Từ salon phòng khách đến giường lớn trong phòng ngủ, sau lại sang phòng tắm... Cuối cùng, Bình An sức cùng lực kiệt nằm bẹp trong ngực Nghiêm Túc ngủ say sưa, còn Nghiêm Túc vẫn chưa thỏa mãn nhìn chằm chằm nhóc con nào đó trong lòng. Nếu không phải vì thấy cô đã quá mệt mỏi mới dừng lại, chứ anh vẫn còn cảm thấy chưa đủ.
Anh hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của cô một cái rồi mới ôm lấy cô cùng ngủ. Bình An cựa quậy mấy cái trong lòng anh để tìm một tư thế dễ chịu nhất, rồi lại ngủ lần nữa.
Sáng thứ Hai, Nghiêm Túc gọi mãi Bình An mới tỉnh lại được, mặc dù anh rất muốn để cô ngủ tiếp, nhưng vì biết sau khi cô tỉnh lại nhất định sẽ không vui bởi còn phải đi làm nên anh phải đánh thức cô.
Bình An mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, chưa gì đã được Nghiêm Túc ôm đến phòng tắm để đánh răng rửa mặt. Tới khi cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn và đầu óc thanh tỉnh lại rồi, thay đổi quần áo ra khỏi phòng ngủ, Nghiêm Túc đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng.
Ăn sáng xong, Nghiêm Túc lái xe đưa Bình An đến Phương Thị rồi mới quay về công ty của mình.
Hôm nay, Đỗ Hiểu Mị phải tới công ty làm thủ tục nhậm chức, phải đến Bộ phận Nhân sự và Bộ phận Hành chính điền vào các biểu mẫu giấy tờ, sau đó lấy chữ ký của Bình An. Bình An cũng chẳng quan tâm lắm đến những việc liên quan đến Đỗ Hiểu Mị, bởi cô đang điều động nhân sự lần nữa, chỉ là một số thay đổi nhỏ không tạo bất kỳ ảnh hưởng gì, chẳng qua những người được điều động mới này không hài lòng lắm mà thôi.
“Đây là ý gì? Sao lại tăng thêm cho tôi một thư ký nữa làm chi.” Lê Thiên Thần cầm thông báo điều động nhân sự, cau mày nhìn Bình An vẻ mặt nhàn nhã ngồi đối diện.
“Anh chỉ có một trợ lý, lượng công việc lại nhiều, tăng thêm một thư ký năng động không tốt sao?” Bình An nghịch bút máy trong tay, cười hỏi.
Lê Thiên Thần sầm mặt xuống, “Sao cô không hỏi qua ý kiến của tôi, hơn nữa cô thư ký này tôi cũng không quen thuộc.”
“Đều là đồng nghiệp cả, chung đụng lâu thì sẽ quen thôi.” Trợ lý của Lê Thiên Thần là do hắn mang từ Thành phố S tới, Bình An không nắm được căn cơ nên không quá yên tâm, chỉ khi có một người cô hiểu, vả lại có thể tin cẩn được đặt ở cạnh Lê Thiên Thần cô mới có thể an tâm được một chút.
Về nguyên nhân ba bị chết ở kiếp trước, trong thâm tâm cô cho đến nay vẫn còn hoài nghi, mà Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị là hai kẻ có hiềm nghi lớn nhất. Nếu bọn họ có thể nảy sinh sát tâm, không có nghĩa là kiếp này bọn họ sẽ đàng hoàng thành thật. Để không đi vào vết xe đổ thì phải đề phòng mọi lúc mọi nơi.
Lê Thiên Thần không nghĩ được cớ để cự tuyệt. Thằng ngu cũng có thể nhìn ra được, đây là Bình An muốn cấy một kẻ nằm vùng của cô vào bên cạnh hắn!
Bình An khẽ mỉm cười nhìn hắn, gọi điện thoại nội bộ kêu thư ký mới của Lê Thiên Thần lên đây.
Chỉ một lát sau, một cô gái trẻ tuổi, tác phong uyển chuyển, da thịt trơn mềm trắng nõn, dáng dấp yêu kiều như thiên nga đi vào, “Tổng Giám Đốc, xin hỏi có chuyện gì căn dặn ạ?”
Cô gái trẻ tuổi này tên là Khổng Thu Hinh, là bạn học với Bình An.
Lê Thiên Thần đại khái không ngờ rằng Bình An sẽ sắp xếp một báu vật trời sinh như thế cho hắn nên thoáng ngẩn ngơ trong nháy mắt.
