Mặc dù Mạnh lão phu nhân nói vậy, nhưng khi Thịnh Khanh Khanh khó hiểu mà truy hỏi rất nhiều của hồi môn từ đâu ra thì bà lại một lần nữa ngậm miệng không nói, chỉ nói mấy năm nay đều do bà bảo quản những món của hồi môn này, chờ lúc Thịnh Khanh Khanh xuất giá thì đều sẽ giao cho nàng làm của hồi môn, lại bảo nàng tự quay về suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc có muốn gả đến Ngụy gia hay không.
Thấy dáng vẻ quyết tâm không nói của Mạnh lão phu nhân, Thịnh Khanh Khanh cũng đành phải coi như thôi mà cáo lui.
Ngụy phu nhân lại giống như thật sự không vội, sau khi rời khỏi Mạnh phủ hôm đó thì cũng không có lấy một lần thúc giục nào, tựa như thật sự có ý định cho Thịnh Khanh Khanh thời gian để nàng suy nghĩ kỹ vậy.
Đầu tiên là Thịnh Khanh Khanh không quá hiểu rõ về Ngụy gia, chỉ biết là một gia tộc lớn, thứ hai lại cố kỵ hôn thư và lời hứa của Mạnh lão phu nhân, lại nghĩ tới tất cả bởi vì mẫu thân mình đào hôn bỏ trốn mà ra, trong lúc nhất thời nàng không quyết đoán được.
Nếu nàng không đồng ý thì bên khó xử là Mạnh phủ; nhưng nếu đồng ý, Thịnh Khanh Khanh lại lo lắng mình gả sai người.
Với nỗi ưu sầu này, Thịnh Khanh Khanh cũng có chút ngủ không ngon giấc.
Tuy Mạnh Sính Đình và Mạnh đại phu nhân có lòng khuyên giải, nhưng hai người bọn họ làm người của Mạnh phủ thực sự đều không tiện mở miệng.
Mạnh đại phu nhân ngược thêm mắm dặm muối vào việc Ngụy gia mang theo hôn thư tới cửa muốn cưỡng ép cưới Thịnh Khanh Khanh nói cho Mạnh Hành đã hết giận biết, thảo luận theo hướng nghiêm trọng một lần.
Lúc Mạnh Hành biết được việc này thì lại tỉnh táo hơn Mạnh đại phu nhân nhiều.
Dù sao hắn cũng đã sớm biết Ngụy gia nhất định sẽ móc nối quan hệ với Thịnh Khanh Khanh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Thịnh Khanh Khanh thậm chí cuối cùng sẽ còn gả cho Ngụy Trọng Nguyên.
Trong mơ của Mạnh Hành cũng không nhắc đến tại sao Thịnh Khanh Khanh lại đến Ngụy gia, cũng không biết rốt cuộc nàng chết vì lý do gì, càng không biết được có phải vì của hồi môn có thể khiến quốc khố cũng hổ thẹn kia hay không.
Nhưng ít nhất thì Mạnh Hành biết một điều — nếu hắn muốn ngăn cản Thịnh Khanh Khanh chết thảm thì nhất định phải ngăn cản nàng đến Ngụy gia.
Vốn dĩ dựa vào tính tình của Mạnh Hành, khoảnh khắc nghe được việc Ngụy gia làm mai thì hắn sẽ không nhịn được mà đi gặp Thịnh Khanh Khanh rồi; nhưng có một lần tỉnh ngộ trước mặt Thịnh Khanh Khanh trong Mạnh phủ trước đó, Mạnh Hành quả thật đã cắn răng nhịn sự xúc động này.
Càng thấy Thịnh Khanh Khanh, hắn sẽ càng muốn liều lĩnh cướp đoạt nàng, chi bằng không gặp tới khi bình tĩnh hòa nhã lại một chút.
Dù sao hắn cũng sẽ đưa ra quyết định, ở bên cạnh bảo vệ nàng cả đời là vừa lòng thỏa ý rồi.
… Chỉ là Ngụy Trọng Nguyên lại xui xẻo rồi.
Mạnh đại phu nhân không đợi được Mạnh Hành, ngược lại nhận được hồi âm của Mạnh Hành.
Một câu lời ít mà ý nhiều trong thư bảo bà không cần phải lo lắng, còn lại thì khá là hàm súc mà ủy thác bà đi chuyển lời cho Thịnh Khanh Khanh một ý.
— Không muốn gả thì không cần gả, hôn thư thì tính là cái gì.
Mạnh đại phu nhân chính là thô lỗ như vậy mà nói khái quát cho Thịnh Khanh Khanh biết.
