Chờ Trình Vận bình phục cảm xúc, Bình An dẫn chị rời khỏi khách sạn, lái xe đưa chị về nhà. Rồi bởi vì lo lắng tâm trạng của chị đang bất ổn sợcó chuyện gì, cô gọi điện thoại về nhà, nói với Phương Hữu Lợi là muốn ở lại nhà bạn qua đêm, cố ý nhấn mạnh là ở lại nhà chị Trình Vận. PhươngHữu Lợi không nói thêm gì.
Về đến nhà xong, Trình Vận dường như rất mệt mỏi, như đã vắt kiệt hơisức cuối cùng. Một tay Bình An đỡ chị vào phòng, dìu nằm xuống giường,vắt khăn lông nóng cho chị lau mặt, đắp chăn cho chị, “Chị ngủ một giấcthật say đi, rồi ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”
Đôi mày thanh tú của Trình Vận nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, mắt khép chặt, dường như đã ngủ ngay lập tức.
Bình An âm thầm than nhẹ trong lòng, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Đi vào phòng khách, trong tim Bình An vẫn còn cảm thấy như có vật gì đóđè chặt, vô cùng khó chịu. Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Nghiêm Túc.
Dạo này Nghiêm Túc hay đi công tác, lúc này cũng không ở trong nước, cô đột nhiên rất nhớ anh.
Điện thoại reo một lúc lâu mới có người nghe, thanh âm khá trầm củaNghiêm Túc xuyên thấu qua sóng điện, từ đất nước xa xôi truyền tới taicô, “Alo, Bình An hả, sao vậy em? Vẫn chưa ngủ à?”
Anh hiện đang ở Mỹ, nơi đó bây giờ vẫn là ban ngày. Khi thấy giờ này màBình An vẫn gọi điện thoại cho anh, anh khá bất ngờ, bởi lúc này ở Trung Quốc đã khuya lơ khuya lắc.
“Nghiêm Túc...” Bình An mệt mỏi kêu một tiếng, không hiểu sao cảm thấy vô cùng chán nản.
Thanh âm là lạ! Giọng Nghiêm Túc càng thêm vội vàng, “Sao vậy, xảy ra chuyện gì thế em?”
Nghe được bên kia truyền đến tiếng bước chân, Bình An trầm mặc một hồi mới hỏi, “Anh đang họp hả?”
“Đang tạm nghỉ.” Nghiêm Túc hình như không muốn nhiều lời, “Em đang ở đâu?”
“Ở nhà Trình Vận.” Bình An nhỏ giọng nói, “Đột nhiên rất nhớ anh.”
Nghiêm Túc trầm mặc một hồi mới dịu dàng hỏi, “Trình Vận và Lương Phàm đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Dạ, Chị Vận nói chia tay với Lương Phàm rồi.” Nói qua điện thoại thậtsự không giải thích kỹ được, Bình An chỉ đơn giản nói sơ qua, “NghiêmTúc, có phải đàn ông đều biết cách yêu hai người cùng một lúc haykhông?”
“Cô ngốc, đâu phải ai cũng vậy.” Nghiêm Túc cười thấp, “Có vài người một khi đã yêu là không bỏ được để yêu người khác.”
“Chị Vận nên làm cái gì bây giờ?” Vì nghe được thanh âm của Nghiêm Túcmà phiền não trong lòng Bình An dần dần bình tĩnh lại, “Lương Phàm thậtlà một kẻ khốn nạn, anh ta không chung thủy được thì thôi, tại sao cònmuốn bắt đầu với chị Vận.”
Nghiêm Túc không biết tóm lại đã xảy ra chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là nói một câu, “Độ trung thành trong tình cảm của mỗi cá nhân đềukhông giống nhau, nếu Trình Vận chia tay với Lương Phàm thì sẽ không còn thấy điều đó là quan trọng nữa, em cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Chừng nào anh về?” Bình An hỏi.
“Nhất định sẽ về cùng em qua đêm Giáng sinh.” Nghiêm Túc cười nói.
Bình An ừ một tiếng, “Anh nhanh đi họp đi, em đi ngủ đây.”
Ngày hôm sau, Bình An bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cú điệnthoại này là do Hàn Á Lệ gọi tới, giọng khá nóng nảy, “Bình An, xem báohôm nay chưa?”
“Xảy ra chuyện gì?” Hơn nửa đêm hôm qua Bình An mới có thể ngủ được nên bây giờ còn khá buồn ngủ.
