Trong hai năm qua, Bình An tham dự không biết bao nhiêu dạ tiệc hoặc vũ hội từ thiện lớn nhỏ, từ lâu đã chẳng còn cảm thấy chúng có gì thú vị, không còn mong ngóng chúng như thuở trước. Nhưng dù sao đây cũng là các hoạt động xã giao, cho dù có nguyện ý hay không thì cũng có một vài buổi tiệc không thể không tham gia.
Hôm nay là mồng một đầu năm, Bình An và Nghiêm Túc cùng nhau tham gia một vũ hội do Hiệp hội thương nghiệp Thành phố G tổ chức.
Mỗi lần cô cùng Nghiêm Túc xuất hiện đều trở thành tiêu điểm của nơi đó, cả khán phòng như lắng xuống mà chăm chú quan sát bọn họ. Chẳng qua, sự chú ý của mọi người đa số vẫn tập trung vào Nghiêm Túc, cô thỉnh thoảng vẫn có thể tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi.
Nhìn Nghiêm Túc bị một đám người vây quanh nói chuyện, Bình An xoay người muốn đi tìm một góc vắng để nghỉ ngơi, nhưng rồi lại phát hiện ngoài cửa chính có một đôi nam nữ vô cùng tỏa sáng đi vào, cô ngẩn ra một chút rồi cất bước đi qua bên đó.
“Ôn học trưởng, Bạch Hàm.” Đôi nam nữ vừa mới tiến vào khán phòng đúng là Ôn Triệu Dung và Bạch Hàm mà đã lâu cô chưa gặp lại.
Ôn Triệu Dung có vẻ thành thục chững chạc hơn so với trước kia, gương mặt sáng sủa như ánh mặt trời trước kia không biết đã biến đi nơi nào, bây giờ anh trông có vẻ cô độc và cũng có chút lạnh lùng.
“Bình An.” Ôn Triệu Dung nhìn thấy Bình An liền tươi cười ôn hòa như thói quen xưa nay, lập tức kéo Bình An ngược về những năm tháng thân thiết ở trường học lúc xưa.
Mỗi lần gặp Ôn Triệu Dung, trong lòng Bình An đều có chút cảm giác khó chịu, nhưng mà cô biết, đây là một trách nhiệm gia tộc mà Ôn Triệu Dung không thể không giơ vai ra gánh vác.
“Học tỷ Bình An, chị cũng ở đây à.” Bạch Hàm kéo tay Ôn Triệu Dung, cắn cắn môi nhìn Bình An.
Chuyện Bạch Hàm thích Ôn Triệu Dung thì Bình An đã sớm nhận ra, nên khi thấy hai người cùng xuất hiện, cô cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm, “Đúng vậy, rất lâu không gặp hai người rồi.”
Ôn Triệu Dung âm thầm buông tay Bạch Hàm ra, bước hai bước đến gần Bình An, “Lần trước em đính hôn lại vừa lúc anh đi công tác khỏi nước nên không thể tới tham gia, rất xin lỗi.”
Bình An cười nói, “Không sao, nhớ tặng quà bù cho em là được.”
“Chuyện nhỏ.” Ôn Triệu Dung bật cười, mặc dù trong lòng có chút chua chát, nhưng anh biết rất rõ Bình An chỉ có tình cảm anh em với anh, Nghiêm Túc thật sự thích hợp với cô hơn anh nhiều.
“Học tỷ, chúc mừng chị nha, nghe nói chị đã là Tổng Giám Đốc Tập đoàn Phương Thị rồi.” Mặc dù đã lâu Bạch Hàm không có gặp Bình An, nhưng cũng biết việc Bình An cố gắng cạnh tranh vị trí Tổng Giám Đốc Tập đoàn Phương Thị lúc trước, giờ biết Bình An đã thành công rồi, trong lòng cô cũng cao hứng thay Bình An.
“Cám ơn em, không ngờ năm nay em lại ở lại Thành phố G để mừng năm mới nha, sao lúc trước không nghe em nói?” Bình An hỏi.