Sau khi Thịnh Khanh Khanh nghe xong thì lại chỉ cười cười, không hề lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng như Mạnh đại phu nhân tưởng tượng.
Mạnh đại phu nhân hết cách, nghĩ tới nghĩ lại ra được một ý tưởng: Bà sai người đi nghe ngóng chuyện của phụ mẫu Thịnh Khanh Khanh, lại dựa vào quan hệ trong nhà mà hỏi các võ quan một chút, thật đúng là tìm được một cố nhân của Thịnh Khanh Khanh trong thành Biện Kinh.
Cố nhân này tên là Vương Đôn, là quân lính trước sau cùng với huynh trưởng của Thịnh Khanh Khanh, hai người gọi nhau là huynh đệ, càng từng kề vai chiến đấu ở thành Giang Lăng, vận may tốt mà sống tiếp được, sau đó thì thăng quan tiến chức, một đường tiến vào Biện Kinh làm một Thống lĩnh nhỏ.
Nghĩ đến sau khi Thịnh Khanh Khanh vào Biện Kinh thì không có cố nhân để nói chuyện nữa, Mạnh đại phu nhân gián tiếp tìm tới Vương Đôn, luôn miệng nhắc đến chuyện của Thịnh Khanh Khanh.
Ngày hôm sau, thê tử của Vương Đôn đã đưa bái thiếp đến Mạnh phủ.
Mạnh đại phu nhân cảm thấy việc này mình quan tâm rất tốt, mỉm cười đồng ý bái thiếp, sau khi nhìn thấy Vương phu nhân thì dẫn nàng ấy đi gặp Thịnh Khanh Khanh.
Thịnh Khanh Khanh còn chưa hiểu rõ chuyện gì, sau khi nhìn thấy Vương phu nhân lập tức nhận ra nàng ấy: “Hồng Tụ tỷ?”
Vương phu nhân nở nụ cười cởi mở, mày kiếm khí khái anh hùng giương lên: “Mấy năm không gặp, Khanh Khanh của chúng ta đã là đại cô nương rồi.”
Mạnh đại phu nhân ngạc nhiên nói: “Hai người cũng quen biết?”
“Lúc trước khi ở thành Giang Lăng, ta ngày ngày chạy theo người kia của nhà ta, Khanh Khanh ngày ngày đến đưa cơm cho ca ca muội ấy, không phải là lăn lộn đến quen mặt rồi sao?” Vương phu nhân hào sảng vỗ vai Thịnh Khanh Khanh: “Đại phu nhân chưa từng thấy, khi đó Thịnh Khanh Khanh mới cao đến eo ta, việc của mấy người trong nhà đều do một mình muội ấy trông coi, ai đã gặp đều nhất định phải tán thưởng.”
“Khi đó mẫu thân nằm triền miên trên giường bệnh, muội chỉ là làm một vài việc thuộc bổn phận thôi.” Thịnh Khanh Khanh có chút ngượng ngùng nói sang chuyện khác: “Sao Hồng Tụ tỷ lại tới Mạnh phủ vậy?”
“Tới thăm muội đó!” Vương phu nhân ngay thẳng nói: “Đại phu nhân lo lắng muội ở thành Biện Kinh không có ai nói chuyện, ta ngẫm nghĩ rồi đến giải buồn với muội đây.”
Mạnh đại phu nhân khá tự đắc tiếp nhận sự cảm kích vui sướng của Thịnh Khanh Khanh, quan tâm nói: “Hai người nói chuyện đi, ta còn có việc phải làm.”
Thịnh Khanh Khanh đuổi theo tiễn Mạnh đại phu nhân ra khỏi viện, làm nũng nói: “Đại cữu mẫu tốt với con quá, sau này con nhất định cũng trả cho người một lần.”
Một nam một nữ của Mạnh đại phu nhân đều có tính tình người sống chớ gần, đối với Thịnh Khanh Khanh bà quả thật nhìn bao nhiêu thích bấy nhiêu, đưa tay nhéo khuôn mặt nàng rồi bà mới nghiêm túc nói: “Vậy con lo chuẩn bị cho công phu sư tử ngoạm của ta đi.”
Thịnh Khanh Khanh cười mỉm đồng ý, sau đó mới quay đầu tìm Vương phu nhân nói chuyện.
Vương phu nhân sinh ra và lớn lên ở Giang Lăng, càng là quen biết nhiều năm với Thịnh Khanh Khanh, hai người tụ lại với nhau nhớ lại rất nhiều chuyện khi Thịnh Khanh Khanh còn bé, tiếng cười nói vang lên không ngừng.
Đương nhiên, hai người cùng tránh đi không nói đến chuyện không vui.
Lúc đứng dậy cáo từ, Vương phu nhân đột nhiên vỗ đầu một cái nói: “Vương ca của muội còn viết thư bảo ta mang giùm đến cho muội, nói là bản thân viết không hay, cứ phải bảo ta lúc gần đi thì đưa cho muội, tránh cho ta nhìn thấy nội dung trong đó, cười chết mất.”
Thịnh Khanh Khanh nhận lấy bức thư thật mỏng, nhớ tới Vương ca quả thật không giỏi chơi chữ thì không khỏi mỉm cười: “Làm khó huynh ấy còn đặc biệt viết thư cho ta, có việc gì thì bảo Hồng Tụ tỷ chuyển lời một câu không phải là được rồi à — chờ muội có thời gian rảnh sẽ đến thăm hỏi hai người.”
“Được,” Vương phu nhân cao hứng vỗ tay: “Hồng Tụ tỷ của muội sẽ tự mình xuống bếp cho muội!”
Thịnh Khanh Khanh mỉm cười đưa tiễn Vương phu nhân, tâm tình cuối cùng cũng cởi mở tăng vọt lên không ít so với mấy ngày trước đây.
Song sau khi nàng quay về phòng mở thư của Vương Đôn ra liếc mắt nhìn một cái, cảm xúc lập tức một lần nữa ngã về đáy cốc.
Chữ viết của Vương Đôn xiên xiên vẹo vẹo, rõ ràng từng chữ đều rất đấu tranh, bởi vậy thư cũng cực kỳ ngắn, chỉ có một câu: Trận chiến ở Giang Lăng, Ngụy gia có trách nhiệm.
Cho dù thời gian đã trôi qua mấy năm, thành Giang Lăng bị vây công, phá thành từng mảnh, Thịnh Khanh Khanh nhớ lại vẫn giống như mới xảy ra ngày hôm qua.
Nàng nhớ rõ tảng đá lớn bọc dầu hỏa xẹt qua trên không tường thành giống như từ trên trời giáng xuống, rời ầm ầm vào thành giống như muốn diệt thế, toàn bộ thành Giang Lăng cũng vì đó mà run rẩy lắc lư.
Nàng nhớ rõ từ xa xa mình thấy nhà bị nện thành phế tích, lúc chạy về đối mặt với tường vỡ ngói tàn giống như ngọn núi nhỏ thì bó tay hết cách, chỉ có thể dùng hai tay phí công đào bới.
Nàng nhớ rõ huynh trưởng cười nhe răng với nàng một cái, buộc hộ giáp lên tường thành, khi quân Đông Thục chiếm lĩnh toàn bộ thành Giang Lăng thì huynh ấy cũng không xuất hiện nữa.
Rõ ràng khi đó, huynh trưởng đã hứa hẹn với nàng rằng quân tiếp viện đang ở trên đường, tử thủ ba ngày là có thể đánh lùi được quân Đông Thục.
Nhưng ngay cả một ngày thôi mà Giang Lăng cũng không thể thủ được.
Ngọn lửa hừng hực đã đốt trụi hơn một nửa Giang Lăng vào hôm đó tựa như lại một lần nữa chiếu vào trong mắt, Thịnh Khanh Khanh nhắm mắt lại, tay run run cầm lấy giấy viết thư một lần nữa nhìn mấy chữ to trên đó, im lặng không lên tiếng châm lửa lặng lẽ đốt nó đi, tro tàn rơi vào trong chậu hoa ở góc phòng.
Có lẽ thành Giang Lăng vốn nên có tinh binh và đủ lương thực bị quân Đông Thục công phá trong một ngày, trong chuyện đó quả thật có điều bẩn thỉu cũng nói không chừng.
Thịnh Khanh Khanh ngồi yên trong phòng bình tĩnh nửa ngày rồi mới giống như người không có việc gì mà đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, nàng liền đi hỏi Mạnh đại phu nhân xem khi nào mình có thể đến phủ của Vương Đôn.
Mạnh đại phu nhân ngược lại không sinh nghi, bà lo lắng nói: “Chuyện của Ngụy gia vẫn chưa có lời giải thích, bây giờ con đi ra ngoài, có quan trọng không? Hay là, ta đi với con?”
“Đại cữu mẫu đi đến nhà của một Thống lĩnh nhỏ thì coi như là chuyện gì chứ?” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Con và Hồng Tụ tỷ đã hẹn nhau rồi, đến nhà tỷ ấy ăn bữa cơm, không chừng hôm nay tỷ ấy đã tràn đầy phấn khởi mua thức ăn vào nhà bếp rồi. Hơn nữa, con còn muốn thuận đường đi thăm hỏi Vương ca… Vương Thống lĩnh, Hồng Tụ tỷ nói ngày mai đúng lúc huynh ấy đến lượt nghỉ.”