“Các em ở khách sạn... bị đám chó săn chụp được ảnh rồi.” Hàn Á Lệ thấp giọng nói.
Bình An ngẩn ra một lúc mới sực nhớ tới chuyện động trời tối qua... “Báo viết thế nào?”
Cô loay hoay lật người xuống giường, định đi xem Trình Vận đã tỉnh haychưa, ai dè vừa mở cửa thì đã thấy Trình Vận ăn bận trang điểm chỉn chuđang cầm tờ báo ngồi đọc trên ghế sa lon.
Mắt mặc dù hơi sưng, nhưng sau khi trang điểm cũng không còn thấy rõ,sắc mặt vẫn tốt, không biết là do phấn má hồng hay là do hôm qua đã được nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần xem ra không tệ.
Cùng cô gái tối qua ngồi sụp nơi cầu thang khóc đầy thương tâm hoàn toàn là hai người khác biệt, trước mắt này mới chính là Trình Vận mà cô quen biết.
“Đã tỉnh rồi hả?” Trình Vận nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn hướng Bình An, khẽ mỉm cười với cô.
“Buổi sáng tốt lành.” Bình An cười đi vào phòng khách, “Chị đang đọc gì đó?”
Trình Vận mở rộng tờ báo ra, bên trên là ảnh chụp Hồng Mẫn Nhi và TrìnhVận cùng đang rơi lệ đầy mặt giống nhau, còn Lương Phàm đang đứng mộtbên đau thương nhìn Trình Vận.
Tiêu đề vô cùng giật gân: Ca sĩ trong sáng trở thành kẻ thứ ba đáng xấu hổ.
Chuyện Lương Phàm và Trình Vận từng qua lại với nhau cũng bị đào lên,luôn cả chuyện trước khi được nhận về Trình gia hai người từng là mốitình đầu của nhau. Tất cả các tin được đăng đều thiên về hướng ủng hộTrình Vận, nói Hồng Mẫn Nhi thành một kẻ thứ ba hèn hạ vô sỉ.
Cảm giác đầu tiên của Bình An là: cuộc sống bình yên của Trình Vận đã bị phá hủy; cảm giác thứ hai: Hồng Mẫn Nhi đã bị hủy diệt.
Nghệ sĩ mới ra mắt không bao lâu mà đã gây ra xì căng đan xấu như vậy,ngay cả một nghệ sĩ danh tiếng và coi như đã vững chân trong giới cũngsẽ không dám vô ý để lộ ra tin đồn làm kẻ thứ ba. Trong xã hội ngày nay, cái danh làm kẻ thứ ba không dễ gánh vác chút nào vì người người đềumuốn đuổi chém.
Hồng Mẫn Nhi mới có chút danh tiếng, làm sao chống lại nổi dư luận?
“Cô ấy là người phát ngôn của công ty em, xuất hiện xì căng đan như vậyrất bất lợi cho công ty, em nên nhanh chóng về công ty xem thế nào đi.”Trình Vận nói với Bình An. Sáng nay rời giường, cô còn tưởng rằng mìnhvẫn đang nằm mơ, không ngờ là cuối cùng mình cũng từ bỏ mà nói chia tayvới Lương Phàm, càng không ngờ là cô lại có một đêm ngủ say không hềmộng mị như vậy.
Lúc nhìn đến báo chí, cô đột nhiên bình tĩnh rất nhiều, bởi cho dù không có Hồng Mẫn Nhi, Lương Phàm rồi cũng sẽ qua lại cùng những người phụ nữ khác, chẳng qua Hồng Mẫn Nhi là bạn chị nên mới là chất xúc tác kíchthích cô rốt cuộc hạ quyết tâm rời đi Lương Phàm mà thôi.
Lương Phàm hoàn toàn không thể chung thủy như một với cô, căn bệnh củaanh là không cách nào chuyên nhất với một người được. Cô hoàn toàn không phải là bác sỹ, nên không trị khỏi căn bệnh này của anh.
Lúc này cô còn chưa thể cảm thấy thoải mái, nhưng đã nghĩ thông rồi.
Bình An nghe Trình Vận nhắc nhở mới giật mình nhớ ra rằng Hồng Mẫn Nhilà người phát ngôn của công ty cô, đột nhiên gây ra xì căng đan lớn nhưvậy thật sự là rất bất lợi đối với công ty cô, huống chi sắp tới là giai đoạn mua sắm hoàng kim, quảng cáo của Hồng Mẫn Nhi còn đang được làmhậu kỳ, chưa phát sóng được.
