Phương Bình An lấy một phương thức mạnh mẽ để phản đòn một ván vẻ vang. Đỗ Hiểu Mị thật sự đã chọn sai phương pháp để đối phó Bình An, mấy cái chuyện mua chuộc cổ đông như vậy thì chỉ cần dựa vào tiền thôi mà, Đỗ Hiểu Mị có thể mua chuộc, chẳng lẽ Bình An không làm được sao? Với tài sản hiện tại của Bình An, Đỗ Hiểu Mị làm thế nào cũng so không bằng.
Cô muốn cho Đỗ Hiểu Mị thấy rõ, rằng bất kể nhìn từ phương diện nào ả cũng không phải là đối thủ của cô!
Theo như cam kết miệng của HĐQT với cô hôm trước, chức Tổng Giám Đốc đã là vật trong túi của Bình An. Đây là lần giao chiến đầu tiên của cô với Đỗ Hiểu Mị sau khi cô trọng sinh, nhưng vẫn chưa đem lại cho cô cái cảm giác trút được giận, bởi chỉ cần nghĩ tới việc ả ta đã giam cô ở bệnh viện tâm thần mà ngược đãi thì thù hận trong lòng Bình An tựa như lửa mạnh hừng hực bừng lên.
Chỉ có hoàn toàn đánh bại Đỗ Hiểu Mị, để cho ả không còn khả năng xoay người nữa, thì Bình An mới có thể cảm thấy mình được chân chính giải thoát.
Như vậy là đã tròn hai năm, đại hội niên kỷ cuối cùng của Phương Thị càng ngày càng gần, thông báo nội bộ về người sẽ nhậm chức Tổng Giám Đốc đã được ban bố xuống dưới các cấp, quyết định chọn Bình An đảm nhiệm chức vụ đó, Lê Thiên Thần được triệu hồi về Tổng Công Ty, nhậm chức Phó Tổng Giám Đốc, Phó Tổng Giám Đốc hiện tại được điều đến Thành phố S.
Về phần Đỗ Hiểu Mị, thông báo nhận chức vẫn chưa được thông báo xuống, đoán chừng phải đợi sau Tết mới có sắp xếp.
Đối với kết quả này, Bình An dĩ nhiên là hài lòng, vừa sung sướng mà cũng có một chút cảm khái. Rốt cuộc, cô đã có thể làm được như ý nguyện, lấy một phương thức khiến người khác không dám coi thường để tiến vào Tập đoàn Phương Thị. Khác hẳn hình ảnh bình hoa ở kiếp trước, lần này, cô là Tổng Giám Đốc có thể quyết định sự phát triển của công ty trong tương lai rồi.
Nhưng mà, nếu cô phải đi làm ở Phương Thị thì không thể kiêm nhiệm vị trí Tổng Giám Đốc bên Duy An nữa, cô chỉ có thể làm bà chủ phía sau hậu trường, tìm người khác thay cô quản lý Duy An.
Về phần ứng cử viên... Cô đã có chủ ý, nhưng không biết chị ấy có nguyện ý hay không thôi.
Đối lập với sự thanh thản này của Bình An, lúc Đỗ Hiểu Mị nhìn thấy thông báo nhận chức thì tức giận đến mặt mày cũng xanh lét, nếu không phải là đã tu dưỡng hằng ngày thì ả đã gần như nhảy đến xé nát thông báo ngay tại chỗ.
Con oắt Phương Bình An chết tiệt này! Tại sao lần nào cũng đều là con nhóc dở hơi này làm hư chuyện tốt của ả!
Đỗ Hiểu Mị tức uất cả ngực, trong lòng hận thù mắng nhiếc Bình An không chừa từ ngữ nào. Nhớ đến lúc trước, khi ả mới vừa vào Phương Thị, cũng bởi con nhóc thối tha này luôn nhằm vào ả mới khiến cho Phương Hữu Lợi không thân cận với ả ta, thậm chí ngay cả nhìn lâu ả một chút cũng không muốn. Hiện tại, ả đã thấy thành công ngay ở trước mắt rồi, lại không ngờ... không ngờ vẫn bị con oắt này chặn đứng.
Ả thật sự nghĩ mãi cũng không ra, Phương Bình An muốn tiền có tiền, ngay cả hôn phu giàu sang cũng đã có, tại sao còn phải đối nghịch với ả tới cùng? Để Lê Thiên Thần làm Tổng Giám Đốc thì có cái gì là không tốt? Con nhóc đê tiện này trước kia không phải đã từng thích Lê Thiên Thần sao? Sao không niệm tình cũ một chút nào vậy?
