Đúng như tôi dự đoán, tên Huy được thoát tội cưỡng hiếp nhờ vào bệnh án rối loạn Đa nhân cách của mình.
Tên Trí giết người là sai nhưng tên Huy biết tên Trí giết người mà không can, lại còn hãm hiếp nạn nhân thì tội còn muốn cao hơn cả tên Trí. Nhưng với bệnh án loại "nặng", hắn ta ung dung thoát tội một cách phi thường.
Với kết quả thám nghiệm tử thi, các pháp y kết luận nạn nhân bị hãm hiếp sau khi bị giết chết. Tên Trí cũng có khai, hắn ta sau khi giết nạn nhân thì trói để đó rồi bỏ đi, mấy ngày sau hắn mới quay lại chôn xác nạn nhân xuống cái hố giữa nhà. Khu ven biển chỉ còn một hộ nuôi bò, mà bây giờ nuôi cũng không còn thả rông nhiều như trước nữa nên việc phát hiện có xác chết trong chồi nuôi bò bỏ hoang cũng là việc dễ hiểu. Chỉ có điều, tôi thật sự cũng không hiểu lý do vì sao tên Huy lại phát hiện ra được tên Trí giết người... có chăng là vô tình phát hiện ra được?
Mọi phán đoán chỉ dựa trên kết quả thám nghiệm và phân tích của tổ pháp y kèm theo lời khai vô cùng chi tiết của tên Trí. Còn về phía tên Huy, tôi nghe nói hắn ta đã trở về nhân cách chính, việc trở về nhân cách chính thức cũng đồng nghĩa với việc sẽ quên đi những việc làm của hắn ta ở nhân cách phụ. Tức là, tên Huy sẽ không hề biết hắn từng hãm hiếp thi thể của nạn nhân.
_________
Sáng sớm khi chuẩn bị đi làm, tôi có nghe vú Tuệ nhắc tới chuyện cậu Hai Thuấn sẽ về lại Trần Đô. Về cậu Thuấn, tôi chưa từng có một ký ức gì về vị cậu chủ này ngoài cái tên của cậu ấy. Tôi nghe vú Tuệ nói, cậu Thuấn là con trai lớn của bác Kiên do người vợ quá cố sinh ra, còn cậu Lập là con trai sau do bác Liên sinh. Ở Trần Đô, cậu Thuấn đôi khi cũng được nhắc qua nhưng là do người làm nhắc với nhau hoặc do bác Kiên hay bà nội nhắc tới thì mới được nhắc tới. Chứ thực ra nếu hai người đứng đầu không nhắc thì cũng không có ai dám nhắc tới vì ngại mẹ của cậu Lập sẽ biết, hình như bác Liên không ưa cháu trai đích tôn của Trần Đô.
Tôi ôm mèo Heo với cục bông MiMi cho ra phơi nắng sớm, cục bông chơi rất vui với người bạn "đen xì" mới về này. Định tắm nắng cho bọn nhỏ xong thì tôi sẽ đi làm, công ty không có nhiều việc nhưng tôi cũng không thể vì thế mà lười biếng được. Đông Quân không phàn nàn nhưng đồng nghiệp của tôi nhất định sẽ nói ra nói vào thêu dệt vài chuyện không hay. Mà cũng đúng, tôi không phải bà chủ, không thể thích đi làm giờ nào thì đi giờ đó được.
Cho hai cục cưng vào nhà riêng của chúng, tôi mới đi bộ ra đầu đường để bắt xe buýt. Đi chưa tới cổng nhà tôi đã đụng mặt Thanh Nga tỷ tỷ cùng với Vân Trúc muội muội đang cãi nhau. Dạo này Thanh Nga có chút im hơi lặng tiếng, còn cô nàng Vân Trúc thì rất thường hay tới Trần Đô để ngủ lại qua đêm, tôi cũng có nghe nhiều về việc hai người bọn họ cãi nhau nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên được chứng kiến tận mắt. Công nhận đúng là hai cô nàng đỏng đảnh gây nhau, tới gây nhau mà vẫn điệu hạnh, thiệt là buồn cười.
- Cô nói cái gì? Chị em cô là dòng dõi tiểu thư thì tôi đây không phải hả?
Giọng Thanh Nga vừa dừng thì giọng đanh đá của Vân Trúc liền cất lên:
- Chứ không phải? Cả cô, cả con Bình An đều là thứ ăn nhờ ở đậu chứ có phải chủ của nơi này đâu mà lên giọng với tôi? Chị tôi là vợ chưa cưới của anh Lập, trước sau gì cũng là chủ nhân của chỗ này. Tới lúc đó... chị tôi nhất định sẽ đuổi cổ hai người đi. Haha.