“Thư ký Khổng, đây là Phó Tổng Lê, từ giờ về sau cô theo sát anh ấy công tác. Nhất định phải quan tâm hết sức đấy, đừng để tôi và Phó Tổng Lê thất vọng.” Bình An cười tủm tỉm nói với Khổng Thu Hinh.
Khổng Thu Hinh hai mắt sáng như sao đầy vẻ sùng bái nhìn Lê Thiên Thần, “Chào ngài, Phó Tổng Lê. Về sau phải xin ngài chỉ dạy nhiều. Trước kia đã nghe qua danh tiếng của ngài rồi, hôm nay nhìn thấy mới biết thật là trăm nghe không bằng một thấy, không ngờ ngài còn trẻ như vậy mà đã giỏi giang thế.”
Lê Thiên Thần hiển nhiên rất hưởng thụ loại ánh mắt sùng bái ái mộ này, gương mặt văn nhã tuấn tú lộ ra một nụ cười, “Không cần khách sáo, thư ký Khổng.”
Bình An khẽ mỉm cười, “Phó Tổng Lê, về sau có cần chuyện gì thì cứ để thư ký Khổng đi làm, không cần khách sáo.”
Lúc này, Tạ Hồng Phương gọi điện thoại nội bộ, nói là Đỗ Hiểu Mị tới xin chữ ký.
“Mời cô ấy vào.” Giọng Bình An mang theo ánh cười.
Đỗ Hiểu Mị bước vào thì thấy Lê Thiên Thần cũng đang ở đây, đáy mắt thoáng qua một tia tối tăm nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên, “Tổng Giám Đốc, xin ngài ký tên chỗ này.”
Bình An cầm biểu mẫu nhìn qua nhìn lại mấy lần, “Hình như ngày kia Cô Đỗ sẽ đi Thành phố P rồi nhỉ. Chúc cô thuận buồm xuôi gió.”
“Cám ơn!” Đỗ Hiểu Mị trả lời qua kẽ răng.
“Hy vọng ở Thành phố P cô có thể phát huy năng lực giống như khi ở Thành phố S, tạo ra được một thành tích sự nghiệp tốt hơn.” Bình An chậm rãi nói.
Đỗ Hiểu Mị phóng cho Bình An một ánh mắt khiêu khích, “Tôi sẽ không để cho cô thất vọng.”
Khóe mắt Bình An dính lại khi cười, “Chúc cô thành công.” Nói xong, cô nhìn sang hướng Lê Thiên Thần và Khổng Thu Hinh, “Thư ký Khổng, cô hôm nay có thể điều đến bên Phó Tổng Lê được rồi, giờ sang Bộ phận Nhân sự làm thủ tục đi.”
“Dạ, Tổng Giám Đốc.” Khổng Thu Hinh đáp lời rồi rời đi.
Đỗ Hiểu Mị vừa nghe câu nói này của Bình An liền nhanh chóng xoay người lại nhìn về phía cô gái mà nãy giờ ả ta vẫn khinh thường không thèm liếc mắt tới, hơi nheo cặp mắt lại, đáy mắt tựa như có hai bó đuốc lửa giận nhảy lên. Phương Bình An chết tiệt! Nhất định là cô ta cố ý! Điều một cô gái có dáng dấp y như hồ ly tinh đến làm thư ký cho Lê Thiên Thần chẳng phải là đang cố ý khiêu khích ả đó sao?
Lê Thiên Thần liếc Đỗ Hiểu Mị một cái là biết ngay trong lòng ả đang nghĩ gì, sắc mặt hắn hơi nhăn nhó, nói với Bình An. “Tôi về văn phòng trước.”
Bình An đã đạt được mục đích, cười cười đưa mắt nhìn Lê Thiên Thần rời đi.
Đỗ Hiểu Mị quay đầu lại, cầm lên hai biểu mẫu giấy tờ trên mặt bàn, trong lòng nghiến răng nghiến lợi rủa thầm. Phương Bình An, cô khá lắm!
Buổi tối, sau khi Đỗ Hiểu Mị về đến nhà liền cãi cọ với Lê Thiên Thần một trận. Chẳng qua rồi lại cái cảnh ‘cãi nhau đầu giường làm hòa cuối giường’ thôi.
Đỗ Hiểu Mị vì không để cho Bình An được như ý đuổi ả ra khỏi Phương Thị mới cắn răng chấp nhận đi Thành phố P, muốn cho Phương Bình An banh mắt mà nhìn ả sẽ thành công rực rỡ thế nào. Nhưng cái làm cho ả không thể yên lòng là cho đến nay Lê Thiên Thần vẫn không một lòng một dạ với ả. Ả sợ những phụ nữ khác sẽ nhân cơ hội xa mặt cách lòng này mà nhảy vào, thay thế ả trở thành bạn gái của Lê Thiên Thần. Ả làm tất cả những việc này đều là vì hắn, nên không cách nào kìm được mà không nổi nóng khi thấy hắn và phụ nữ nào khác chung đụng một chỗ.