“Em theo giúp cha mẹ vừa tới đây, mấy ngày nữa liền quay về nhà.” Bạch Hàm liếc mắt nhìn Ôn Triệu Dung một cái, hạ giọng nói.
Bình An không biết rõ lắm Bạch Hàm và Ôn Triệu Dung bây giờ đã phát triển đến mức độ nào rồi, liền cười cười nói, “Ở lại Thành phố G đón năm mới cũng là ý hay đó.”
Ba người lại hàn huyên đơn giản vài câu, khi thấy có những người khác tới đây chào hỏi với Ôn Triệu Dung, Bình An liền lặng lẽ lui ra.
“Chị.” Không biết khi nào thì Bạch Hàm đã đi tới bên cạnh Bình An, thoạt nhìn có vẻ tâm trạng có chút xuống thấp.
“Sao vậy em?” Bình An kéo tay cô, đi ra ngoài ban công nói chuyện, “Sang năm mới rồi, sao lại không vui vậy.”
Bạch Hàm quay đầu nhìn xuyên qua lớp cửa thủy tinh nhìn Ôn Triệu Dung đang chuyện trò vui vẻ cùng người khác, “Chị à, em thật sự rất thích Ôn Triệu Dung.”
Bình An cười gật đầu, “Chị cũng nhìn ra được, hai người nhìn thật xứng đôi.”
“Nhưng mà người anh ấy thích không phải là em.” Nụ cười của Bạch Hàm hơi khổ sở, “Em vốn nghĩ nếu em xuất hiện bên cạnh anh ấy, làm cho anh ấy nhìn em nhiều một chút, chung đụng với em lâu hơn một chút, như vậy anh ấy cũng sẽ có khả năng yêu thích em nhiều một chút không. Em cũng chẳng mong ước cao xa gì, chỉ mong anh ấy có thể để mắt đến em là được rồi. Chẳng qua đó tất cả chỉ là hy vọng xa vời của em.”
“Sao lại thế chứ? Ôn học trưởng không phải thường xuyên hẹn hò với em sao?” Bình An kinh ngạc hỏi.
“Đó là bởi vì mẹ của anh ấy...” Bạch Hàm mặc dù là đang cười, nhưng nhìn còn khó coi hơn cả khóc, “Lần này cha mẹ em tới đây, chính là nghĩ thương lượng chuyện giữa em và anh ấy. Nhưng mà, vừa nãy trên đường tới đây, anh ấy nói đời này cũng sẽ không yêu em, nếu như em không để ý đến chuyện này, thì anh ấy có thể cùng em kết hôn.”
Bình An im lặng nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải.
“Tại sao em lại phải lấy một người không yêu em chứ? Em không phải là kẻ ngốc.” Bạch Hàm ha ha cười nói, “Em yêu anh ấy, nhưng không nhất định phải lấy anh ấy, chị nói đúng không, học tỷ?”
“Mỗi người đều có cái nhìn khác nhau về tình yêu.” Bình An chỉ có thể nói thế.
Bạch Hàm cười cười, “Đúng, không phải ai cũng có thể hạnh phúc như chị.”
“Đó là bởi vì... không phải ai cũng trải qua cuộc sống giống nhau.” Nếu như chưa từng trải qua nỗi hận đến khắc cốt ghi tâm kia, làm sao cô có thể có được niềm hạnh phúc này.
“Em đi vào trước đây.” Bạch Hàm đứng thẳng người lên, giống như lập tức biến thành một người khác, không còn là một học muội đơn thuần lạc quan mà Bình An đã từng quen.
Bình An đã cho rằng kiếp này Ôn Triệu Dung cũng sẽ thay đổi, cho rằng cuối cùng anh sẽ kết duyên với Bạch Hàm, nhưng hóa ra có một số sự việc vẫn chuyển động theo quỹ đạo cũ kiếp trước, hoàn toàn không thay đổi.
Có lẽ cô có thể tìm hiểu xem trong lòng Ôn Triệu Dung đang nghĩ gì, nhưng xưa nay Bình An chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện giữa anh và Bạch Hàm, chỉ có như vậy đối với bọn họ mà nói mới là tốt nhất.