Thanh Nga chắc tức lắm, tôi nghe giọng chị ấy run run:
- Vợ sắp cưới? Ở đâu ra cái chuyện hoang đường đó vậy. Để tôi nói cho cô biết, anh Lập sẽ không lấy chị cô đâu, cô biết là tại sao không? Vì anh ấy không có yêu chị cô... haha....
- Không lấy chị tôi thì lấy cô à? Cô tưởng anh Lập thèm đứa con gái õng ẹo như cô chắc?
Tôi đứng bên ngoài quan sát, Thanh Nga lúc này có chút yếu thế hơn Vân Trúc, chắc trong cuộc đấu khẩu này chị ấy sẽ thua quá. Ai ngờ, Thanh Nga liếc mắt sang nhìn thấy tôi đứng gần đó, chị ấy đi thật nhanh tới kéo tay tôi, vừa kéo vừa oang oang cái miệng đấu lại Vân Trúc:
- Để tôi nói cho cô biết, anh Lập có không yêu tôi thì cũng không tới lượt chị em nhà cô vào giành ăn. Anh Lập thích Bình An, có lấy vợ thì cũng sẽ lấy Bình An, ở đâu ra một Thúy Vân, một Vân Trúc chầu trực sẵn vậy?
Tôi vô tình bị cuốn vào cuộc khẩu chiến của hai tiểu thư, đang muốn kiếm đường chui ra thì lại nghe giọng Vân Trúc cười ha hả:
- Gì? Bình An? Hai người các cô bị ảo tưởng hả? Anh Lập có mù, có đuôi hay què chân gì cũng không có lấy con An đâu. Anh ấy có yêu nó bao nhiêu thì dì Liên cũng đời nào chịu cho anh ấy cưới nó...
Nói tới đây, Vân Trúc liền dừng một chút. Cô ta đi tới gần tôi và chị Nga, cười phỉ vào mặt tôi vài cái:
- Có bò lên giường dạng chân ra để có bầu thì cũng không được chấp nhận đâu. Đỉa mà đòi đeo chân hạc... Bình An... mày quên mày là con gái của mụ y tá quèn rồi à?
Mẹ nó, chửi tôi thì được chứ chửi mẹ tôi... tôi lại thèm bẻ hết răng của nó quá đi mất.
Tôi khẽ cười, nụ cười khinh bỉ trả lại cho Vân Trúc. Đi sát tới gần ả ta, tôi nói mạnh từng chữ:
- Thế à? Mày cũng quên tao từng đánh mày tới mức gãy sống mũi hả thiên kim đại tiểu thư ị đùn?
Nghe tới hai chữ "ị đùn", Vân Trúc giận dữ như chó dại lên cơn, ả ta mặt mày hùng hổ, hai mắt long lên sòng sọc như chó dại. Ả ta vung tay, hét lên:
- Con chó cái, mày dám nói tao như thế... mày... á... á... đau quá...
"Meo meo... ngào... ngào".
Vân Trúc vung tay định đánh tôi, tôi cũng chẳng để cho ả ta toại nguyện, phen này mà đánh tôi thì tôi lại đè đầu tôi tọng cho mấy cái vào mồm cho biết thế nào là lễ độ. Nhưng mà tôi chưa kịp ra tay thì Vân Trúc đã bị em mèo Heo nhảy xổng lên quào hai đường lên trên ngực khiến ả ta gào lên như bị cắt tiết.
Vân Trúc ôm ngực la hét ầm ĩ:
- Cái gì vậy? Trời ơi... ngực của tôi... máu... máu...
Tôi tranh thủ lúc Vân Trúc còn đang la hét, tôi khẽ cúi người xuống ôm mèo Heo quăng em ấy vào trong bụi hoa để tẩu thoát. Không biết em ấy theo tôi từ lúc nào, nhưng mà mèo Heo... em làm tốt lắm!
Vân Trúc hết gào hét lại điên khùng bổ nhào vào tôi gào rú:
- Mày đúng là con quỷ cái, mày dám cào tao?
Tôi đẩy ả ta ra, cười nhạt:
- Mày bị điên hả, rõ ràng là mày muốn đánh tao, tự nhiên bây giờ lại nói tao cào mày? Mày lại tính lật lọng hả?
