Có một tia sáng trắng nhẹ chiếu vào mi mắt.
Bình Cửu mở mắt ra, chợt không biết bây giờ là buổi sáng hay chạng vạng tối nữa, thanh tỉnh chốc lát, nghiêng người qua mò trong đám quần áo bị ném rải rác, động tác khiến người bên cạnh cũng tỉnh theo.
Thần Dục mở mắt ra nhìn Bình Cửu một chút, rồi nhắm lại, một tay khoác lên trên trán: “Giờ gì rồi?”
Bình Cửu đẩy màn giường ra rồi liếc mắt nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ: “Không còn sớm nữa.” lại nói: “Ngày hôm nay lạ thật, không ai đến gõ cửa.”
Thần Dục lật người qua: “Bọn họ không dám tới.”
Bình Cửu mặc áo lót vào, nói: “Hôm nay không có chuyện gì hả?”
Lúc khom lưng làm rơi một vật óng ánh nho nhỏ từ trong quần áo. Đó là một ngọc bội hình lá dài. Thần Dục cầm lên, nhìn một chút: “Đây là cái gì?”
Bình Cửu nói: “Mua cái này ở chợ, định đưa ngươi hôm qua mà quên.”
Thần Dục tùy ý nhìn sơ vài lần: “Không giống hàng thật lắm, thứ này vương phủ có nhiều lắm. Nếu ngươi thích, hôm nào ta đưa ngươi là được.”
Bình Cửu cúi người, hôn lên lỗ tai ngài: “Nếu ngươi không chê thì giữ nó bên mình là được. Ngươi đưa ta và ta đưa ngươi, tự nhiên không giống nhau rồi.”
Thần Dục nhìn Bình Cửu một hồi, nói: “Nói cũng đúng.”
Ngoài cửa sổ, cảnh “xuân” đẹp vô hạn, Bình Cửu sửa sang lại quần áo ra ngoài, có mấy cánh hoa, chiếc lá bay xuống trước mắt.
Tầm mắt Bình Cửu nhìn theo hoa lá bay bay, một người đàn ông mặc áo đen đang ôm kiếm đứng ở góc tường, lạnh lùng nhìn hắn.
Là thị vệ của Y Nhĩ Viễn, tên là Dã Cát, rất ít nói. Xưa giờ hắn rất ít gặp gỡ với Bình Cửu, hôm nay đứng ở đây, có vẻ như có chuyện gì.
Bình Cửu tiện tay đóng cửa lại, người đàn ông kia bước lên một bước ngăn trước mặt Bình Cửu, nói: “Chủ nhân có chuyện tìm ngươi.”
Bình Cửu xăn tay áo, nói: “Chờ ta làm xong việc ở nhà bếp rồi đi.”
Nói rồi, Bình Cửu bước sang một bên, người bên cạnh kia cũng bước theo, chắn trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Chủ nhân nói là, hiện tại!”
Bình Cửu liếc nhẹ hắn một cái: “Nhưng mà, chủ nhân ngươi cũng không phải chủ nhân ta. Bình mỗ có chuyện vương gia giao phải làm, thứ cho khó tòng mệnh.”
Vừa dứt lời, Bình Cửu vận khí, nghiêng người tránh khỏi một chưởng, thấy đối phương ném kiếm về phía sân cỏ một cái, không giống nổi giận, hai mắt vẫn lạnh băng lý trí, dường như có ý thăm dò, không nói hai lời đã ra chiêu thức về trước.
Bình Cửu cũng không chọn đấu trực diện mà biến đổi bước chân, tránh né mấy hiệp, Dã Cát nói: “Nếu người cảm thấy, dùng cường độ này mà có thể thắng ta thì không khỏi quá tự phụ rồi. Ngươi đang do dự cái gì?”
Thấy khí thế quanh người Dã Cát bỗng mạnh lên, dường như rất quyết tâm, Bình Cửu khẽ cau mày, nói: “Ngươi và ta không có xích mích gì, cần gì ở đây tranh chấp.”
Dã Cát cười lạnh một tiếng, thu sức, khiêu khích nói: “Từ trước đến giờ, ta nghe nói người giang hồ Bắc Thanh hiệp can nghĩa đảm, càng không sợ tỷ thí võ công với người khác. Điện hạ nhà ta cũng tán thưởng công phu của ngươi cao hơn ta một bậc. Hôm nay xem ra, ngươi chỉ đến vậy thôi à?”
Bình Cửu cũng không bị khích, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ta đã không còn là người giang hồ, thắng bại với ta đều không quan trọng, kính xin các hạ nhường đường cho.”
Dã Cát thấy Bình Cửu nói vậy thì không nói gì nữa, nhặt kiếm lên rồi nhảy lên mái ngói rời đi.