Lê Thiên Thần bảo đảm sẽ không qua lại với phụ nữ nào khác, Đỗ Hiểu Mị mới miễn cưỡng chấp nhận.
.............
Dù sao Bình An cũng là người mới nhận lĩnh cương vị cao, vì muốn ổn định không gây xáo trộn trong công ty, cô cũng không đưa ra quá nhiều cải cách. Hơn nữa, trước đây dưới sự quản lý của Anh Giai Thành, mọi mặt của công ty cũng không có vấn đề gì.
Đảo mắt mà một tháng đã trôi qua, Bình An cũng đã tạm thích ứng với hoàn cảnh mới, quen thuộc với luồng công việc trong công ty.
Nhưng về mặt tin tức bất hòa giữa cô và Lê Thiên Thần thì càng truyền càng ghê gớm, mà cô cũng chẳng phụ sự mong đợi của mọi người, trên rất nhiều hội nghị, quyết định mà cô đưa ra đều làm cho Lê Thiên Thần phản đối kịch liệt. Sau đó, Lê Thiên Thần còn tới tố cáo trước mặt Phương Hữu Lợi, cho là Bình An không tôn trọng hắn ta, chuyện gì trước khi đưa ra quyết định cũng không thèm bàn bạc cùng hắn.
Sau nữa, Bình An quả thật cũng có đưa ra thương lượng với hắn, nhưng rồi kết quả cũng giống nhau, chỗ nào hắn phản đối, Bình An cũng sẽ tiếp tục làm.
Cũng không phải Bình An chuyên quyền độc đoán, mà mỗi quyết định của cô đều là để cải thiện những vấn đề tồn tại của Phương Thị trong kiếp trước. Mà việc cô muốn đầu tư vào những đất đai nơi nọ nơi kia cũng là vì những nơi đó chỉ trong vòng năm nay hoặc hai năm tới sẽ có bước phát triển tột bực. Điểm này còn ai có thể rõ ràng như cô đây? Cô có Bàn Tay Vàng, bởi cô sống nhiều hơn một kiếp so với người khác.
Mà việc Lê Thiên Thần lên tiếng phản đối cũng không phải vì hắn thật sự cảm thấy Bình An đang hành động sai lầm, chẳng qua hắn cảm giác mình là cái Phó Tổng Giám Đốc thùng rỗng kêu to, hữu danh vô thực, không hề giống chút nào với tưởng tượng ban đầu của hắn.
Hắn cho rằng dù Bình An là Tổng Giám Đốc thì nhất định vẫn sẽ có rất nhiều chuyện không hiểu, vẫn phải tôn kính hắn, hắn vẫn là người định đoạt trên hết.
Đúng vậy, hắn thật sự cho rằng Bình An sẽ là con rối trong tay hắn để hắn có thể giật dây bất cứ lúc nào, nhưng sự thật lại không phải như thế.
Qua một tháng liên lạc qua lại trong công việc, hắn có thể cảm thấy, Bình An đang xem thường hắn. Cảm giác này khiến cho hắn phẫn nộ đến muốn phát điên, gần như không cách nào kiềm nén được.
Rõ ràng là một người đã từng thương hắn yêu hắn đến đánh mất bản ngã, sao giờ có thể xem thường hắn, sao dám chống đối hắn?
Nửa tháng sau, Bình An kêu Bộ phận Phát triển và Bộ phận Công trình viết dự thảo kế hoạch và bảng tính chi phí sơ bộ, trong lúc đang họp HĐQT thì cô đưa ra đặt trước mặt từng Giám Đốc, hy vọng các Giám Đốc có thể ủng hộ dự án này.
Phương Thị cũng có đầu tư một phần ở Phượng Hoàng Thành, nhưng so ra thì kém Nghiêm Thị rất nhiều. Phương Hữu Lợi và các đồng nghiệp khác cũng thỉnh thoảng chặc lưỡi tiếc nuối, biết vậy ban đầu đã ký thêm nhiều hợp đồng hợp tác hơn với Nghiêm Thị. Nhưng khi giai đoạn hai bắt đầu, Nghiêm Thị đã có đủ lượng tiền để có thể độc lập hoàn thành tất cả các hạng mục công trình rồi.
