Mạnh lão phu nhân âm thầm vu0t ve quải trượng: “Con thật sự nghĩ kỹ rồi?”
“Nghĩ kỹ rồi.” Thịnh Khanh Khanh khẽ nói: “Mặc dù nhiều năm như vậy mẫu thân không quay về Biện Kinh nhưng con là cốt nhục của bà ấy, đương nhiên nhìn ra được bà ấy vô cùng áy náy với ngoại tổ mẫu, muốn cầu được sự tha thứ của người. Trước kia con không biết vì sao, bây giờ nếu biết nguyên nhân rồi thì để con thay mẫu thân trả lại nhân quả cho Ngụy gia đi.”
“Ngụy gia không nhỏ, con vốn muốn gả cho tiểu môn tiểu hộ, nhưng lại không phù hợp rồi.” Mạnh lão phu nhân lại nói.
“Chuyện này ngoại tôn nữ cũng đã nghĩ rồi,” Thịnh Khanh Khanh nghiêng đầu cười nói: “Đã là chuyện trả nhân tình thì nào có thập toàn thập mỹ. Cũng may Ngụy phu nhân thiện tâm, nguyện ý để con nhìn qua từng công tử chưa đính hôn của Ngụy gia rồi lại tính sau, đã là thoải mái rất nhiều rồi.”
Thịnh Khanh Khanh quả thật muốn cảm tạ Ngụy phu nhân đã cho nàng cơ hội này.
Nàng muốn tra xem Ngụy gia và việc thành Giang Lăng bị phá có liên quan gì, phương pháp tốt nhất chính là mượn cơ hội trước mắt để đến Ngụy gia, mà đối với việc chọn lựa người đính hôn thì cũng nên chọn một người không quả quyết, nhẹ dạ thì mới có thể đứng vững gót chân ở Ngụy gia tốt hơn, thành lập thế lực của mình.
Nếu như phu nhân cường thế, bảo thủ thì những chỗ mà một phụ nhân gả vào như nàng có thể nhúng ta cũng rất ít.
Bởi vậy, sự khẳng khái của Ngụy phu nhân đúng lúc đã cho Thịnh Khanh Khanh một cơ hội khảo sát.
“Con là đứa trẻ ngoan,” Mạnh lão phu nhân đột nhiên lại thở dài nói: “Đáng tiếc, ta vốn muốn chọn cho con một nhà chồng tốt hơn.”
Thịnh Khanh Khanh mỉm cười tiếp lời: “Ngoại tổ mẫu nói gì vậy, thế gia như Ngụy gia, người thường muốn gả vào còn không được đâu.”
Thành Biện Kinh có bao nhiêu cô nương muốn gả vào Ngụy gia, Thịnh Khanh Khanh không biết; nhưng nàng của thời khắc này thì lại không muốn gả vào nhà ai như muốn gả vào Ngụy gia.
Sau khi Mạnh lão phu nhân xác định được tâm ý của Thịnh Khanh Khanh thì không lãng phí thời gian nữa, đưa một phong thư đến Ngụy gia.
Phản ứng của Ngụy phu nhân cũng rất nhanh chóng, hai ngày sau đã đưa thiếp mời đến cho Thịnh Khanh Khanh, còn chọn Sùng Vân lâu mà các quan lại quyền quý thích đến chơi nhất.
Thịnh Khanh Khanh đã đến Sùng Vân lâu hai lần, đều là thiêu thân mọc thành bụi, lúc một lần nữa nghe thấy cái tên này, trong lòng nhíu mày, luôn cảm thấy không quá may mắn.
Có điều hai lần nữa cũng là sự cố vì Mạnh lục cô nương mà ra, bây giờ nàng ta bị cấm túc không bước chân ra khỏi cửa, có lẽ sẽ tốt hơn hai lần trước nhiều.
Thịnh Khanh Khanh thỉnh thoảng gặp được hạ nhân của tứ phòng hai lần, cũng không biết vì sao ánh mắt hạ nhân nhìn nàng lại hung ác chán ghét như vậy.
— Không phải chỉ là cấm túc non nửa năm thôi à, chẳng lẽ chút uất ức ấy cũng không chịu nổi?
Đã quyết định phải đính hôn với người Ngụy gia, ngày hôm đó khi đi Sùng Vân lâu, Thịnh Khanh Khanh liền đặc biệt nhờ Mạnh Sính Đình trang điểm tỉ mỉ nghiêm túc cho mình.
