Lúc chợt nghe Văn phu nhân nói như vậy, Thịnh Khanh Khanh chỉ hơi khẽ rung hàng mi.
Mạnh Vân Yên sống trong thành Biện Kinh nhiều năm như vậy, đương nhiên người quen sẽ không quá ít, tuy nói đã là khoảng hai mươi năm sau nhưng những người này nên còn thì đều tồn tại, chỉ là Thịnh Khanh Khanh trở về không khoe khoang lắm, đương nhiên cũng không chạm mặt quá nhiều người quen cũ của bà.
“Khúc nhạc này…” Văn phu nhân nói rất chậm: “Ta từng nghe mẫu thân con đàn tấu một lần, tỷ ấy nói là của người khác phổ nhạc cho tỷ ấy, chưa từng truyền ra bên ngoài cho nên lúc nghe thấy ta đã đoán được con và tỷ ấy có sâu xa với nhau.”
“Sau khi mẫu thân bệnh thì ít đánh đàn, chỉ dạy con một bài này.” Thịnh Khanh Khanh xoa cằm nói: “Đúng là một khúc nhạc không tên.”
Văn phu nhân lẳng lặng nhìn nàng một lúc rồi thở dài nói: “Ta nghe Văn Nhân nói, con lẻ loi một mình tới Biện Kinh, vậy phụ mẫu con có lẽ đều…” Bà không nói hết lời mà là dừng lại một chút rồi hỏi: “Hai người họ sống tốt không? Vân Yên đi đột ngột, chưa từng nhắc đến với bất kỳ ai, ta lại không có cơ hội tiễn bọn họ rời đi.”
Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Phu thê ân ái, con cái vẹn toàn, con đã hợp táng bọn họ, xem như vẫn là một đời không tệ rồi.”
Văn phu nhân kinh ngạc nhìn Thịnh Khanh Khanh ngồi ở đối diện, ngón tay đặt trên đầu gối không tự chủ được mà giật giật mấy cái: “Bọn họ và ta là bằng hữu cũ, nếu con có gì cần, ta có thể giúp được thì cứ nói cho ta biết.”
Văn phu nhân tựa như sa vào trong chuyện cưa, ánh mắt lơ lửng trong chốc lát rồi bà lại vô cùng chậm rãi nói: “Khúc nhạc này, con tấu tốt hơn mẫu thân con. Khi đó tỷ ấy là một quý nữ thế gia không buồn không lo, mặc dù cầm nghệ tuyệt vời nhưng tâm tình đến cùng vẫn không đủ.”
Thịnh Khanh Khanh nở nụ cười: “Con đây ngược lại không biết. Chỉ là lúc con nghe bà ấy đàn thì tốt hơn nhiều so với con bây giờ.”
Văn phu nhân sững sờ chuyển ánh mắt qua khuôn mặt của Thịnh Khanh Khanh, giống như muốn xuyên qua nàng để nhìn một người khác: “Vậy chắc hẳn tỷ ấy cũng đã chịu không ít cực khổ nhỉ.”
“Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà.” Thịnh Khanh Khanh nửa là trêu ghẹo nói.
“...” Văn phu nhân im lặng, bá cúi thấp đầu, dáng vẻ hào hứng thì cũng không phải là hào hứng: “Nếu như bọn họ không rời khỏi Biện Kinh thì có lẽ sẽ không chết.”
Thịnh Khanh Khanh cười không nói.
Chuyện nàng có thể xác định thì không nhiều, chỉ có một điểm — cha mẹ của nàng tuyệt đối chưa từng hối hận về chuyện đến Giang Lăng sinh sống.
Dựa vào những gì Thịnh Khanh Khanh biết hiện nay, nếu lúc ấy hai người không ra quyết định quyết tâm rời đi, vậy thì sẽ không có khả năng ở bên nhau.
“Nhưng nếu thật sự là như thế thì cũng sẽ không có con.” Văn phu nhân tự mình nói tiếp: “Sau khi đứa trẻ Văn Nhân kia trở về từ phủ An Vương, trong miệng suốt ngày nhắc tới con, gây thêm phiền toái cho con rồi.”