Bình Cửu rửa tay trong nhà bếp, đặt rau củ đã được rửa sạch lên thớt, lúc thái rau hơi suy tư.
Hôm nay, Dã Cát tìm Bình Cửu, tuyệt đối không phải chỉ tỷ thí đơn giản như vậy. Có điều, tên Y Nhĩ Viễn này năm lần bảy lượt tới thăm dò, không biết hắn có mục đích gì.
Còn thêm một chuyện nữa, cứ ở thành Nguyên Dương thế này mãi e có phần không thích hợp.
Có lẽ nên tìm cơ hội nói chuyện với Thụy Vương một chút. Quan hệ của họ không còn như trước nữa, Bình Cửu cũng hiểu Thần Dục ít nhiều. Bây giờ thân mật với nhau như vậy, có lẽ sẽ khiến chuyện không còn phức tạp như trước nữa.
Đang nghĩ như vậy, Bình Cửu nghe ngoài phòng có tiếng ồn ào.
Có khách đến nữa rồi.
Kinh thành phái sát thủ đến ám sát nhiều lần không thành, nghỉ ngơi một quãng thời gian, đây là lần đầu của một đợt ám sát mới.
Bình Cửu lau khô tay, cầm kiếm Cửu Sương được đặt thẳng đứng ở khúc gỗ bên cạnh, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài phòng đầy ánh đao bóng kiếm, cuộc ám sát lần này không dưới ba mươi người, một số người mang theo cung nỏ, mà nhìn thân thủ người nào cũng không kém.
Bên cạnh, có một ít tôi tớ không biết võ công bị loạn tiễn bắn trúng ngã xuống. Bình Cửu dùng kiếm giúp người bên cạnh cản mấy lần, nhảy một cái đi tới, kéo hai tay tay cung gần đó kéo xuống khỏi nóc nhà.
Diễm Hoàng quân đóng quân gần đây đã ra quân, tuy nhiên vẫn không thể đến kịp. Có điều, người mặc áo đen xung quanh chẳng biết vì sao, vừa nhìn thấy Bình Cửu, bỗng chốc tụ tập đến như không muốn sống, đuổi theo chém vào Bình Cửu. Đối mặt cùng lúc nhiều cao thủ như vậy, Bình Cửu cảm thấy dùng năm phần mười nội lực dường như không áp chế nổi.
Nhưng mà, nếu khống chế nội lực e rằng sẽ trúng tên ngay, gặp phải hiểm cảnh, còn không bằng một kích.
Bình Cửu suy nghĩ một chút, bỗng dùng khinh công kéo dài khoảng cách với chúng, thấy mấy người kia vẫn xông theo, Bình Cửu bèn vừa đánh, vừa dẫn cuộc chiến ra ngoài phủ.
Bình Cửu chạy đến một rừng cây cách đó không xa, người đuổi theo phía sau vẫn không ít, mà dường như càng lúc càng đông.
Sau đó Bình Cửu dừng lại, dường như hiểu ra điều gì.
Hắn cầm kiếm xoay người, ống tay áo không gió tự bay, nhìn mấy chục người phía sau, nói: “Hóa ra mục đích lần này của các ngươi là ta à?”
Vừa dứt lời, người đối diện đã chém tới.
Khí thế quanh người Bình Cửu bỗng từ mặt đất vụt lên, ánh mắt thanh ngạo đạm bạc, cả kiếm Cửu Sương cũng hơi rung động, phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Hắn cất bước về trước, đánh trả, từng chiêu từng thức cuồn cuộn như sóng triều. Dần dần, đám người áo đen bị bao phủ bởi sương tuyết trắng xóa.
Rõ ràng không có tuyết, Bình Cửu nhíu mày, nhiễm phải một chút tuyết, sắc mặt tái nhợt, nhưng thế kiếm không hề giảm đánh tới. Đám người chung quanh đã chết gần hết, gương mặt mấy người còn sót lại cũng tái nhợt. Loading...
Đúng lúc này, phía sau có khá nhiều người áo đen đến giúp.
Có điều, đến giờ vẫn không thấy người của Thụy Vương đến.
Nội lực trong cơ thể đi ngược dòng, đấu đá lung tung. Bình Cửu dần dần bắt đầu thở dốc.
Bình Cửu giương mắt nhìn đám người đối diện, đám người này không cầu sống, chẳng sợ chết, đúng là hạng người khó chơi. Bình Cửu chống kiếm trên đất, nở nụ cười nhè nhẹ, miệng phun ra hơi thở băng lạnh, nói: “Ta thực sự không biết, giết ta, có lợi gì cho chủ nhân các ngươi.”
Một người áo đen đến gần, khí lạnh trong người Bình Cửu đã bắt đầu phản phệ hoàn toàn, có thể đứng đã là miễn cưỡng, thật không còn cách nào nâng kiếm phản kháng nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời xanh như vậy, dường như chẳng khác gì với bầu trời của mười năm trước.
