Biểu Ca! Đừng Chạy (Một Kiếp Yêu Người)

Chương 67: Chân tướng (1)



“Ngươi nói cái gì? Ai mang thai?!” Huyền Diệp kinh hoàng, hắn đang xem sổ sách ở Hộ Bộ, đột nhiên có người đến báo rằng nữ nhân mà hắn chưa hề chạm đến mang thai, nhất thời Huyền Diệp chỉ muốn bóp chết “phụ nữ có thai” Đổng cách cách kia.

“Cung hỉ Gia, Đổng cách cách có thai hai tháng, thái y đã chẩn mạch, nói là thai nhi rất khỏe mạnh.” Bị phái tới là một thái giám không hiểu thời thế, không nịnh bợ được thì chớ lại thành giật râu hổ, Huyền Diệp nghe câu cung hỉ mà như muốn bùng nổ.

Những nữ nhân này được lắm, trong mộng hắn cho uống thuốc tránh thai bọn họ vẫn có bầu được, giờ hắn không gieo hạt mà bọn họ cũng nảy mầm, không biết đứa con hoang trong bụng Đổng thị là của ai. Huyền Diệp lần đầu tiên bị cắm sừng cảm thấy rất khó chịu đựng, bừng bừng lửa giận.

“Đi, Gia hồi phủ.” Huyền Diệp đi rất nhanh, hận không thể lập tức tóm cổ áo Đổng thị hỏi gian phu là ai, nhưng hắn không thể để người khác phát hiện sự thất thố của bản thân, chuyện này chỉ có hắn được biết, tự tôn đàn ông không thể lấy ra đùa.

“Đúng rồi, phúc tấn biết chưa?” Huyền Diệp có chút chột dạ.

“Phúc tấn phái tiểu nhân báo tin cho Vương gia.” Tiểu thái giám có chút khó hiểu, không phải Vương gia nên thưởng cho hắn sao, tại sao sắc mặt càng lúc càng khó coi.

“Vậy sao?” Huyền Diệp cắn răng gằn từng tiếng, đúng là nằm cũng trúng đạn, hắn bị oan mà.

Hồi phủ, Huyền Diệp không đến gặp Đổng thị trước mà lập tức đi tìm Chỉ Lan.

“Phúc tấn ở trong phòng sao?” Thấy Uyên Ương và nhóm hầu gái đứng ngoài cửa, Huyền Diệp càng lo lắng.

“Hồi chủ tử, phúc tấn đã đợi trong phòng nửa canh giờ.” Tử Quyên nói.

“Uh, Gia vào, các ngươi đứng canh ngoài này, không được tiến vào.” Dường như Huyền Diệp đã tưởng tượng ra phản ứng của Chỉ Lan, bởi vì chuyện này đã từng phát sinh trong mộng.

“Lan nhi.” Huyền Diệp dè dặt đi tới, ngồi xổm trước mặt Chỉ Lan.

“Biểu ca, anh đã về.” Vẻ mặt Chỉ Lan trống rỗng, rõ ràng là đang ngẩn người.

“Uh, hôm nay không có việc gì, vì thế về sớm.” Huyền Diệp cầm bàn tay đang run lên của Chỉ Lan, muốn an ủi nàng.

“Ah, chúc mừng biểu ca, Đổng cách cách có thai, anh đi thăm trước đi.” Chỉ Lan ngẩng đầu nở nụ cười gượng gạo với Huyền Diệp, tuy nàng bị đánh bại, nhưng không thể bại một cách khó coi.

“Lan nhi đừng cười.” Huyền Diệp dùng tay che mắt Chỉ Lan, hắn không có cách nào đối diện với ánh nhìn ảm đạm đấy.

“Biểu ca thật lạ, anh nhanh đi thăm Đổng cách cách đi, cô ấy không khỏe, vừa rồi còn ngất xỉu, thái y nói thân mình hư nhược, cần được tẩm bổ.” Chỉ Lan kéo Huyền Diệp đứng lên, sẵng giọng.

“Lan nhi, em không sao chứ?” Huyền Diệp không tin Chỉ Lan có thể bình tĩnh như thế, nhất định là nàng đang đóng kịch.

“Em có thể có vấn đề gì, biểu ca sắp có thêm một đứa con là chuyện đáng vui mừng mà, đúng rồi, em quên phái người báo với ngạch nương.” Chỉ Lan gõ đầu, “Đầu óc tệ quá.”

