Cung yến được tiến hành vô cùng náo nhiệt, trong hoàng cung lớn như vậy cũng có những nơi hẻo lánh vắng lặng không được lây sự náo nhiệt này, ví dụ như cung điện của Hồ Quý phi, giờ phút này mặc dù đèn đuốc sáng trưng, vàng ngọc lộng lẫy lại không thể khiến sắc mặt của Hồ Quý phi tốt hơn chút nào.
“Nương nương, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đã rời tiệc rồi.” Ma ma tiến lên nhỏ giọng bẩm báo.
Hồ Quý phi mang sắc mặt âm trầm nhìn hộ giáp thật dài trên đầu ngón tay của mình, cũng không nói gì, giống như không nghe thấy nội dung trong lời nói của ma ma vậy.
Ma ma không dám hỏi gì nữa, bà ta cúi đầu nhìn mũi chân mình, lặng yên thả hô hấp nhẹ thêm một chút.
Qua thật lâu, Hồ Quý phi mới lạnh lùng mở miệng nói: “Được.”
Ma ma thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: “Còn có, trước khi đi Hoàng thượng đã chính miệng ban cho biểu cô nương Mạnh phủ một bàn ngự yến, cho phép nàng ta mang về Mạnh phủ chia sẻ cho mọi người dùng.”
Bà ta ngừng lại một chút, nơm nớp lo sợ kể lại cho Hồ Quý phi nghe nguyên văn câu “Muốn cho ai thì cho, không muốn cho ai thì không cho” mà Hoàng đế nói với Thịnh Khanh Khanh.
Sắc mặt Hồ Quý phi không khỏi có chút méo mó, bà ta cười lạnh một tiếng: “Lúc hắn muốn có một phi tử bướng bỉnh, ta làm thế nào hắn cũng hài lòng. Khi hắn không còn cần ta nữa thì ta làm gì cũng sai.”
Ma ma lập tức cong gối quỳ xuống: “Nương nương bớt giận.”
“Đương nhiên ta phải bớt giận.” Hồ Quý phi nhiều lần sờ hộ giáp được điêu khắc tinh xảo: “Nếu như ta vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận thì chẳng phải là càng để mọi người xem trò cười của ta à?”
Mặc dù Hồ Quý phi biết sau khi muội muội của mình ra oai với Mạnh lão phu nhân thì thất bại bị Đại Lý Tự đưa đi, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy mình và Hồ gia phía sau mình bị tác động quá nhiều.
Người tham gia cung yến năm nay mặc dù đã bị Hoàng hậu ôm đồm nhưng Hồ Quý phi biết Hồ gia không có khả năng vắng mặt được, bà ta bèn yên tâm ở bên cạnh chuẩn bị trang phục trang sức mặc vào cung yến, lại cẩn thận chăm sóc da thịt tóc tai của mình để có thể vững vàng vượt qua Hoàng hậu lớn tuổi hơn mình ở buổi cung yến.
… Mãi đến khi Hồ gia vô cùng lo lắng đưa tin vào cung, nói khi Hoàng đế phái người đến Hồ gia thì chỉ chọn một người tham gia cung yến.
— Phải biết rằng năm xưa, Hồ gia ít nhất cũng chiếm được hai ba vị trí!
Hồ Quý phi trấn an người trong nhà, khi đang muốn đi tìm Hoàng đế thì lại nhận được ý chỉ trước: Hồ Quý phi trời lạnh nhiễm bệnh, ở trong cung tạm thời tĩnh dưỡng, không cần phí công tham gia cung yến.
Hồ Quý phi có bệnh hay không đương nhiên bản thân bà ta biết rõ nhất — lúc này mặt mày bà ta tỏa sáng, quả thật nhìn như tiểu cô nương hai mươi mấy tuổi!
Chiếu chỉ này của Hoàng đế chính là một lệnh giam lỏng không được nói rõ nhưng ai cũng có thể nhìn hiểu được.
Hồ Quý phi kinh ngạc không thôi, ngay cả cửa cung của mình cũng không bước ra được chứ đừng nói chi đến việc tìm Hoàng đế lên tiếng hỏi nguyên nhân rồi xin tha.
Thịnh Khanh Khanh cho rằng tất cả đều trong sự bày mưu nghĩ kế của bà ta, lại không nghĩ rằng Hoàng đế lại không báo trước, tước đoạt cả tư cách tham gia cung yến mỗi năm một lần của bà ta.
Phải biết rằng, năm nào mọi người cũng rõ, hai vị trí phía trên thuộc về Đế Hậu, mà người thứ ba bên dưới Đế Hậu chính là Hồ Quý phi bà ta!
