Nghe Bình An muốn tuyên bố vài việc vào thời điểm này, trong lòng Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba đều cùng vui vẻ bởi cho là Bình An đã phải đồng ý nhận đầu tư. Bọn chúng đã triệt tất cả mọi đường lui, nghĩ là Bình An chẳng qua chỉ là một cô gái kinh nghiệm non nớt, nhất định sẽ chẳng nghĩ ra được biện pháp gì. Cho dù cô có lấy được quyền vay vốn thì cũng không thể ngay lập tức tìm được nguồn cung cấp vật liệu xây dựng.
Bình An quét mắt nhìn tất cả mọi người một lượt rồi mới hắng giọng lên tiếng, “Sự cố vật liệu xây dựng của công trình chung cư cũ, Phó Tổng Lê là người phụ trách nên phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Bắt đầu từ hôm nay, ngừng lương giữ chức, chờ Chủ Tịch về xử phạt tiếp.”
Lê Thiên Thần sửng sốt, trợn to mắt không thể tin nhìn cô.
“Chuyện thứ hai, tôi lấy tư cách Đại Cổ Đông, yêu cầu khai trừ tư cách thành viên HĐQT của Liên Kiến Ba...”
Liên Kiến Ba đập bàn cái đùng, đứng phắt dậy, “Cô lấy lý do gì?”
Bình An mỉm cười, “Anh Liên, anh hỏi tôi lấy lý do gì, tôi cũng muốn hỏi anh tại sao. Công ty VLXD Song Hải đã bị anh mua đứt, tại sao còn có chuyện thanh khoản xuất hiện vấn đề? Tại sao lúc Song Hải ký hợp đồng với công ty thì anh không nói rõ thân phận của mình? Tại sao Song Hải lại giao vật liệu thứ phẩm cho công ty?”
Vừa nghe vậy, tất cả mọi người trong phòng họp đều giật mình.
“Bình An, cháu nói vậy có chứng cứ không?” Sắc mặt Lục Vân Đình tối sầm xuống, nghiêm túc hỏi Bình An.
“Không có chứng cứ thì cháu làm gì dám nói như vậy với Anh Liên!” Bình An nhìn Liên Kiến Ba cười, sau đó rút ra một văn kiện từ trong cặp hồ sơ trên tay, “Đây chính là chứng cứ!”
Phần tư liệu bằng chứng về mối liên quan giữa Song Hải và Liên Kiến Ba này cô mới vừa nhận được sáng nay. Cô tính việc điều tra phải mất đến mấy ngày nhưng không ngờ tốc độ của Nghiêm Túc nhanh hơn cô tưởng.
Tiếc là chưa tìm được bằng chứng chính xác về việc Liên Kiến Ba cùng Lê Thiên Thần lợi dụng công ty để rửa tiền. Cô nghĩ, Lê Thiên Thần vốn muốn lợi dụng công trình cải tạo chung cư cũ lần này để rửa tiền, đáng tiếc hiện tại hắn đã không có khả năng thực hiện. Thế nhưng trước đây thì sao? Chẳng lẽ Lê Thiên Thần không có lợi dụng Chi nhánh Công ty để rửa tiền sao?
Nếu như có, lúc ấy có rất nhiều văn kiện đều do ba ký tên... Liệu ba có bị liên lụy không?
Lục Vân Đình và những người khác chuyền tay nhau nhìn tư liệu về Công ty VLXD Song Hải, sau đó quay sang nhìn Liên Kiến Ba đầy địch ý, “Anh Liên, anh có giải thích gì không?”
Sắc mặt Liên Kiến Ba cực kỳ khó coi, trong ánh mắt nhìn Bình An thoáng qua một tia sát ý, “Cô Phương, đây là cô bịa đặt để vu tội cho tôi.”
“Có bịa đặt hay không hẳn trong lòng anh Liên hiểu rất rõ.” Bình An thản nhiên, “Bây giờ tôi lấy tư cách Đại Cổ Đông thông báo cho anh, hai ngày nữa sẽ triệu tập HĐQT để quyết định có khai trừ tư cách cổ đông và thành viên HĐQT của anh hay không. Còn nữa, sự việc vật liệu xây dựng lần này có phải do anh cấu kết với những kẻ khác nhằm cố ý lường gạt tiền của công ty hay không sẽ đợi báo cảnh sát điều tra rõ mới biết.”