Mạnh đại phu nhân dù sao cũng nhẹ dạ, đến cùng vẫn thả cho Thịnh Khanh Khanh ra ngoài, chỉ là phái thêm quản sự đi theo nàng, lại giúp đỡ chuẩn bị lễ vật lúc thăm hỏi rồi mới xem như là yên tâm.
Ngày hôm sau khi Thịnh Khanh Khanh đến Vương phủ, cả trái tim nặng như sắt đá, nàng nghiêng mặt nhìn Trương quản sự với sắc mặt vô cùng bĩnh tĩnh đang giao lễ vật cho Thanh Loan, cũng không biết người Mạnh đại phu nhân phái tới đúng lúc là vị quản sự này rốt cuộc là sự trùng hợp hay là cái gì khác.
Trương quản sự thản nhiên mặc cho Thịnh Khanh Khanh dò xét, nói: “Thịnh cô nương, bỏ sót cái gì sao?”
Thịnh Khanh Khanh lắc đầu, để Thanh Loan tiến lên trực tiếp gõ cửa.
Trong phủ Vương Đôn cũng không lớn, hạ nhân cũng không có mấy người, khi Thịnh Khanh Khanh đi vào thì cảm thấy có chút thân thiết — nơi nàng lui tới trong thành Biện Kinh đều là gia đình giàu có, ngược lại căn nhà trước mắt này mới có hơi thở của Giang Lăng.
Rất nhanh Vương phu nhân đã ra đón, nàng ấy cười tủm tỉm dẫn theo Thịnh Khanh Khanh đi một mạch đến sảnh chính, nói: “Muội nói mấy câu với Vương ca của muội, ta đến nhà bếp làm trước, không bao lâu nữa là có thể ăn cơm rồi!”
Lúc nhìn thấy Vương Đôn ngồi ở sảnh chính, Thịnh Khanh Khanh gần như có chút không nhận ra hắn.
Không chỉ có gương mặt dãi dầu sương gió đã già đi rất nhiều, càng là bởi vì trên mặt hắn đã có thêm một vết sẹo màu đỏ thẫm giống như bị bỏng.
— Khi cáo biệt Vương Đôn ở thành Giang Lăng, Thịnh Khanh Khanh nhớ rõ ràng trên mặt hắn vẫn chưa có vết thương nhìn thấy mà giật mình này!
Trong lúc nhất thời Thịnh Khanh Khanh quên mất lễ nghi, tiến lên hai bước: “Vương ca, vết thương đó là chuyện gì vậy?”
“Bởi vì một chút ngoài ý muốn nên bị thương.” Vương Đôn xua tay áo, hắn quan sát Thịnh Khanh Khanh rồi cười nói: “Nếu như tiểu tử Minh An kia có thể nhìn thấy muội của hôm nay thì nhất định sẽ cao hứng đến mức lợi cũng muốn bật cười.”
Thịnh Khanh Khanh nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, bảo Thanh Loan đi xa một chút rồi mới ngồi vào ghế chỗ gần Vương Đôn, thấp giọng hỏi: “Điều trong thư nói là chuyện gì vậy? Sao huynh lại biết được?”
Vương Đôn thu lại khuôn mặt cười. Hắn quét mắt nhìn vị trí của Thanh Loan rồi mới nói: “Ta vẫn luôn âm thầm chú ý tin tức của Ngụy gia, bọn họ đi cầu hôn, ta đương nhiên cũng nghe nói tới.”
“Không phải chuyện này.” Thịnh Khanh Khanh nhẹ nhàng lắc đầu.
“...” Vương Đôn nhích ghế lại gần, hắn dùng một loại giọng điệu trào phúng hỏi: “Chiến dịch Giang Lăng, trong quân thủ thành có bao nhiêu người sống tiếp được, muội còn nhớ rõ chứ?”
Đương nhiên Thịnh Khanh Khanh không thể nào quên được: “Hơn tám mươi ngàn người thủ thành, may mắn sống sót chỉ có mười ba người.”
Vương Đôn sờ vết sẹo dữ tợn trên mặt mình, lại sâu xa hỏi: “Muội đoán xem, trong mười ba người này, hiện tại còn mấy người sống?”
Thịnh Khanh Khanh nhìn chằm chằm động tác của hắn, trong đầu bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ khá hoang đường.
Giống như muốn xác minh phỏng đoán của nàng, Vương Đôn nhếch môi, lộ ra một nụ cười không phải là cười: “Chỉ có một mình ta.”