Tôi vừa nói vừa nhìn Vân Trúc, ngực ả ta công nhận là có máu đang chảy ra, phần ngực đỏ ửng lên một mảng lớn. Cái này cũng không trách tôi được, tôi không có cào cấu cô ta ra như vậy đâu.
Vân Trúc vừa khóc vừa gào lên inh ỏi:
- Mày... không phải mày... nhưng là con mèo... đúng rồi... là con mèo.
- Mèo nào? Ở đây có con mèo nào đâu?
Thanh Nga cũng phụ họa theo tôi:
- Tôi cũng không thấy con mèo nào hết.
Vân Trúc vừa ôm ngực vừa vùng vằn gào hét, cô ta loay hoay tìm con mèo nhưng chắc cú là sẽ không tìm được vì mèo Heo đã trốn về phòng rồi. Nhìn nhìn lại đồng trên tay, chết mất, sắp muộn giờ đi làm rồi. Tôi không muốn dài dòng thêm với Vân Trúc nên liền quay lưng đi ra ngoài để đón xe, giờ này chỉ có nước đón taxi chứ xe buýt xem ra là bị trễ mất rồi.
Mới đi được mấy bước đã bị Vân Trúc kéo lại, cô ta kéo tay tôi, hét lên:
- Mày đứng lại, ai cho mày đi.
Tôi nhìn cô ta, giọng cũng trầm xuống:
- Mày buông tay ra, tao phải đi làm, không có rãnh nói nhảm với mày đâu.
Vân Trúc vẫn siết tay tôi không buông:
- Mày nói, con mèo quái quỷ đó đâu? Con mèo đó là của mày phải không? Mày có nuôi một con mèo, là mày sai khiến nó cào tao chứ gì?
Tôi khẽ cười, vùng tay ra một cái mạnh khiến cho Vân Trúc liễu yếu đào tơ loạng choạng xém ngã.
- Mày bị hoang tưởng à?
Vân Trúc trông thì cũng yếu chứ không đến nổi quá yếu, tôi vùng tay, cô ta xém ngã chứ cũng không phải ngã nhào xuống. Vậy mà tôi vừa chớp mắt nói xong một câu thì cô ta đã ngã ào ra đất, ngã như kiểu ai xô cô ta một cú siêu mạnh không bằng.
Dự cảm có chuyện không đúng lắm, chưa kịp ngước lên nhìn thì Thanh Nga sau lưng tôi đã thì thầm nói nhỏ:
- Dì... dì...
Dì? Là bác Liên?
- Có chuyện gì vậy?
Từ ngoài cổng bác Liên với Thúy Vân đang từ từ bước vào, giọng bác Liên vang lên có chút uy nghiêm. Vân Trúc đang ngã ngồi trên đất cũng được dịp gào khóc nức nở.
- Dì... chị... hai người coi con An nó xô con té nè. Con về con nói lại với ba mẹ con, người của Trần gia ức hiếp con gái của Hà gia... hu hu...
Thúy Vân đi nhanh hơn một chút, tôi thấy chị ấy chạy tới đỡ Vân Trúc đứng dậy, vừa đỡ chị ấy vừa hoảng hốt cất tiếng.
- Trời ơi Trúc... em bị sao vậy? Ngực của em... sao chảy máu rồi?
Vân Trúc lại được dịp, cô ả chỉ vào mặt tôi:
- Là nó... là con An, nó cào em... không... nó thả mèo cào lên ngực em...
Thúy Vân nghe lời Vân Trúc, chị ấy quay sang nhìn tôi, giọng điệu cùng biểu cảm có chút giận dữ.
- Tiểu An, chuyện này là sao?
Tôi nhìn chị ấy, trả lời rõ ràng:
- Chuyện này không có liên quan tới em, là Vân Trúc gây chuyện muốn đuổi em với Thanh Nga đi. Em đã không muốn gây nhau, cô ấy còn kéo em lại. Còn vì sao ngực cô ấy bị như vậy thì em không biết, em không có cào cũng không biết ai cào.
Vân Trúc ỷ có chị cô ta đến nên hùng hổ hơn khi nãy rất nhiều, vừa nói cô ta vừa sấn đến như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
- Mày nói dối, là con mèo của mày... mày lôi con mèo của mày ra đây, tao bẽ gãy chân nó cho mày xem.
Tôi cười lạnh:
- Mèo tao mày dám đụng tới thì chân mày tao cũng dám bẽ đó.
Thúy Vân nhìn tôi, tôi thấy được sự không bằng lòng trong ánh mắt của chị ấy. Nhưng bằng lòng hay không thì cũng kệ, tôi sinh ra không phải để làm bằng lòng bọn họ.