“Đang suy nghĩ gì đó?” Nghiêm Túc đi tới, ôm Bình An đang ngẩn người đến xuất thần vào lòng.
Bình An cười cười, “Không có gì.”
“Vào thôi, ba em cũng tới rồi.” Nghiêm Túc cười nói.
Ngày hôm sau, Bình An đi cùng Nghiêm Túc đến chúc Tết Nghiêm lão phu nhân và Nghiêm gia gia.
Mới vừa vào cửa, Bình An liền nhìn thấy một phụ nữ lạ mặt ngồi cạnh Nghiêm lão phu nhân, ước chừng hơn 50 tuổi, dù trên mặt đã có dấu vết lưu lại của năm tháng nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp của bà. Bà chỉ an tĩnh ngồi đó nhưng lại toát ra một khí thế ung dung cao thượng hơn người.
Người phụ nữ này có khí chất thanh lịch duyên dáng, Bình An đại khái cũng có thể đoán được thân phận của bà.
“Mẹ!” Nghiêm Túc kinh ngạc nhìn người phụ nữ kia, dắt tay Bình An đi nhanh vào phòng khách.
Quả nhiên, người phụ nữ này chính là Vu Tố Hà, Bình An lẳng lặng nghĩ, thật giống như cô đã tưởng tượng. Vu Tố Hà là một phụ nữ phong nhã thanh tao, chỉ có người phụ nữ ung dung tao nhã xinh đẹp như vậy mới có thể có được một cậu con trai ưu tú như Nghiêm Túc.
Rốt cuộc thần kinh Nghiêm Lôi Hải có vấn đề chỗ nào mà lại đi vứt bỏ một người vợ đẹp đẽ cao quý như thế để lấy một phụ nữ như Ôn Nguyệt Nga vậy chứ, hai bà vừa nhìn là đã biết không cùng đẳng cấp rồi.
Vu Tố Hà đứng lên, giang đôi cánh tay ôm con trai thật chặt, “Hi, con trai.”
“Sao mẹ về mà không báo trước với con một tiếng. Mẹ về lúc nào vậy?” Nghiêm Túc cười hỏi.
“Xuống máy bay tối qua, muốn cho mọi người một bất ngờ ấy mà.” Giọng Vu Tố Hà ôn hòa thong dong, bà buông Nghiêm Túc ra, dời tầm mắt đến Bình An, cười nói, “Con dâu của mẹ đây phải không, mau tới đây cho mẹ nhìn một chút.”
Bình An mỉm cười đi tới, trong lòng có hơi hồi hộp một chút.
“Bác gái.” Cô chào một tiếng bằng giọng trong trẻo.
“Không nên kêu bác gái, bắt chước Nghiêm Túc gọi mẹ bằng mẹ đi.” Vu Tố Hà đã được Nghiêm lão phu nhân kể cho nghe không ít chuyện về Bình An, cho nên bà cực kỳ vừa lòng đối với người con dâu này.
Bình An ngượng ngùng liếc nhìn Nghiêm Túc, Nghiêm Túc cũng chỉ cười tủm tỉm nhìn cô.
“Mẹ...” Dưới ánh mắt mong chờ của Vu tố hà, Bình An ngượng ngùng nhỏ giọng kêu một câu.
“Ngoan lắm!” Vu Tố Hà và Nghiêm lão phu nhân trao đổi một cái liếc mắt, “Bình An và Nghiêm Túc quả nhiên xứng đôi.”
“Đương nhiên rồi, nếu không con trai của con hồi đầu đâu có suốt ngày quấn chặt lấy người ta như thế.” Nghiêm lão phu nhân cười nói.
Bình An không ngờ chuyện của cô và Nghiêm Túc lại bị lấy ra nói, vội vàng chuyển đề tài, tiến lên nắm tay Nghiêm lão phu nhân, nói với hai vị lão ông lão bà, “Ông nội, Bà nội, năm mới vui vẻ, chúc ông bà năm mới mạnh khỏe, vạn sự như ý.”
Nghiêm lão phu nhân và Nghiêm gia gia cười híp cả mắt, “Ngoan, ngoan lắm!”