Lê Thiên Thần lập tức đứng lên, “Tổng Giám Đốc, cô nói vậy là vu oan!”
“Có vu oan hay không thì phải đợi cảnh sát điều tra xong mới rõ được.” Bình An lạnh giọng tuyên bố. Cô chẳng có thời gian đâu mà chơi trò mèo vờn chuột với bọn chúng nữa, hiện tại chỉ có thể dùng phương pháp cường ngạnh này để ngăn cản hai kẻ này tiếp tục giở trò trong công ty!
“Tốt lắm, hội nghị kết thúc tại đây. Có vấn đề gì chờ Chủ Tịch về hẵng nói tiếp.” Bình An không cho Liên Kiến Ba và Lê Thiên Thần tiếp tục cãi chày cãi cối nữa, quả quyết kết thúc hội nghị.
Liên Kiến Ba tức tối đi theo sau Bình An tới văn phòng của cô, “Phương Bình An, cuối cùng cô muốn gì?”
“Tôi không rõ ý anh là gì, Anh Liên.” Bình An cười lạnh nhìn hắn.
“Cô hiểu rất rõ ý tôi!” Mắt Liên Kiến Ba hung ác nhìn cô, “Cho dù tôi không phải là thành viên HĐQT công ty các cô nữa thì tôi vẫn là cổ đông, cô có bản lĩnh mua lại hết số cổ phiếu của tôi sao?”
Bình An cười cười, “Loại chuyện này... ai có thể nói trước được?”
“Chẳng qua cô ghét tôi thì làm vậy, cần gì phải lôi thêm Lê Thiên Thần vào?” Liên Kiến Ba không biết rốt cuộc là do Bình An biết chuyện gì đó mới đột nhiên ra quyết định này, hay hoàn toàn chỉ vì muốn nhằm vào hắn.
“Tôi chỉ đang giải quyết việc chung. Lê Thiên Thần thật sự có sai sót trong công tác, cho dù vật liệu xây dựng là do Quản đốc Lý kiểm nghiệm nhưng vẫn nằm trong phạm vi quản lý của anh ta. Lý Duệ Bân là cấp dưới của anh ta, là người lãnh đạo trực tiếp, anh ta phải chịu trách nhiệm về sự việc lần này! Còn nữa, Anh Liên, tôi đang nghi anh ta nhận hối lộ của anh nên mới ký hợp đồng với Song Hải. Công ty chúng tôi nhất định sẽ khởi tố Song Hải đấy!” Bình An không hề nhắc đến việc mình đã biết Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba đã biết nhau từ trước, không để hắn thấy được manh mối rằng cô đã biết từ lâu bọn chúng muốn làm gì.
Hiện tại cô không có bất cứ bằng chứng gì, nếu muốn tố giác Liên Kiến Ba cùng Lê Thiên Thần rửa tiền thì chính là sẽ phải đối phó với Đoàn Quan Quần... Có thể còn có một kẻ nào đó càng khó đối phó hơn đứng sau lão nữa. Cô nhất định phải thật cẩn thận mới có thể làm cho mình và công ty an toàn.
“Khởi tố chúng tôi?” Liên Kiến Ba cười nhạo một tiếng, nhìn Bình An một cách phách lối, “Cô Phương, tôi khuyên cô đừng có ngây thơ như vậy. Trong hợp đồng cũng không yêu cầu Song Hải phải cung cấp vật liệu xây dựng loại gì, cho dù cô có muốn kiện chúng tôi thì cũng phải xem xem có kiện được hay không.”
“Nói vậy chính là xác nhận anh và Lê Thiên Thần cấu kết với nhau để lừa gạt công ty?” Bình An dĩ nhiên đã đọc qua phần hợp đồng này. Chẳng qua không như hắn nghĩ, cô không chỉ xem qua không thôi mà còn kêu Khổng Thu Hinh sửa đổi, vả lại chỉ sửa ở một vài chỗ rất nhỏ, ngay cả Lê Thiên Thần cũng không phát hiện được.