Nửa canh giờ trước, hắn còn nghĩ. Nếu nói thẳng với Thụy Vương, phải chăng mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều?
Nhưng trong giây phút này, Bình Cửu cảm thấy rất mệt mỏi. Mệt mỏi đến nổi cảm thấy kết thúc như vậy dường như cũng không tệ.
Thụy Vương có một đôi mắt như vậy, Bình Cửu nhắm mắt lại cũng có thể từ trong bóng tối miêu tả ra đôi mắt ấy.
Nhưng không biết nếu lúc này Bình Cửu chết đi, vài năm sau, Thụy Vương có còn nhớ hắn không?
Và còn ai nhớ tới hắn nữa không?
Thành Nguyên Dương, trong phủ Thụy Vương.
Thần Dục ngồi trên ghế, nhìn người đang bẩm báo trước mắt, từ từ mở miệng: “Cái gì gọi là mất dấu?”
Người sau lưng đồng loạt quỳ xuống, trán người trước mặt kia bỗng toát ra mồ hôi lạnh, nói: “Bẩm báo vương gia, là thuộc hạ vô dụng, thuộc hạ dẫn người giúp Bình đại nhân, không biết từ đâu lao ra một đám cao thủ kéo chân bọn thuộc hạ lại, bọn thuộc hạ thoát ra không được, sau đó phái người tìm… Người… Người đã…”
Thần Dục đưa mắt nhìn họ một hồi, người cầm đầu kia lập tức cúi đầu, không nói tiếp nữa.
Lúc này Y Nhĩ Viễn đẩy cửa vào, thấy bầu không khí trong phòng lạnh ngắt, mở miệng nói: “Ồ, giận đến thế à. Quả nhiên, Thụy Vương quan tâm Bình đại nhân thật nha.”
Thần Dục giơ tay, cho bọn thuộc hạ tản ra, mọi người lập tức lui ra như được đặc xá vậy. Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Y Nhĩ Viễn nói: “Không ngờ Vệ vương còn dùng một chiêu như thế. Có điều, phía kinh đô đồn lực lớn như vậy để bắt tên tiểu tử này, e rằng thân phận người Phục của hắn bị lộ rồi.”
Thần Dục xoay người: “Hắn là người Phục, dù bị bắt thật, bên kia tạm thời cũng không giết hắn. Huống chi… lấy công phu của hắn, muốn chạy trốn cũng không phải việc khó.”
Y Nhĩ Viễn ngồi xuống ghế, tự rót một chén trà cho mình, nói: “Đây chính là chuyện ta muốn nói với ngươi. Ngươi và Bình Cửu bên nhau lâu nay, chẳng lẽ không cảm thấy hắn có chỗ nào khác biệt à?”
Thần Dục hơi cứng người một cái, rơi vào suy tư ngắn ngủi: “Ngươi muốn chỉ cái gì?”
Y Nhĩ Viễn nói: “Lần đầu gặp mặt ta đã có ý để Dã Cát thăm dò công phu của hắn sâu cạn, hôm nay lại phái Dã Cát tới, nội lực hắn thâm hậu, nhưng luôn tránh giao đấu chính diện với người khác, sử dụng chỉ không đến phân nửa nội lực. Hắn cũng không phải người luôn nhường nhịn kẻ khác, vậy mà cứ lùi rồi lại lùi, có vẻ như có điều khó khăn gì không thể nói cho người khác biết.”
Thần Dục xoay người lại: “Sao vậy, ngươi cảm thấy trên người hắn trúng độc?”
Y Nhĩ Viễn nhún vai: “Ta biết hắn là đồ đệ ai, thế gian này có mấy loại độc hắn không giải được? Trừ phi… là loại độc mà cả thiên hạ này cũng không ai giải được… Mà loại độc khó giải trong thiên hạ, tính qua tính lại, cũng không hơn mấy loại.”
Y Nhĩ Viễn cân nhắc nhìn Thần Dục: “Cần dùng nội công thâm hậu áp chế, cũng không phải chết ngay, hành hạ cơ thể trong thời gian dài, từng chút từng chút ăn sâu vào xương tủy. Ngoại trừ hàn cổ – vua các loại độc Bắc Thanh các người, ta thật sự không tìm ra loại thứ hai trong thiên hạ này.”
Thần Dục đứng tại chỗ, chợt nhớ hắn chưa bao giờ nhìn kỹ lòng bàn tay trái của Bình Cửu.
Cho dù thân phận người Phục bại lộ, Bình Cửu cũng chưa từng nói cho Thần Dục biết chuyện trên người mình có hàn cổ.
Cho dù Bình Cửu biết rất rõ, cõi đời này, chỉ có Thụy Vương mới cứu được hắn.