Bình Cửu bị giam trong địa lao, bốn ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy có ai tới thăm.
Định tội danh cũng rất qua loa. Hôm qua, nghe đám giữ cửa ngục bàn luận khe khẽ với nhau, những từ ngữ rõ nhất như là Bình Cửu có dính líu đến “Phản quốc, mưu nghịch”. Đây đúng là trùm cho hắn cái mũ không nhỏ mà.
Tuy nhiên, Bình Cửu vẫn an an ổn ổn ngồi trong lao, cho gì ăn nấy, hỏi quản ngục xem hắn có trong danh sách báo giết không, khi nào xử chết lại bị mắng một trận, thế là không hỏi nữa.
Có ba người trong coi nhà lao nơi Bình Cửu bị giam, đều là người Phong Hoài. Ba ngày trôi qua, không thấy tên trọng phạm này lo lắng nôn nóng gì, vẻ mặt thanh nhàn như chỉ được mời tới uống trà thôi vậy, bọn họ không khỏi có phần tức giận.
Có điều, cấp trên ra lệnh, không chỉ giao phó tình huống phạm nhân này rất mơ hồ, còn cố ý nhấn mạnh không cho phép dùng hình (ngược đãi, đánh đập) với hắn.
Dù sao có dính đến tội mưu nghịch, phản quốc cũng chạy không thoát tội chết. Thế mà, không thấy hắn có vẻ tuyệt vọng xám ngoét gì cả, nói đúng hơn, hắn như vẫn luôn đợi gì đó.
Lặng thầm đợi chuyện gì xảy ra hay đang chờ người nào tới.
Đám giữ ngục trông coi Bình Cửu, cả ngày không có chuyện gì làm, không khỏi thảo luận về hắn, đoán về thân thế của hắn, đoán xem cụ thể hắn phạm tội gì, hoặc là đắc tội ai, đoán xem cuối cùng hắn đang chờ cái gì, chờ lên đoạn đầu đài đi, dù người đàn ông mạnh mẽ cỡ nào cũng phải sợ hãi thôi.
Nói tới đây, tiếng cười của đám giữ ngục càng lớn hơn, như lấy từ ấy được khoái cảm gì vậy.
Đợi đến ngày thứ sáu, trọng phạm dường như đợi được người hắn muốn đợi.
Đó là một người trẻ tuổi, mặc quần áo như thị vệ, được tri phủ đưa vào địa lao thì nhìn chung quanh một vòng, sau đó người trẻ tuổi nói với tri phủ: “Vất vả cho Tri phủ đại nhân rồi.” Tri phủ sợ tát mét mặt đáp lễ: “Đâu có đâu có, Nhạn đại nhân trở về, phiền ngài truyền tấm lòng của bản quan đến vị kia ạ.”
Người trẻ tuổi được gọi là “Nhạn đại nhân ” gật đầu nói: “Nhất định.” Tri phủ lập tức chỉ vào hai tên giữ ngục giữ ở hai bên cửa nói: “Còn không mau mở cửa ra?”
Hai tên giữ ngục liếc mắt nhìn nhau đành mở cửa ra.
Người trẻ tuổi đi tới, quay về Bình Cửu ôm quyền, nói: “Bình tiên sinh, đại nhân nhà ta cho mời, phiền ngài đi theo ta một chuyến.”
Bình Cửu đứng lên, phủi bụi đất trên người.
Đám giữ ngục nhìn Bình Cửu cứ như vậy quang minh chính đại theo Nhạn đại nhân đi ra khỏi địa lao, trong lòng rất bực, nghĩ thầm, hay là gốc gác của người này còn to hơn họ tưởng?
Bình Cửu theo Nhạn Trực lên xe ngựa, trời bên ngoài đã đen kịt, ngồi trong lao đợi mấy ngày, Bình Cửu chưa thấy ánh nắng, không còn khái niệm gì với thời gian, bèn hỏi Nhạn Trực: “Nhạn đại nhân, xin hỏi bây giờ là giờ gì?”
Nhạn Trực nhìn sơ người hiên ngang tương đương mình, trông tuổi chênh lệch không nhiều với Bình Cửu, hắn nở nụ cười, nói: “Bình đại nhân không cần như vậy, gọi ta Nhạn Trực là được rồi, bây giờ… đoán chừng là giờ hợi (21-23 giờ).”
Bình Cửu không biết ám vệ được xem là quan mấy phẩm, cũng không tìm hiểu nữa, chỉ suy nghĩ một chút, lại nói: “Trên người tại hạ hơi bê bối có vẻ không thích hợp lắm, chẳng biết có thể thông báo một tiếng, để ta tắm rửa thay quần áo gọn gàng rồi lại đến được không?”
Nhạn Trực cười khổ một tiếng: “Bình đại nhân, xin ngài đừng làm khó ta, nếu ngài đến trễ, chắc đến đó nhặt xác hộ ta luôn.”
