” Ta không biết nhưng chắc không có gì “ Lâm Tiểu Trúc lắc đầu. Ngô Thái Vân quả nhiên là sợthiên hạ không loạn, đem mọi chuyện nói ra hết.
“ Haizz, không phải sau này chúng ta sẽ ăn cơm củ cải chứ ?' Chu Ngọc Xuân lấy cơm về, than thở.
“Làm sao vậy?” Lâm Tiểu Trúc nghi hoặc quay đầu, hôm nay có thêm thức ăn, Chu Ngọc Xuân nên cao hứng mới phải chứ
“ Ngươi nhìn đi “ Chu Ngọc Xuân đưa chén cơm đến trước mặt Lâm Tiểu Trúc, liền thấy toàn là củ cải mà bọn họ đã cắt, có lớn có nhỏ, có thô cómịn, bên trong còn có chýt thịt nạt cũng chính là thịt heo bọn họ đã cắt miếng rồi được đám Lý Duy Trụ băm nhỏ bỏ vào. Xem ra Viên Thiên Dã tính toán rất tỉ mỉ, lấy nguyên liệu thực hành nấu thành thức ăn cho mọingười luôn.
“Di, đây là. . . Trứng gà?” Lâm Tiểu Trúc nhìn màu vàng ẩn hiện trong bát liền hỏi
“ Đúng, là trứng gà mà chúng ta đã cắt. Mã giáo tập tự tay làm, ngươi nếm thử đi “ Tô Tiểu Thư đưa chiếc đũa cho Lâm Tiểu Trúc cũng chìa bát đếntrước mặt nàng.
Thì ra thức ăn mà Mã giáo tập thưởng cho mọi người chính là trứng gà mà bọn họ đã cắt. Hắn nghiền nát lòng đỏ, thêmchút nước mơ muối, đường. . . tròng trắng chiên sơ qua. Ăn vào miệng,cảm giác tròng đỏ mềm mịn, béo béo, tròng trắng giòn dai, lại thêm vịchua ngọt vừa phải, cực kỳ ngon miệng. Chỉ một món ăn đơn giản, nguyênliệu cũng đơn giản sẵn có cũng có thể làm ra hương vị tuyệt vời như thế, Mã giáo tập quả nhiên là có bản lĩnh. Lâm Tiểu Trúc trong khoảng thờigian này được lão đầu nhi chỉ điểm mà làm ra rất nhiều mỹ vị, mỗi ngàyđều được ăn ngon nhưng nếm qua trứng gà này vẫn phải khen ngợi mộttiếng, càng không nói tới đám người Tô Tiểu Thư đã lâu chưa nếm qua thức ăn mặn.
“ Ngon lắm “ Lâm Tiểu Trúc buông đũa, thật lòng khen ngợi
“ Ngươi ăn thêm miếng nữa đi “ Tô Tiểu Thư lại đưa chén đến trước mặt nàng.
“ Không cần, ngươi mau ăn đi, để nguội không ngon đâu “ Lâm Tiểu Trúcngẩng đầu nhìn ngoài cửa, chiều giờ chưa ăn gì, nàng cũng có chút đóibụng.
Nếu vì chuyện hôm nay, Viên Thiên Dã không muốn cùngăn với nàng thì cũng nên cho người thông báo một tiếng nha, cứ im lặngnhư vậy, chẳng lẽ đêm nay nàng phải ôm bụng đói đi ngủ sao ?
Lâm Tiểu Trúc đang tính đi lấy cơm thì ngoài cửa lại vang lên thanh âm của Viên Thập “ Lâm Tiểu Trúc “
“Đến đây.” Lâm Tiểu Trúc vội vàng mang giày chạy ra ngoài.
“Ngươi đứng đầu kỳ kiểm tra đánh giá, công tử sai ta tới gọi ngươi, cùng ăntối với hắn “ thanh âm Viên Thập khá lớn, nhưng muốn tuyên bố ân điểnnày cho mọi người biết
“ Dạ “ Lâm Tiểu Trúc đáp, lo lắngtrong lòng Tô Tiểu Thư rốt cuộc cũng buông lỏng. Thái độ công tử như vậy chắc sẽ không quá giận dữ, cùng lắm chỉ phạt Lâm Tiểu Trúc múc nước vài ngày mà thôi.
Đi theo Viên Thập đến sân của Viên Thiên Dãđã thấy Ngô Bình Cường ngồi ở đại sảnh nói chuyện với Viên Thiên Dã.Viên Thiên Dã ngồi trên ghế chủ thượng, vẫn mặt trường bào màu lam, thái độ cực kỳ ôn hòa.
Trước kia, Viên Thiên Dã luôn ngồi dướitán trúc, bên dòng suối nhỏ. Khi đó hắn ôn hòa lại có tư thái xuất trầnphiên nhiên. Hôm nay hắn ngồi trong căn phòng rường cột chạm trổ, cho dù thái độ của hắn ôn hòa, thân thiết thì khí độ cao cao tại thượng, uynghi quý giá không thể che lấp làm cho người ta vừa thấy đã sinh lòngkính sợ, tự ti. Cho nên người luôn có tinh thần tự chủ như Ngô BìnhCường cũng trở nên kinh sợ, hai mắt cụp xuống, không dám nhìn thẳng.