“Ông nội, Bà nội, Bình An đang muốn đòi lì xì của hai người đó.” Nghiêm Túc cười nói, sáng nay lúc ra cửa, cô nhóc này cứ quấn lấy anh đòi bao lì xì, nói cô vẫn còn là con nít, phải được cho tiền lì xì mừng tuổi.
Hai ông bà lão cười hơ hớ cầm hai bao lì xì to từ trên bàn lên, “Nhất định là phải lì xì rồi.”
Bình An quay sang Nghiêm Túc làm mặt xấu, nhận lấy bao lì xì từ tay Nghiêm lão phu nhân, cười ngọt ngào, “Cám ơn ông nội, cám ơn bà nội.”
Vu Tố Hà cười nói, “Lại đây, mẹ không chuẩn bị bao lì xì, chỉ có chuẩn bị quà tặng cho con thôi.”
Nói xong, lấy từ trong túi xách ra một cái hộp gấm đỏ lớn, “Định tặng hai con từ hôm đính hôn rồi cơ, nhưng lại không về kịp.”
Bình An nhìn về phía Nghiêm Túc, anh mỉm cười gật gật đầu, cô mới nhận lấy hộp gấm từ tay Vu Tố Hà, “Mẹ, cám ơn mẹ.”
Nghiêm lão phu nhân cười nói, “Thật là một ngày lễ tốt, chúng ta đi ra ngoài ăn mừng một chút đi.”
“Hay là ăn ở nhà đi, Bà nội, để con xuống bếp.” Bình An cười đề nghị.
“Cháu dâu muốn trổ tài trước mặt bà nội hử, vậy là chúng ta hôm nay có lộc ăn rồi.” Nghiêm gia gia cười vui vẻ trêu ghẹo.
Bình An đỏ mặt kêu lên, “Ông nội!”
“Được rồi được rồi, hôm nay Bình An sẽ cho chúng ta một bữa thật ngon.”
Nghiêm lão phu nhân vui mừng nói, có thể nhìn thấy cả nhà quây quần ăn cơm chung, trong lòng bà vui mừng hơn lúc nào hết.
Bình An để hộp gấm trong tay xuống, viết danh sách đưa dì giúp việc đi siêu thị mua thức ăn. Không phải cô muốn khoe tài trước mặt Vu Tố Hà cái gì, mà là cảm thấy Nghiêm Túc và mẹ anh khó có cơ hội gặp nhau, nếu như có thể ở nhà vui vẻ thoải mái cùng nhau ăn cơm thì còn ấm áp hơn so với đi ra ngoài.
Nghiêm Túc như hiểu được tâm ý của Bình An, ánh mắt thâm tình nhìn cô một cái, lén lút nhéo một cái trong lòng bàn tay cô.
Khi Bình An ở trong bếp chuẩn bị thức ăn, Nghiêm Túc và Vu Tố Hà ra ban công nhìn xuống vườn hoa nói chuyện.
“Mẹ, lần này mẹ tính ở lại bao lâu?” Nghiêm Túc hỏi.
“Còn chưa biết, vì thời gian này có chút rảnh rỗi nên muốn về nước gặp các con.” Vu Tố Hà cười. Sau khi ly hôn, bà sang Mỹ sống một mình, sau lại có hứng thú muốn thử thiết kế châu báu, nên bây giờ bà cũng có một chút thành tựu trên lĩnh vực này.
“Mẹ định vẫn ở biệt thự trước kia chứ?” Nghiêm Túc cười hỏi.
Vu Tố Hà nói, “Bà nội bảo mẹ tới đây ở chung với ông bà cho vui. Túc à, lần này về gặp hai ông bà mới thấy thời gian trôi qua rất nhanh, ông bà có phần già đi nhiều so với mẹ gặp lần trước.”
“Ông bà nội vẫn không chịu về ở chung với người kia.” Người kia, dĩ nhiên là chỉ Ôn Nguyệt Nga.
Leng keng leng keng, lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, người giúp việc vội vàng đi mở cửa. Thì ra là vợ chồng Nghiêm Lôi Hải đến.
Thật là, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.