Bình An có kế hoạch muốn khai phá khu đất kế cận Phượng Hoàng Thành, Hội đồng quản trị chắc sẽ không phản đối.
“Trung tâm thương mại? Còn không bằng xây tiểu khu biệt thự! Xây tiểu khu hoa viên tương tự Phượng Hoàng Thành thì nhất định có thể bán mạnh.” Giám Đốc Chu góp ý.
“Nếu như nơi đó toàn là tiểu khu nhà ở mà không có trung tâm thương mại để mua sắm này nọ, thì có phồn vinh thế nào cũng là có hạn.” Bình An nói.
“Tôi cảm thấy xây trung tâm thương mại cũng không tệ. Tiểu khu nhà ở trong thành phố đã cung không đủ cầu, quanh Phượng Hoàng Thành còn có rất nhiều khu đất chờ khai phá, khu vực đó nhất định sẽ vô cùng phồn vinh trong tương lai. Nếu như xây trung tâm thương mại, triển vọng phải rất tốt.” Lý Thiệu Hỉ tán thành quan điểm của Bình An.
Lê Thiên Thần mặt không chút thay đổi phát biểu, “Tôi cảm thấy chúng ta không thể chỉ vì Phượng Hoàng Thành của Nghiêm Thị thành công thì liền mù quáng cho là đất đai nơi đó xứng đáng để đầu tư. Nên kết hợp với thực tế mà lựa chọn những khu đất có sự bảo đảm, có căn cơ vững chắc hơn.”
“Tôi cũng cảm thấy làm vậy là quá mạo hiểm.”
“Có thể có công trình khác tốt hơn để lựa chọn...”
Những Giám Đốc khác nhìn vào bảng chi phí công trình thì đều lên tiếng phản đối. Bình An lạnh lùng nhìn bọn họ, trong đầu xoay chuyển suy nghĩ đối sách thật nhanh. Nơi đó cô nhất định phải đầu tư cho bằng được.
“Bình An, cô nắm chắc bao nhiêu phần trăm?” Lục Vân Đình hỏi Bình An.
Bình An quét mắt qua Lê Thiên Thần, kiên định mở miệng, “Tuyệt đối chắc chắn.”
Lê Thiên Thần cười lạnh một tiếng, “Ai cũng không dám mở miệng cam đoan trăm phần trăm, nghe là đã biết ngay cô không có kinh nghiệm.”
Phương Hữu Lợi cau mày nhìn Lê Thiên Thần và Bình An, trầm giọng nói, “Việc đầu tư không phải là có thể tùy tùy tiện tiện mà quyết định, Bình An, con có kế hoạch kỹ càng không?”
“Đây là kế hoạch dự thảo của tôi.” Bình An lấy ra bản dự thảo mà cô tự tay viết ra cặn kẽ trong một tháng qua, trình cho Phương Hữu Lợi và các thành viên HĐQT.
Mấy người bọn họ nhìn kế hoạch dự thảo rồi quay qua nhìn nhau, trên mặt cũng tỏ vẻ có chút động lòng.
Bình An không cho Lê Thiên Thần có cơ hội quạt gió thổi lửa nữa, trong trẻo thuyết minh, “Mảnh đất trống này rộng tổng cộng hơn ba trăm mẫu, tôi nguyện ý nhường ra 100 mẫu xây trung tâm thương mại lớn. Nếu như tương lai trung tâm thương mại này không thu được tiền, 100 mẫu đất này tôi không lấy của công ty một xu. Nhưng nếu như ngược lại...” Cô cười cười, “Vậy thì sẽ tính theo giá giao dịch trên thị trường vào thời điểm đó.”
Phương Hữu Lợi không nghĩ tới Bình An kiên quyết đến thế, ngay cả một điều kiện bất lợi như vậy mà cũng nói ra, “Bình An...”
“Tôi chỉ hy vọng Chủ Tịch và các thành viên HĐQT có thể tin tưởng vào phán đoán của tôi.” Ánh mắt của Bình An vô cùng kiên định.
Lê Thiên Thần hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Mảnh đất trống kia là của Bình An? Sao lúc trước hắn không hề nghe qua? A, đúng rồi, Giám Đốc Chu đã từng nói Bình An có không ít đất đai đáng giá khai thác trong tay, thì ra là muốn nói đến khu đất này...
“Các vị thấy thế nào?” Phương Hữu Lợi hỏi những thành viên khác.
Không có ý kiến.
Bình An nở nụ cười, “Cám ơn các thành viên HĐQT đã tin tưởng, tôi sẽ không để cho công ty tổn thất.”
Cô cũng sẽ không để cho mình có phần tổn thất nào hết.