Bác Liên theo dõi từ nãy tới giờ, tôi biết bác ấy không thích tôi, chắc bây giờ cũng sẽ chẳng bênh tôi đâu. Nhìn nhìn tôi, bác Liên không vui lên tiếng:
- An, có phải MiMi cào Vân Trúc không?Tôi nhìn bác ấy, lắc đầu, nói chắc nịch:
- Không phải MiMi đâu bác Liên.
Bác Liên đi tới gần tôi, chân mày bác ấy khẽ cau lại, giọng trầm xuống.
- Không phải MiMi thì là con à?
Tôi lại lắc đầu lần nữa.
- Con không có làm.
Bác Liên vẫn nhìn tôi, đột nhiên bác ấy kéo tay tôi lên nhìn, kéo hết tay bên đây lại tới tay bên kia, giọng bác ấy nhẹ nhàng nhưng sặc mùi thâm thúy:
- Bác xem qua móng tay của con một chút... à... móng tay không dài...
Tôi có chút ngạc nhiên nhưng vẫn để cho bà ấy xem bàn tay, tôi biết ngay là bà ấy sẽ không tin tôi. Nhưng ghét tôi tới mức phải kiểm tra tay của tôi khi chưa có sự đồng ý của tôi... hình như có hơi quá đáng thì phải.
Bác Liên xem xong hết một lượt, bà ấy khẽ cười:
- Ở đây khi nãy có 3 người, Thanh Nga chắc là không dám làm chuyện động trời này rồi, còn có mỗi mình con thôi... bác không nghĩ là Vân Trúc nó tự cào lên ngực nó để đổ oan cho con đâu.
Quả nhiên là bác Liên, muốn xử tội người khác cũng thể hiện mình là hiền lương thấu tình đạt lý.
Vân Trúc phía dưới nhào đến ôm tay bác Liên, cô ta mè nheo nũng nịu:
- Dì, là con mèo nó cào con... con An nó sai con mèo định cào lên mặt con nhưng hên cho con là con né kịp, chứ nếu không... huhu... con gái nhờ có cái mặt để kiêu ngạo thôi đó dì.
Bác Liên nghe Vân Trúc nói, bà ấy ôm cô ta khuyên nhũ nhỏ nhẹ:
- Thôi nào, Vân Trúc của dì ngoan, con nín đi, ai làm hại con dì sẽ bắt đứa đó chịu tội. Con yên tâm.
Tôi nghe một dì một cháu nói chuyện với nhau mà buồn cười vô cùng. Bắt lỗi tôi luôn đi chứ nói gà vịt như vậy làm gì không biết nữa.
Bác Liên bỏ qua tôi, bác ấy nhìn về Thanh Nga, giọng dọa nạt.
- Thanh Nga, nói cho dì biết, là ai cào Vân Trúc?
Thôi xong rồi, Thanh Nga kiểu gì cũng bán đứng tôi cho mà xem. Bác Liên, bà ấy hôm nay muốn đuổi tôi đi thật à?
Thanh Nga nhìn nhìn tôi, chị ấy lấp bấp:
- Dạ... con... con...
- Con cái gì? Nói mau lên!
Bị bác Liên nạt thêm phát nữa, Thanh Nga nhắm mắt run rẩy khai ngay.
- Là con mèo của Bình An... là con mèo của em ấy.
Tôi thở dài... thôi xong... mẹ kiếp... đúng là không sợ đối thủ mạnh như hổ mà chỉ sợ đồng đội ngu như heo mà. Thanh Nga ơi là Thanh Nga, chị chơi vậy ai dám chơi với chị nữa chứ?!
Trong lúc tôi còn đang kêu trời kêu đất về vị đồng đội nửa mùa thì Vân Trúc đã nhảy lên khóc kể đòi công lý công đạo cho bộ ngực của cô ta. Thúy Vân im lặng nãy giờ, giờ cũng đứng ra lập uy thay cho em gái.
- Dì, Vân Trúc mặc dù hơi nông nổi nhưng dù sao cũng là con gái, dùng trò bẩn cào lên mặt con bé... thì có ác lắm không? Nếu Trần Đô không thích bọn con thì bọn con có thể về, con hứa sẽ không tới đây làm phiền nữa.
Thúy Vân nói từng câu từng chữ nghe vô cùng rõ ràng và chắc chắn, chị ấy khẩu khí rất mạnh, dường như muốn cảnh cáo bác Liên không được bỏ qua chuyện lần này. Ai cha, bác Liên chọn con dâu còn mạnh hơn cả bác ấy nữa đấy.
