có thể dựa vào đệm mềm nhìn quang cảnh bên ngoài. Bên ngoài, hắn thấy rất nhiều dân chạy nạn. Họ nhìn thấy đoàn binh lính đang hành quân thì tránh ra thật xa, vừa đề phòng vừa hoang mang.

Cả đoàn quân Diễm Hoàng cực kỳ nghiêm cẩn, lại xuất hiện một chiếc xe ngựa hào hoa phú quý dường như có hơi đột ngột, nhưng bây giờ Bình Cửu vỡ xương mới nối lại, nhúc nhích nhẹ thôi vết thương đã muốn vỡ ra, thì nói chi đến cưỡi ngựa.

Cho đến khi đoàn quân đến nơi đóng quân doanh, Bình Cửu mới từ từ xuống xe ngựa, bên cạnh có người đi theo muốn giúp dìu hắn, bị hắn mỉm cười từ chối.

Thần Dục mặc một bộ chiến bào màu đỏ, cưỡi ngựa đến gần, giữa ánh nắng ban ngày càng làm bật dáng người cực kỳ vạm vỡ. Ngài xuống ngựa một cách dứt khoát, cầm dây cương giao cho người khác, nói: “Bình Cửu, đi theo ta.” Loading...

Bình Cửu theo Thần Dục vào một lều trại chính mới vừa dựng, Thần Dục nói với người đứng bên trong: “Các ngươi đi xuống đi.”

Người đi hết rồi, Thần Dục bước vào phòng ngủ chính, Bình Cửu đi vào theo, thấy ngài cởi mũ chiến xuống, rồi đến chiến bào, sau đó cởi từng lớp khóa giáp.

Bình Cửu đứng phía sau ngài, nói: “Để ta giúp ngươi.”

Thần Dục liền ngừng động tác, dang rộng hai tay: “Thương thế của ngươi sao rồi?”

Bình Cửu giúp ngài cởi từng thứ xuống, sau đó cởi giáp che ngực xuống, hai tay luồng qua phía trước, nâng hai cánh tay Thần Dục lên, nhìn như Bình Cửu đang ôm lấy ngài từ phía sau vậy: “Khôi phục rất khá, nếu không sao còn có sức cởi áo giúp ngươi.”

Thần Dục nghiêng đầu nhìn hắn, Bình Cửu cởi đến sợi dây thắt cuối cùng, thuận thế ôm lấy ngài từ phía sau, suy tư rồi mở miệng: “A Dục, ngươi hành quân đánh trận hơi khác với ngày thường.”

“Sao lại không giống?”

“Không biết nói sao nữa.” Bình Cửu hôn nhẹ lên tai Thần Dục, trầm giọng nói: “Chẳng qua là cảm thấy rất đẹp.”

Thần Dục xoay người lại, ánh mắt nhìn sâu vào Bình Cửu, đến gần hôn lên môi hắn, hạ thấp giọng nói: “Ngươi không phải muốn khiêu khích ta chứ.”

Bình Cửu đáp lại, nụ hôn càng sâu thêm.

Một hồi lâu sau thả ra, ánh mắt hai người đều có phần thay đổi, Thần Dục nói: “Thân thể ngươi chưa khỏe hẳn, không sợ ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?”

Bình Cửu cười nhẹ: “Để lại chút ký ức đẹp.”

Thần Dục trầm mặc, có phần đổi sắc, ánh mắt cũng lạnh xuống, ngài lùi người về sau hai tấc, nhìn Bình Cửu: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Bầu không khí bỗng cứng lại, Bình Cửu đứng tại chỗ một hồi, thở dài một hơi, thong thả nói: “Trong thiên hạ này có bữa tiệc nào không tàn. Nếu có một ngày, hai ta chia tay, tất cả những ký ức đã qua còn tồn tại. A Dục, ký ức sẽ không lừa người, ta muốn để lại cho ngươi những thứ tốt nhất.”

Thần Dục híp hai mắt: “Vì sao hai ta phải chia tay.”

“Chuyện đời khó đoán, khó tránh khỏi có biến cố.” Ánh mắt Bình Cửu vẫn như thế, mỉm cười nói: “Hoặc là có một ngày, ta bất chấp muốn rời khỏi đây?”

Thần Dục ngẩn ra, hình như có vẻ tức giận nói: “Ngươi dám!”

Bình Cửu vội giơ tay lên an ủi: “Ngươi đừng giận, ta chỉ ví dụ thôi mà. Sau này ngươi quân lâm thiên hạ, hậu cung đông đảo, ta cuối cùng cũng có lúc phải đi.”

“Ta sẽ không.” Thần Dục không nổi giận nữa, nắm chặt cánh tay hắn, nói: “Cả đời này, ta chưa từng tin tưởng người khác, cũng chưa từng trao tình cảm cho ai. Lòng nghi ngờ của bậc quân vương rất nặng, năm đó vì chèn ép quyền lực của thái tử mà để ta thượng vị, sau đó lại đề bạt An vương để hắn và ta đấu nhau. Ông ta không yên lòng về binh quyền của Diễm Hoàng nên hạ lệnh ta cải trang vi hành, chỉ để có cơ hội phái người trừ ta, diệt mối lo về sau. Bình Cửu, để sống, ta phải tính toán mỗi người. Chỉ một nét mặt của phụ hoàng đã có thể thay đổi vận mệnh của một con người, huynh trưởng tỷ muội đến phủ ta làm khách, đều có mục đích khác. Muốn cái gì thì họ cứ việc cầm cướp đi.”

“Nhưng, bây giờ ta lại tin ngươi. Cuộc đời này của ta, chỉ trao tình cảm một lần, ngươi từng liều mình bảo hộ ta chu toàn, ta sẽ không phụ ngươi, ngươi cũng đừng…” Lực nắm trên tay Thần Dục tăng thêm, hạ thấp giọng.

“Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa… đừng rời đi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv