Nghiêm Túc chẳng thèm để ý tới Nghiêm Hân, cầm tay Bình An đi tới phòng của Vu Tố Hà.
“Mẹ, mẹ ơi?” Nghiêm Túc ở ngoài cửa kêu vài tiếng mà Vu Tố Hà bên trong cũng không có phản ứng.
Bình An cười nói, “Chắc tại mẹ lo vẽ quá nên không nghe thấy đấy.”
“Mẹ anh cứ thế thôi.” Nghiêm Túc cười nói, nhẹ nhàng đẩy cửa, quả nhiên thấy Vu Tố Hà đang ngồi trước bàn làm việc, tay cầm bút chì gôm gôm sửa sửa trên bản vẽ, ngay cả hai bọn họ bước vào mà cũng không phát giác.
“Mẹ, đừng cố quá sẽ mệt đấy, ra ngoài ăn cơm trước đi!” Nghiêm Túc gõ gõ bàn, cười nói.
Vu Tố Hà ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Nghiêm Túc và Bình An, tháo mắt kính xuống, “Các con đã tới rồi à. Ủa, sắp sáu giờ rồi! Mẹ quên mất thời gian. Bình An, con xem xem dây chuyền này có hợp với áo cưới của con không?”
Bình An cúi đầu nhìn bản vẽ thiết kế dây chuyền, mắt thoáng qua nét kinh ngạc mừng rỡ, “Đẹp quá.”
“Thích không?” Vu Tố Hà cười ôn nhã nhu hòa, mặt có nét mỏi mệt nhàn nhạt.
“Dạ thích. Mẹ, vì hôn lễ của chúng con mà mẹ phải mệt mỏi đến vậy. Cám ơn mẹ.” Bình An cảm động nói.
Vu Tố Hà cười nói, “Các con thích là được rồi. Tối nay mẹ sẽ fax sang bên Mỹ cho bên đó nhanh chóng tăng ca chế tạo gấp, nhất định sẽ làm xong trước ngày cử hành hôn lễ.”
“Mẹ, cám ơn mẹ.” Nghiêm Túc xoa bóp bả vai cho Vu Tố Hà, “Mai mốt con với Bình An kết hôn xong mẹ đừng về Mỹ nữa, đến ở cùng chúng con đi.”
Bình An gật đầu, “Dạ đúng đó mẹ, một mình mẹ ở Mỹ tụi con cũng lo, chi bằng...”
Vu Tố Hà cười xua tay, “Không nên, thanh niên tụi con có thế giới riêng của mình, còn mẹ vẫn thích cuộc sống đơn độc hơn. Được rồi được rồi, chúng ta ra ngoài đi, ông bà nội chắc là chờ sốt ruột rồi đó.”
“Ông ta cũng đến đây.” Nghiêm Túc nhàn nhạt nói, vẻ mặt có nét khinh thường, “Còn có con gái của bà ta nữa.”
“Ba con với Nghiêm Hân tới đây?” Vu Tố Hà ngẩn ra, “Tới bao lâu rồi? Chết thật, mẹ đâu có biết.” Nói xong, vội vàng đi ra ngoài.
Mặt Nghiêm Túc tối xuống. Không biết thì tốt hơn, Nghiêm Lôi Hải với Nghiêm Hân tới đây thì có liên quan gì đến nhà họ đâu!
Bình An kéo tay anh, nhỏ giọng nói, “Mặt anh coi xấu quá!”
“Anh đàng hoàng lắm rồi đó!” Nghiêm Túc cười liếc cô một cái, cùng cô đi theo sau Vu Tố Hà ra ngoài.
“Dì Tố Hà, đã lâu không gặp.” Nghiêm Hân vừa thấy được Vu Tố Hà thì lập tức nhiệt tình tiến lên đón, còn ôm lấy Vu Tố Hà theo phong cách Âu Mỹ, “Dì Tố Hà vẫn còn trẻ đẹp ghê.”
Vu Tố Hà hiển nhiên không ngờ được rằng mình sẽ bị ôm nhiệt tình như vậy, trên mặt thoáng qua một nét mất tự nhiên, nhưng vẫn khách khí cười ôn hòa, “Tiểu Hân cao thế rồi à, thật sự trở thành một cô gái xinh đẹp đáng yêu rồi.”