Lúc Mạnh Sính Đình mang theo đồ nữ trang đến trang điểm cho Thịnh Khanh Khanh thì hơi thở dài: “Ta nghe đại cữu mẫu nói rồi, không phải đường huynh nói muội không cần để ý đến hôn thư kia, nếu như không muốn thì không cần gả đến Ngụy gia sao?”
“Nhưng ngoại tổ mẫu cũng đã nói rồi, rốt cuộc cũng là lỗi của mẫu thân ta năm đó.” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Hơn nữa Ngụy phu nhân cũng đã nói ta có thể chọn một người trong số nhi tử của bà ấy, chuyện này đã rất độ lượng rồi.”
Mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ rất lâu, không biết đến cùng Ngụy gia muốn đạt được thứ gì từ trong tay nàng.
Nếu nói là của hồi môn, Thịnh Khanh Khanh không nghĩ ra được tin tức của hồi môn bị lộ ra như thế nào, rốt cuộc lại là một khoản tiền lớn tới mức nào mới có thể làm Ngụy gia động tâm; nếu nói là vì chuyện xưa ở Giang Lăng, trước khi gặp Vương Đôn, Thịnh Khanh Khanh cũng không biết có lẽ Ngụy gia có chuyện dơ bẩn.
Huống chi muốn giết nàng có rất nhiều cách, không cần thiết phải náo loạn ra chuyện gả cưới lớn như vậy.
Nhất thời nghĩ mãi mà không rõ, Thịnh Khanh Khanh đành phải tạm thời đè sự nghi ngờ này xuống, từng bước một, cẩn thận dè dặt tìm ra một con đường trong bóng đêm.
Mạnh Sính Đình thản nhiên nói: “Nhìn muội giống như một người thông minh, vào thời điểm như thế này lại chết não.”
Thịnh Khanh Khanh ngửa mặt lên mặc cho Mạnh Sính Đình tô tô vẽ vẽ trên mặt mình, nàng chớp chớp mắt liền hỏi nàng ấy: “Nhị tỷ tỷ nói cho ta nghe xem sự tốt xấu của mấy công tử Ngụy gia kia đi.”
“Không có gì hay để nói.” Mạnh Sính Đình nói: “Bởi vì quan hệ của đường huynh, quan hệ của Mạnh phủ và Ngụy gia không tốt, bình thường gặp mặt cùng lắm là gật đầu, ta cũng không hiểu rõ lắm. Hôm nay muội đi gặp bọn họ, nói hai ba câu là đại khái có thể hiểu là người thế nào rồi. Không quá xấu nhưng chẳng ai hoàn mỹ, chọn lựa một chút rồi thôi.”
Thấy nàng ấy vừa nói “không có gì hay để nói” vừa nói một đống, Thịnh Khanh Khanh không nhịn được mà bật cười.
Mạnh Sính Đình lập tức nhíu mày quát lớn nàng: “Đừng động đậy.”
Thịnh Khanh Khanh đành phải thu lại biểu cảm, hỏi tiếp: “Vậy nếu như ta gả đến Ngụy gia, chắc hẳn Hành ca ca sẽ khá là tức giận nhỉ?”
Mạnh Sính Đình đang vẽ lại đuôi lông mày vừa cong vừa mảnh, nghe vậy thì động tác dừng lại: “Trong lòng muội để ý đến suy nghĩ của đường huynh như vậy?”
“Ta từng gặp huynh ấy và Ngụy Trọng Nguyên một lần…” Thịnh Khanh Khanh muốn nói lại thôi: “Huynh ấy thật sự khá là không thích người Ngụy gia.”
“Cũng không phải là toàn bộ Ngụy gia, mà là giận cá chém thớt.” Mạnh Sính Đình thu tay lại, nàng bình thản nói: “Nếu như muội để ý đường huynh có tức giận hay không thì nên nghe lời huynh ấy, đừng dính líu quan hệ với Ngụy gia, huynh ấy đã nói không cần lo lắng, muội đương nhiên không cần lo lắng.”
Nếu nói vốn dĩ Thịnh Khanh Khanh có suy nghĩ nhận ân tình này của Mạnh hành, bây giờ nàng lại không nghĩ tới một chút nào.
Nàng không có cơ hội tiếp cận Ngụy gia tốt hơn. Dù chỉ là đính hôn trước thì cũng có thể tiếp cận Ngụy gia nhiều hơn so với bây giờ.
“Tính bướng bỉnh ngang ngược lại giống đường huynh như đúc.” Mạnh Sính Đình nhìn thôi cũng biết Thịnh Khanh Khanh sẽ không thay đổi chủ ý, nàng đẩy tấm gương đến trước mặt Thịnh Khanh Khanh: “Được rồi, muội xem xem hôm nay đi Sùng Vân lâu muốn mê đảo bao nhiêu người?”
