Chắc hẳn Ôn Nguyệt Nga hoàn toàn không ngờ là con gái sẽ nói vậy nên hoảng sợ quay đầu lại nhìn cô ta, giọng cũng trở nên bén nhọn, “Con nói cái gì? Con biết nói vậy nghĩa là gì không?”
Nghiêm Hân cười lạnh một tiếng, “Nghiêm Lôi Hải có phải là cha ruột của con không, không phải mẹ là người biết rõ nhất sao?”
Ôn Nguyệt Nga dừng ngay lại ven đường, kinh ngạc nhìn chằm chằm Nghiêm Hân, “Con nói lại lần nữa xem.”
“Lúc con ở Mỹ, có một người đàn ông tới tìm con, nói là cha ruột của con. Con không tin.” Nghiêm Hân nhìn thẳng vào mắt Ôn Nguyệt Nga, gằn từng tiếng, “Nhưng sau đó con lại lén lấy tóc của ba đi làm DNA. Chúng tôi hoàn toàn không phải cha con.”
“Con nói hắn... hắn đến tìm con?” Ôn Nguyệt Nga run rẩy hỏi.
“Ông ta nói ông ta tên Diêu Huy, trước là tài xế của ông ngoại. Mẹ, chắc mẹ cũng có chút ấn tượng chứ.” Nghiêm Hân cười hỏi.
Sắc mặt Ôn Nguyệt Nga lúc trắng lúc xanh, hoảng loạn hỏi, “Hắn tìm con làm gì, hắn nói với con những gì?”
Nghiêm Hân bật cười nhẹ, “Mẹ sợ gì chứ, sợ con đi nói với ba là ba bị đội nón xanh (bị cắm sừng), nuôi con gái giùm người khác vài chục năm? Con đâu có ngu như vậy. Nếu để cho ba biết, con chẳng lập tức trắng tay à. Con không cần làm con gái của một tài xế đâu.”
“Vậy rốt cuộc hắn tìm con nói cái gì?” Sắc mặt Ôn Nguyệt Nga thật khó coi. Bà ta rõ ràng đã bảo người kia vĩnh viễn đừng xuất hiện trong thế giới của mẹ con bà ta, thế mà hắn lại tìm đến con gái.
Mặt Nghiêm Hân không thay đổi, “Không nói gì, chỉ muốn gặp con gái một lần trước khi chết mà thôi.”
Ôn Nguyệt Nga sửng sốt, “Hắn đã chết?”
“Ung thư gan giai đoạn cuối, trước khi con về nước cũng đã chết rồi. Mẹ yên tâm, ông ta không làm gì có lỗi với mẹ đâu, chỉ muốn thấy mặt con mà thôi. Hồi mới đầu cũng không nói với con ông ta là ai, chẳng qua sau đó ở bệnh viện con vô tình biết được mình có cùng nhóm máu với ông ta, thử một chút mới biết.” Nghiêm Hân tựa như đang nói chuyện về một người ngoài cuộc, một chút nét thương tâm cũng không có.
Ôn Nguyệt Nga thở phào nhẹ nhõm nơi đáy lòng, bởi cho là người đàn ông kia muốn uy hiếp bà ta làm cái gì đó. Đã chết là tốt nhất, chẳng còn rắc rối gì, “Con phải nhớ, con chỉ có thể là con gái của Nghiêm Lôi Hải, nếu để cho ba con biết được con không phải là con gái của ổng, con đừng mơ có được bất cứ thứ gì của Nghiêm gia.”
Nghiêm Hân hừ lạnh, “Con biết rõ chuyện này hơn mẹ. Chẳng qua có Nghiêm Túc ở đây, chúng ta không có khả năng lấy được tất cả những thứ muốn lấy từ Nghiêm gia.”
“Con biết rõ Nghiêm Túc hận chúng ta mà con còn đối với Nghiêm Túc...” Ôn Nguyệt Nga chỉ tiếc nói mãi mà Nghiêm Hân cứ như nước đổ lá khoai.