Tôi mím môi, thật sự tôi rất mệt với những chuyện linh tinh như thế này, tôi vô cùng lười đi đấu võ mồm, bây giờ có kêu ra đánh nhau 1-1 thì may ra tôi còn hứng thú được chút ít.
Bác Liên bị Thúy Vân châm thêm dầu cộng với lời khai vô cùng ngáo "đá" của Thanh Nga, bác ấy vốn đã không ưa tôi thì bây giờ lại càng không ưa nhiều thêm nữa. Bác ấy nhìn tôi, quát to:
- Bình An, bắt MiMi ra đây.
Tôi tất nhiên sẽ không đem bọn nhỏ ra, dù chết cũng không để bọn nhỏ chịu tội.
- MiMi không có làm, con cũng không có làm.
Bác Liên kéo tay Vân Trúc thả xuống, bác ấy đi gần tới trước mặt tôi, gương mặt bác ấy giận dữ hiếm thấy vô cùng.
- Bác nói với con thêm một lần nữa, bắt con mèo đó đem ra đây.
Tôi nhìn lại bác ấy, ánh mắt không sợ hãi, tôi kiên quyết tới cùng.
- Con không đem.
- Con nói lại?
- Con không đem.
"Bốp", bàn tay thon dài của bác Liên như vô tình giáng vào má trái của tôi, cái tát rất mạnh... rất là mạnh!
Bác Liên hét lên đầy uy dũng:
- Bình An, tôi cho cô ở lại Trần Đô này là vì bà mẹ đã chết của cô, cô nghĩ tôi không dám đuổi cô đi sao?
Tôi sờ sờ má mình, đau đấy... tát hết sức nên đau đấy!
Tôi không khóc cũng không nháo lên, tôi mím môi, khẽ hỏi:
- Bác đánh tôi?
Bác Liên nhìn thẳng vào mắt tôi, bà ấy cười nhạt:
- Là tôi tát cô, tát cho cô biết vai vế của cô ở Trần Đô này là gì? Sống ở Trần Đô phải nghe lời tôi, tôi nói một là một, hai là hai, cấm cô cãi. Trước giờ tôi dung túng cho cô nhiều quá nên cô lộng quyền, cô dám làm Vân Trúc ra như vậy? Cô gan thật đấy.
Tôi khẽ cười, hai tay siết lại thành nấm đấm... tôi rất muốn tát bà ta một cái... thật sự vô cùng muốn...
- Mẹ tôi chưa đánh tôi cái nào, bác lấy quyền gì đánh tôi?
Bà Liên cười thẹn:
- Quyền nuôi cô, quyền cho cô cuộc sống sung túc này. Tôi có quyền hơn bà mẹ của cô, bà ta có sống lại cũng phải nghe theo tôi.
Tôi cười đểu nhìn bà ta, bàn tay run run giơ lên từng chút một. Hôm nay hay là cho toang hết đi, tôi chả cần sống ở Trần Đô này nữa đâu. Coi thường mẹ tôi, bà ta là cái khá gì chứ?
Trước sự kinh ngạc của biết bao con người đang đứng ở đây, tôi vung tay định tát lại bà Liên một cái. Tôi muốn thử xem là sức của tôi mạnh hơn hay là bà ấy mạnh hơn?
Bàn tay vừa giơ lên cao chưa kịp tát xuống, bên tai tôi liền nghe giọng hét của một người lớn tuổi, tiếng hét ấy làm tôi khựng lại...
- Tiểu An, dừng tay cho nội.
Tôi xoay người, là bà nội... là bà ấy...
Tôi còn đang đứng hình không biết phải nên làm sao thì dì Lý đã vội vàng chạy lại kéo tay tôi xuống. Dì nói nhỏ vào tai tôi:
- Bình tĩnh đi An.
Tôi mím môi không trả lời, bình tĩnh... tôi nên bình tĩnh lại.
Bà nội đi tới gần tôi, bà vỗ vào vai tôi, nhỏ nhẹ nói:
- Cái con bé này, con định làm cái gì? Bà không tới kịp thì đã lớn chuyện rồi thấy chưa?
Tôi nhìn bà, tự dưng lại thấy uất ức, nghe bà mắng lại càng thấy uất ức...
Bà Liên thấy nội, bà ta dịu đi cái tính hung dữ khi nãy lại, ngọt nhạt cười nói với mẹ chồng, thái độ nhẹ nhàng nhu mì hết sức.