Thịnh Khanh Khanh mỉm cười ngắm nhìn thiếu nữ xinh đẹp rực rỡ trong gương, giơ ngón tay nói: “Một người là được.”
Nàng chỉ cần tìm được người có tính cách dễ nắm bắt nhất trong số các thiếu gia Ngụy gia, giữ hắn trong lòng bàn tay là được rồi.
Về phần người đó có được hay không, anh tuấn hay không, có hợp với sở thích của nàng hay không… giờ phút này đối với Thịnh Khanh Khanh mà nói cũng không sao cả.
*
Mạnh Sính Đình đúng là đã dùng hết bản lĩnh trang điểm, sau khi Thịnh Khanh Khanh đi vào Sùng Vân lâu thì bị các thiếu niên không quen biết tiến lên bắt chuyện.
Sau khi nàng mỉm cười nói xin lỗi đối phương liền muốn tiến về phía nơi Ngụy phu nhân nói tới, ai ngờ thiếu niên kia cũng không chịu bỏ qua, mà là ỷ vào ưu thế thân thể khỏe mạnh của mình để ngăn cản đường đi của nàng: “Ta chưa từng thấy muội, nghe giọng nói thì vị muội muội này không phải là người Biện Kinh nhỉ?”
Thịnh Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn hắn ta, cười nói: “Quả thật không phải.”
“Vậy muội tên là gì?” Thiếu niên cười hì hì hai tiếng: “Một mình muội đến Sùng Vân lâu thì nhàm chán biết bao, chi bằng cùng chúng ta ném thẻ vào bình rượu? Ta dạy cho muội, thú vị lắm.”
Hắn ta nói xong liền muốn tiến lên bắt lấy tay Thịnh Khanh Khanh cưỡng ép mang nàng đi, Thịnh Khanh Khanh vừa muốn nhanh chóng né tránh thì từ trong góc có một cục đá bay tới, không sai lệch đập vào cổ tay người thiếu niên, trúng đúng chỗ mềm, khiến hắn ta vội vàng không kịp chuẩn bị mà gào lên đau đớn.
Thịnh Khanh Khanh ở gần bị một tiếng này của hắn ta làm giật nảy mình.
Thiếu niên tức giận vì sự mất mặt của mình, ngẩng đầu hung thần ác sát nhìn xung quanh rồi quát: “Tiểu nhân hèn hạ ở đâu mà đánh lén ta!”
Ở lầu hai có người nhô đầu ra xem náo nhiệt, lần này lập tức có người nhận ra Thịnh Khanh Khanh, vẫy tay chào hỏi.
Thịnh Khanh Khanh thấy là quý nữ chung đụng không tệ lúc ở phủ An Vương, cũng cười đáp lễ lại.
Lại có người ở lầu hai nói: “Ngươi bớt trêu chọc muội muội Thịnh gia đi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không được còn muốn mạnh bạo? Thịnh gia muội muội là biểu cô nương của Mạnh phủ đấy!”
Không thể không nói hai chữ Mạnh phủ này thật sự dễ dùng ở Biện Kinh.
Thịnh Khanh Khanh lập tức nhìn thấy trên khuôn mặt của thiếu niên ương ngạnh lộ ra chút vẻ kiêng kỵ, hắn ta nghi ngờ không thôi cúi đầu đánh giá nàng.
“Bây giờ có thể cho qua rồi?” Thịnh Khanh Khanh mỉm cười hỏi hắn ta.
Thiếu niên cắn răng, dáng vẻ không cam lòng nhường đường, trong miệng còn thấp giọng lầu bầu “Chẳng qua là một người họ hàng thôi có gì hơn người chứ “ vân vân.
Lúc này lầu hai có người giận mắng: “Sầm Hải ngươi lại nhớ ăn mà không nhớ đánh à? Ai dạy ngươi có thể bắt nạt các cô nương?!”
Thịnh Khanh Khanh đảo mắt nhìn lại, phát hiện lại là Tần Chinh ở trên hành lang lầu hai nhìn xuống, trực tiếp chỉ vào thiếu niên mắng một trận.
“Ngươi hết bị cấm túc rồi là chạy đến Sùng Vân lâu? Có tin ta tìm cha ngươi phạt ngươi quỳ thêm ba ngày không?”
Lần này thiếu niên thật sự sợ hãi, sau khi liên tục nhận lỗi thì quay đầu chạy mất, dáng vẻ bị dọa cho sợ rồi.
Thịnh Khanh Khanh thầm nghĩ sợ là Tần Chinh ở cùng với Mạnh Hành lâu rồi, hai người nhất định là khiến những công tử ca này sợ hãi giống hệt nhau.