“Muội ấy là một đứa trẻ ngoan, con vừa thấy liền nhớ tới muội muội ruột của mình.” Thịnh Khanh Khanh không tự chủ được mà cười tươi hơn: “Đều nghịch ngợm như vậy.
Văn phu nhân cuối cùng cũng lộ ra vẻ mỉm cười: “Nó cũng khó có được người khiến nó hứng thú, sau này còn phải làm phiền con thông cảm một hai.”
Hai người giống như đã đạt thành sự ăn ý, không nhắc đến Mạnh Vân Yên và Thịnh Hoài nữa, sau khi kể vài ba câu về việc nhà, Thịnh Khanh Khanh đúng lúc đứng dậy cáo từ.
Lúc ra khỏi phòng đánh đàn, trong đầu nàng chỉ quanh quẩn một vấn đề duy nhất.
Từ sau khi nàng tới Biện Kinh, người mà ai cũng quen biết là Mạnh Vân Yên đã từng là tiểu thư của Mạnh phủ kia, Thịnh Hoài thì lại rất ít có người biết — thân phận của ông dù sao cũng chỉ là một thủ lĩnh hộ viện trong Mạnh phủ.
Văn phu nhân còn là người duy nhất nói mình đồng thời quen biết Thịnh Hoài và Mạnh Vân Yên.
Thịnh Khanh Khanh từng nghe Mạnh Sính Đình nhắc đến, lúc là thiếu nữ
Văn phu nhân chính là cầm sư thiên tài với thanh danh vang dội, quen biết Mạnh Vân Yên cũng không lạ, quen biết Thịnh Hoài thì có chút không hợp lý.
Thậm chí, dựa theo ẩn ý trong lời nói của Văn phu nhân vừa rồi, bà ấy dường như đã biết chuyện giữa bọn họ trước khi hai người bỏ trốn rời khỏi Biện Kinh.
Nếu như thật sự là bạn trao khăn có thể biết rõ nội tình như vậy thì sao Thịnh Khanh Khanh lại chưa từng nghe mẫu thân mình nhắc lấy một lần?
“Thịnh tỷ tỷ!” Văn Nhân chờ đến buồn bực ngán ngẩm tiến lên đón: “Nghe xong rồi? Vậy chúng ta đi chơi đi!”
Thịnh Khanh Khanh chớp mắt hoàn hồn, theo bản năng sờ lên đầu Văn Nhân: “Nhị tỷ tỷ đâu?”
“Nói là đến bên bờ chờ chúng ta, muốn đi mua bánh ngọt đường đỏ.” Văn Nhân dùng vẻ mặt buồn nôn làm ra một động tác thân mật: “Mạnh nhị cô nương thuận miệng nói một câu thèm ăn, Phương Cánh lập tức nói hắn biết chỗ nào bán, hai người đi trước một bước, chỉ có ta kiên trì ở lại!”
Thịnh Khanh Khanh bật cười: “Vậy chúng ta cũng đi thôi, đừng để bọn họ đợi lâu.”
Văn Nhân và Thịnh Khanh Khanh là những người cuối cùng rời đi, nàng quay đầu nhìn thoáng qua chiếc thuyền hoa dừng ở giữa hồ, ghi nhớ Văn phu nhân ở trong lòng.
Tuy Văn phu nhân đã cho nàng một lời hứa hẹn rất lớn nhưng trong lòng Thịnh Khanh Khanh hy vọng mình tốt nhất vẫn là không cần đến phần nhân tình này.
Thị nữ lắc lư chiếc thuyền nhỏ chậm rãi lại gần bờ, Văn Nhân đứng dậy nhìn lướt qua bên hồ, đột nhiên nói: “Thịnh tỷ tỷ, chúng ta tới không đúng lúc lắm.”
“Sao vậy?” Thịnh Khanh Khanh hỏi xong cũng giương mắt nhìn theo ánh mắt của Văn Nhân, ngay sau đó liền tìm được Ngụy Trọng Nguyên trong đám người/
Văn Nhân từ một tiếng từ lỗ mũi, nhảy xuống khỏi đầu thuyền lôi kéo Thịnh Khanh Khanh nói: “Chúng ta đi tìm Mạnh nhị cô nương đi.”