Vẻ mặt Bình Cửu cứng lại một chút, nói: “Vương… a… tâm tình vị kia dạo này không tốt à?”
Nhạn Trực quay đầu nhìn Bình Cửu, vẫn ra vẻ vẫn còn sợ hãi: “Gần vua như gần cọp!”
Bình Cửu: “… Ta hiểu.”
Nơi xe ngựa dừng cũng không phải nơi lần trước Ngụy Minh Trực dẫn họ đến, có điều cũng hẻo lánh u tĩnh giống vậy.
Nhạn Trực dẫn Bình Cửu đi qua sảnh chính, chuyển mấy cua quẹo đi tới một cửa phòng, gõ nhẹ nhàng ba cái, thông báo: “Điện hạ, người đã được đưa đến.”
Chắc cỡ năm giây sau, bên trong truyền đến một tiếng nói vừa quen vừa lạ, chỉ nói một chữ: “Vào đi.”
Nhạn Trực gửi cho Bình Cửu một ánh mắt rất thương hại xin tự cầu phúc đi rồi đẩy cửa ra.
Bình Cửu dừng lại một giây, nhấc chân bước vào.
Trong phòng, chậu than ấm áp lẳng lặng mà cháy, trên người Bình Cửu dường như còn lưu lại khí lạnh ẩm ướt của địa lao, không hợp với không gian nơi này.
Đi qua bên trái, mới nhìn đã thấy Thần Dục, ngài sau một cái bàn lớn, trên vai khoát một cái áo ngoài dày nặng, dưới nghiên mực bày một tờ giấy trắng, ngài đang chấp bút viết thư.
Từ khi Bình Cửu đi tới đóng cửa lại đến giờ, trong phòng liền không còn tiếng vang, Bình Cửu đứng xa nhìn ngài, nhận ra ánh nến chiếu lên nửa gương mặt có phần lạnh lùng của ngài, mày hơi nhíu, vẻ mặt không vui mấy.
Bình Cửu đứng ở cửa một hồi, bắt đầu nhìn chung quanh căn phòng. Nơi đây không nhiễm một hạt bụi, giường chiếu đệm chăn đều rất sạch sẽ, như trước đó chưa ai ở vậy. Một lát sau, Thần Dục đặt bút xuống, ngẩng đầu, dường như mới phát hiện Bình Cửu ở trong phòng, hơi nhướng mày.
Bình Cửu nhận ra ánh mắt của ngài, quay đầu lại: “Vương gia cố ý tìm ta đến có chuyện gì không?”
Thần Dục để bút xuống nghiêng mực, thuận thế tựa lưng vào ghế tựa, ánh mắt mang một ít lạnh lùng suy tư: “Không có chuyện gì không thể tìm ngươi à?”
Bình Cửu dùng tay phủi đi bụi bậm và hơi lạnh trên người, ôn hòa nói: “Sao Vương gia lại nói thế.”
Thần Dục không nói lời nào nhìn Bình Cửu một hồi, thấy cả người Bình Cửu không kẽ hở, nụ cười gằn trên khóe miệng tắt đi: “Sao? Giờ lại nói chuyện với ta như vậy à?”
Bình Cửu không lẫn tránh ánh mắt lạnh lùng của ngài, hỏi lại: “Ngươi muốn ta nói chuyện với ngươi thế nào?”
Thần Dục đứng dậy khỏi ghế: “Lại đây, nói thật với ta.”
Áo ngoài thuận thế rớt xuống khỏi vai, chậu than trong phòng cháy tạo tiếng “tách” vang giòn, tung lên đốm lửa nho nhỏ, ngài đi tới trước mặt Bình Cửu.
Ánh mắt lưu luyến tối tăm, từ sống mũi di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại trên môi Bình Cửu.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm như mực, ngài hỏi Bình Cửu: “Ngươi đi thanh lâu làm gì?”
Ánh mắt Bình Cửu lay động một chút.
Hắn biết Thụy Vương sẽ phái người theo dõi hắn, nhưng không biết người kia có biết hắn cùng đi với Tiết Sự An không.
Hành tung Tiết lão quái cẩn thận, nhìn thấy cũng không sao, có điều Bình Cửu đang do dự, hắn không muốn nhắc tới Tiết Sự An với Thụy Vương, đây là một đường lui sau cùng của hắn.
Hắn nhất quyết không thể để Thụy Vương có bất cứ tính toán nào với Tiết Sự An.
Vì vậy Bình Cửu trầm xuống, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi cho ta tiền, cũng không nói ta không thể đi chỗ nào hết nha, vương gia.”
Ánh mắt Thần Dục dừng lại, lệ khí dày đặc theo bản năng giấu vào trong cái nhíu chặt của đôi mày.
Ngài lùi về sau nửa bước, nói: “Được lắm, ngươi được lắm.”
Sau đó liền nghe hắn nở nụ cười lạnh lùng một tiếng: “Lục Thu Hồng, chuyến này cùng chung hoạn nạn, ngươi làm ra vẻ thì ra đó cũng chỉ là diễn trò sao?” Loading...