“Thịnh cô nương, gây thêm phiền toái cho cô nương rồi.” Tần Chinh nói.
“Nói gì vậy chứ, còn muốn đa tạ ngài giải vây cho ta.” Thịnh Khanh Khanh nói cảm ơn hắn, ở lầu trên lầu dưới nói chuyện đến cùng cũng không tiện, hai người tùy ý nói hai câu, Thịnh Khanh Khanh liền cáo từ rồi đi vào.
Tần Chinh nhìn nàng đi đến dưới hành lang rồi chậm rãi xuyên qua, lúc này mới thở phào một hơi — trời đất chứng giám, hắn cũng không phải tự nguyện ra giải vây, mà là vừa rồi bị Mạnh Hành đá một cái ra khỏi phòng, ra lệnh cưỡng chế đến hành lang hỗ trợ.
Hắn gãi gãi ót quay về, lúc vào phòng thì hết sức cẩn thận, sợ Mạnh Hành lại đá một cái: “Lần này được rồi chứ?... Ôi Mạnh Hành huynh đi đâu vậy?”
“Chuyển sang chỗ khác.” Mạnh Hành cũng không quay đầu lại mà từ trong cửa đi ra, đi ra ngoài giống như đã sớm xác định mục đích vậy.
Tần Chinh không có cách nào, đành phải đuổi theo hắn xuyên qua lầu hai đổi chỗ, sau khi không hiểu ra sao mà ngồi xuống, Mạnh Hành trực tiếp kéo cửa sổ ra nhìn bên ngoài.
Tần Chinh cũng rướn cổ lên nhìn, nhìn thấy trong khu vườn nhỏ nơi đó có rất nhiều người trẻ tuổi ngồi, một nhóm nhỏ trong đó liếc mắt qua còn đều là huynh đệ.
“Không phải chỉ là Ngụy gia… hả?” Tần Chinh giật mình: “Huynh trông thấy Ngụy Trọng Nguyên, thế mà không lập tức xuống dưới đánh hắn một trận?”
Hắn theo bản năng hỏi liên tục như vậy, nhưng sau khi thấy Mạnh Hành quả nhiên như có điều suy nghĩ mà sờ lên cái chặn giấy nặng trĩu trên bàn, hắn ở trong lòng cho mình một bạt tai, vội vàng đổi giọng.
“Huynh tới đây làm gì vậy?”
Mạnh Hành cũng không giương mắt lên: “Xem.”
Tần Chinh: “Xem cái gì?”
“Xem ai có lá gan lớn thế.” Mạnh Hành dừng một chút, lại âm trầm cười lạnh: “Lại có vận may tốt như vậy.”
Tần Chinh nghe chỗ hiểu chỗ không, lúc lại không rõ vì sao mà cúi đầu nhìn về phía khu vườn nhỏ thì đã thấy Thịnh Khanh Khanh mang theo Thanh Loan đi đến từ bên kia.
Hắn lập tức hiểu ra.
Trong thành Biện Kinh đều đang đồn Ngụy gia muốn nàng dâu Thịnh Khanh Khanh này, xem ra lời đồn vô cùng xác thực!
Tần Chinh sờ đầu, bất đắc dĩ nói: “Hôn sự của đường muội nhà huynh thì không thấy huynh để ý như vậy, biểu muội thì lại sinh trưởng trong lòng huynh rồi?”
Mạnh Hành không lên tiếng, hắn nhìn thật sâu vào Thịnh Khanh Khanh rõ ràng là đặc biệt chuẩn bị vì ngày hôm nay, lại chuyển ánh mắt về phía Ngụy phu nhân và những người trẻ tuổi bên cạnh nàng.
Một cọng tóc của Thịnh Khanh Khanh, Mạnh Hành không động vào được; nhưng nếu Ngụy gia có người dám có tâm tư không nên có, Mạnh Hành có thể gặp ai là chém người đó.
Những tiểu tử khác của Ngụy gia thì cũng thôi, thế nhưng Ngụy Trọng Nguyên cũng ở trong số đó.
Mạnh Hành vu0t ve đao, trong lòng lại một lần nữa chém Ngụy Trọng Nguyên thành tám mảnh.
Hắn không biết đời trước có phải Thịnh Khanh Khanh vì tờ hôn thư này mà gả cho Ngụy Trọng Nguyên hay không, nhưng đời này, Mạnh Hành tuyệt đối sẽ không để bi kịch như vậy một lần nữa xảy ra trên người Thịnh Khanh Khanh nữa.