Rời khỏi Phong Hoài, một đường lên phía bắc, lại không gặp phải trận phục kích nào.
Ngược lại dọc đường gặp một đám cướp sơn phỉ, có lẽ chưa thấy hết đoàn người Thần Dục đã bị mấy thị vệ đánh cho nằm tán loạn đầy đất, kêu cha gọi mẹ xin tha mạng. Bình Cửu cưỡi ngựa ở bên quan sát, hoàn toàn không tới phiên hắn ra tay.
Đi đường mấy ngày, trừ rảnh rỗi giúp mấy việc vặt cho Thụy Vương, Bình Cửu vẫn thanh nhàn lạ thường.
“Bình đại nhân! Bình đại nhân!”
Bình Cửu cưỡi ngựa đi phía trước, chợt nghe phía sau có người gọi lớn, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Nhạn Trực cưỡi ngựa tới.
Nhạn Trực đến trước mặt Bình Cửu thì xiết mạnh dây cương, móng ngựa tung bay lên rồi hạ xuống thật mạnh, gương mặt người trẻ tuổi có vẻ rất thoải mái, hỏi thăm Bình Cửu một chút: “Bình đại nhân, gọi ngươi mấy tiếng không trả lời, thất thần hả?”
Mấy ngày nay vì có nhiều người bên cạnh, chưa gặp Thần Dục được mấy lần, lại nói chuyện khá nhiều với Nhạn Trực. Bình Cửu dừng chân ngựa: “Đúng vậy, Nhạn đại nhân có chuyện gì không?”
Nhạn Trực xua tay: “À, vương gia lệnh dừng ở đây nghỉ chân một chút, thấy ngươi như không nghe thấy mà đi xa, nên đến nói với ngươi một tiếng.” Dứt lời, nhìn khí trời khô lạnh ở phương bắc, hai mắt lộ vẻ cảm khái: “Còn mấy ngày nữa là tết rồi, đáng tiếc còn ở xa quê quá không có bầu không khí của tết, chắc phải chờ sang năm an ổn lại mới co dịp ăn tết quê nhà. Bình đại nhân, ngươi cảm thấy thế nào?”
Bình Cửu cưỡi ngựa cùng Nhạn Trực trở về, nghĩ một chút, mỉm cười nói: “Nếu năm sau có thể ăn một bữa sủi cảo cũng tốt lắm rồi.”
Chỉnh đốn đội ngũ trung tâm, Thần Dục vươn mình xuống ngựa, hai tay còn cầm dây cương. Đúng lúc thấy Bình Cửu cưỡi ngựa tới, ánh mắt Thần Dục chợt dừng lại trên người Bình Cửu, thấy Bình Cửu nhìn sang, thì lén nhìn về hướng khác.
Dường như Nhạn Trực cũng đã nhận ra ánh mắt Thần Dục, nhìn Bình Cửu một chút nói: “Ôi, bây giờ Bình đại nhân đã được vương gia trọng dụng như thế, sau này nhất định hào quang vô hạn nha.”
Bình Cửu thả xuống vung lên tay, ánh mắt hiện ra vẻ mịt mờ suy nghĩ sâu xa, nói: “Nếu được trọng dụng thật thì cũng đỡ hơn không thể thể hiện bản thân.”
Nhạn Trực như cũng nghĩ tới điều gì đó, vò đầu, tặc lưỡi nói: “Thực không dám giấu giếm, ta cũng thường có cảm giác này. Trước khi vương gia được phong vương ta luôn theo cạnh vương gia. Khi đó ta còn nhỏ, từ xa nhìn vương gia lại cảm thấy vương gia sâu không lường được. Gần đây theo vương gia làm việc, ta mới cảm thấy mình có phần không đủ giỏi.”
Nhạn Trực vừa nói, vừa khoa khoa tay: “Không biết Bình đại nhân có nghĩ giống vậy không. Tuy vương gia của chúng ta thưởng phạt phân minh với hạ nhân, nhưng có lúc ta cũng sợ, không phải ta sợ phải chết vì vương gia, mà ta sợ mình không có đất dụng võ, nhìn lại cho dù chết, cũng chỉ là cái chết vô ích.”
Bình Cửu bật cười: “Nhạn đại nhân lo xa rồi, tuổi trẻ như ngươi, con đường tương lai còn rất dài.”
Vẻ mặt Nhạn Trực có phần chán nản: “Chỉ mong vậy.” Chợt lại hưng phấn lên, nói: “Đúng rồi, Bình đại nhân! Phía trước nữa chính là Bắc Mạc, trước kia ngươi có tới đó chưa?”
Hai người cưỡi ngựa đến nơi nghỉ chân, xuống ngựa, buộc cương ngựa vào một cọc gỗ khô, Bình Cửu lắc đầu: “Trước đây chỉ đến những nơi gần quanh, chưa tới biên quan lần nào.”