Nhưng thuyền hoa vốn là điểm chú ý của đám người bên hồ, hai người cuối cùng chậm rãi đi ra từ giữa hồ sao có thể không bị mọi người chú ý cho được.
Chỉ trong thời gian xuống thuyền thôi, Thịnh Khanh Khanh liền nhận ra Ngụy Trọng Nguyên và mấy người bên cạnh hắn nổi lên bạo động nho nhỏ.
— Thịnh Khanh Khanh thậm chí còn từng nhìn thấy mấy người trong số đó, đều là những người đã say ngã trên đất bất tỉnh nhân sự lúc ở Bát Tiên lâu.
Đám bạn xấu này đang dùng lực đẩy Ngụy Trọng Nguyên về phía trước, muốn đưa hắn đang đỏ mặt đến trước mặt Thịnh Khanh Khanh.
Ngụy Trọng Nguyên ngược lại muốn giãy giụa nhưng hai tay khó địch lại bốn tay, cuối cùng vẫn bị đẩy lên trước mặt Thịnh Khanh Khanh.
Thịnh Khanh Khanh trấn an mà kéo tay của Văn Nhân để nàng ấy dừng bước lại, sau đó gật đầu một cái với Ngụy Trọng Nguyên: “Ngụy tam công tử.”
Ngụy Trọng Nguyên còn chưa lên tiếng, đám bạn xấu của hắn ngược lại ở sau lưng đã phát ra đủ loại tiếng vang quái dị.
Thịnh Khanh Khanh giương mắt đảo qua, cong mắt lên cười ngọt ngào với đám người.
Ngay cả nói chuyện nàng cũng không cần, lúm đồng tiền ngọt ngào đã khiến mấy thanh niên sững sờ đến mức bên tai cũng đỏ lên, đột nhiên ngượng nghịu yên tĩnh trở lại.
Văn Nhân ngược lại không bị ảnh hưởng, nàng chống nạnh ngẩng đầu lên nói: “Nếu như Ngụy tam công tử không có chuyện gì quan trọng, ta và Thịnh tỷ tỷ còn muốn đi chơi đấy.”
Lúc này Ngụy Trọng Nguyên mới ấp úng nói: “Thịnh cô nương, đã lâu không gặp.”
Thịnh Khanh Khanh gật đầu: “Mấy ngày nay Mạnh phủ có nhiều việc, không tiện đi ra ngoài.” Nàng dừng lại một chút rồi thuận tiện dò hỏi: “Bệnh tình của Ngụy nhị công tử thế nào rồi?”
“Vẫn chưa rõ lắm.” Ngụy Trọng Nguyên theo bản năng nói xong lại liên tục xua tay: “Nhưng có lẽ không có gì đáng ngại, đã mời ngự y từ Thái y viện đến xem bệnh rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Thịnh Khanh Khanh giãn mặt mày ra: “Rõ ràng hôm đó ta vừa gặp Ngụy nhị công tử, ngày hôm sau liền nghe nói hắn bị thương, việc đời thật sự là khó lường.”
Ngụy Trọng Nguyên cúi đầu đáp lung tung hai tiếng, không dám ngẩng đầu nhìn Thịnh Khanh Khanh.
Thịnh Khanh Khanh nhìn hắn một chút rồi quan tâm nói: “Ta và nhi tỷ tỷ, Phương công tử đã hẹn nhau cùng nhau đi dạo chơi, Ngụy tam công tử cũng muốn đến chứ?”
“Ta… ta không…” Ngụy Trọng Nguyên còn chưa nói xong, đồng bạn của hắn ngược lại đã cuống đến mức ở phía sau đá hắn một cái: “Huynh cũng đồng ý đi chứ!”
Ngụy Trọng Nguyên lảo đảo một cái, trên mặt càng đỏ hơn: “Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh…”
Văn Nhân ở bên cạnh Thịnh Khanh Khanh liếc trắng mắt một cái, chủ ý xấu xoay chuyển, giả vờ như trông thấy thứ gì đó thú vị, lôi kéo Thịnh Khanh Khanh chạy về phía bên kia: “Thịnh tỷ tỷ, ta nhìn thấy nhị tỷ tỷ và Phương Cánh rồi!”
Thịnh Khanh Khanh đành phải chạy chậm theo nàng ấy đến bên cạnh một gian hàng, thế mà lại thật sự nhìn thấy Mạnh Sính Đình và Phương Cánh — còn có một người khác.
“Thịnh cô nương!” Vệ Phong vừa mừng vừa sợ: “Nếu sớm biết Văn Nhân đến hội đàn, ta chắc chắn cũng sẽ tới tham gia!”
Văn Nhân tức giận nói: “Huynh cũng không biết đánh đàn, ta không thèm cho huynh thiếp mời đâu.”
Vệ Phong căm tức nhìn Văn Nhân, sau đó không nhìn nàng ấy nữa, khi chuyển hướng sang Thịnh Khanh Khanh thì lại là ý cười đầy mặt: “Đúng lúc gặp Mạnh nhị cô nương và Phương Cánh, trong lúc nói chuyện với nhau biết được Thịnh cô nương cũng ở đây nên cũng ở lại tham gia náo nhiệt.”
Vệ Phong vừa nói lời này xong, Ngụy Trọng Nguyên đúng lúc chạy đuổi theo tới ngay sau đó.
Mạnh Sính Đình vốn cầm hộp bánh ngọt đường đỏ trong tay ăn, không nói chen vào; sau khi nhìn thấy Ngụy Trọng Nguyên, nàng ấy cuối cùng cũng khẽ thay đổi sắc mặt, đưa ánh mắt nhìn về phía Thịnh Khanh Khanh.
Nàng trả lại một ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Ai có thể nghĩ tới những người này sẽ chạm mặt nhau chứ.
Vệ Phong có ý với Thịnh Khanh Khanh, chuyện này cũng không khó nhìn ra; Ngụy Trọng Nguyên phải đính hôn với Thịnh Khanh Khanh cũng là chuyện chắc chắn truyền đi trong thành Biện Kinh.
— Càng khỏi nói tới còn có Văn Nhân bảo vệ Thịnh Khanh Khanh giống như tỷ tỷ ruột chặn ngang một chân quấy rối.
Lúc sáu người cùng đi trên đường, Ngụy Trọng Nguyên nào có cơ hội nói chuyện?
Vệ Phong và Văn Nhân một trái một phải bảo vệ Thịnh Khanh Khanh ở giữa, Phương Cánh đeo hộp đàn của Mạnh Sính Đình cùng nàng đi song song ở phía sau, mà Ngụy Trọng Nguyên lẻ loi trơ trọi rơi lại cuối cùng giống như bị xa lánh, cho dù Thịnh Khanh Khanh quan tâm thỉnh thoảng quay đầu nói với hắn hai câu thì cũng sẽ nhanh chóng bị Vệ Phong và Văn Nhân nghĩ trăm phương ngàn kế kéo sự chú ý về lại.
Mạnh Sính Đình dùng khóe mắt nhìn Ngụy Trọng Nguyên, cảm thấy khó tránh khỏi có chút đồng cảm.
Đồng cảm thôi, nàng lại tràn đầy cảm khái nhìn thoáng qua Thịnh Khanh Khanh, trong lòng không mang theo ác ý mà chế nhạo một câu “Hồng nhan họa thủy”.
Phương Cánh nhìn đến mức hứng thú, nhân không không có ai chú ý mà nhỏ giọng nói với Mạnh Sính Đình: “Náo nhiệt ghê.”
Mạnh Sính Đình thản nhiên nói: “Ngược lại còn có thể náo nhiệt hơn, nhưng ta không muốn biến sự việc thành như vậy.”
Phương Cánh nghi hoặc nhướng mày: “Còn ai nữa?”
Mạnh Sính Đình suy nghĩ một chút: “An Vương Thế tử được tính là một, Hồ gia cũng có một người nữa…” Nàng chậm rãi nuốt tên của người cuối cùng xuống bụng: “Nếu như thật sự náo nhiệt như vậy thì sẽ phiền toái.”
Phương Cánh đón lấy bánh ngọt đã lâu không động vào trong tay nàng, nhún vai nói: “Ta thấy biểu muội này của nàng rất thông minh, lửa bên cạnh nàng ấy có cháy mạnh đến mức nào thì đốm lửa cũng sẽ không bắn lên người nàng ấy.”
Nghe vậy, Mạnh Sính Đình nhìn thoáng qua Thịnh Khanh khanh bị Văn Nhân và Vệ Phong một trái một phải ngăn ở giữa, hồi lâu mới gật đầu đồng ý nói: “Điều này thì đúng, muội ấy là người thông minh.”
Phương Cánh mở miệng nhét một cái bánh ngọt vào, nhai hai cái rồi nuốt xuống, lúc mượn thân hình cao lớn nhìn về phía xa xa thì đột nhiên nói: “Có phải phía trước có chút bạo động không?”
Mạnh Sính Đình không bị cái đầu của hắn che thì cũng không nhìn thấy gì, chỉ nói: “Nhìn thấy cái gì vậy?”
Phương Cánh nhón chân lên nhìn kỹ, nói: “Hình như có người gây chuyện bên đường.”
Vừa dứt lời thì Văn Nhân ồ một tiếng: “Phía trước có động tĩnh! Thịnh tỷ tỷ, chúng ta đi xem xem!”
Nàng ấy nói xong, có mưu tính trước mà lôi kéo Thịnh Khanh Khanh chạy đi, Vệ Phong đã sớm chuẩn bị co cẳng chạy mất, Ngụy Trọng Nguyên tội nghiệp nhìn ba người đã chạy xa, lại nhìn Mạnh Sính Đình và Phương Cánh mỹ mãn sóng đôi đi với nhau, hắn lộ ra sự mờ mịt không biết làm sao.
Thịnh Khanh Khanh gần như cảm thấy mình trở thành đồ chơi mới lạ gì đó trong cuộc tranh đoạt của Văn Nhân và Vệ Phong, lời tranh luận của hai người ở bên tai chưa từng dừng lại, vốn là nàng muốn nói chuyện đàng hoàng với Ngụy Trọng Nguyên, dự định hỏi chút chuyện của Ngụy gia cũng thất bại.
Chờ đến khi không dễ gì mới đứng ở bên ngoài đám người hỗn loạn, Thịnh Khanh Khanh đã bỏ đi suy nghĩ hôm nay nói chuyện với Ngụy Trọng Nguyên.
Còn nhiều thời gian, không vội một hai ngày này, chờ đến Ngụy gia rồi cơ hội sẽ nhiều hơn.
Văn Nhân ỷ vào mình nhỏ nhắn, linh hoạt chui vào đám người giống như gà con, chưa được một lúc đã thở hổn hển đi ra, nói: “Có người ở trên đường đùa giỡn quan uy ức hiếp bách tính bị bắt được! Nhưng ta không biết người bị bắt, cũng không biết người bắt!”
Vệ Phong chậc một tiếng, rất là khinh thường: “Vô dụng quá, ta vào xem.”
Hắn nói xong cũng ỷ vào mình tay dài chân dài thân thể khỏe mạnh, quả thật chen được vào trong đám người.
Vệ Phong vừa biến mất, Văn Nhân sau đó lập tức lôi kéo Thịnh Khanh Khanh đổi chỗ: “Thịnh tỷ tỷ, ta vừa thấy một chỗ thích hợp để xem náo nhiệt, chúng ta đến chỗ đó từ chỗ cao nhìn xuống, tránh cho còn phải chen lên đầu.”
Thịnh Khanh Khanh dở khóc dở cười: “Vệ Phong thì sao? Không đợi huynh ấy à?”
Văn Nhân cười hì hì quay đầu làm mặt quỷ: “Không đợi huynh ấy, ai bảo huynh ấy ngốc chứ.”
Thịnh Khanh Khanh nghĩ trên đường lớn này Vệ Phong sẽ không xảy ra chuyện, một tiểu cô nương như Văn Nhân quấn lấy nàng thì quấn, Vệ Phong lại không phù hợp lắm, nàng cũng không từ chối, đi theo Văn Nhân lên lầu hai của một quán cơm, vừa vặn có thể từ trên cánh cửa sát đường quan sát xuống dưới.
Văn Nhân khí phách gọi trà và đồ ăn nhẹ rồi không kịp chờ đợi mà úp sấp bên cửa sổ nhìn xuống.
Thịnh Khanh Khanh cũng nhìn theo, nhận ra trong đó có vài gương mặt nàng đã từng nhìn thấy.
Suy nghĩ một chút, nàng liền tìm ra được thân phận của mấy người kia từ trong trí nhớ — người giống như hộ vệ đi theo bên cạnh Mạnh Hành, bởi vì chưa từng nói chuyện nên nàng không ấn tượng lắm, chỉ nhớ rõ những người đó nghe theo sự chỉ huy của người tên là Tôn Tấn bên cạnh Mạnh Hành.
Vậy thì nói cách khác, việc này có lẽ liên quan đến Mạnh Hành?
Trong lòng Thịnh Khanh Khanh hơi động đậy, vốn không để ý lắm cũng mang theo hai ba phần cẩn thận chú ý.
Hai bên bị vây trong đám người dường như có chút giằng co không xong, người của Mạnh Hành muốn đưa người đi, còn bên kia thì chối không nhận tội, hai bên đều đang đợi người mình đi thông báo đến chống đỡ cục diện cho nên mới hấp dẫn một đám người đến vây xem.
Ngoại trừ người của hai phe này còn có hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở ở một bên, trên người họ đều mặc quần áo chắp vá, rõ ràng là gia đình cũng không giàu có.
Văn Nhân cắn hạt dưa tràn đầy phấn khởi nói cho Thịnh Khanh Khanh biết: “Vừa rồi ta hỏi rồi, nói người mặc nhuyễn giáp kia là người có chút chức quan, muốn cưới cô nương vừa mất cha ngồi trên mặt đất về nhà làm thiếp nhưng cô nương không muốn mà vẫn cứ hạ sính lễ muốn ép cưới, mẫu thân của cô nương kia còn bị thủ hạ của hắn đánh, đúng lúc bên còn lại —” Nàng ấy chỉ về phía người của Mạnh Hành: “Người gặp chuyện bất bình ra tay ngăn cản, lúc này không nói rõ được là ai có lý đâu.”
“Nào có đạo lý bỏ tiền ra là có thể ép cưới, cũng không phải là giao dịch cầm giấy bán thân.” Thịnh Khanh Khanh nói.
“Hình như người thân của cô nương kia đã nhận sính lễ rồi, luôn miệng hứa hẹn nói nhất định sẽ thuyết phục người gả đi vân vân.” Văn Nhân trào phúng nói: “Người thấy tiền là sáng mắt sớm muộn gì cũng bán nữ nhi nhà mình đi, bán nữ nhi nhà khác thật sự là lần đầu tiên đấy.”
Lúc nàng ấy nói đến đây, Thịnh Khanh Khanh đúng lúc trông thấy Mạnh Sính Đình và Phương Cánh ở bên dưới đi đến liền duỗi tay ra từ cửa sổ vẫy ra hiệu với bọn họ.
Văn Nhân nhìn thấy Ngụy Trọng Nguyên cũng đi cùng, không vui hừ một tiếng từ mũi.
Thịnh Khanh Khanh bật cười đang muốn thu tay lại, lúc thu được một nửa thì ánh mắt lệch đi, chạm vào một đôi mắt ở một bên khác của đoàn người bên ngoài, nàng lập tức sửng sốt.
— Nàng chỉ cho rằng Tôn Tấn sẽ đến xử lý, sao Mạnh Hành lại đích thân đến?
Văn Nhân thấy Thịnh Khanh Khanh sửng sốt thì ló đầu ra bên ngoài theo: “Sao vậy sao vậy?”
Không cần Thịnh Khanh Khanh giải đáp, đám người đã cho Văn Nhân biết đáp án.
Biển ngồi vốn chật như nêm cối quả thật đã dạt qua hai bên mở ra một con đường đủ cho một người đi qua, con đường đó là dành cho Mạnh Hành.
Văn Nhân kinh ngạc rụt cổ một cái, giống như Mạnh Hành đang đứng trước mặt nàng ấy: “Sao lại kinh động đến Đại tướng quân vậy?”
Mạnh Sính Đình vừa mới đi lên lầu hai, nghe đến đó thì cũng khẽ giật mình: “Đường huynh tới rồi?”
Nàng ấy nói xong thì theo bản năng đưa ánh mắt nhìn Thịnh Khanh Khanh đang lộ vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng nở nụ cười khổ với tiên đoán vừa rồi của mình: Thật đúng là cái miệng quạ đen.
Chỉ là nghe thấy ba chữ “Đại tướng quân, Ngụy Trọng Nguyên lập tức thay đổi sắc mặt, hắn yếu ớt che bụng mình ngã ra mặt bàn, dáng vẻ không sống lâu được nữa.
Lúc mọi người dồn dập ngồi xuống thì Mạnh Hành đi vào trong vòng trong.
Hắn lập tức đảo ngược tình hình, bên cướp người vốn còn có chỗ dựa lập tức sợ đến mức ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái, nếu có đầu có đuôi thì đã sớm co lại kẹp giữa h4i chân rồi.
Phương Cánh híp mắt đột nhiên nói: “Lại có người đến.”
Lần này Văn Nhân nhận ra: “Đây không phải là gia chủ của Ngụy gia sao?”
Ngụy Trọng Nguyên vẫn gục đầu xuống bàn run lẩy bẩy.
Thịnh Khanh Khanh đưa ánh mắt nhìn Ngụy Lương dẫn người chạy đến — đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy Ngụy Lương.
Người có thể làm quan trong thành Biện Kinh thì đầu óc cũng sẽ không quá ngốc. Chức quan càng cao thì đạo lý này càng chân thực.
Người như Ngụy Lương, ai ai cũng cảm thán một câu hổ phụ khuyển tử, lại càng là như vậy.
Thịnh Khanh Khanh từng gặp ba nhi tử của Ngụy Lương, ba người ở cùng nhau cũng không bằng phụ thân của bọn họ.
Người bên cạnh Ngụy Lương hét ra lệnh cho dân chúng nhường đường, ngay sau đó cũng vào trong vòng tròn.
Thịnh Khanh Khanh ở trên tầng hai nhìn cảnh tượng trước mắt, trong chốc lát trong lòng suy nghĩ rất nhiều.
Rõ ràng tiểu quan này làm việc dưới trướng Ngụy Lương lại làm mưa làm gió, còn đúng lúc bị bắt được ở bên đường.
Ngụy Lương đang ở trong tình thế bị vạch tội một tràng, nhất định sẽ âm thầm ép buộc vây cánh của mình làm việc khiêm tốn, nhưng chuyện nên xảy ra thì vẫn xảy ra rồi.
Hoặc là tiểu quan này gan to bằng trời, hoặc chính là…
Quả nhiên có người âm thầm gây bất lợi cho Ngụy gia.
Ý nghĩ này không phải lần đầu tiên xuất hiện trong đầu Thịnh Khanh Khanh, nhưng lại rõ ràng càng thêm chắc chắn so với lần trước.
Càng có người muốn nhằm vào Ngụy gia, đối với Thịnh Khanh Khanh mà nói càng là một tin tức tốt, kẻ địch của kẻ địch chung có thể dùng được.
Chỉ là người bị liên lụy vào… lần trước là Vương Đôn, lần này là Mạnh Hành, cũng không biết có phải là trùng hợp hay không?
Thịnh Khanh Khanh ít nhiều có chút lo lắng đảo mắt nhìn về phía Mạnh Hành, lần này Mạnh Hành không nhìn nàng, ngược lại là Tôn Tấn dường như có chênh lệch mà ngẩng đầu lên va vào ánh mắt của Thịnh Khanh Khanh.
Tôn Tấn kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhìn Thịnh Khanh Khanh rồi lại nhìn Mạnh Hành, lập tức cảm thấy mình đã hiểu ra cái gì đó.