Bình Cửu vẫn giữ vẻ mặt không có chút rung động nào: “Vương gia, nếu ngươi chưa bao giờ tin ta, cần gì phải để ta đi chuyến này với ngươi.”
Có điều đáy mắt Bình Cửu không có chút tình cảm nào, thậm chí có chút lãnh đạm. Thần Dục nhìn chằm chằm đôi mắt Bình Cửu, ánh mắt vội vã, hơi giương tay ra.
Bình Cửu lại nói tiếp: “Vương gia bắt ta trở về một cách náo nhiệt như vậy, nói vậy có người cáo với ngươi rồi nhỉ, cần gì phải hỏi ta nữa.”
Thần Dục trở tay cố gắng nắm chặt cánh tay Bình Cửu: “Nếu ta không tìm ngươi, có phải ngươi còn muốn qua đêm ở đó đúng không?”
Hai người giằng co vài giây, một tay khác của Bình Cửu nắm chặt cổ tay Thần Dục, đẩy ra, chợt cười nhạt: “Ngươi nghĩ Lục mỗ ta là ai.”
Nụ cười bất cần của hắn, Thần Dục cũng nhìn ra, sau đó Bình Cửu lại nói: “Ngày đó cho dù quan binh không xông tới, ta cũng không làm gì hết. Ta chỉ đang nghĩ, nếu người có chuyện giấu ta, tất nhiên ta sẽ không ở lại cho mất mặt, cần gì còn cố ý đưa ta tiền bảo đi chơi chứ.”
Đôi tay Thần Dục vẫn còn giữ tư thế nắm chặt, bàn tay từ từ nắm thành quyền, dường như đang khắc chế cái gì đó.
Thụy Vương không phải người dễ kích động như thế, trong lòng Bình Cửu hiểu rõ. Hắn kích thích Thụy Vương như vậy cũng chỉ vì muốn dẫn tất cả sự chú ý của Thần Dục giờ khắc này lên người hắn.
Nhưng hôm nay bất chợt gọi hắn tới, nói mấy câu nói như vậy, thật tình cũng đã có phần nằm ngoài dự liệu của Bình Cửu.
Lại nghe Thần Dục nói: “Ta giấu ngươi, là bởi vì những chuyện kia không liên quan gì tới ngươi. Huống hồ, ta không biết ngươi có thật lòng không…”
Thụy Vương nói vậy là để giải thích với hắn?
Nhận ra chuyện này khiến trong lòng Bình Cửu có phần giật mình, đã thấy Thần Dục nói, đột nhiên đẩy Bình Cửu lên cửa, nói: “… Có phải diễn trò cho ta xem không, phần tình cảm giả dối này đối với ai cũng được.”
Bình Cửu bị đẩy lên cửa, trong chốc lát hầu như vẻ mặt đều đọng lại.
Hắn không phải không nghĩ ra Thần Dục sẽ làm cái gì, sẽ nói gì, nhưng hắn vẫn không ngờ Thần Dục sẽ nói câu nói này.
Bình Cửu bị Thần Dục đè lên, hắn thử ngồi dậy, nhận ra sức đối phương không mạnh lắm, bèn thuận thế nhấc cánh tay khoát vòng phía trước.
Hắn cho Thần Dục một cái ôm rất nhẹ.
Bình Cửu cũng không biết mình nghĩ gì, hắn vốn chỉ có ý ôm an ủi, thân thể trong lồng ngực đầu tiên là đứng cứng ngắc, sau đó từ từ giãn ra.
Thần Dục nghiêng đầu, hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai Bình Cửu, khí thế ác liệt của ngài phút chốc tan thành mây khói, chỉ trầm thấp nói bên tai Bình Cửu: “Mạng bản vương cũng dám cho ngươi, sao ngươi còn cảm thấy ta không tin ngươi.”
Bình Cửu giữ cái ôm tại chỗ không nhúc nhích.
Hắn chỉ cảm thấy, giờ khắc này có một nơi nào đó trong lòng không đúng lắm.
Đột nhiên dường như máu cả trái tim không còn di chuyển, còn ẩn một sự rung động đau đớn nhảy lên không biết lý do.
Xung quanh mờ mịt, vết thương trên người hắn đầy rẫy, không biết nên đi đâu.
Chật vật nhất cùng lắm chỉ vào lúc này.
Không phải hắn không đề phòng Thụy Vương, từ lần đầu tiên gặp gỡ hắn đã rõ.
Có lẽ, trái tim hắn còn đang nhảy, còn đang sống, mang một phần tình cảm vốn không nên có.
Từng nhịp, từng nhịp mạnh mẽ nói cho hắn biết…
Phần tình cảm này là thật.
Hắn sống không lâu…
Mà người này còn là Thụy Vương…
Đúng như một trò đùa.
Sau đó hắn nhìn thấy đôi mắt Thần Dục.