“Vậy chị thì sao?” Bình An lo lắng hỏi, Trình Vận cũng bị dính líu vàochuyện này, làm sao phóng viên có thể buông tha cho chị được? Mà trướctiên là người nhà Trình gia cũng sẽ không bỏ qua cho chị.
“Chị đã gọi điện thoại xin nghỉ, hôm nay ở nhà không ra ngoài, dây điện thoại cũng rút rồi.” Trình Vận cười nói.
Bình An sâu lắng nhìn chị một cái, “Vậy em đi trước, tối nay lại đến tìm chị nhé.”
“Lái xe cẩn thận nghe.” Trình Vận nói với Bình An.
“Dạ biết. Hôm nay chị không nên ra ngoài, để tránh gặp phải đám ký giả.” Bình An dặn dò một tiếng rồi vội vàng đi vào thang máy. Lúc ra đến bãiđậu xe dưới lầu để lấy xe mới phát hiện phía dưới tòa nhà đã có rấtnhiều đám chó săn đứng sẵn đó, xem ra đều đến vì muốn bới móc về cuộctình tay ba của Trình Vận và Lương Phàm.
Bình An đạp chân ga, xe lướt qua bên người đám phóng viên kia, trong đầu quay cuồng câu hỏi không biết hiện tại tình hình công ty thế nào.
Sau khi chạy đến Duy An, Bình An lập tức đến văn phòng thay đổi y phục.Lúc ở nhà Trình Vận cô chỉ rửa mặt chải đầu qua loa chứ vẫn mặc trênngười bộ quần áo ngày hôm qua. Cũng may bình thường cô có để vài bộ yphục dự phòng lại trong văn phòng.
Mới vừa đổi xong quần áo rồi bước ra ngoài, Hàn Á Lệ và Dư Du Kỳ đã tới.
“Hiện tại tình hình thế nào?” Bình An kêu các cô ngồi xuống, cầm các tạp chí lên xem.
Hầu hết đều phê phán Hồng Mẫn Nhi, đồng tình với Trình Vận, còn LươngPhàm ngược lại vẫn được ca ngợi. Chẳng lẽ chuyện như vậy xảy ra sai nhất không phải là người đàn ông sao?
“Đã tạm thời rút lại quảng cáo của Hồng Mẫn Nhi. Hình tượng Hồng Mẫn Nhi lúc này có thể sẽ ảnh hưởng tới công ty chúng ta.” Hàn Á Lệ nói, tronglòng khinh thường và thất vọng đối với hành động của Hồng Mẫn Nhi, nhưng lúc này làm gì còn tâm trí đâu mà đi trách cứ nhân phẩm của cô ta.
“Trên mạng có phản ứng gì?” Bình An hỏi.
“Đều khiển trách Hồng Mẫn Nhi, hình như còn có hiệp hội fan ca nhạc muốn tẩy chay đĩa nhạc cùng tất cả các sản phẩm có liên quan tới cô ấy.” DưDu Kỳ nói.
“Duy An chúng ta vô tình bị liên lụy.” Hàn Á Lệ cau mày, “Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp để nhanh vượt qua cơn phong ba này.”
Bình An tập trung nhìn hình Hồng Mẫn Nhi và Trình Vận trên tạp chí. Tốiqua cô đã suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ tới việc bất cứ lúc nàotrong khách sạn cũng đều có đội ngũ paparazzi rình rập. Nhưng chuyện đãxảy ra, giờ cô có tự trách thế nào cũng không có tác dụng.
“Liên hệ với Hồng Mẫn Nhi rồi chứ?” Bình An hỏi.
“Đã liên lạc, cô ấy và người đại diện đang chạy tới công ty. “ Hàn Á Lệ nói.
Ánh mắt Bình An chợt lóe lên, trong mấy tờ báo này không hề xuất hiệnhình chụp của cô, nhưng rõ ràng tối qua cô đứng ngay đó mà, tại saotrong ảnh chụp lại không có cô? Bởi vì kiêng kị thân phận của cô, hay là có nguyên nhân khác.