Không thể để yên như thế! Tuyệt đối không thể cứ thế mà nhận thua!
Phương Bình An muốn ngồi ổn ở vị trí Tổng Giám Đốc này à, hừ, sẽ không dễ dàng thế đâu.
Ả hít một hơi thật sâu, từ từ bình phục cảm xúc, mở cửa phòng đi ra, thấy Lê Thiên Thần đang chuẩn bị bữa tối.
“Ăn cơm đi.” Lê Thiên Thần thấy Đổ Hiểu Mị đi ra khỏi phòng, nói giọng nhàn nhạt.
Vì còn chưa chính thức nhận chức, hai người bọn họ bây giờ coi như đang nghỉ phép, cũng không nhất thiết phải đến công ty trình diện mỗi ngày. Hôm nay Đỗ Hiểu Mị nhốt mình cả ngày trong phòng, nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông tại sao Phương Bình An mới không gặp có hai năm thôi mà đã thay đổi kinh khủng đến thế. Ả vẫn còn đang mải suy nghĩ xem nên dùng biện pháp nào để đối phó với con nhóc khiến ả chướng mắt này.
Chẳng qua còn chưa nghĩ ra biện pháp gì mà thôi.
“Hôm nay anh có đến công ty không?” Đỗ Hiểu Mị ngồi xuống trước bàn ăn, đưa mắt nhìn về phía Lê Thiên Thần. Người đàn ông này sau khi biết mình trở thành Phó Tổng Giám Đốc vẫn không lộ ra cảm xúc thất vọng hay tức giận gì, giống như hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hắn cả.
Theo như sự hiểu biết của ả về hắn, hắn không thể nào có khả năng bình tĩnh như vậy. Ả thương hắn, chính là thương ở cái dã tâm không chịu đứng dưới người khác của hắn, thế thì làm sao bây giờ hắn sẽ cam tâm chịu một nhóc con lãnh đạo cho được?
“Ừ.” Lê Thiên Thần gật đầu, xế chiều hôm nay hắn đã đi một chuyến đến văn phòng của Phương Hữu Lợi, bàn về chuyện hắn sắp lên đảm nhiệm chức Phó Tổng Giám Đốc.
Thật ra thì ông ta chỉ muốn trấn an hắn mà thôi. Ngay từ lúc biết được Bình An muốn tranh đua vị trí này cùng hắn, hắn đã có chuẩn bị tâm lý rằng Phương Hữu Lợi nhất định sẽ thiên vị con gái của mình. Quả nhiên là như vậy.
Chẳng qua cũng không sao, chờ sau này khi chính thức nhận chức rồi, hắn sẽ chứng minh cho HĐQT biết ai mới là nhân tài có lợi cho công ty nhất.
“Anh xem thông báo nội bộ chưa?” Giọng Đỗ Hiểu Mị hơi bén nhọn.
“Hiểu Mị, công ty đã ra quyết định, cô cũng đừng có náo loạn.” Lê Thiên Thần nói giọng mềm mại. Kể từ sau khi Bình An đính hôn, hắn ngược lại lại tỏ ra thân cận với Đỗ Hiểu Mị hơn một chút, có lẽ vì cảm thấy không còn hy vọng gì với Bình An, mà Đỗ Hiểu Mị thì còn có thể giúp hắn giải quyết rất nhiều khó khăn mà hắn không thể ra mặt giải quyết trong công tác, nên đâm ra có chút quý trọng ả ta.
Đỗ Hiểu Mị cũng cảm giác được Lê Thiên Thần mấy ngày nay đối xử với mình dịu dàng hẳn nên trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào không ít, nhưng mỗi khi nghĩ đến con vịt đã sắp đến miệng còn bị đoạt ngang như vậy, dù thế nào ả cũng không phục.
“Nếu náo loạn mà có tác dụng, em thực sự cũng muốn quậy tung lên một phen.” Ả tức giận nói, “Phương Bình An có Nghiêm Túc và Phương Hữu Lợi ở phía sau đẩy lên, chúng ta có làm thế nào cũng không thắng được cô ta.”
Lê Thiên Thần nói giọng nhàn nhạt, “Còn nhiều thời gian mà, nếu có năng lực, sớm muộn gì người khác cũng có thể nhìn ra.”