“Lan nhi em đừng như thế.” Huyền Diệp hoảng hốt, hắn thà là Chỉ Lan đánh hắn mắng hắn chứ không thể nhìn nàng chịu đựng kiểu này, trong mộng nàng cũng làm như thể không có vấn đề gì, sau đó cao bay xa chạy.

“Cái thai kia…” Huyền Diệp nói có phần khó khăn, chuyện này hắn cũng không muốn cho những người khác biết, nhưng không thể để biểu muội hiểu lầm.

“Cái thai kia khỏe mạnh lắm.” Chỉ Lan không muốn nghe, nàng nghĩ Huyền Diệp chỉ muốn giải thích nguyên nhân xuất hiện đứa bé, ngoài rượu say loạn tính nàng không nghĩ được nguyên nhân nào khác nữa.

“Biểu ca đi nhanh đi, em cũng có việc phải làm.” Chỉ Lan đẩy Huyền Diệp ra ngoài, nàng biết làm như vậy không ổn, nhưng nàng không muốn chịu đựng thêm nữa.

Huyền Diệp không thể hiểu nổi, hắn còn chưa giải thích mà, bỏ đi, hiện giờ Chỉ Lan đang không vui, chờ tối muộn rồi nhắc lại, giờ đi hỏi nữ nhân kia đã.

“Các ngươi ra ngoài hết.” Huyền Diệp vừa vào phòng liền đuổi hết bọn người hầu.

“Gia, tỳ thiếp thỉnh an Gia.” Đổng thị vẻ mặt thẹn thùng rời giường thỉnh an Huyền Diệp.

“Tiện nhân, nói, cái thai là của kẻ nào?!” Huyền Diệp thật sự nổi giận, hắn đã lên kế hoạch âm thầm thủ tiêu Đổng thị, vì thế không cần giữ hình tượng với người chết.

“Gia, ngài đang nói gì vậy?” Lúc này đến lượt Đổng thị ngơ ngác, cái thai này rõ ràng là của Tam aka, chẳng lẽ Tam aka hoài nghi cô ta?!

“Lòng thiếp dành cho Gia có trời đất chứng giám! Cái thai này tuyệt đối là của Gia!” Đổng thị nức nở, cô ta thật sự căm hận kẻ nào đã dèm pha trước mặt Tam aka.

“Trời đất chứng giám? Ngươi còn có thể dùng thành ngữ? Ngươi không biết ý nghĩa câu mình vừa nói đúng không?!” Huyền Diệp ngồi xuống ghế, nhìn gương mặt vô tội của Đổng thị, càng xem càng giận, hận không thể bóp chết cô ta ngay lập tức.

“Gia, tỳ thiếp bị oan, Gia có thể điều tra, tỳ thiếp tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với ngài.” Đổng thị thề thốt, cô ta thật sự không làm chuyện vụng trộm, vì thế không sợ Huyền Diệp điều tra.

“Không vụng trộm thì cái thai của ngươi ở đâu ra, ngươi không uống thuốc tránh thai Gia phái người đưa sao?” Để tránh kỹ xảo của mình bị phát hiện, sau mỗi lần “sủng hạnh” Huyền Diệp đều ban thuốc tránh thai.

“Chắc là đứa bé này phúc lớn mạng lớn.” Đổng thị sờ bụng, “Nếu tỳ thiếp làm chuyện có lỗi với Gia, tỳ thiếp và đứa con này sẽ bị thiên lôi đánh chết!”

“Ngươi thấy hôm nay trời đẹp nên mạnh mồm thề thốt đúng không?” Huyền Diệp cười lạnh, “Cái thai trong bụng ngươi là của ai, Gia cho ngươi thời gian một đêm để suy nghĩ, nếu không…”

Thật ra lòng Huyền Diệp cũng rất băn khoăn, chuyện này có phần không hợp lý, bởi vì Đổng thị quả thật không giống đang nói dối, hơn nữa dựa vào năng lực điều hành của hắn, Đổng thị khó lòng vụng trộm mà không bị phát hiện.

“Điều tra rõ ràng cho Gia, cái thai trong bụng Đổng thị là thế nào!” Huyền Diệp cảm thấy bản thân đang bị mang ra đùa, còn là bị nữ nhân hậu viện đùa, hắn cảm thấy thật sự khó lòng chịu đựng, lại càng khiến hắn thêm nhớ Chỉ Lan.