Nhạn Trực nhíu mày, thần thái sáng láng nói: “Chờ vào biên quan, sau đó chính là nước Mạc Lan. Năm năm trước, Thụy Vương điện hạ đã ở đây, lấy mười vạn diễm hoàng quân đánh thắng hai trăm ngàn đại quân Mạc Lan. Chắc khi đó cả hoàng đế bệ hạ cũng không ngờ, chiến dịch Chiêm Môn quan lại có thể đánh thắng dễ dàng như vậy, ha ha.”
Bình Cửu nhìn theo ngón tay Nhạn Trực chỉ đến, dưới ánh mặt trời vàng ánh là một vùng hoang dã bao la, lạnh gió gào thét, thổi qua bãi cỏ khô vàng thấp bé, hồ nước xa xa là một màu băng lam, tựa như biển đang nối liền với trời đất.
Một vùng đất hoang đãng trong lành như thế, vậy mà từng là chiến trường của ba trăm ngàn người. Nơi này từng là nơi thây chất đầy đồng, sát khí ngút trời, máu ướt đẫm mỗi một tấc đất. Sự sống chết của một con người so với sự sống của hàng ngàn hàng vạn con người, dường như bị xem nhẹ như không có trọng lượng.
Những đám người chết đi bé nhỏ đến không đáng kể kia bị lãng quên, không ai nhớ họ tên gì, họ bị chìm trong dòng lũ lịch sử, cả một bọt nước cũng không thấy. Mọi thứ đều bị thời gian xóa đi.
Nhưng nếu ngay cả sống chết đều trở nên không có ý nghĩa, như vậy cuối cùng cái gì thúc đẩy người ta muốn sống đây?
Bỗng nhiên, ánh nắng từ phía chân trời tỏa ra những vầng sáng nhạt, Bình Cửu nheo mắt lại.
Phía chân trời, hai hàng kỵ binh đầy đủ võ trang chạy nhanh đến làm nên một trận bụi mù cuồn cuộn, tiếng móng ngựa đạp đất rung động trong không khí.
Không bao lâu, người dẫn đầu xuất hiện, thân thể người kia uy vũ, mặc áo giáp, vai khiêng một lá cờ lớn, trên nền màu đỏ thắm là một ngọn lửa trông rất sống động màu vàng đang cháy.
Nhạn Trực ở bên cạnh kêu một tiếng: “Là Lý tướng quân, người diễm hoàng quân đến.”
Khí thế đội quân hùng hổ lao nhanh tới trước mặt đoàn người Bình Cửu, Lý tướng quân cầm đầu khoảng chừng bốn mươi tuổi, râu rậm, vai khiêng lá cờ lớn nhảy xuống ngựa, người phía sau cũng dồn dập xuống ngựa theo, đội ngũ nghiêm chỉnh ngay lập tức. Lý tướng quân cắm cờ quân xuống trên đất, sải bước đi tới trước mặt Thần Dục: “Cụp” một tiếng quỳ một chân xuống, người sau lưng cũng đồng loạt quỳ xuống theo, động tác nhanh chóng gọn gàng, tiếng áo giáp va chạm vô cùng đồng thanh.
“Mạt tướng Lý Minh Hà, tham kiến Thụy Vương.” Loading...
Thần Dục đưa tay lên cho miễn lễ, bước lên ngựa, ánh mắt nhìn xa về hướng vùng hoang dã, nói: “Người đó đã đến chưa?”
Lý Minh Hà cũng phóng lên ngựa theo, cất tiếng vang như sấm, nói: “Bẩm vương gia, người đó đã đến hai ngày, không có sai lầm.”
Thần Dục gật đầu, rồi chợt quay đầu, ánh mắt đen tối liếc nhìn Bình Cửu. Bình Cửu luôn cảm thấy trong tầm mắt đó có cái gì khó nói rõ, cũng không tả rõ được. Sau đó, Thần Dục cất tiếng ra lệnh: “Đi thôi.” vung ống tay áo lên, phóng ngựa đi trước.
Thụy Vương nắm binh quyền, có được Chiêm Môn quan, mười vạn diễm hoàng đại quân đều do ngài bồi dưỡng ra, dũng mãnh hiếu chiến khiến kẻ địch nghe tiếng đã sợ mất mật. Nhìn từ xa, một binh doanh rộng lớn được chỉnh đốn có thứ tự, kỷ luật rất nghiêm minh.
Đội quân tiến vào doanh, mọi người đều đến nơi đã được dàn xếp. Bình Cửu theo Nhạn Trực đi thu xếp ngựa, đi được nửa đường thì bị binh lính gọi lại, nói Thụy Vương có chuyện tìm hắn.