Đỗ Hiểu Mị bĩu môi, “Anh đến công ty có nghe nói qua sẽ sắp xếp công tác của em thế nào không?”
“Tạm thời còn chưa nghe nói thế nào, chắc phải sau Tết mới có.” Lê Thiên Thần nói, “Có thể công ty sẽ có hạng mục khai phá mới, đến lúc đó sẽ phái cô đi phụ trách.”
“Ừ.” Mắt Đỗ Hiểu Mị sáng bừng lên, trong lòng lại có tính toán.
***
Sau khi bụi bặm mù mịt chung quanh việc cạnh tranh vị trí Tổng Giám Đốc Tập đoàn Phương Thị đã dần dần tan hết, Bình An rốt cuộc đã có thể thở phào một hơi, gọi điện thoại hẹn Trình Vận ra ngoài. Đây là lần thứ hai họ gặp nhau từ sau khi Trình Vận quay về nước, từ bữa đến giờ vẫn chưa tìm được thời gian để hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.
“Chúc mừng em, cuối cùng đã trở thành Tổng Giám Đốc Tập đoàn Phương Thị.” Họ hẹn gặp nhau ở nhà hàng Ý, Trình Vận giơ ly cao cổ lên cụng ly với Bình An.
Bình An cười cười ngượng ngùng. Cho dù cô đã không còn là cô gái nhỏ cái gì cũng không biết trước kia nữa, nhưng khi đối mặt với Trình Vận vẫn không cưỡng lại được cảm giác bé bỏng ngây thơ thuở nào, “Cám ơn chị. Chị Vận à, bây giờ chị ở đâu?”
“Vẫn ở nhà trọ lúc trước.” Trình Vận cười nói.
“Không bị buộc ở tại Trình gia sao?” Bình An kinh ngạc hỏi, cô vốn còn đang lo lắng rằng Trình Bính Khôn sẽ tiếp tục hạn chế hoạt động của Trình Vận.
“Có ông nội chị cùng về, chị được tự do.” Trình Vận mở to mắt, nói rất nhẹ nhàng.
Bình An cười nói, “Thấy chị như vậy, em yên tâm rồi.”
Cô vẫn sợ Trình Vận đến nay vẫn còn vương vấn Lương Phàm, bởi cái mà người thất tình sợ nhất chính là nhớ mãi không quên người xưa.
“Lúc về, chị có gặp Hồng Mẫn Nhi trên máy bay.” Trình Vận cúi đầu uống một hớp rượu đỏ, giọng nhỏ hẳn.
Bình An ngẩng phắt đầu lên, chuyên chú nhìn chằm chằm thần sắc trên mặt Trình Vận.
Trình Vận nhớ lại, lúc trên máy bay, Hồng Mẫn Nhi vừa khóc vừa nói với cô, Lương Phàm yêu nhất chính là cô. Nghe một câu như thế, Trình Vận chỉ cười nhạt mà không nói câu nào. Người Lương Phàm thích nhất không phải là cô, mà là chính anh ta. Sở dĩ anh ta nói như vậy chẳng qua vì anh ta cũng hoài niệm những năm tháng thanh xuân trước kia của bọn họ mà thôi.
Lúc còn ở Australia, cô vẫn thường nhớ tới anh ta, không nhịn được mà nhớ đến từng thói quen đánh răng của anh ta, nhớ từng đường cong khóe miệng của anh ta khi mỉm cười, nhớ cách ăn cơm, vẻ mặt khi nghe hát, nhớ cùng anh ta đi xem phim... nhớ từng chi tiết một, mỗi một chi tiết đều khiến cho cô lệ rơi thành hàng, sau đó ôm đầu khóc rống. Rồi khi bình tĩnh ngẫm lại thì ngược lại bật cười to, bởi xoay người nhìn lại thì phát hiện ra bây giờ cảnh còn người mất, bọn họ đã sớm không thể quay lại như trước kia được nữa.
Cô dùng một năm trời để làm cho bản thân mình khoáng đạt thoải mái, cho nên đối mặt với những giọt nước mắt của Hồng Mẫn Nhi, cô chỉ có cảm thán cho cuộc đời vô thường, chứ không hề cảm động.
Bọn họ đã không còn bất kỳ liên quan gì với cô nữa rồi.
