Đã nhận được sự tán thành từ Mạnh Hành, Thịnh Khanh Khanh cũng không trì hoãn nữa, chờ đến lúc Mạnh lão phu nhân hỏi tới, nàng trực tiếp nói tên Ngụy Trọng Nguyên.
Mạnh lão phu nhân nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào Thịnh Khanh Khanh, bà có ý riêng nói: “Tính cách của con và Vân Yên không giống nhau.”
Thịnh Khanh Khanh cười, nàng nói: “Con nghe trong lời nói của ngoại tổ mẫu thỉnh thoảng tiết lộ đôi điều, con biết mẫu thân cũng không giống như lời người nói cho lắm.”
Mạnh lão phu nhân giống như bị lời nói dí dỏm này đâm một cái vậy.
Bà nhắm mắt an tĩnh một lát rồi mới hơi xua tay nói: “Nếu đã muốn đính hôn, vậy mấy ngày nữa ta sẽ dẫn con đi xem của hồi môn mà Vân Yên để lại. Ta bảo quản mấy năm nay, cuối cùng cũng nên là đồ của con.”
Thịnh Khanh Khanh khéo léo đáp vâng, thấy dáng vẻ Mạnh lão phu nhân mệt mỏi, nàng lập tức nhỏ giọng cáo lui.
Những thứ của hồi môn này, Thịnh Khanh Khanh ngược lại cũng không quá để ý là có bao nhiêu, nhưng trong lòng nàng ít nhiều cũng tò mò rốt cuộc là số lượng lớn tới mức nào mới xứng với vẻ mặt nghiêm nghị của Mạnh lão phu nhân lúc đó.
Còn nữa, cho dù là của hồi môn năm đó của mẫu thân nàng, lúc bà ấy đào hôn thì nên lấy đi theo luật, sao lại để ở Mạnh phủ hơn hai mươi năm, lại rơi xuống đầu Thịnh Khanh Khanh nàng đây?
Nhất là, vì sao Mạnh phủ phải lấy ra một khoản tiền lớn như vậy để làm của hồi môn cho Mạnh Vân Yên?
Tuy nói của hồi môn là chỗ dựa vào của nữ tử xuất giá, càng nhiều thì càng có thể áp chế được vị trí, nhưng đương nhiên cũng phải nhìn xem nhà mình có thể lấy ra được bao nhiêu.
Thời điểm đó Mạnh phủ chẳng qua là một thế gia bình thường, không để đánh đồng với bây giờ, tiền của bất chính từ đâu mà ra?
Liên quan tới khoản của hồi môn không rõ lai lịch này, trong lòng Thịnh Khanh Khanh có rất rất nhiều sự nghi vấn, nhưng Mạnh lão phu nhân lại keo kiệt không chịu đáp lại một nghi vấn nào.
Thịnh Khanh Khanh về viện suy nghĩ một lúc, càng nghĩ càng thấy nghi hoặc, lại nghĩ tới ánh mắt sâu xa mà hôm nay Ngụy Lương nhìn nàng, gần như là xuyên qua nàng để nhìn một bóng người vào ba mươi năm trước, nàng không khỏi hơi rùng mình một cái.
Ngụy phu nhân là người khẩu Phật tâm xà, nhưng có lẽ Ngụy Lương còn khó đối phó hơn so với Ngụy phu nhân.
Nghĩ đến đây, Thịnh Khanh Khanh im lặng thở dài.
Khoảnh khắc quyết tâm bước vào Ngụy gia, nàng đã chặt đứt toàn bộ đường lui của mình rồi.
“Sao cô nương lại than thở?” Thanh Loan tới thêm trà, vừa nói: “Không phải hôm nay tất cả đều rất thuận lợi sao?”
Khi Thịnh Khanh Khanh giương mắt thì đúng lúc trông thấy trên đầu Thanh Loan dính phiến lá cây khô héo, nàng đưa tay lấy đi giúp nàng ấy, miệng nói: “Không có gì, bi xuân thương thu mà thôi.”
Thanh Loan nhìn thấy lá khô trong tay Thịnh Khanh Khanh thì ôi chao một tiếng rồi nở nụ cười: “Em lại tay chân vụng về làm phiền cô nương rồi.”