Liên Kiến Ba cười cười, “Cô không cần phải cắt từ đoán nghĩa câu nói của tôi. Cứ vậy đi, cô Phương, chúng ta còn nhiều cơ hội gặp mặt mà.”
Bình An cười nói, “Hẹn gặp lại!”
Nhìn Liên Kiến Ba nổi giận đùng đùng rời khỏi công ty, Bình An gọi điện thoại nội tuyến, dặn trợ lý Diệp hôm nay cô không tiếp bất cứ người nào, sau đó liền lấy di động ra gọi.
“Đàm Tuyền, anh hiện ở đâu?” Bình An nhỏ giọng hỏi.
“Nếu Lê Thiên Thần kêu anh ở công trường thì anh ở lại công trường. Tư liệu anh đưa tôi lúc sáng tôi đã nhận được.” Bình An hạ giọng nói. Sáng nay trước khi cô ra cửa, cô nhận được điện thoại của Đàm Tuyền, càng làm cho cô thêm quyết tâm ngưng chức Lê Thiên Thần!
“Tối nay gặp!” Bình An nghe Đàm Tuyền nói xong, khẽ lên tiếng, hẹn thời gian gặp mặt ở chỗ cũ.
Thật ra trong thâm tâm, hồi đầu cô cũng có hơi hoài nghi liệu có phải Liên Kiến Ba và Lê Thiên Thần đang lợi dụng Phương Thị để rửa tiền hay không, bởi cô cũng không biết Lê Thiên Thần gấp gáp muốn nhận đầu tư từ bên ngoài như vậy là chuẩn bị làm cái gì. Chẳng qua, cô nghĩ, cô bây giờ đã biết rất rõ ràng.
Lê Thiên Thần là một kẻ khá đa nghi, hắn không tín nhiệm Đàm Tuyền trăm phần trăm. Trừ những chuyện liên quan đến công việc, tất cả những liên lạc khác với Liên Kiến Ba đều không cho anh biết. Bất quá, vì Đàm Tuyền có tâm muốn nghe ngóng nên nhất định tìm được phương pháp, huống chi anh lại là trợ lý của Lê Thiên Thần, muốn biết hành tung của Lê Thiên Thần cũng chẳng khó khăn gì lắm.
Đàm Tuyền theo dõi Lê Thiên Thần mấy ngày, bởi vì phải cẩn thận để không bị phát hiện nên không dám đến quá gần, nên chỉ biết được là hắn thường xuyên hẹn gặp Liên Kiến Ba. Có một lần, Lê Thiên Thần nói chuyện điện thoại ở ngoài cầu thang đúng lúc anh ra góc hút thuốc lá.
Bên trong khu vực làm việc của Công ty không cho phép nhân viên hút thuốc lá.
Lê Thiên Thần không có phát hiện ra anh...
Đến buổi chiều, Nghiêm Túc nhắn tin cho cô rằng máy ghi âm đã được sửa chữa tốt, đã có thể nghe được nội dung ghi âm bên trong.
Bình An hẹn gặp Nghiêm Túc rồi cùng anh đến Nhà Tang lễ tìm Cao tiên sinh.
Ngày mai là ngày đưa tang cho Tạ Hồng Phương. Bình An nhìn đến khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Tạ Hồng Phương trên di ảnh thì mũi cay xè, suýt nữa thì rơi lệ.
Nghiêm Túc nắm thật chặt tay cô, cho cô một ánh mắt an ủi.
Cao tiên sinh đi tới, vẻ mặt hồi hộp, “Sao rồi?”
“Vào trong nói đi!” Nghiêm Túc nhìn Cao tiên sinh rồi cùng đi đến phòng nghỉ.
Trong phòng không có ai khác, Tiểu Trí đang túc trực bên linh cữu ở ngoài. Nghiêm Túc giao máy ghi âm cho Cao tiên sinh, bởi vì đây là di vật của Tạ Hồng Phương nên anh cũng không lập tức mở ra nghe nội dung bên trong sau khi sửa xong.
Cao tiên sinh hít sâu một hơi, rồi mới ấn nút phát.