“Phúc tấn vẫn ở trong phòng sao? Đã ăn tối chưa?” Huyền Diệp loanh quanh một lúc lâu mới có đủ dũng khí đi tìm Chỉ Lan giải thích.

“Phúc tấn nói không đói, muốn nghỉ ngơi.” Uyên Ương quay ra nói.

“Sai nhà bếp làm món điểm tâm nào dễ tiêu mang lại đây.” Huyền Diệp đẩy cửa đi vào, trong phòng không thắp đèn nhưng ánh chiều tà cho thấy Chỉ Lan đang nằm trên giường.

“Lan nhi đang ngủ sao?” Huyền Diệp đi tới ngồi mép giường đưa tay sờ trán Chỉ Lan.

Hàng mi Chỉ Lan khẽ lay động, không nói chuyện.

“Thật ra… thật ra… cái thai đấy không phải của tôi.” Huyền Diệp chợt nhận ra những lời đấy không hề khó nói, ngược lại còn như trút được một gánh nặng, “Tôi không hề sủng hạnh cô ta.”

“Cái thai không phải của anh?!” Chỉ Lan xoay người ngồi bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc khiến Huyền Diệp phải cười.

“Tôi cũng kinh ngạc như em.” Huyền Diệp buông tay theo thói quen, hắn phát giác khi ở cùng Chỉ Lan hắn luôn tìm được sự bình tĩnh, vừa rồi lòng như lửa đốt, giờ đã có tâm trạng trêu đùa.

“Biểu ca anh không sao chứ?” Chỉ Lan không kinh ngạc mà là kinh hoàng, không phải là Huyền Diệp nên nổi giận sao, sao lại khí định thần nhàn như thế.

“Đổng thị khăng khăng không làm chuyện vụng trộm, tôi đã sai người điều tra.” Huyền Diệp ôm Chỉ Lan, không để nàng nhìn thấy vẻ mặt hung ác của mình.

“Tôi sẽ khiến kẻ đầu sỏ trả một cái giá xứng đáng!” Huyền Diệp không quan tâm là ai làm, nếu để hắn tra ra thì kết cục chỉ có một.

“Biểu ca, xin lỗi, em…” Chỉ Lan cảm thấy Huyền Diệp còn thê thảm hơn cả nàng, đàn ông thời đại này mà bị vợ cắm sừng thì chẳng khác gì thiên thần bị bẻ cánh.

“Em không làm chuyện có lỗi với tôi mà, khờ quá.” Trên đời này, ngoài cha mẹ, người không có khả năng phản bội hắn nhất chỉ có tiểu biểu muội.

“Em hiểu lầm biểu ca, còn giận dỗi với anh.” Chỉ Lan là đứa trẻ ngoan có sai thì nhận, vì thế nàng thành khẩn xin lỗi.

“Lan nhi ghen đến thế sao.” Huyền Diệp bật cười, “Chúng ta chờ xem rốt cuộc là kẻ nào bày trò, mục đích là gì.”

Huyền Diệp cũng không trông cậy có thể điều tra ra ngay lập tức, nếu Đổng thị dám làm chuyện đấy trước mắt hắn, khẳng định là giấu đuôi tốt lắm, giờ hắn cần dụ rắn ra khỏi hang.

“Biểu ca định làm thế nào?” Chỉ Lan tưởng rằng Huyền Diệp đang rất giận, không ngờ hắn còn có thể bình tĩnh làm mèo vờn chuột.

“Tất nhiên là…” Huyền Diệp kề tai nàng thì thầm, Chỉ Lan gật đầu phụ họa.

Vì thế, ngày hôm sau, cả phủ đều biết chuyện Đổng thị mang thai, hơn nữa Gia còn đặc biệt cho phép không phải thỉnh an phúc tấn mỗi ngày, còn ngày ngày đến thăm cô ta, rồi ban thưởng rất nhiều.

“Sao Đổng thị lại may mắn thế, một tháng được có hai ngày mà cũng có thai được.” Quách Lạc La thị giằng khăn, mặt xanh mét.

“Theo nô tỳ thấy, Đổng thị là thứ không có nền tảng, cái thai đấy sinh được hay không còn chưa chắc.”