“Con thích anh ấy. Anh ấy mà thích con thì chẳng phải chúng ta càng đứng vững gót chân tại Nghiêm gia sao?” Nghiêm Hân kêu lên.
Ôn Nguyệt Nga tức giận đến muốn lay con thật mạnh cho tỉnh, “Lúc đó ba con sẽ nói sao? Tụi con là anh em!”
“Nếu thật sự xảy ra... Vậy cứ nói thật với ba rằng con và Nghiêm Túc không có liên hệ máu mủ đi.” Đáy mắt Nghiêm Hân lộ ra một sự kiên định cùng khăng khăng một mực.
Bốp! Ôn Nguyệt Nga không thể nhịn được vung qua một cái tát, bàn tay run rẩy, “Mày... Mày muốn mẹ tức chết có phải không? Đừng nói Nghiêm Túc đối với mày ngay cả tình cảm anh em cũng không có, nó cũng đã kết hôn. Mày không thấy nó đối xử thế nào với Phương Bình An hay sao? Làm sao còn có thể thích mày? Mày đừng nằm mơ giữa ban ngày, đừng đến lúc đó...”
“Chính mẹ cũng giật chồng người khác, chẳng lẽ con không làm được sao?” Nghiêm Hân bụm má, lớn tiếng hỏi.
Ôn Nguyệt Nga giận đến toàn thân phát run, “Mày đúng là điên rồi!”
“Chuyện của con không cần mẹ quan tâm!” Nghiêm Hân mở cửa xe, thở phì phì tức giận đi tới ven đường chặn taxi.
“Tiểu Hân, mày trở lại đây!” Ôn Nguyệt Nga kêu to, mở cửa xe đuổi theo, kéo tay Nghiêm Hân, “Mày còn muốn làm việc tùy hứng tới khi nào? Mẹ con chúng ta vốn đã khó sống, mày còn muốn thế nào nữa, muốn chọc mẹ tức chết mới vừa lòng hay sao?”
Nghiêm Hân hất tay Ôn Nguyệt Nga ra, “Con theo đuổi cái con thích thì có gì là sai? Hồi đầu mẹ chẳng nói thế với con là gì. Mẹ nói mẹ cướp chồng của Vu Tố Hà là vì tình yêu chân chính, mẹ và ba thật lòng yêu nhau. Chẳng lẽ tình yêu của con con cũng không thể tự mình tranh thủ hay sao?”
Ôn Nguyệt Nga cũng không biết phải đáp lời thế nào, mắng con gái không biết liêm sỉ giật chồng người khác sao? Vậy chính bà ta thì sao? Bà ta hoàn toàn không có lập trường gì để mắng con gái, khuyên con gái không thể loạn luân mà yêu anh trai cùng cha khác mẹ của mình. Nghiêm Túc cùng con gái bà ta hoàn toàn không có liên hệ máu mủ, sao kêu là anh em ruột được?
“Chuyện này không giống vậy!” Ôn Nguyệt Nga xuôi xị, “Nghiêm Túc và ba con không giống nhau. Nếu con dám đến trêu chọc Phương Bình An, nó không bỏ qua cho con đâu.” Ôn Nguyệt Nga đã đấu đá với Nghiêm Túc nhiều lần nên biết mình và con gái đều không phải là đối thủ của nó. Bà ta không muốn giành giật công ty với Nghiêm Túc, chỉ muốn lấy được tài sản trong tay Nghiêm Lôi Hải để nửa đời sau có cái bảo đảm mà thôi.
Cho nên, bà ta nhất định phải ngăn cản Nghiêm Hân đi trêu chọc một kẻ ma quỷ như Nghiêm Túc.
“Không thử làm sao biết được?” Nghiêm Hân lạnh lùng cười, vẫy một chiếc taxi, lên xe rời đi.
Ôn Nguyệt Nga vừa vội vừa tức nhìn Nghiêm Hân đi mất, bất đắc dĩ quay về trong xe mình.