Nghiêm Hân thoạt nhìn thì giống một cô gái ngây thơ đơn thuần, nhưng đây không phải là lần đầu tiên Vu Tố Hà nhìn thấy cô ta, bởi ngay từ lúc còn chưa ly dị với Nghiêm Lôi Hải, bà đã gặp qua cô gái này rồi. Lúc ấy nếu không phải vì Nghiêm Hân, cuộc hôn nhân giữa bà và Nghiêm Lôi Hải có lẽ vẫn còn có thể miễn cưỡng duy trì. Lần đó, Nghiêm Hân làm cho bà khó xử tại buổi tiệc công khai, tất nhiên trong đó có sự xúi giục của Ôn Nguyệt Nga, nhưng bà vẫn nhìn ra được ánh mắt Nghiêm Hân nhìn bà lúc ấy đầy nỗi oán hận và đắc ý.
Nhỏ như vậy mà đã biết đùa giỡn tâm lý, lớn lên làm sao có thể vẫn còn đơn thuần đây?
Lúc ăn cơm, Nghiêm Hân vẫn cố gắng lấy lòng hai ông bà Nghiêm, vừa nói chuyện thân thiện cùng Nghiêm Túc và Vu Tố Hà, hoàn toàn coi Bình An là không khí trong suốt.
Bình An cười trong bụng, chẳng thèm để ý hành động này của Nghiêm Hân.
Nghiêm Túc lãnh đạm, Vu Tố Hà khách sáo, hai ông bà lão xa cách, tất cả đều bị Nghiêm Hân làm như không thấy. Bình An không thể không khâm phục nghị lực của cô nàng. Không phải người bình thường nào cũng có thể làm vậy được đâu nha.
Bất quá, Nghiêm Lôi Hải ngược lại có vẻ chướng mắt, “Ăn cơm cho đàng hoàng đi, đừng nói chuyện mãi thế.”
Nghiêm Hân bĩu môi, “Tại con đang vui vẻ mà!”
Ăn cơm xong, Nghiêm Lôi Hải liền mang Nghiêm Hân rời đi, mặc dù Nghiêm Hân còn chưa muốn đi, biện bạch nào là lâu rồi không có gặp Nghiêm Túc, muốn trò chuyện lâu lâu với Nghiêm Túc một chút. Nhưng Nghiêm Lôi Hải sợ về quá muộn thì Ôn Nguyệt Nga sẽ chì chiết, nên cố lôi Nghiêm Hân đi.
Bình An và Nghiêm Túc ngồi nói chuyện phiếm với Nghiêm lão phu nhân và Vu Tố Hà trong phòng khách.
“Nghiêm Hân bị gì thế? Trước kia cũng có nhiệt tình như vậy đâu. Chắc Ôn Nguyệt Nga bảo con bé làm vậy chứ gì?” Nghiêm lão phu nhân nói.
Nghiêm lão gia đang định sang nhà bạn già hàng xóm đánh cờ, nghe vợ già hỏi vậy thì dừng nơi cửa, “May mà Ôn Nguyệt Nga không tới, bằng không bữa cơm này càng khó tiêu hóa hơn.”
Bình An và Vu Tố Hà cùng nở nụ cười, “Ông nội, con đưa ông đi nhé?”
“Không cần không cần, có phải là già khú đế đến đi không được đâu.” Nghiêm lão gia xua tay.
Mọi người cười cười nói nói trong chốc lát liền bỏ qua đề tài Nghiêm Hân.
“Lê Thiên Thần tỉnh chưa?” Vu Tố Hà hỏi Bình An.
Chuyện Bình An mấy hôm trước thiếu chút nữa thì xảy ra tai nạn có báo chí đăng tải, nên dù có muốn giấu ông bà Nghiêm thì cũng không có khả năng. Cũng bởi vậy mà cô bị mọi người thay phiên nhau oanh tạc một lần, ai nấy đều nói cô làm việc sao không nghĩ đến hậu quả. Sau đó cô phải cam đoan rất nhiều lần là về sau sẽ không làm như vậy nữa, họ mới bỏ qua cho cô.
“Dạ đã tỉnh rồi, không còn nguy hiểm tính mạng nữa.” Bình An nói.