- Mẹ, con xin lỗi vì làm phiền tới mẹ.
Bà nội khẽ cười, bà kéo tôi về phía sau lưng bà.
- Không có gì đâu con. Nhưng mà khi nãy, mẹ thấy con đánh con bé, con là người lớn sao phải chấp nhất với bọn trẻ?
Bà Liên có chút sượng sùng, bà ấy liếc mắt nhìn tôi rồi giải thích:
- Chuyện là Bình An để con mèo cào lên người của Vân Trúc, con hỏi Bình An con mèo đâu, ý cũng chỉ muốn Bình An xin lỗi Vân Trúc một tiếng. Nhưng mà con bé... con bé cứng đầu quá.
Tôi nhìn bà ta, đúng là thảo mai, bà ấy chưa có nói câu nào kêu tôi xin lỗi Vân Trúc cả.Bà nội cau mày, thái độ không vui cho lắm.
- Mẹ quan sát bọn con từ nãy giờ, Liên, con làm cho mẹ có chút thất vọng, năm nào ngày này con cũng cố ý sinh chuyện... mẹ thật không hiểu con suy nghĩ thế nào? Bình An là cô gái của Trần Đô, mặc dù con bé không nhận Huy Kiên làm ba nhưng trong lòng mẹ đã ngầm xem con bé như cháu gái trong nhà. Lời nói của người ngoài thì con tin, còn lời nói của con gái trong nhà thì con không tin... con xem con có thiên vị quá với con bé không?
Bà Liên sụ mặt tím tái, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu Trần Đô vẫn luôn tốt đẹp, đây là lần đầu tiên tôi thấy bà nội khiển trách bà Liên trước bao nhiêu con người. Cũng không hẳn là mối quan hệ của hai người phụ nữ này tốt đẹp, chẳng qua họ muốn giữ hòa khí vì bác Kiên, cũng là vì danh tiếng cho Trần gia mà thôi.
Thúy Vân với Vân Trúc chắc là lần đầu thấy bà Liên bị yếu thế, nhìn gương mặt chị em bọn họ có chút méo mó không tốt đẹp cho lắm. Tự dưng thấy bọn họ như vậy tôi lại chợt hiểu ra được một chuyện... ái chà chà... bà nội thật là cao tay!
Bác Liên đi tới trước mặt bà nội, giọng bác ấy nhỏ nhẹ vô cùng:
- Mẹ, con sai, con không nên hồ đồ như vậy.
Thúy Vân không biết nghĩ gì cũng liền chạy lên khuôn phép kính cẩn thay mặt Vân Trúc xin lỗi:
- Bà nội, là do em con sai gây phiền phức cho bà, con thay mặt Trúc xin bà tha lỗi cho.
Bà nội thoắt cái lại cười, bà đi tới vỗ vỗ lên tay bác Liên, tay còn lại cũng đỡ đỡ cho Thúy Vân, giọng bà yêu thương trìu mến.
- Thôi, không ai có lỗi hết, là hiểu lầm... tất cả là hiểu lầm thôi.
Dừng một chút bà lại quay sang Vân Trúc, giọng có chút uy nghi:
- Còn về chuyện vết thương trên người Vân Trúc, một lát nữa bác sĩ riêng của Trần gia sẽ xem qua cho con. Bà cũng sẽ gửi quà xin lỗi tới ba mẹ con vì để con bị thương như vậy. Chuyện mèo hoang vô tình nhảy ra làm trầy xước da thịt của con bà sẽ trừng trị người làm của Trần gia thật mạnh để bọn mèo không nhảy ra làm loạn nữa. Người của Trần gia không phải người hồ đồ không hiểu chuyện, hai chị em con có thể yên tâm. Mỗi ngọn cây, cọng cỏ hay là thú nuôi của Trần gia đều đã được thuần chủng, tuyệt đối sẽ không bao giờ gây tổn hại cho người khác.
Tôi nghe bà nội nói mà sướng cái lỗ tai, đấy, gia đấu là phải nói chuyện cỡ đó, quyền lực cỡ đó mới vừa với mấy mụ đàn bà này. Tôi đố chị em Thúy Vân dám bắt MiMi nhà tôi ra chịu tội, bọn họ mà còn ngoan cố thì khác gì nói bà nội vô năng, Trần gia không đủ năng lực trong chuyện nuôi chó mèo?