“Hồng Mẫn Nhi phát triển cũng không tệ.” Trình Vận bình tĩnh cười.
Bình An nghe vậy thì thật sự yên tâm, Trình Vận đã thật lòng không còn vương vấn gì Lương Phàm rồi, “Cô ta phát triển có tốt hay không cũng đâu có liên quan gì đến chúng ta? Còn chị thì ngược lại á. Chị Vận, vẫn còn ý định quay lại Australia Secret sao?”
Trình Vận nói, “Vẫn còn đang suy nghĩ.”
“Trình gia vẫn còn ngăn cản việc chị có sự nghiệp cho riêng mình à?” Bình An cau mày hỏi.
“Vậy thì không có, chỉ là vì chị đang muốn đổi môi trường công tác mà thôi.” Trình Vận nói.
Bình An lập tức cười hì hì nói, “Vậy thì quá dễ rồi. Chị Vận, chị tới Duy An đi, về sau Duy An giao cho chị quản lý. Em phải đến Phương Thị nhận chức, thực sự không còn tinh lực mà tiếp tục quản lý Duy An.”
Trình Vận nguýt Bình An một cái, “Thật ra thì em đã hạ quyết tâm bữa nay gặp là để khuyên chị đến Duy An chứ gì.”
“Eo ơi, chị Vận đừng quá thông minh như vậy mà.” Bình An đá lông nheo, chẳng thèm che giấu tâm tư này của mình chút nào, rồi rất nhanh lại bày ra một vẻ mặt vô cùng đáng thương, “Chị Vận, chị đồng ý đi mà! Em thật sự không thấy còn có ai có thể thích hợp hơn chị. Chị xem, đây là ý trời đó nha, lúc em cần chị nhất thì cuối cùng chị đã trở lại. Ông Trời cũng cảm thấy là chị nên đến Duy An đó.”
“Miệng em dẻo nhất.” Trình Vận tức giận nói, “Em cũng phải cho chị thời gian chuẩn bị một chút chứ.”
Ánh mắt Bình An lập tức sáng lên, “Chị Vận, vậy... vậy là chị đồng ý hả?”
“Em sắp sửa không có thời gian quản lý Duy An rồi, chị là bạn mà không rút dao tương trợ, coi sao được?” Trình Vận cười nói.
“Thật tốt quá!” Bình An thiếu chút nữa thì hét to vang trời.
Thanh danh của Trình Vận ở giới mỹ phẩm đã nổi tiếng từ lâu, hơn nữa kinh nghiệm thật phong phú, nên thật ra cũng không cần phải chuẩn bị quá nhiều. Sau khi Bình An lấy được câu trả lời chắc chắn của chị thì lập tức kéo chị cùng đến Công ty Duy An, nói với Hàn Á Lệ chuyện này.
Nguyện vọng của Hàn Á Lệ đã trở thành sự thật, từ nay về sau có thể cùng Trình Vận kề vai chiến đấu, nên cứ cười toét mãi không ngừng.
Đêm đó, các cô cùng nhau ăn cơm hát karaoke, gọi là đón mừng Trình Vận tới Duy An.
Hai ngày sau, Bình An đều bận rộn chuyện đại hội cuối năm ở Phương Thị. Năm nay không giống mọi năm, bởi những năm trước cô chỉ tham dự dưới tư cách là con gái của Phương Hữu Lợi, năm nay cô đã là Tổng Giám Đốc sắp nhậm chức, cũng phải lên phát biểu vài lời.
Thành thật mà nói, thật sự có hơi hồi hộp.
Dạ tiệc cuối năm được tổ chức ở đại sảnh chính của Khách sạn Quốc tế Á châu.
Bình An khoác tay Phương Hữu Lợi, bước chân tao nhã tiến vào đại sảnh đang phiêu đãng tiếng nhạc jazz nhanh chậm trầm bổng. Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu đen ôm sát người, gấu váy dài đến mắt cá chân, khiến cho dáng người của cô càng thêm cao hơn mảnh hơn, da thịt càng nổi bật vẻ trắng noãn như ngọc. Cô nâng cao chiếc cổ trắng nõn thanh mảnh, vẻ mặt điềm tĩnh, nụ cười thanh thoát, chậm rãi bước từng bước trên thảm đỏ. Trong nháy mắt, trên người cô như xuất hiện một vầng hào quang rực rỡ đến chói mắt mọi người.
Hôm nay, cô là nhân vật chính ở đây!