Đầu tiên tiếng động khá hỗn tạp, hình như là thanh âm ngoài đường. Chỉ lát sau thì yên tĩnh lại, tiếp theo là giọng của hai người đàn ông.
“... Vất vả lắm mới đẩy được Phương Bình An đi xa, việc đó hẳn phải dễ làm hơn nhiều.” Thanh âm trao đổi rất nhỏ, nhưng vẫn nghe ra được giọng của Lê Thiên Thần.
“Chỉ cần gây thêm chút áp lực nữa thì tin chắc mấy lão già kia sẽ nhượng bộ thôi!” Thanh âm của người đàn ông này nghe khá mơ hồ.
“Chỉ cần tiền vừa đến thì lập tức...”
“Có người bên ngoài!” Đột nhiên, thanh âm của Liên Kiến Ba kêu to lên.
Băng ghi âm lại bắt đầu ầm ỹ, không ngừng truyền ra tiếng đàn ông chửi rủa.
Tim Bình An như nhảy tới cổ họng.
“Là bà đấy à!” Đây là Lê Thiên Thần thanh âm, “Bà theo dõi chúng tôi? Ai kêu bà theo dõi chúng tôi?”
“Lê Thiên Thần, mày là đồ lòng lang dạ sói. Uổng công Chủ Tịch và Tổng Giám Đốc đối xử với mày tốt như vậy, thế mà mày lại muốn hại công ty. Mày không phải là con người!” Giọng nói nghiêm nghị chính nghĩa của Tạ Hồng Phương truyền ra.
Bình An cùng Cao tiên sinh đều chấn động, nỗi bi thương trào ra trong lòng.
“Bình An muốn bà theo dõi chúng tôi?” Lê Thiên Thần lo lắng hỏi.
Tạ Hồng Phương mắng, “Nếu Tổng Giám Đốc biết mày làm chuyện gì thì còn để mày lại công ty sao?”
“Giờ làm sao?” Lê Thiên Thần hỏi một người đàn ông khác.
“Bắt lại, xem xem Phương Bình An có hành động gì!” Một thanh âm ác độc truyền ra, không phải cùng một giọng với người mới vừa nói chuyện!
“Đánh xỉu bả đi, nhốt vào trong nhà kia!” Giọng kẻ mới vừa nói với Lê Thiên Thần lại vang lên.
Tổng cộng có ba người!
Tiếp theo, Lê Thiên Thần phân công người trông giữ Tạ Hồng Phương. Trong băng ghi âm vẫn khá ầm ỹ, chắc là có kẻ đổ đồ bên trong túi xách ra. Vì máy ghi âm được vá trong ngăn ngầm nên vẫn ở lại trong túi xách không rơi ra ngoài.
Sau khi im lặng một lúc lâu, đột nhiên lại truyền đến thanh âm hùng hùng hổ hổ của hai người đàn ông, nghe là đã biết đám lưu manh.
“Bà xã, hai anh hôm nay tới hầu hạ cô em nè!” Một người trong đó cười đùa.
Quai hàm Cao tiên sinh run run, như cố gắng đè nén trầm trọng đau thương.
“Tụi mày muốn làm gì?” Tạ Hồng Phương la lên.
Bốp! Một thanh âm vang lên vang dội.
“Cho mày nhúng mũi vào việc người khác nè...”
Thanh âm một trận đấm đá đứt quãng truyền ra. Bình An che miệng lại, nghẹn ngào.
Cao tiên sinh há mồm thở hổn hển, “Đồ khốn kiếp! Khốn kiếp!”
Không bao lâu sau, thanh âm lại yên tĩnh lại. Thời gian im lặng rất dài, chắc hẳn khi đó máy ghi âm đã hết pin...
Tạ Hồng Phương hẳn đã bị nhốt hai ngày. Hai ngày này chính là thời điểm mà Bình An không liên lạc được với bà. Tiểu Trí cũng cho là mẹ mình đã đi công tác. Nhưng sau này sao bà lại bị tai nạn xe cộ?
Trừ hung thủ, không ai có thể biết!
“Ghi âm này phải giao cho cảnh sát!” Mắt Bình An đỏ quạch, đứng lên lạnh giọng tuyên bố.