Hơn nữa, nếu chị em Thúy Vân không bỏ qua thì với tiếng xấu đồn xa, chuyện Vân Trúc đang yên đang lành bị mèo hoang ở đâu nhảy ra cào lên ngực cũng sẽ bị truyền ra ngoài. Trần gia mang tiếng là không bàn cãi, nhưng người mang tiếng nặng hơn lại là Vân Trúc, có thể kéo theo cả Thúy Vân. Trâm anh thế gia có những suy nghĩ rất khác với người thường, hay nói đúng hơn có phần tiêu cực với nữ giới. Để đồn ra hai tiểu thư nhà họ Hà mới sáng sớm đã có mặt tại Trần gia lại còn bị mèo hoang cào lên người... e là sẽ mang tiếng, khó lấy được chồng. Phần khác, Trần gia bị thẹn thì Hà gia cũng sẽ không được yên, sau này có muốn kết thông gia cũng sẽ mang theo nhiều tầng uẩn ý không mấy vui vẻ gì...
Bởi thế tôi mới nói, tôi là kiểu người rất lười, tôi không hợp với gia đấu của hào môn thế gia một chút nào.
Vân Trúc nghe bà nội nói, cô ta sa sầm mặt không vui, ý tứ quạo quọ khó chịu. Nhưng ngược lại với Vân Trúc, Thúy Vân lại cảm ơn bà nội rối rít. Nếu xét về EQ cả IQ, Vân Trúc so không bằng một góc nhỏ của Thuý Vân. Xem ra, Hà gia ngày sau chỉ có thể trông cạy vào Thúy Vân để đi lên mà thôi.
Bà nội lại quay sang tôi, giọng bà cũng trách móc:
- Còn Tiểu An nữa, sau này bớt cái tật nóng tính lại, con coi...
Tôi ôm tay bà, dịu giọng cười hì hì:
- Con biết rồi nội, con biết rồi.
Nói vài câu nữa, bà nội cũng cho mọi người giải tán, chuyện lần này coi như giải quyết êm xui. Tôi biết chị em Thúy Vân vẫn còn tức tối lắm, nhưng biết sao bây giờ, boss của tôi mạnh hơn boss của chị em bọn họ. Hơn nữa, là Vân Trúc kiếm chuyện với tôi trước, cô ta bị vậy cũng coi như là đáng. Vả lại, tôi không đánh cô ta, là "mèo hoang" tới tìm cô ta để tính chuyện.
Còn về cái tát của bác Liên... tôi hẹn sẽ trả lại bà ta vào một ngày không xa. Quân tử trả thù, mười năm cũng chưa muộn.
___________
Do chuyện phát sinh khi sáng nên tôi tới công ty hơi trễ, may mà công ty dạo này cũng không có gì làm cho nên tôi mới không bị tên Tú mắng. Ngó vào trong phòng, hình như Đông Quân đã vào làm việc từ lâu, may quá, anh ấy không biết tôi đi trễ.
Đem cà phê vào trong cho Đông Quân, đặt lên trên bàn cho anh ấy, tôi nói nhỏ:
- Sếp, cà phê sáng đây ạ.
Đông Quân nghe tiếng của tôi, anh ấy buông bút trên tay xuống, gương mặt nghiêm túc khi làm việc cũng giãn ra đôi chút, trông đẹp trai thần thái lại ngay. Nhưng khi ngước lên nhìn tôi, tôi lại thấy anh ấy cau mày, ánh nhìn có chút không vui.
- Mặt cô bị sao vậy?
Tôi ngạc nhiên, sờ sờ vào mặt mình:
- Mặt? Bộ mặt tôi có dính gì hả sếp?
Đông Quân cau mày chặt thêm chút nữa, giọng trầm đi hẳn:
- Không, má của cô... sao lại đỏ ửng vậy? Cô bị đánh?
Má? Ấy... là do bà Liên đánh khi nãy...
Tôi xoa xoa bên má, cười hề hề:
- À không có gì đâu sếp, chắc do tôi ngủ quên trên xe taxi nên bị đỏ ấy mà.
- Hôm nay cô đi taxi?
Tôi gật gật đầu:
- Vâng, hôm nay dậy muộn nên tôi đi taxi cho nhanh, hơi tiếc tiền chút nhưng bù được cái di chuyển nhanh chóng.
Đông Quân vẫn nhìn tôi chăm chăm, tôi cũng ngờ nghệch không hiểu anh ta nhìn tôi cái gì. Đang định hỏi thì nghe được giọng của anh ấy nhàn nhạt cất lên:
- Được rồi, cô ra ngoài đi. À, gọi Tú lên đây giúp tôi.