Nghiêm Hân lên taxi đi thẳng về công ty, xông lên văn phòng của Nghiêm Túc.
“Có chuyện gì không?” Nghiêm Túc đang giao công việc cho Đường Sâm thì cửa phòng làm việc đột nhiên bị tông mở. Thư ký vẻ mặt khó xử đứng sau lưng Nghiêm Hân, cô không kịp ngăn cản.
Nghiêm Túc lạnh mặt xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Nghiêm Hân.
“Em có việc cần nói với anh.” Nghiêm Hân nhìn Nghiêm Túc nói.
“Có gì thì nói ngay đi.” Nghiêm Túc nhàn nhạt.
Nghiêm Hân kêu lên, “Em muốn nói chuyện riêng với anh!”
Đường Sâm thức thời đứng lên, gật đầu một cái với Nghiêm Túc, lui ra khỏi văn phòng, thuận tay đóng cửa lại.
“Chuyện gì?” Nghiêm Túc nhíu lại mày kiếm, mất kiên nhẫn hỏi.
Nghiêm Hân chậm rãi đi tới, ngừng lại trước bàn làm việc của Nghiêm Túc, mắt đưa tình nhìn anh, “Anh, anh ghét em lắm hả, anh hận mẹ em phá hư gia đình của anh phải không?”
Đây là diễn tuồng gì thế? Nghiêm Túc nhíu mày nhìn cô ta, “Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng.”
“Nếu em không phải là con của mẹ, anh sẽ không ghét em đúng không?” Đôi mắt Nghiêm Hân rưng rưng vô cùng đáng thương, khiến người ta thương tiếc.
Đáy mắt Nghiêm Túc hiện lên tia ghét bỏ, “Cô là con ai chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Nhưng... Nhưng...” Nghiêm Hân xiết chặt tay, “Em rất thích anh. Em biết mẹ em thật có lỗi với anh và Dì Tố Hà. Em thay mẹ em xin lỗi nhé. Anh đừng ghét em nữa, có được không?”
Nghiêm Túc không hiểu hôm nay Nghiêm Hân lên cơn thần kinh gì mà đột nhiên chạy đến trước mặt anh bày ra dáng vẻ này, nhưng anh quá rõ hai mẹ con ả là hạng người gì, một chút cũng không xúc động, “Nói xong chưa? Nói xong xin mời ra ngoài.”
“Em là em của anh mà...” Nghiêm Hân rơi nước mắt giàn giụa.
“Thì sao? Tôi cảnh cáo cô, đừng giấm giúi giở trò sau lưng nữa. Cô với mẹ cô là loại người nào chúng tôi đều rất rõ ràng, đừng ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô là con gái của Nghiêm Lôi Hải, nhưng không phải là em gái của tôi. Tôi chưa bao giờ thừa nhận điều này cả. Dẹp nước mắt đi, đừng làm người ta buồn nôn.” Nghiêm Túc nói không chút nể nang.
Lòng Nghiêm Hân đau nhức, không còn lựa lời nữa, “Trong lòng anh chỉ có Phương Bình An là quan trọng nhất sao?”
Nghiêm Túc cười lạnh, không nghĩ trả lời câu hỏi không biết tự lượng sức này của Nghiêm Hân.
“Phương Bình An kia là đồ lẳng lơ. Trước kia thầm mến Lê Thiên Thần, sau đó trong trường học lại mập mờ với Ôn Triệu Dung, giờ mồi chài được anh rồi còn cặp kè với Hồng Dịch Vũ ở Tập đoàn Phương Thị. Anh không sợ bị cắm sừng sao? Nói không chừng về sau có khi còn nuôi con giùm người khác!” Nghiêm Hân hận Phương Bình An muốn chết, muốn dùng tất cả những lời nói ác độc để công kích cô.
Trong nháy mắt, sắc mặt Nghiêm Túc biến đổi, tròng mắt như kết tụ một lớp băng lạnh lẽo, ánh mắt như một lưỡi kiếm sắc bén bắn thẳng vào mặt Nghiêm Hân. Nghiêm Hân đột nhiên cảm thấy có luồng sát ý khiếp người ập xuống nghiêng trời lệch đất.