Hồ gia dốc sức đập hết tài nguyên vào Hồ Quý phi cũng coi như rất có thu hoạch, chỉ một Hồ Quý phi thôi mà đã có thể để Hồ gia thu lợi rất nhiều rồi.
Cho dù bị những người khác chế giễu là dựa vào việc bán nữ nhi thổi gió bên gối mà đi đến vị trí hiện tại, Hồ gia cũng chưa từng dao động, thậm chí còn cảm thấy những lời mỉa mai đó là do sự ghen ghét biến thành.
Chờ đến khi sự vinh hoa phú quý vốn đã có căn cơ không vững chắc này đột nhiên lắc lư, toàn bộ Hồ gia gần như đều rơi vào bối rối.
Phụ thân của Hồ Quý phi gần như lập tức viết thư vào cung thét hỏi Hồ Quý phi rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến vua giận, kết quả thư hoàn toàn không được đưa đến tay Hồ Quý phi mà đã bị trả về ở cửa cung.
“Trừng phạt chèn ép ta, lại có thể làm cho ai xem?” Hồ Quý phi suy tư im lặng hồi lâu mới siết chặt ngón tay nói: “Ta không đi ra được thì những người khác có thể ra ngoài — nghe ngóng rõ ràng cho ta xem vì sao Hoàng thượng giam lỏng ta!”
Ma ma thấp giọng đáp lời, lại thấp thỏm nói: “Nương nương, bây giờ người trong cung chúng ta đều không ra ngoài được, chỉ sợ bên nhà của người…”
“Đây cũng là chuyện không có cách nào khác.” Hồ Quý phi hơi nhíu mày: “Chờ đến khi ta thoát khỏi khó khăn thì lại mời mẫu thân vào cung nói chuyện đi, bây giờ điều quan trọng không phải là những thứ đó, là làm rõ ý nghĩ của Hoàng thượng trước, ra khỏi cửa điện này là quan trọng nhất.”
“Vâng.” Ma ma đáp lời, trước khi đi lại bị Hồ Quý phi như có điều suy nghĩ mà gọi lại.
“Chờ đã.” Hồ Quý phi cụp mắt suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thịnh Khanh Khanh xuất cung chưa?”
“Cung yến chưa kết thúc, có lẽ vẫn chưa xuất cung.”
Hồ Quý phi trầm ngâm một lúc, chậm rãi hỏi: “Ban đầu ta không để nha đầu này vào mắt, nhưng gần đây nghĩ lại, những việc nó làm đặt chung lại với nhau cũng không đơn giản lắm.”
“Việc nương nương nói là…?”
“Khi Tiểu Lục muốn trêu cợt nó, ta đã mắc nối cho nó và tam hoàng tử, cuối cùng không chỉ không thành, lại để Mạnh Hành chặn ngang quấy nhiễu;” Hồ Quý phi đếm mấy việc, không vui mà hạ thấp khóe môi: “... Tính kỹ ra, nha đầu này luôn có thể gặp dữ hóa lành lại gặp quý nhân, ra tay với nó cũng không có lần nào thành! Thật sự có quỷ thần gì đó ở trên trời che chở cho nó hay sao?”
Ma ma trưng cầu hỏi: “Nương nương có dặn dò gì?”
“...” Hồ Quý phi bóp lòng bàn tay mình suy nghĩ một hồi, có chút không cam lòng nói: “Bây giờ ta không duỗi tay ra ngoài cửa cung được, hôm nay Mạnh Hành ở trong cung, ta không động vào người Mạnh phủ được, đành phải để bọn họ đi thôi.”
Ma ma cúi đầu cáo lui, đạp bước chân yên lặng không tiếng động lui ra ngoài, sau khi rẽ trái lượng phải thì đi thẳng đến cung của Hoàng hậu, thuật lại từ đầu tới cuối những lời vừa rồi cho Hoàng hậu nghe.
Hoàng hậu không nói một lời mà nghe đến cuối cùng rồi nở nụ cười. Bà xua tay thưởng cho ma ma bảo bà ta lui ra ngoài rồi mới quay đầu nói với Hoàng đế ở bên cạnh: “Đã thế này rồi mà vẫn không an phận đấy.”
Trên mặt Hoàng đế không có nụ cười, ông nghe vậy thì nói: “Chính là muốn nàng ta không biết, không phải do nàng ta chọn con đường mà là có người chọn thay nàng ta.”
“Vậy thì lừa gạt nàng ta thêm một thời gian,” Hoàng hậu hời hợt nói: “Quý phi, Hồ gia… chỉ cần xã tắc Đại Khánh an ổn thì những thứ này đều là quân cờ trong tay bệ hạ mà thôi.”