Tôi "vâng" một tiếng rồi đi nhanh ra ngoài, khi sáng tên Tú có nói với tôi, lát nữa sếp Quân sẽ ra ngoài có việc, chắc là anh ấy đang chuẩn bị đi.
________
Tôi là thư ký riêng của sếp, sếp về rồi nên tôi cũng được về sớm hơn một chút. Đi loanh quanh mua ít thức ăn vật dụng cho mèo, hôm qua thấy MiMi bị hư cái nơ cổ nên hôm nay tôi đi mua cái mới cho em ấy.
Khi nãy bác Kiên có gọi kêu tôi tối về ăn cơm nhưng tôi từ chối, chuyện khi sáng bác ấy cũng không có nhắc với tôi, chắc là bác Liên bà ấy muốn giấu. Mà tôi cũng mong cho bác Kiên đừng biết, tôi sợ là bác ấy sẽ khó xử khi hay tin. Thứ tôi ngại nhất khi đối đầu với bác Liên là làm cho bác Kiên phải buồn lòng...
Xách túi to túi nhỏ về nhà, hôm nay tôi chơi sang đi taxi cả đi cả về cho máu, đằng nào thì tôi cũng tốn một đống tiền rồi, tốn thêm chút nữa cũng chả tới đâu. Hôm nay Trần Đô có chút lạ, bình thường cổng chính rất ít khi nào mở, bây giờ lại mở toang ra, chắc là có khách quý. Tôi khẽ bước vào trong, cười cười hỏi bác bảo vệ đang đứng canh ở góc:
- Chú, hôm nay nhà có khách ạ?
Chú Tứ cười hiền:
- Dạ cô An, cậu Hai về, ông cho mở tiệc.
Cậu Hai Thuấn về... hèn chi...
Tôi hỏi nhiêu đó rồi cũng thôi không hỏi nữa, cậu Hai cậu Ba gì đó cũng không có liên quan gì tới tôi cho lắm.
Tôi lên trên phòng cất đồ rồi bồng mèo Heo xuống tìm MiMi, vừa đi gần tới nhà riêng của MiMi đã nghe tiếng em ấy kêu "meo meo" liên tục. Chỗ MiMi có 2,3 chị giúp việc đang vây quanh, thấy có chút lạ, tôi liền hỏi.
- Có chuyện gì vậy mấy chị? Mimi cục bông ơi...
Thấy tôi đi tới mọi người liền đứng dậy, tôi nhận ra được trên mặt bọn họ có chút lúng túng... MiMi... sao MiMi chưa ra chào tôi nữa?
Dự cảm có chuyện chẳng lành, tôi vội hỏi:
- Có chuyện gì vậy? MiMi của em đâu?
Tôi vừa nói vừa ôm MiMi kéo ra, bình thường em ấy ngoan lắm, tôi kêu một tiếng là ủn cái mông chạy ra tìm tôi chứ có nằm ì như vậy bao giờ đâu chứ?
Kéo em ấy ra tôi lại bị em ấy quào, mặc dù đau lắm nhưng tôi vẫn cố kéo em ấy ra cho bằng được... Nhưng mà... trời ơi...
- MiMi, em sao vậy? MiMi?
Chân MiMi be bét máu, mặc dù được quấn khăn trắng để cầm máu nhưng vẫn thấy máu đang chảy ra... Tôi hốt hoảng, tôi run rẩy tới muốn khóc, bồng MiMi vẫn còn đang cào cấu trên tay tôi, tôi quát to:
- Tại sao lại bị như vậy, tại sao?
Một chị trong số 3 người đang đứng đây cũng có chút run run, chị ấy khó khăn trả lời:
- MiMi... cái này...
Tôi thật sự không còn nhẫn nại nữa rồi, tôi hét thật to:
- Cái gì là cái gì? Tôi hỏi là vì sao MiMi lại thành ra như thế này?
Chị gái giúp việc ấp úng:
- Lúc tôi tìm được MiMi... thì... thì em ấy đã... như thế rồi...
- Các chị trông em ấy kiểu gì vậy? Là ai? Là ai làm cho MiMi ra nông nỗi này?
Một chị khác lên tiếng:
- Tôi... tôi nghe chú trồng hoa nói... nói... là cô Vân Trúc... ôm ôm MiMi đi...
Tay tôi ôm MiMi vô thức hơi siết lại, mắt cũng đỏ ngầu giận dữ theo từng câu chữ của chị giúp việc...
Mẹ nó, lại là mày... con khốn Vân Trúc!