Lúc Liên Kiến Ba bị mời về Cục Cảnh sát để lấy lời khai thì Phòng lưu giữ vật chứng phát cháy, rất nhiều vật chứng bị thiêu hủy, bao gồm cả bút ghi âm kia.
Băng ghi âm đã bị phá hủy thì cho dù hiện tại Liên Kiến Ba có là nghi phạm giết người đi chăng nữa, nhưng đến lúc lên tòa án thì hắn hoàn toàn có thể được xét vô tội mà thả ra!
Nhận được tin tức này, Bình An lập tức cùng Cao tiên sinh đi đến Cục Cảnh sát. Ở trước cửa Cục, hai người vừa vặn chạm mặt với Liên Kiến Ba vừa được đóng tiền bảo lãnh đi ra.
Dù đang là nghi phạm thế mà hắn vẫn giữ vẻ phách lối coi trời bằng vung, làm như việc hắn đến Cục Cảnh sát chẳng qua là để thăm hỏi động viên nhân viên một chút, hoàn toàn không có chút lo lắng nào rằng mình sẽ bị phán tội.
“Cô Phương, mới vài ngày không gặp mà nhìn cô như đẹp hơn đấy.” Liên Kiến Ba vừa thấy được Bình An thì lập tức nghênh ngang đi tới, theo sau lưng là hai người đàn ông mặc Âu phục trông như là luật sư.
Cao tiên sinh chưa từng gặp qua Liên Kiến Ba nên chỉ đưa mắt nghi hoặc nhìn Bình An.
Bình An lạnh lùng nhìn Liên Kiến Ba, “Cứ đắc ý đi. Anh vẫn là hung thủ giết thư ký Tạ, dù anh có hủy đi chứng cứ thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Là mày!” Cao tiên sinh kích động, căm hận nhìn Liên Kiến Ba, “Chính mày đã hại chết vợ tao. Mày chính là hung thủ giết người, mày là đồ khốn kiếp!”
Cao tiên sinh xông lên tống một đấm vào mặt Liên Kiến Ba, máu phun ra từ mũi hắn trông ghê cả mắt.
Trong lòng Bình An cảm thấy thống khoái vô cùng!
“Con mẹ nó, mày là ai? Dám đánh tao hả. Luật sư Hà, tôi muốn kiện hắn!” Liên Kiến Ba ôm cái mũi hét lớn.
“Tao thách mày kiện! Mày hại chết vợ tao, tao đánh chết mày, đồ khốn kiếp!” Cao tiên sinh kích động muốn tiếp tục đánh hắn, nhưng lại bị một cảnh sát vừa lúc đi ngang qua túm lại.
“Làm gì đó! Sao lại đánh nhau ngay cửa Cục Cảnh sát!” Cảnh sát này quát lớn.
Liên Kiến Ba lúc này mới biết Cao tiên sinh là ai. Hắn bắn một ánh mắt ác độc về phía Bình An rồi nói với hai luật sư, “Chúng ta đi!”
Bình An trấn an Cao tiên sinh, “Thứ người như thế sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng. Nơi này là Cục Cảnh sát, chú đừng kích động.”
“Còn muốn báo ứng thế nào đây. Vật chứng cũng đã mất rồi!” Cao tiên sinh kích động khóc lên, ảo não giật giật tóc mình.
Liên Kiến Ba đi ở phía trước nghe được những lời này của Cao tiên sinh thì đắc ý quay đầu lại, cười cười nhìn về phía Bình An.
Nụ cười tràn ngập khiêu khích!
Bình An như có một cơn tức nghẹn ngang ngực đến không thở nổi.
“Chúng ta vào đi thôi!” Cô kéo Cao tiên sinh. Nếu lúc này mà không đi vào, cô sợ chính bản thân mình sẽ nhịn không được mà xông lên đánh Liên Kiến Ba.
Sau khi vào Cục Cảnh sát, người phụ trách vụ án Tạ Hồng Phương dẫn bọn họ đến nhìn cái bút ghi âm đã hoàn toàn biến dạng kia. Đừng nói là sửa chữa, ngay cả hình dạng còn nhìn không ra thì còn muốn sửa thế nào đây?
“Vậy bây giờ thế nào? Trước đó các anh cũng đã nghe qua nội dung băng ghi âm rồi, chẳng lẽ không thể làm chứng?” Bình An hỏi với giọng lo lắng.
“Xin lỗi, lúc lên Tòa án... thì quan toà sẽ không xem đó là chứng cớ thuyết phục.” Viên cảnh sát này bất đắc dĩ thở dài.
Cao tiên sinh túm lấy tay anh ta, “Chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho những hung thủ giết người kia?”
Mấy cảnh sát đều im lặng nhìn họ.
“Vật chứng bị hủy ngay tại Cục Cảnh sát thì chính các anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Nếu vì sơ sót của các anh mà để cho hung thủ giết người nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, còn chúng tôi phải chịu đựng nỗi đau xót khi mất đi người thân mà không thể lấy lại công bằng cho cô ấy sao?” Bình An lớn tiếng hỏi. Cô biết rất rõ việc vật chứng bị thiêu hủy tuyệt đối không phải là chuyện ngoài ý muốn. Với mối quan hệ của Đoàn Quan Quần, nếu lão muốn hủy diệt một vật chứng thì đúng là quá dễ dàng.
Đây chính là do Đoàn Quan Quần ra tay sao?
“Nghiêm tiên sinh?” Cao tiên sinh đột nhiên kêu lên một tiếng, kinh ngạc nhìn Nghiêm Túc đang sải bước từ văn phòng bên ngoài vào.
Bình An sửng sốt một chút, sao Nghiêm Túc lại đến đây?
“Tuy máy ghi âm bị phá hủy, nhưng nếu đoạn ghi âm kia vẫn còn tồn tại thì có thể lấy làm chứng cớ được không?” Nghiêm Túc đi vào, nhìn Bình An cười cười, sau đó nghiêm giọng hỏi những cảnh sát xung quanh.
“Việc này... phải xem Kiểm sát trưởng nói thế nào.”
Dù thế nào thì cũng còn tốt hơn là không có bất cứ bằng chứng gì! Bình An cùng Cao tiên sinh mừng rỡ nhìn Nghiêm Túc.
Từ Cục Cảnh sát ra, Nghiêm Túc mới giải thích cặn kẽ cho họ nghe. Thì ra người sửa máy ghi âm là nhân viên của Nghiêm Thị, vì sợ trong quá trình sửa chữa sẽ làm hư hao linh kiện gì đó nên anh ta đã chép lại một bản của số liệu ghi âm. Hôm nay sau khi Nghiêm Túc gọi điện cho Bình An biết được máy ghi âm gặp chuyện không may thì đã gọi cầu may cho nhân viên kia, mới biết là còn có bản ghi dự bị.
“Nghiêm tiên sinh, cám ơn anh. May mà anh có bản dự bị!” Cao tiên sinh vẫn không ngừng cảm tạ Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc nói, “Cao tiên sinh không cần cám ơn tôi. Chúng tôi cũng hy vọng có thể đưa hung thủ ra chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
Hôm nay là ngày đưa tang cho Tạ Hồng Phương, Bình An cùng rất nhiều đồng nghiệp trong công ty đều tới đây để đưa người nhân viên kỳ cựu này một quãng đường. Phương Hữu Lợi cũng tới.
Từ lúc Phương Thị còn chưa được đưa ra thị trường, Tạ Hồng Phương đã đi theo Phương Hữu Lợi gầy dựng công ty từ những bước đầu tiên. Giờ bà gặp chuyện bất hạnh, cho dù là ai thì cũng đều cảm thấy vô cùng đau xót.
Sau khi tang sự của Tạ Hồng Phương xong xuôi, cũng là lúc phiên tòa được mở.
Lê Thiên Thần bây giờ đã thành tội phạm bị truy nã, TV báo chí đều đăng tải thông cáo của Cảnh sát. Các tên khác xuất hiện trong băng ghi âm đều đã bị tìm được, khẩu cung vô cùng thống nhất: tất cả bọn chúng đều nói chính Lê Thiên Thần đã sai khiến bọn chúng hạ độc thủ đối với Tạ Hồng Phương.
Ngay cả tên đàn ông đầu tiên cùng Lê Thiên Thần bắt được Tạ Hồng Phương cũng nói, Liên Kiến Ba chỉ bảo bọn chúng tra hỏi Tạ Hồng Phương một chút xem bà nghe được cái gì, chứ không hề ra lệnh cho bọn chúng giam bà lại hoặc giết bà. Chính Lê Thiên Thần đã ngầm cử người giáo huấn bà, sau đó đánh bà đến tắt thở. Vì không muốn cho người khác sinh nghi, bọn chúng mới ném bà ra ngoài đường cái, tạo hiện trường giả làm như bà đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Cao tiên sinh dự khán nghe được lời khai của bọn chúng thì cắn chặt khớp hàm, hai tay đặt trên đùi run rẩy, xem ra là quá mức tức giận bi thương.
Bình An lạnh lùng nhìn những kẻ nghi phạm kia. Tất cả bọn chúng đều muốn đổ hết tội danh lên người Lê Thiên Thần...
Cô đột nhiên cảm thấy việc Lê Thiên Thần chạy trốn hẳn là có liên quan đến Liên Kiến Ba. Hắn chắc chắn đã sớm nghĩ đến việc đẩy Lê Thiên Thần ra để làm vật tế thần gánh lấy tất cả mọi tội danh rồi!
Lê Thiên Thần có biết việc này không? Bọn chúng đã thống nhất biện pháp này từ trước? Hay là hắn đã bị bán đứng?
Trong băng ghi âm cũng chỉ có mỗi Lê Thiên Thần là nói nhiều nhất, mấy lời của Liên Kiến Ba không đủ để chứng minh hắn là kẻ tình nghi giết người. Vốn cũng có thể kiện hắn tội danh bắt cóc, nhưng bây giờ tất cả động cơ gây án đều đã được những kẻ đồng phạm kia tẩy trắng.
Nói cách khác, Liên Kiến Ba cuối cùng sẽ được phán vô tội và thả tự do...
Bình An không kềm được mắng một tiếng trong lòng. Liên Kiến Ba còn ác độc và giảo hoạt hơn nhiều so với cô tưởng tượng. Tất cả những chuyện này đều do hắn sắp xếp, hay là do Đoàn Quan Quần đứng sau lưng thay hắn thao tác?
Mặc dù cô mong muốn Lê Thiên Thần nhận sự trừng phạt, nhưng hiện tại khi hắn bị biến thành kẻ chết thay cho Liên Kiến Ba, tất cả mọi tội danh đều đổ lên người hắn, cô lại cảm thấy hắn đáng thương.
Nhưng cho dù hắn có đáng thương đến đâu thì hắn cũng bị trừng phạt đúng tội!
Bởi vì băng ghi âm không phải là nguyên gốc cho nên không thể làm vật chứng trình lên tòa, chỉ có thể để cho Kiểm sát trưởng tham khảo.
Trừ Liên Kiến Ba ra, tất cả những kẻ khác đều nhận tội.
Cuối cùng, quả nhiên quan tòa xử Liên Kiến Ba vô tội được phóng thích bởi không có chứng cớ chứng minh Liên Kiến Ba bắt cóc, giam cầm và giết người. Nhìn bề ngoài, hắn vẫn là người trong sạch.
Thủ phạm chính Lê Thiên Thần vì còn lẩn trốn nên chưa bị phán tội.
Bình An nghe quan tòa đọc bản án mà trong lòng có nỗi kích động muốn cầm túi xách trong tay đập thẳng vào mặt lão quan tòa trên kia.
Giờ cô đã hiểu cái gì là “quan lại luôn bao che cho nhau”, kẻ ngu cũng nhìn ra được quan tòa trên bục kia cùng bồi thẩm đoàn đều đã nhận hối lộ của Liên Kiến Ba.
“Cô Phương, tôi sẽ tiếp tục chống án!” Sau khi kết thúc phiên tòa, Cao tiên sinh nói khẽ với Bình An.
Cô cũng không muốn nhìn thấy Liên Kiến Ba tiếp tục nghênh ngang càn rỡ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, “Chú Cao, cháu sẽ ủng hộ chú. Muốn chống án phải tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc. Cháu sẽ ủng hộ chú vô điều kiện về mặt tiền bạc, nhưng mà...”
“Sao?” Cao tiên sinh hỏi.
Bình An liếc nhìn chung quanh, hạ thấp giọng, “Đừng quá tin tưởng rằng trên thế giới này có sự công bằng. Nên lợi dụng quan hệ thì phải lợi dụng, nên tiêu tiền thì cũng phải tiêu, chỉ cần có thể làm cho tên khốn kiếp kia bị pháp luật trừng trị!”
Lần này bọn họ đã quá sơ sót, cũng quá ngây thơ.
Luật pháp không nhất định là sẽ công bằng.
Cao tiên sinh cảm kích nhìn Bình An, “Cháu Phương, cám ơn cháu. Bất quá chuyện khởi tố chính chú sẽ cố gắng hết sức.”
“Chú Cao, Liên Kiến Ba không phải là kẻ mà chú có thể đối phó. Chú yên tâm, cho dù không có cách nào khiến hắn bị pháp luật nghiêm trị, cháu cũng sẽ có con đường khác làm cho hắn nhận lấy sự trừng phạt đáng có!” Bình An nói.
“Cám ơn...” Cao tiên sinh cúi đầu, thanh âm nghẹn ngào.
Ở ngoài cửa tòa án, Liên Kiến Ba đang nhận phỏng vấn của các phóng viên, dáng vẻ khoái trá đắc ý.
“Anh Liên, nghe nói ông bắt tay cùng Lê Thiên Thần lừa gạt Tập đoàn Phương Thị, bây giờ đã bị bãi miễn tư cách thành viên HĐQT cùng với quyền lợi cổ đông. Chuyện này có thật hay không?”
“Anh Liên, xin hỏi ông có thù cũ với Phương gia chăng?”
“Tổng Giám Đốc Tập đoàn Phương Thị đã chính thức khởi tố ông, xin hỏi ông có đối sách gì không?”
Liên Kiến Ba cao giọng nói, “Tập đoàn Phương Thị là một công ty gia tộc, tôi cho rằng nếu tiếp tục ở Phương Thị sẽ không có tương lai gì nên mới chủ động rút khỏi tư cách cổ đông, không có quan hệ gì với những việc khác.”
“Vậy ông trả lời thế nào về việc Phương Bình An kiện ông ra tòa?” Có phóng viên hỏi.
Trợ lý bên cạnh Liên Kiến Ba lập tức chặn lại đám phóng viên, “Xin tránh ra, xin tránh ra.”
“Anh Liên, Anh Liên, xin phát biểu một câu.” Những phóng viên kia hoàn toàn không từ bỏ ý định.
Liên Kiến Ba cười vài tiếng, “Tôi sẽ không đáp lại mấy hành động nhàm chán của một cô bé con!”
Cô bé con? Nhàm chán? Bình An nghe mà cười lạnh.
“Phương Bình An kìa! Đi, đi sang hỏi cô ấy.” Có phóng viên phát hiện Bình An đang đứng ở phía sau nên lập tức muốn sang phỏng vấn.
Bình An không muốn ứng phó với những phóng viên này nên kêu Khổng Thu Hinh vốn cùng đi xem xử án cản họ lại giùm cô, còn chính cô thì sải nhanh chân rời khỏi chỗ này. Đi vài bước, cô quay đầu lại nhìn Liên Kiến Ba một cái.
Vừa đúng lúc Liên Kiến Ba cũng nhìn về phía cô, lộ ra một nụ cười khiêu khích.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!” Bình An nhẹ giọng nói.
Liên Kiến Ba cười ha ha, hoàn toàn coi thường Bình An, mang theo người của hắn huênh hoang rời đi.
Tại một khách sạn hẻo lánh ngoài ngoại thành, Lê Thiên Thần nhìn chằm chằm vào hình của hắn bị đăng tải trên báo chí. Dù đây không phải là lần đầu tiên hắn được lên mặt báo, nhưng lần này hoàn toàn bất đồng với trước kia. Lần này, hắn là tội phạm bị truy nã! Hắn trở thành tội phạm bị truy nã!
Liên Kiến Ba hãm hại hắn! Cố ý bảo hắn rằng đã có biện pháp giải quyết êm đẹp chuyện này, cố ý kêu hắn lẩn trốn, cho nên bọn chúng mới có thể đổ hết tất cả mọi tội danh lên người hắn...
F*ck con mẹ nó đồ vô liêm sỉ!
Bây giờ nên làm gì? Chẳng lẽ cứ như chuột chạy cùng sào trốn trốn tránh tránh cả đời như vậy? Hay là nên quay về tự thú, sau đó biện luận cho chính mình?
Làm sao có thể! Liên Kiến Ba và Đoàn Quan Quần sẽ không cho hắn cơ hội này!