“Vậy là tốt rồi. Sắp mở phiên tòa đúng không, con chuẩn bị được gì rồi?” Vu Tố Hà hỏi.
“Chứng cớ đã đầy đủ, nhưng không biết bên phía Liên Kiến Ba còn có thể giở trò mờ ám gì nữa không.” Bình An hít sâu một hơi, “Đoàn Quan Quần giờ đã ốc còn không mang nổi mình ốc, lần này chắc sẽ không giống như lần trước đâu.”
Nghiêm lão phu nhân hừ một tiếng, “Ngay cả một nơi thần thánh như Pháp Viện mà cũng bị vấy bẩn.”
Hàn huyên một lát, điện thoại di động của Bình An vang lên.
Cô cầm điện thoại ra ban công nghe. Cảnh sát Lưu gọi cho cô, báo rằng vừa rồi Lê Thiên Thần suýt nữa thì bị ám sát, muốn Bình An lập tức đến bệnh viện một chuyến.
Bình An phát hoảng. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, tên khốn kiếp Liên Kiến Ba sẽ không bỏ qua cho Lê Thiên Thần!
Từ ngoài ban công vào, cô đưa mắt nhìn Nghiêm lão phu nhân và Vu Tố Hà rồi ngồi xuống cạnh Nghiêm Túc, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo anh.
Nghiêm Túc cười, nói với Nghiêm lão phu nhân, “Bà nội, giờ cũng trễ rồi, tụi con về trước đây. Hai hôm nữa lại tới thăm bà nhé?”
Từ lúc Bình An từ ban công vào, Vu Tố Hà đã nhận ra được rằng chắc đã có chuyện gì xảy ra, nên lúc này cũng không giữ hai người lại.
Bình An cùng Nghiêm Túc xuống lầu xong mới khẽ nói với anh, “Phải đến bệnh viện một chuyến, mới vừa rồi Lê Thiên Thần suýt nữa thì bị diệt khẩu.”
“Liên Kiến Ba làm?” Nghiêm Túc nhíu mày, nói gần như khẳng định.
“Hừ, cũng chỉ có Liên Kiến Ba mới có thể làm chuyện này. Hắn chắc chắn đã đoán được rằng một khi Lê Thiên Thần rơi vào tay cảnh sát thì nhất định sẽ khai ra chuyện mà hắn và Đoàn Quan Quần đã làm.” Bình An lạnh lùng nói, “Lê Thiên Thần tuyệt đối không thể chết được!”
Nghiêm Túc lái xe, nghe được câu này của cô thì không kìm được liếc nhìn cô một cái, “Tại sao?”
Bình An không phát giác Nghiêm Túc đang nhíu mày, căm giận kêu lên, “Chứng cứ rửa tiền của Liên Kiến Ba vẫn còn trong tay anh ta, nếu anh ta chết rồi thì chẳng phải sẽ thuận lợi cho hai cha con kia sao.”
“Thì ra đang lo lắng cho mớ chứng cứ kia.” Nghiêm Túc khẽ cười, đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh mắt dường như sáng hơn một chút.
“Dĩ nhiên em lo cho mấy chứng cứ đó chứ. Bảo em phải nhìn cha con Đoàn Quan Quần nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như thế em chịu không nổi.” Bình An tức giận nói.
Nghiêm Túc cười cười, “Bọn chúng nhất định sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Bình An đột nhiên quay đầu nghiêm trang nhìn anh, “Nghiêm Túc, có chuyện này em muốn hỏi anh một chút. Bà vợ Đoàn Quan Quần sao đột nhiên lại đòi ly hôn vậy? Bọn họ rất biết cách giả vờ ân ái mà, sao đến thời điểm này lại đột nhiên nảy sinh vấn đề thế?”
“Vợ chồng kiểu họ thì thấy tai vạ đến nơi đều mạnh ai nấy biến, cũng chẳng có gì là lạ cả.” Trong mắt Nghiêm Túc chợt lóe sáng, cười nói.