*
Ngày thứ hai khi cung yến kết thúc, các gia tộc lớn nhỏ có vài chức quan đều biết tin tức tối hôm qua Mạnh phủ nhận được một bữa tiệc ban thưởng hoàn chỉnh từ trong cung.
Đây là vinh quang lớn lao và sự coi trọng của Hoàng đế.
Nếu nói là ban cho Mạnh Hành thì cũng được, nhưng lại là ban cho một biểu cô nương có quan hệ thân thích của Mạnh phủ, không khỏi làm người ta kinh ngạc.
Trong một hai ngày ngắn ngủi, tên tuổi của Thịnh Khanh Khanh không biết đã trở nên nổi tiếng hơn trước đó gấp bao nhiêu lần, ngay cả Ngụy Trọng Nguyên cũng bị lôi ra âm thầm bàn luận rất nhiều lần.
Vệ Phong nghe Văn Nhân nói một đống lời đồn không biết tới từ đầu đường cuối ngõ nào, hai người xem như là chuyện cười, một người nói một người nghe vốn cũng thôi, ai biết được phiền phức lớn hơn lại tìm tới cửa.
Khi cửu hoàng tôn đến Vệ gia thì đúng lúc nghe thấy Vệ Phong và Văn Nhân thương lượng trước năm mới sẽ đi một chuyến cuối cùng đến Mạnh phủ tìm Thịnh Khanh Khanh đi ra ngoài chơi, y bèn vui thích yêu cầu tham gia.
Vệ Phong và Văn Nhân vừa đấm vừa xoa cũng không thể khuyên được vị hoàng tôn mà trong đầu dường như chỉ có Thịnh Khanh Khanh này, đến ngày hẹn với Thịnh Khanh Khanh, hai người vô cùng bất đắc dĩ mang theo một cái đuôi không cắt được đi đến Mạnh phủ đón người.
Lúc ra ngoài nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, Thịnh Khanh Khanh không khỏi sửng sốt.
Cửu hoàng tôn vốn ở ngoài cửa Mạnh phủ nhiều lần nôn nóng bồi hồi nhanh chóng treo nụ cười lên mặt, tiến lên một bước vừa muốn mở miệng, y lại quay đầu nháy mắt ra hiệu với Vệ Phong.
Vệ Phong đành phải tiến lên giới thiệu gặp mặt cho hai bên: “Thịnh cô nương, đây là cửu hoàng tôn, nói là hôm nay đúng lúc có thời gian rảnh, cũng muốn cùng đi dạo chơi với chúng ta, nàng gọi một tiếng điện hạ giống như chúng ta là được.”
Dù có quan hệ huyết thống trực tiếp với hoàng gia thì nhân số cũng vô cùng đông, Thịnh Khanh Khanh thật sự không nhớ hết được, nghe thấy vị này là hoàng tôn thì bèn hành lễ, cười nói: “Bái kiến điện hạ, thất lễ rồi — nơi hôm nay chúng ta đi điện hạ cũng có hứng thú sao?”
Cửu hoàng tôn liên tục gật đầu: “Có, có!”
Văn Nhân ở bên cạnh ném ánh mắt phức tạp về phía cửu hoàng tôn — nàng và Vệ Phong hoàn toàn vẫn chưa kịp nói cho đối phương biết mục đích của hôm nay là gì.
Khi một nhóm bốn người xuất phát, Văn Nhân trước tiên ỷ vào ưu thế mình là nữ tử, chen đến bên cạnh Thịnh Khanh Khanh, vụng trộm làm mặt quỷ với Vệ Phong.
Mà Vệ Phong không có ưu thế kiểu bẩm sinh này, cũng không thể trực tiếp cướp vị trí với cửu hoàng tôn, hắn sờ mũi một cái chỉ có thể đi bên phía còn lại của cửu hoàng tôn, cách xa Thịnh Khanh Khanh nhất, hắn phẫn hận không thôi.
— Nếu không phải cửu hoàng tôn giống như miếng kẹo da trâu, cứ nhất định phải đến!
“Thịnh cô nương, từ nhỏ ta đã lớn lên trong thành Biện Kinh, biết cực kỳ rõ phố lớn ngõ nhỏ, bất kể nàng muốn tìm cái gì, ta cũng có thể nghĩ ra được nơi tốt nhất cho nàng.” Cửu hoàng tôn hưng phấn bừng bừng nói: “Nàng xem, xa xa bên kia có một quán rượu tên là Đỗ Giang Xuân, hiện tại ông chủ là nhi tử độc nhất của ông chủ trước kia nhưng vốn không phải là quán rượu, là nơi bán vải vóc, bởi vì cha con không hợp nhau, ông chủ bây giờ vừa nhận cửa hàng tới tay là sửa lại mặt tiền cửa hàng khai trương lần nữa, công việc làm ăn náo nhiệt hơn lúc trước nhiều.”
Cửu hoàng tôn vừa bắt đầu nói là bèn nói không ngừng, đừng nói đến Văn Nhân và Vệ Phong không có cơ hội nói chen vào, Thịnh Khanh Khanh cũng chỉ có thể mỉm cười vừa nghe tâng bốc đúng lúc.
Khỏi phải nói, cả đoạn đường vừa đi vừa nghe, thật đúng là đã nghe được không biết lịch sử không muốn ai biết của đường phố Biện Kinh.
Chờ đến khi đi ngang qua một cửa hàng bán binh khí bằng da, cửu hoàng tôn quét mắt nhìn nhân tiện nói: “Đây là cửa hàng lâu đời nổi tiếng ở Biện Kinh, cả nhà đều dựa vào tay nghề này để kiếm sống, tổ tiên vốn không phải là người Biện Kinh, bởi vì chiến tranh và nạn đói mà hạ quyết tâm nghiên cứu rèn đúc và tinh luyện kim loại, bây giờ đã là truyền nhân đời thứ tư. Các võ tướng chỉ cần có thể móc ra được số tiền này thì chắc chắn đã từng tới đây mua đồ — chỉ là chế tác rất lâu, ít nhất cũng phải một tháng, nếu làm cái lớn thì có thể sẽ phải tiêu tốn thời gian một năm.”
Y lại nói hết một chuỗi dài rồi mới thở phào một cái, vui tươi cười nói: “Không biết hôm nay Thịnh cô nương ra ngoài có nơi nào muốn đi?”
“Không dối gạt điện hạ,” Thịnh Khanh Khanh đã sớm đứng lại, nàng nhìn thoáng qua cửa hàng binh khí trang hoàng cổ xưa, nói: “ Trước kia ta và Văn Nhân Vệ Phong đã hẹn mua vài món đồ ở chỗ này.”
Cửu hoàng tôn ngẩn ra rồi sảng khoái gật đầu: “Vậy chúng ta đi vào đi — Thịnh cô nương muốn mua gì, ta từng đi qua Binh khí ti mấy lần, có lẽ có thể giúp đỡ nàng một chút?”
Thịnh Khanh Khanh giương mắt quan sát cây cung dài bằng gỗ mun treo ở cạnh cửa rồi quay lại cúi đầu nói cảm ơn: “Đa tạ điện hạ, ta đang sầu vì mình không biết gì về mấy cái này nên mới mời hai người họ tới tư vấn cho ta, điện hạ có kiến thức rộng rãi, đồng ý giúp đỡ là điều không thể tốt hơn.”
Cửu hoàng tôn thận trọng lại cao hứng gật đầu tán thành lời khen ngợi này, y bước vào trong cửa hàng, vừa hỏi thăm:”Gần đây quý nữ trung lưu trong Biện Kinh đi bắn bia, Thịnh cô nương cũng muốn mua cung à?”
“Không mua cung,” Thịnh Khanh Khanh nói: “Chẳng qua là cảm thấy có một người quen có lẽ rất hợp dùng cung — hôm nay cũng muốn tặng cho huynh ấy làm binh khí hoặc là đồ phòng ngự.”
“Là vị nào?”
Lúc cửu hoàng tôn hỏi, Văn Nhân sau lưng y đã lộ ra biểu cảm thảm không nỡ nhìn; Vệ Phong thì không đành lòng nhìn thẳng mà quay đầu sang chỗ khác.
Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Là biểu huynh của ta.”
Cửu hoàng tôn ồ một tiếng, lại hỏi: “Xếp thứ mấy?”
“Thứ nhất.”
“Thứ…” Cửu hoàng tôn chậm chạp kịp phản ứng, bị kinh sợ mà mở to hai mắt nhìn: “Mạnh Đại tướng quân?!”
“Đúng vậy.” Thịnh Khanh Khanh gật đầu, bên môi nàng để lộ ra ý cười tự nhiên thả lỏng một cách tự nhiên: “Vệ Phong nói với ta, đây là cửa hàng tốt nhất trong Biện Kinh nên ta muốn đến xem.”
Cửu hoàng tôn lắp bắp hai lần mới tìm về được sự tự nhiên trước đó: “Nhưng sắp qua năm mới rồi, bây giờ dù đẩy nhanh tốc độ làm hấp thì cũng không kịp.”
“Giữ lại cho Hành ca ca làm quà sinh thần năm sau.” Thịnh Khanh Khanh nói như chuyện đương nhiên: “Cho nên chú trọng chế tác, chậm một chút mới tốt đấy, làm chậm thì sẽ ra được thành phẩm đẹp, điện hạ nói xem có đúng không?”
Cửu hoàng tôn: “... Ừ, ừ.”