Nhịp tim cô ta không khỏi tăng tốc, sợ hãi lui về sau một bước.
Nghiêm Túc đột nhiên vươn tay, lướt qua bàn làm việc chộp vào cổ Nghiêm Hân, mỗi một chữ mỗi một câu giống như được tạc bằng băng, “Đừng tưởng cô họ Nghiêm thì tôi không dám làm gì cô. Tôi sẽ không nói lại lần thứ hai, cô dám nói nửa câu nhục mạ vợ tôi lần nữa, tôi sẽ quăng cô từ trên này xuống dưới. Nhớ kỹ đó!”
Hắn thật sự sẽ giết cô!
Nghiêm Hân cảm thấy một nỗi sợ hãi chưa từng có tràn ngập toàn thân. Cô ta rất tin chỉ cần cô ta nói Phương Bình An không tốt thêm một câu nào nữa, Nghiêm Túc sẽ thật sự ra tay giết cô ta!
“Em... Em biết rồi. Thật xin lỗi, em cũng chỉ nghe nói thế thôi.” Nghiêm Hân run giọng xin lỗi.
Nghiêm Túc mạnh tay quăng cô ta ra ngoài, cho cô ta một ánh mắt rét lạnh, “Đừng tưởng rằng cho cô vào công ty là cô có thể được voi đòi tiên. Cút ra ngoài cho tôi!”
Vốn lúc nãy Nghiêm Hân chỉ làm bộ rơi lệ, nhưng lúc này đã thật sự hoảng sợ đến mặt mũi đầy nước mắt, sắc mặt trắng bệch. Cô ta chưa từng thấy Nghiêm Túc đáng sợ như vậy, tâm lý mãi không bình tĩnh lại được.
Cô ta thật không ngờ Nghiêm Túc lại coi trọng Phương Bình An như vậy, trân trọng còn hơn cả tưởng tượng của cô ta!
Nghiêm Hân gần như chạy trối chết khỏi văn phòng Nghiêm Túc. Cô ta không dám ở lại lâu thêm một giây, chỉ muốn tìm một chỗ vắng lặng mà ổn định lại tâm trạng.
Đường Sâm cau mày nhìn bóng Nghiêm Hân biến mất trong thang máy, rồi cười hì hì đi vào văn phòng, “Anh Hai ác độc bắt nạt em gái kế đáng thương hả? Khóc lóc thê lương lắm.”
Nghiêm Túc hừ lạnh một tiếng, “Không biết điều.”
“Nghe nói cô em gái nhỏ này đã mua chuộc gần hết Bộ phận Tiêu thụ rồi, thủ đoạn tạo mạng lưới chân rết so với mẹ cô ta chỉ có hơn chứ không kém. Đúng là con nhà tông ha.” Đường Sâm cười ha hả.
“Nếu cậu thưởng thức cô ta như vậy, có muốn tôi làm mai giùm cậu không?” Nghiêm Túc liếc xéo Đường Sâm một cái, lạnh giọng hỏi.
Đường Sâm vội vàng lắc đầu, “Cậu tha cho tớ, tớ còn muốn sống thêm vài năm. Tớ là lo giùm cậu à nha. Ở Bộ phận Tiêu thụ Nghiêm Hân đối với ai cũng tốt, chỉ trừ một người.”
“Ai?” Nghiêm Túc hỏi.
“Bạn học của phu nhân nhà cậu, mới vừa lên chức quản lý tiêu thụ. Tên gì nhỉ, Vi... à, Vi Úy Úy.” Đường Sâm hí mắt cười nói.
Nghiêm Túc hơi ngẩn ra, tên này nghe quen quen. Sau khi nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng anh cũng nhớ ra là người nào bèn cười lắc lắc đầu. Biết là người nào rồi nên anh cũng chẳng cần để trong lòng.