Thịnh Khanh Khanh như có điều suy nghĩ mà vu0t ve chiếc lá, nói: “Ta giúp em lấy chiếc lá rơi trên đầu, việc này không có gì là không bình thường, đúng không?”
“Có gì không bình thường ạ?” Thanh Loan không hiểu hỏi lại.
“... Không có gì.” Thịnh Khanh Khanh bật cười xua tay: “Ta suy nghĩ chút chuyện thôi, em đi làm việc đi.”
Thanh Loan đáp vâng rồi xoay người rời đi, Thịnh Khanh Khanh mới ở trong lòng buồn cười mình nhạy cảm vì suy nghĩ nhiều.
Đó là Mạnh Hành đấy, cô suy nghĩ gì thì cũng không nghĩ đến Mạnh Hành mới quen biết được một tháng, gặp chưa được mấy lần, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga quá đi.
*
Ngày thứ ba trở về từ Sùng Vân lâu, Mạnh lão phu nhân liền dẫn Thịnh Khanh Khanh ra ngoài, nhân số đi theo được giản lược, Thịnh Khanh Khanh nhìn lướt qua, ngoại trừ Mạnh đại phu nhân ra thì chỉ có mấy hạ nhân tâm phúc thường gặp trong viện của lão phu nhân, lại đủ một đội hộ viện đi theo.
“Nhiều lắm, không để ở Mạnh phủ được, cũng không tiện để người ta biết.” Mạnh lão phu nhân thản nhiên nói: “Một lúc nữa sau khi nhìn qua thì con cũng đừng rêu rao.”
Thịnh Khanh Khanh gật đầu nói vâng, dựa theo phương hiến tiến lên của xe ngựa để phán đoán khoảng cách, hóa ra cho dù ở trong Kinh Thành thì ai mà biết được xe ngựa đã một mạch ra khỏi cửa thành, đi về phía hướng ngoại ô.
Mạnh đại phu nhân chợt nói: “Nghe nói ở vùng ngoại thành mẫu thân có một tòa nhà đào suối nước nóng, cất giữ ở chỗ đó ạ?”
Mạnh lão phu nhân hơi gật đầu một cái.
“Chẳng trách, tòa nhà đó là tài sản riêng của mẫu thân, cũng không sợ những người khác trong nhà đi qua đó.”
“Đã để khoảng hai mươi năm, ta cho rằng không có cơ hội lấy ra nữa.” Mạnh lão phu nhân than thở nói: “Cũng may, Khanh Khanh cũng nên xuất giá rồi. Chỉ là con nhớ kỹ, số tiền tài này là gốc rễ để con sống yên phận, cũng có thể là mầm tai họa bị người ta độc hại, nhất định phải chú ý cẩn thận, hiểu chưa?”
“Ngoại tổ mẫu yên tâm, ngoại tôn nữ hiểu.”
Tiền tài quả thật rất dễ dẫn tới họa sát thân, Thịnh Khanh Khanh ngược lại biết rõ.
Nhưng đầm rồng hang hổ mà hôm nay nàng đặt chân đến còn k1ch th1ch hơn so với tiền tài bình thường.
Trong lòng Thịnh Khanh Khanh nghĩ như vậy, nhưng đây suy nghĩ của nàng trước khi nhìn thấy cái gọi là của hồi môn.
Mặc dù tòa nhà suối nước nóng được xây ở vùng ngoại ô nhưng cách đó không xa cũng có thể nhìn thấy mấy dinh thự của các gia đình giàu có khác, thoạt trông như là vùng đất lành để quan lại quyền quý dùng để tránh rét khi vào đông.
Thịnh Khanh Khanh đi theo Mạnh lão phu nhân tiến vào viện, các hộ viện bảo vệ trong ngoài tòa nhà, cuối cùng chỉ có bốn người đi vào trong nhà.
Mạnh lão phu nhân, đại phu nhân, Thịnh Khanh Khanh cùng với một ma ma bình thường không hay nói chuyện.
Thịnh Khanh Khanh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hồ nước nóng khai thác dưới mặt đất, tò mò nhìn quanh ao nước nóng hổi, chỉ thấy nước đó đều giống như trộn với sữa dê, màu trắng nhạt, sương mù bao phủ lại tựa như tiên cảnh Dao Trì trong thoại bản.
Lão phu nhân nhìn không chớp mắt mà đi về phía một cái giá cắm nến bình thường không có gì lạ ở bên cạnh ao, đưa tay tìm tòi một chút, không biết đã chạm vào chốt mở gì mà vang lên một tiếng két, trên mặt đất trơn nhẵn bên cạnh ao mở ra một cái cửa ngầm.
Thịnh Khanh Khanh trợn to mắt, không nghĩ tới việc trong nhà giàu sang đào một cái đường bí mật như trong thoại bản thật sự có thể xuất hiện trước mắt — chẳng lẽ không phải là xây một cái nhà kho sẽ thuận tiện hơn sao?
“Chỗ này vốn được đào vào thời gian chiến tranh, dùng để tị nạn.” Mạnh lão phu nhân nói: “Nếu như Biện Kinh bị công phá, già trẻ phụ nữ trẻ em của Mạnh phủ sẽ phải đến trốn ở đây.”
Ma ma cầm đèn, là người đầu tiên đi xuống từ bậc thang ở cửa ngầm, Mạnh lão phu nhân theo sát phía sau.
Cửa vào mật đạo nho nhỏ giống như dã thú nuốt sống bọn họ.
“Ta đi phía sau con, đừng sợ.” Mạnh đại phu nhân an ủi.
Cũng không phải là Thịnh Khanh Khanh sợ tối, nàng chỉ là trực giác sinh ra chút chống cự và dự cảm bất thường đối với đồ mà Mạnh lão phu nhân phí hết tâm tư giấu đi.
— Cái này chỉ sợ cũng không đơn giản chỉ là của hồi môn của mẫu thân nàng…
Đường ngầm được đào không hẹp lắm, có thể chứa hai ba người đồng thời đi qua, cho nên một ngọn nến cũng đủ dùng cho bốn người.
Mạnh lão phu nhân đi rất chậm, quải trượng của bà chống trên mặt đất theo tiếng bước chân gõ gõ phát ra tiếng “cộc cộc” một cách có quy luật.
Thịnh Khanh Khanh phân tâm đánh giá bốn vách tường của con đường ngầm này, phát hiện ra nơi này hẳn là đã dùng nhân lực vật lực không nhỏ mới xây nên, không đơn sơ chút nào, đường đi hình vuông được sửa chữa chỉnh tề, trên mặt vách cũng vô cùng bóng loáng, rõ ràng là đã trải qua mài giũa.
— Nơi già trẻ phụ nữ trẻ em của Mạnh phủ tị nạn?
Thịnh Khanh Khanh rũ mắt xuống, không bình luận.
Con đường ngầm cũng không dài, đi một lúc là Mạnh lão phu nhân đã đứng phía trước cánh cửa ngăn chặn toàn bộ con đường, có lẽ bình thường bà không đi lại, khoảng cách của một đoạn nhỏ này đã khiến hô hấp của bà có chút dồn dập.
Sau khi khẽ ho hai tiếng, Mạnh lão phu nhân tiến lên hai bước, dưới ánh nến trong tay của ma ma, bà móc ra một chuỗi chìa khóa, lấy ra một chiếc từ trong đó rồi chậm rãi mở chiếc khóa lớn trên cửa.
Thịnh Khanh Khanh liếc nhìn động tác của bà, trực giác suy đoán cái khóa đó có lẽ khá nặng.
Chờ sau khi khóa bị mở ra, ma ma liền tiến lên một bước, dùng sức đẩy nửa bên cánh cửa ra.
“Đi vào xem một chút đi.” Mạnh lão phu nhân nói giọng khàn khàn.
Thịnh Khanh Khanh nghiêng đầu quan sát vẻ mặt ảm đạm không rõ của bà cụ, nàng mỉm cười đáp vâng rồi đi vào trong cửa.
Thứ đầu tiên đập vào mi mắt là những cái rương chất đống đến mức người ta liếc mắt cũng nhìn không hết, chồng chất ngay ngắn từ chính giữa phòng đến đầu bên kia, lại chất cao lên thêm chút nữa.
Thịnh Khanh Khanh tính toán sơ số lượng rương, biết được nơi đây ít nhất có hơn ngày cái rương lớn nhỏ bằng hai cánh tay người ôm, nàng có chút kinh ngạc: Cho dù bên trong đều chứa gạo thì đây cũng phải đo bằng mấy vựa lúa rồi.
Những chiếc rương này đều đậy nắp chặt chẽ, không thấy rõ bên trong đó là gì nhưng chỉ từ bên ngoài, Thịnh Khanh Khanh cũng có thể tùy tiện phân biệt được hai loại tạo hình, chất liệu đều không được chế tạo giống nhau hoàn toàn.
Nói cách khác, đây ít nhất cũng là đồ đạc chuẩn bị hai lần mới sắp xếp xong.
Nhưng nếu thật sự đều là của Mạnh Vân Yên để lại, vậy sao lại dùng hai nhóm rương khác nhau?
Thịnh Khanh Khanh liếc nhìn đống rương chất thành núi, quay đầu cùng Mạnh lão phu nhân vẫn đứng ở cửa liếc nhìn nhau một cái.
Bà cụ đứng ở cạnh cửa, hai tay chống quải trượng nhìn nàng chăm chú, tựa như đang quan sát phản ứng của nàng.
Lại giống như, trong mắt Mạnh lão phu nhân, Thịnh Khanh Khanh và những chiếc rương này không có gì khác biệt.
Có lẽ bởi vì bên dưới lạnh ẩm ướt, Thịnh Khanh Khanh vừa nghĩ tới đây có loại xúc động rùng mình sưởi ấm, lại vẫn kiềm chế xuống: “Thứ ngoại tổ mẫu nói chính là những cái này sao? Là những gì vậy ạ?”
“Tổng cộng hai ngàn không trăm tám mươi tám rương, sau khi vào trong tay ta thì không thêm rương nào, cũng không bớt đi rương nào.” Mạnh lão phu nhân cuối cùng cũng động đậy, bà mang theo tiếng cộc cộc của quải trượng đi vào trong mật thất, ngẩng đầu đảo mắt nhìn bảo tàng giống như ngọn núi nhỏ này: “Nếu như con muốn biết là gì thì tự mình mở ra xem là biết.”
“Vậy con đi đây.” Thịnh Khanh Khanh cũng không khách sáo, mỉm cười nói xong thì tùy ý lựa chọn một cái rương dễ mở, hai tay nhấc lên cái nắp nặng trĩu.
Lúc cô ra tay có chút hững hờ, khi mở ra lại suýt nữa bị phục trang đẹp đẽ trong đó làm choáng, theo bản năng híp mắt lại.
Tràn đầy nguyên một rương, lại đều là nén bạc dùng khay làm bằng gỗ sắp xếp họn, liếc nhìn một cái không thấy màu sắc khén, tất cả đều là ánh sáng của bạc lấp lánh.
Thịnh Khanh Khanh không khỏi cúi đầu đánh giá chiều cao của cái rương này, tính toán một chút liền bị giá cả nén bạc trong cái rương này làm giật nảy mình.
Cái này đã đủ mua được một tòa phủ đệ ba gian ở thành Biện Kinh rồi.
Mà đây vẫn chỉ là một rương trong hai ngàn không trăm tám mươi tám rương thôi.
Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc tùy ý kiểm tra thêm mấy cái rương khác, đều là châu báu, vải áo, vật liệu gỗ, tranh chữ giá trị cao… không có một cái rương nào là trống không xen lẫn vào đó cho phô trương.
Lúc trước khi Mạnh lão phu nhân nói đến việc số của cải này đủ khiến Mạnh phủ bây giờ cũng thương gân động cốt, Thịnh Khanh Khanh cũng không hoàn toàn tin tưởng, chỉ cho rằng lão phu nhân dùng từ gây kinh hãi với nàng.
Sau khi thật sự nhìn thấy, nàng mới biết được lời nói đó của lão phu nhân không có bất kỳ thành phần khoa trương nào.
Dù là trong quốc khố Đại Khánh thì sợ là cũng không thể lập tức lấy ra được các loại của hồi môn đáng giá.
Đều nói có tiền thì có thể sai khiến ma quỷ, lúc tài phú nhiều đến cực điểm, thánh nhân cũng sẽ bởi vì lòng tham mà rơi vào địa ngục.
Thịnh Khanh Khanh nhẹ nhàng xoa cạnh góc bóng loáng lạnh buốt của hòm gỗ, trong đầu nhất thời suy tư rất nhiều, khi quay đầu lại thì cười nói với Mạnh lão phu nhân: “Ngoại tổ mẫu, cái này thật sự dọa con rồi.”
“Con không cần quan tâm nguồn gốc của những món của hồi môn này, chủ nhân của chúng chỉ có một mình con.” Mạnh lão phu nhân nói: “Ta đã thề với Phật Tổ trước mặt mẫu thân con, sẽ giữ những thứ này đến khi nó chết mới thôi. Bây giờ con đã đến rồi, ta cuối cùng cũng có thể dỡ bỏ trọng trách rồi.”
“Đừng nói đến của hồi môn, cái này cũng có thể mua được mấy cái Ngụy gia rồi nhỉ.” Thịnh Khanh Khanh nửa đùa nửa thật trêu ghẹo nói.
“Đương nhiên là có thể.” Mạnh phu nhân nói: “Chính bởi như vậy, sau khi con đến Ngụy gia thì nhất định không thể lơ là, có người tốt với con, đương nhiên cũng sẽ có người muốn hại con, hiểu chưa?”
Thịnh Khanh Khanh khéo léo đáp vâng rồi đi đến bên cạnh Mạnh lão phu nhân, cũng không lưu luyến đồ đạc trong rương còn đáng tiền hơn núi vàng: “Chỉ là nhiều như vậy cũng không thể vận chuyển ra ngoài hết được, khiến người ta chú ý quá.”
Mạnh lão phu nhân tháo một chiếc chìa khóa ra giao cho nàng: “Tòa nhà này vốn cũng phải thuộc về mẫu thân con, con lấy luôn đi.”
Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc: “Không phải vừa rồi đại cữu mẫu nói đây là tài sản riêng của ngoại tổ mẫu sao? Cái này con không thể nhận được.”
Mạnh lão phu nhân lại không nghe nàng nói, cương quyết nhét chìa khóa vào trong lòng bàn tay nàng: “Đây là chìa khóa mật thất chỗ này, nhớ phải giữ cho kỹ, thế gian chỉ có một chiếc này, biết chưa?”
Chìa khóa trong tay cứng ngắc nặng trĩu, nhiệt độ còn có chút phỏng tay, rõ ràng Mạnh lão phu nhân đã cầm trong tay hồi lâu.
Thịnh Khanh Khanh chần chờ đón lấy, hồi lâu mấy nói: “Nếu như những thứ đó được ngoại tổ mẫu bảo quản nhiều năm như vậy, bây giờ đã thuộc về con rồi, con muốn để lại Mạnh phủ một ít, coi như là…”
Lời còn chưa dứt, ngoài mật thất đột nhiên truyền đến tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, theo sau đó chính là tiếng bước chân hốt hoảng.
Thịnh Khanh Khanh lập tức im lặng, nắm chặt chìa khóa trong tay đồng thời muốn đuổi theo ra bên ngoài, bị Mạnh đại phu nhân tóm chặt lấy: “Con đi làm gì, có nguy hiểm hay không hả!”
“Bên ngoài có người.” Thịnh Khanh Khanh cau mày nói.
Mạnh đại phu nhân nhận lấy đèn trong tay ma ma, để bà ấy xoay người ra ngoài đuổi theo, vừa nói: “Tay chân con lèo khèo thì đánh thắng được ai? Lỡ như người kia nổi lên tính hung ác, làm con bị thương thì làm sao bây giờ?”
“Đi ra ngoài trước đã.” Mạnh lão phu nhân trầm giọng nói.
Mấy người đi ra khỏi mật thất, Thịnh Khanh Khanh rớt lại sau cùng quay người lại nhìn số của cải khổng lồ làm người ta sợ hãi, trong lòng trầm đến mức như một đầm nước đọng.
“Khóa cửa.” Mạnh lão phu nhân lại nói.
Chờ sau khi Thịnh Khanh Khanh làm theo lời, Mạnh lão phu nhân vẫn chưa thả lỏng, bà nặng nề vu0t ve đầu chim ưng trên quải trượng, lại lần nữa dặn dò: “Những thứ này con nhất định phải trông coi kỹ, nếu như bị người ta đố kỵ thì chỉ sợ là họa sát thần, biết chưa?”
Thịnh Khanh Khanh nở nụ cười, nàng mang theo mặt mày cong cong nói: “Con biết rồi.”