Nhạn Trực nghe vậy, liền dắt dây cương của Bình Cửu đi, thúc giục: “Bình đại nhân, ngươi mau đi đi, đừng để vương gia chờ.”
Thế là Bình Cửu đành nói câu “làm phiền ngươi”, rồi theo binh lính đi về hướng chủ doanh, thấy Thần Dục đang nói chuyện cùng Lý tướng quân trước lều. Lúc Bình Cửu đến gần, Thần Dục đang nói, chỉ loáng thoáng nghe được cái gì “Vệ vương” “Mạc Lan”. Thần Dục thấy Bình Cửu đi tới, nghiêng mặt nói một câu: “Những người khác ở bên ngoài bảo vệ, ngươi vào trong theo ta.” rồi xốc vải mành lên, đi vào.
Bước chân Bình Cửu chưa dừng, theo đi vào, bên trong lều cỏ ấm áp khô ráo, một hương thơm thuốc đông y thảo dược dày đặc phả vào mặt.
Bỗng nhiên, trong không khí tỏa ra một luồng hơi thở kỳ lạ, chỉ thấy một bóng đen đập tới cửa cực nhanh, sát khí sắt bén khiến Bình Cửu cau mày theo bản năng, chưa nghe lệnh đã cất bước vọt đến trước người Thần Dục, dùng một tay rút kiếm chém ngang nghênh đón.
Tiếng “Tranh ” vang giòn phát ra, phút chốc bóng đen kia đã vững vàng mà đỡ chiêu thức của Bình Cửu. Ánh mắt Bình Cửu căng thẳng, chợt thấy người kia lại nhảy về sau nhanh như chớp, đứng chỗ bóng tối bất động.
Sau đó là tiếng một vỗ tay vang lên “Bồm bộp”.
“Võ công giỏi, võ công giỏi! Xem ra này đệ nhất giang hồ của Bắc Thanh, quả thật là danh bất hư truyền nha.”
Trong lều cỏ, người đó bước ra, nhìn cỡ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, quần áo sang trọng, dáng đi tao nhã, tóc hơi cuộn ố vàng, dáng vẻ lười biếng, viền mắt đậm, gương mặt đẹp trai, da dẻ màu vàng sậm vì quanh năm ở ngoài trời, đây không phải trang phục mà người thường của Bắc Thanh mặc.
Có điều, vẻ mặt người này giờ khắc này có phần không tốt lắm, tuy bước chân vững vàng, nhưng vẫn có hơi không lưu loát lắm. Bình Cửu thu kiếm lại, nhìn kỹ, biết chắc trên người người này có vết thương không nhẹ.
Bình Cửu lui về sau một bước, đứng bên cạnh Thần Dục, người đối diện vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, tựa như trong người không khỏe cũng không khiến hắn có chỗ nào không thoải mái. Hắn đi tới, ánh mắt vẫn nhìn vào Bình Cửu, như đang tìm tòi nghiên cứu cái gì, mãi đến khi đến gần mới chuyển tầm mắt sang Thần Dục bên cạnh Bình Cửu, hơi nhướng mày, giọng nói còn xen khẩu âm của người nước khác, cười nói: “Thụy Vương điện hạ Bắc Thanh, thì ra chính là hắn hả? Bây giờ Y Nhĩ Viễn cảm thấy, không đối địch với ngài, e rằng đây là lựa chọn sáng suốt nhất kiếp này.”
Nhưng Bình Cửu lại chau mày, luôn cảm thấy lời này cũng không có ý tốt, quay đầu nhìn Thần Dục, lại nhận ra Thần Dục còn chưa hồi phục, chỉ là nghe câu này xong thì ánh mắt mới âm trầm xuống, lạnh lùng nhìn Y Nhĩ Viễn. Phút chốc Y Nhĩ Viễn đã đứng ở trước mặt, nghiêng người đến trước mặt Bình Cửu, nhìn kỹ đôi mắt và gương mặt Bình Cửu, sau đó ngón tay chỉ nhẹ lên cằm Bình Cửu, nở nụ cười trầm thấp: “Quả nhiên rất đẹp, dù ta ở Mạc Lan gặp vô số người đẹp, bây giờ gặp trong lòng cũng khó tránh ngứa ngáy. Này, ta nói vị hiệp khách này, theo Thụy Vương Bắc Thanh có gì tốt, hay là theo ta đi.”
Vừa dứt lời, một bàn tay đã chưởng vào lồng ngực Y Nhĩ Viễn, không chút lưu tình đẩy hắn ra xa hơn.
Tuy giọng nói Thần Dục kiên nhẫn, nhưng ánh mắt lại không như thế, lạnh lùng nói: “Y Nhĩ Viễn, ngươi không thấy mình quá phí lời à?”