“Chẳng lẽ có người muốn động thủ?” Quách Lạc La thị hưng phấn, cô ta không tính động thủ, chỉ là một tiểu cách cách mà thôi, không đáng để mạo hiểm.

“Nghe nói là bên phúc tấn …” Tào thị ám chỉ.

“Phúc tấn sao có thể?” Thật sự kỳ quái, phúc tấn vừa sinh long phượng thai, theo lý thuyết sẽ không để tâm đến cái thai còn chưa rõ là trai hay gái.

“Theo nô tỳ thấy, phúc tấn là vì thấy khoảng cách quá ngắn.” Tào thị cảm thấy phúc tấn lo lắng về một đứa con trai dòng thứ tuổi tác tương đương với Đại aka, vì thế muốn chuẩn bị trước.

“Cũng khó trách, có phúc tấn nhà ai thích vợ lẽ sinh con.” Quách Lạc La thị nhếch môi cười, nữ nhân hậu viện ai nấy đều lòng dạ độc ác, ngay cả một phúc tấn tuổi đời còn ít cũng thế.

“Đây là cơ hội tốt cho chủ tử, đến lúc đó nếu phúc tấn đắc thủ, vừa vặn nhất cử lưỡng tiện.” Tào thị cổ động Quách Lạc La thị đi tố giác phúc tấn.

“Ngươi khẳng định cô ta sẽ động thủ?” Quách Lạc La thị cũng không phải một kẻ không biết cân nhắc.

“Một con nha hoàn nhị đẳng trong viện của phúc tấn là do nô tỳ cài vào, chúng ta cứ xem đã, nếu cô ta động thủ, chúng ta sẽ nắm đằng chuôi.”

“Chờ xem thế nào đã, bên phía Nữu Hỗ Lộc thị thế nào?” Quách Lạc La thị quan tâm nhất vẫn là đối thủ cũ

“Đổng thị là cùng phe cô ta, có lẽ cô ta còn đang lên kế hoạch nuôi con của người.” Tào thị bĩu môi, bà ta cũng ghét đối thủ số mệnh của chủ tử nhất.

Khi Lạc La thị đang nói chuyện, bên phía Nữu Hỗ Lộc thị cũng không nhàn rỗi.

“Phúc tấn thật sự chuẩn bị động thủ?”

“Nô tỳ cũng không xác định, nhưng nghe ngóng được từ một kẻ cài bên Quách Lạc La trắc phúc tấn.”

“Ta thấy phúc tấn hồ đồ rồi, nhưng hồ đồ mới tốt, ta đỡ phải giúp một tay.” Nữu Hỗ Lộc thị nhìn hoa nở trong sân, “Hoa nào nở được trăm ngày, phúc tấn được sủng ái thế là đủ rồi, cũng nên cho cô ta nếm chút cảm giác của chúng ta.”

Nghĩ đến đêm nọ của hai tháng trước, Nữu Hỗ Lộc thị run lên, cô ta chưa từng bị ai làm nhục, hơn nữa lại còn là Gia của cô ta.

“Ngươi cho là những chuyện ngươi làm Gia không biết sao?”

“Từ nay về sau ngươi an phận ở trong phòng cho Gia, không được ra ngoài nửa bước.”

“Ngươi cho là ngươi so được với phúc tấn? Một sợi tóc của nàng cũng quan trọng hơn ngươi.”

“Đừng để Gia phải nhìn thấy bản mặt giả nhân giả nghĩa đáng ghê tởm của ngươi nữa.”

Từng lời từng chữ rạch vào tâm can cô ta, từ ngày đó cô ta luôn tự nhủ, nhất định phải khiến phúc tấn trả giá.

“Bỏ đi, chúng ta giúp phúc tấn đi, bằng không cô ta nhất thời mềm lòng thì biết làm sao?”

“Vâng, để nô tỳ đi làm.”

“Nhớ cho kỹ, không được để lại manh mối.” Nữu Hỗ Lộc thị vò nát đóa hoa trong tay, cô ta không tin phúc tấn thoát được lần này.

Phủ của Tam aka ban đêm yên tĩnh đến mức không thể nhìn ra chút sóng gió nào, Đổng thị run rẩy trong phòng, “Cái thai này thật sự là của Tam aka, ta không gạt người.” Những lời này bị gió đêm thổi bay, không ai để ý.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv