Hơn năm giờ chiều hôm sau, Nghiêm Túc mang Bình An đi tìm Nghiêm lão phu nhân.
Đây không phải là lần đầu tiên Bình An tới nhà tìm Nghiêm lão phu nhân, lúc trước cô còn từng tới chào hai vị bề trên dưới danh nghĩa là bạn gái của Nghiêm Túc. Nghiêm lão phu nhân vốn đã muốn tác hợp hai người bọn họ từ lâu, bây giờ đã đạt được tâm nguyện nên trong lòng cao hứng vô cùng, trước mặt Nghiêm lão tiên sinh luôn miệng khen ngợi Bình An khéo léo nghe lời thế nào, đáng yêu xinh đẹp ra sao, khiến Nghiêm lão tiên sinh tuy chưa từng gặp qua Bình An cũng đã xem Bình An chính là cháu dâu mà thương yêu vô cùng.
Sau đó, lúc Bình An đến chào hai người, Nghiêm lão tiên sinh còn muốn đem đồ gia bảo chỉ truyền cho con dâu của Nghiêm gia đưa cho Bình An. Đó là một cặp vòng đeo tay tinh tế, hai cái vòng tay đeo chung một chỗ sẽ chạm vào nhau phát ra tiếng kêu lanh canh thanh thúy, là bảo vật có giá trị vô cùng xa xỉ. Ban đầu đôi vòng đã được trao cho mẹ của Nghiêm Túc là Vu Tố Hà, sau đó, vì bà ly hôn với Nghiêm Lôi Hải nên đã đem vòng tay trả lại cho Nghiêm lão tiên sinh.
Bình An không dám nhận bảo vật quý trọng như vậy, nhưng nếu cự tuyệt thì lại khiến cho Nghiêm gia gia mất hứng, may nhờ Nghiêm lão phu nhân cứu bồ, nói chờ tương lai cô với Nghiêm Túc kết hôn thì lại đem đôi vòng tay này đưa cho cô, Nghiêm lão gia mới thôi không khăng khăng nữa.
Những thứ này đều là chuyện trước đó, tạm thời không cần nhắc nhiều tới.
Hai ông bà lão sống riêng tại một biệt thự vùng ngoại ô chứ không sống cùng với vợ chồng Nghiêm Lôi Hải, nhìn thì biết ngay hai ông bà cũng không có ý thừa nhận Ôn Nguyệt Nga bao nhiêu. Chỗ hai ông bà ở không thiên về nội thành lắm, cách tiểu khu của Viên lão phu nhân cũng không xa là bao, chung quanh đều là các cụ ông cụ bà đã về hưu, bình thường hay tụ tập trong công viên đánh cờ khiêu vũ, sống những ngày rất an nhàn tự tại.
Bình An đi cùng Nghiêm Túc đến chơi khiến hai ông bà lão hết sức vui mừng, nhất quyết giữ bọn họ ở lại ăn cơm tối. Nghiêm lão gia nói lâu rồi chưa được ăn lẩu nên lập tức kêu bảo mẫu trong nhà đi siêu thị mua nguyên liệu về làm, mọi người sẽ có bữa cơm vô cùng náo nhiệt.
“Tốt quá, chúng cháu cũng rất lâu không ăn lẩu rồi.” Bình An cười nói, liếc mắt nhìn nhau với Nghiêm Túc.
Bình An không có lập tức đề cập tới chuyện của Trình Vận. Cô kể chuyện công ty của cô với Nghiêm lão gia và Nghiêm lão phu nhân, kể những chuyện lý thú trước kia xảy ra ở trường học, lại nghe Nghiêm lão phu nhân kể hồi xưa khi còn bé Nghiêm Túc bướng bỉnh thế nào. Mãi đến lúc mặt trời lặn ở trời tây, Nghiêm lão phu nhân mới cười tủm tỉm nhìn bọn họ, “Hôm nay là lễ Giáng Sinh, thanh niên bọn cháu không phải hay thích hẹn hò ra ngoài vào ngày này hay sao? Hôm nay cố ý tới tìm hai lão già này chắc là vì chuyện của Trình Vận chứ gì.”
“Bà nội, bà đoán thật cứ như thần ấy.”