“Lúc ban đầu khi Đoàn Quan Quần chỉ là nhân viên công vụ quèn, vợ ông ta còn không hề ghét bỏ ông ta nữa là. Em hỏi ba em rồi, ba nói chuyện này ba không nhúng vào. Do anh làm phải không?” Bình An chọc chọc cánh tay Nghiêm Túc, hỏi bằng giọng rất khẳng định, “Mẹ Liên Kiến Ba sở dĩ tìm tới cửa quậy hẳn là do anh cho người xúi bẩy, sau đó lại cho người đâm thọc kích thích trước mặt Đoạn phu nhân, đúng không?”
Nghiêm Túc cười liếc tình cô một cái, “Trở nên thông minh như vậy từ khi nào thế hả?”
Bình An hừ mũi, “Em cũng đâu có ngu. Anh mà không làm thì em đã cho người làm giống vậy.”
Nghiêm Túc chỉ cười không trả lời. Hai người rất nhanh đã đến bệnh viện.
Lê Thiên Thần đã đổi phòng bệnh, hiện tại ngoài cửa phòng đứng đầy cảnh sát. Cảnh sát Lưu đang nói chuyện với bác sĩ, nhìn thấy Bình An và Nghiêm Túc đến liền gật đầu chào bác sĩ, đi về phía Bình An, “Cô Phương.”
“Cảnh sát Lưu, Lê Thiên Thần thế nào rồi?” Bình An hỏi.
“Tối nay khoảng tám giờ có một thanh niên giả làm bác sĩ muốn tiêm cho Lê Thiên Thần một mũi. Thật may lúc ấy có một y tá cảm thấy lạ, bởi Lê Thiên Thần chỉ vừa tiêm xong chưa tới một giờ. Thanh niên kia thấy bị lộ liền đâm một dao muốn giết Lê Thiên Thần. Lê Thiên Thần né được, đánh động đồng sự của chúng tôi. Bởi thế Lê Thiên Thần mới thoát chết.” Cảnh sát Lưu giải thích.
“Thật may anh ta không bị sao. Vậy có bắt được thanh niên giả danh bác sỹ kia không?” Bình An hỏi.
“Để hắn chạy thoát. Nhưng không sao, y tá có thấy được mặt hắn, không khó để bắt lại đâu.” Cảnh sát Lưu nói.
Bình An nói, “Nhất định là có người sai làm. Cảnh sát Lưu, cảnh sát các anh nhất định phải truy ra cho bằng được đấy.”
“Chắc chắn rồi, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ tên tội phạm nào. Từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ tăng thêm người canh gác bên Lê Thiên Thần, sẽ không để cho anh ta xảy ra vấn đề gì nữa.” Cảnh sát Lưu cam đoan.
“Ừ, cực cho các anh rồi.” Bình An cười nói.
Sau khi trao đổi vài câu với cảnh sát Lưu, Bình An và Nghiêm Túc liền vào phòng bệnh của Lê Thiên Thần. Ông bà Lê đang lo lắng ngồi cạnh giường con. Thấy Bình An đi vào, họ vội vàng mở miệng định nói gì đó, nhưng khi thấy được sau lưng cô là Nghiêm Túc thì lập tức ngậm miệng lại.
Lê Thiên Thần không đợi Bình An nói chuyện đã hé miệng cười, “Anh không sao, em không cần phải lo lắng. Hai ngày nữa là có thể đi với em lấy thứ kia ra.”
“Anh không việc gì là tốt rồi. Tôi đã mời vài vệ sỹ, sẽ bảo vệ anh an toàn, đồng thời cũng sẽ bảo vệ bác trai bác gái an toàn. Anh an tâm dưỡng bệnh đi.” Bình An nhẹ nhàng.
Lê Thiên Thần cảm kích gật gật đầu. Cái anh ta lo lắng nhất chính là Liên Kiến Ba sẽ tổn thương cha mẹ mình, không ngờ Bình An đã sắp xếp thay anh ta, “Cám ơn em!”
“Đừng khách sáo vậy. Anh nghỉ ngơi đi, tôi về trước đây.” Bình An nói, “Một lát nữa sẽ có vệ sỹ tới đưa hai bác về.”
“Bình An...” Bà Lê gọi lại Bình An đang xoay lưng đi ra, muốn nói gì đó lại thôi, liếc mắt nhìn Nghiêm Túc một cái rồi thầm thở dài, “Cháu về cẩn thận!”
Lúc Nghiêm Túc xoay người thì nhìn Lê Thiên Thần bằng một ánh mắt không rõ ý.