“Thật kỳ quái, tại sao cùng một lúc tất cả mấy tạp chí đều chỉ đăng cùng một tấm ảnh? Nếu như lúc ấy có rất nhiều nhóm paparazzi, đội của HồngMẫn Nhi hẳn sẽ phải phát hiện ra chứ. Nhưng bọn họ không hề thấy, chứngminh đám chó săn kia nhất định là núp ở chỗ nào rất bí ẩn. Ai chả hyvọng báo chí tập san của mình có lượng tiêu thụ tốt, sao có thể san sẻhình ảnh cho đồng nghiệp chứ?” Đang chuyên chú xem báo, Dư Du Kỳ độtnhiên đưa ra nghi vấn.
“Vừa nghe em nói như thế chị cũng cảm thấy không đúng lắm.” Hàn Á Lệthẳng người lên, nhìn về phía Bình An, “Đây là có người cố ý.”
Dư Du Kỳ ngẩng đầu nhìn Bình An, “Muốn nhằm vào Hồng Mẫn Nhi, hay là Duy An của chúng ta đây?”
Bình An nhìn thoáng qua các cô, “Hôm qua em cũng có ở đó nhưng trên hình lại không có em, nếu như nhằm vào Duy An, có hình em trên đó không phải tốt hơn sao?”
Hàn Á Lệ cùng Dư Du Kỳ đồng thời ngẩn ra.
“Có thể là nhằm vào Hồng Mẫn Nhi và Lương Phàm.” Bình An nói.
“Vậy làm sao giải thích mỗi tòa soạn đều nhận được thông tin?” Hàn Á Lệ hỏi.
Không chờ Bình An trả lời, tiếng gõ cửa vang lên, thư ký của Bình An đi vào nói, “Cô Phương, Cô Hồng đã tới, đang ở phòng họp.”
“Chúng ta sang phòng họp đi.” Bình An nói với hai người Hàn Á Lệ.
Đến phòng họp, ánh mắt lạnh lùng của Bình An liếc qua vẻ mặt tiều tụycủa Hồng Mẫn Nhi, giữa họ bây giờ rất khó trở lại quá khứ không chuyệngì mà không chia sẻ nữa rồi.
“Cô Phương, chuyện này là có kẻ cố ý hãm hại Mẫn Nhi. Xin cô yên tâm,chúng tôi sẽ mau chóng tổ chức buổi họp báo riêng giới phóng viên để làm sáng tỏ mọi việc.” Mới vừa ngồi xuống, Shary Hoắc, người đại diện củaHồng Mẫn Nhi liền lập tức giải thích.
Bình An khẽ mỉm cười, “Nói vậy ảnh chụp Hồng Mẫn Nhi và ông Lương là giả hay sao?”
Shary Hoắc nói, “Có đồng nghiệp ghen tỵ sự phát triển thuận lợi của Hồng Mẫn Nhi nên thuê người theo dõi rồi gửi ảnh đến các tòa soạn báo.Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ giải thích rõ ràng, sẽ không ảnh hưởng đến quý công ty.”
“Công ty chúng tôi đã bị ảnh hưởng.” Hàn Nhã Lệ nhàn nhạt nói, “Cô Hồnglà nghệ sĩ, vốn nên cẩn thận trong từng lời nói việc làm, không thể tùytiện làm người thứ ba được.”
Hồng Mẫn Nhi sắc mặt trắng nhợt, tay xoắn chặt vào nhau không nói lời nào.
“Không biết các người sẽ giải quyết chuyện này thế nào?” Bình An nhìn Shary Hoắc hỏi câu này.
“Hôm nay chúng tôi sẽ về Hongkong, lập tức mời phóng viên đến dự họp báo.” Hoắc Shary nói.
Bình An nói với Hàn Nhã Lệ, “Hủy bỏ tất cả hoạt động kế tiếp của Cô Hồng ở Thành phố G có liên quan đến công ty chúng ta, tạm ngừng phát sóngquảng cáo, chờ phong ba lần này ổn định rồi nói sau. Cô Hồng, hẳn côbiết nếu vì phong ba này mà ảnh hưởng đến sản phẩm công ty chúng tôi, cô phải bồi thường rất lớn.”
Hồng Mẫn Nhi dường như không nghĩ Bình An sẽ tuyệt tình như vậy, nhìn cô mà nước mắt rơi lã chã.
“Chúng tôi còn có rất nhiều việc phải làm, xin hai vị cứ đi tự nhiên.” Bình An đứng lên đi ra hướng cửa phòng họp.