Lâm Tiểu Trúc vào cửa, thấy vậy liền lẳng lặng đừng chờ mộ bên, không lêntiếng mãi cho đến khi Viên Thiên Dã nói xong, nàng mới tiến lên thi lễ “ Lâm Tiểu Trúc xin thỉnh an công tử'
“Đứng lên đi.” ViênThiên Dã quay đầu, đôi con ngươi đen bóng dừng lại trên mặt Lâm TiểuTrúc một lát, khóe miệng khẽ cong lên, giọng điệu nhẹ nhàng, vui vẻ “nghe nói hôm nay ngươi làm cho Mã giáo tập tức giận không nhỏ ? “
Ngữ khí của hắn ôn hòa, sắc mặt hòa ái, thậm chí còn hơn cả khi hắn nóichuyện với Ngô Bình Cường, còn tươi cười thân thiết. Nhưng Lâm Tiểu Trúc không hề thấy vui mừng, cũng không nghĩ hắn đang dung túng mình, chuyện chống đối giáo tập sẽ dễ dàng cho qua. Nàng vẫn không quên chuyện nồicháo gà bỏ nhầm bát giác lúc trên đường đến đây, khi đó hắn tuyên bốtrừng phạt cũng có bộ dáng vân đạm phong kinh như bây giờ.
“ Lâm Tiểu Trúc ngu dốt, Mã giáo tập bảo làm việc, Tiểu Trúc không có làm cho hắn vừa lòng là lỗi của Tiểu Trúc “ Lâm Tiểu Trúc cúi đầu, thái độthành khẩn đáp.
Ở trước mặt Viên Thiên Dã, nàng sẽ không ngu xuẩn biện mình cho mình mà cực lực hạ thấp bản thân, tuy vậy, dù nhậnsai cũng không chủ động thừa nhận tội danh. Cho nên những lời này củanàng rất khôn khéo, vừa thể hiện thái độ thành khẩn, nhận sai nhưng cũng trình bày đúng trọng tâm sự việc, không phải nàng không muốn học mà doMã giáo tập không hài lòng, không chịu dạy.
“Là như vậy sao “ Viên Thiên Dã quay sang hỏi Ngô Bình Cường, biểu tình ấm áp như gió xuân.
Tiểu hồ ly, lúc nào cũng muốn tính kế người khác. Lâm Tiểu Trúc thầm mắng trong lòng.
Nếu không biết Viên Thiên Dã, nhìn bộ dạng này của hắn,chắc chắn sẽ nghĩhắn không có tức giận Lâm Tiểu Trúc, thậm chí còn có chút dung túng,nuông chiều, sẽ bao che cho nàng. Sai, sai trầm trọng rồi. Hắn là đangmị dân nha. Hắn chỉ đang thử xem Ngô Bình Cường có khách quan nói ra mọi chuyện hay sẽ thay đổi lập trường.
Nhưng Ngô Bình Cườngcũng là người thông minh, tuổi còn nhỏ lại lớn lên nơi thâm sơn, khôngcó kiến thức gì nhưng bản tính trời sinh, cực hiểu lòng người. Nghe Viên Thiên Dã hỏi vậy, hắn liền đứng lên, kể lại mọi chuyện từ đầu chí cuối, ngay cả mỗi một câu Mã giáo tập và Lâm Tiểu Trúc nói cũng lặp lại rấtchính xác, không có thêm mắm dặm muối cũng không phát biểu ý kiến của cá nhân hắn, rất công bằng và khách quan.
Viên Thiên Dã rấthài lòng biểu hiện của hắn, mỉm cười gật đầu rồi quay sang Lâm Tiểu Trúc “ bây giờ ngươi nghĩ sao ? vẫn cho rằn mình vô ý đắc tội Mã giáo tập vì thế hắn mới cố ý làm khó, không chịu dạy ngươi sao ? “
LâmTiểu Trúc sửng sốt, ngước mắt, nghi hoặc nhìn Viên Thiên Dã. Sao hắn lại hỏi vậy ? chẳng lẽ Mã giáo tập làm vậy là còn lý do khác ?
Viên Thiên Dã lúc này đã thu hồi tươi cười, biểu tình cực kỳ chân thành, đôi mắt đen bóng nhìn thẳng vào Lâm Tiểu Trúc, làm cho nàng không thể không tin những lời này là xuất phát từ tâm can của hắn chứ không phải đangthử nàng.
Lâm Tiểu Trúc nhướng mi, Viên Thiên Dã sẽ khôngnói lời vô nghĩa với nàng. Hắn làm như vậy, nhất định là có lý do nhưngMã giáo tập làm vậy thì có lợi gì ?
Thấy Lâm Tiểu Trúc vẫntrầm tư suy nghĩ, không chịu trả lời mình, có chút thất lễ, Viên ThiênDã liền cho nàng bậc thang để leo xuống “ nếu chưa nghĩ ra thì cứ từ từmà nghĩ, nghĩ xong rồi hãy nói “
“ Dạ, tạ công tử “ Lâm Tiểu Trúc lúc này mới biết mình thất lễ, vội vàng hành lễ với Viên Thiên Dã
“ Được rồi, ăn cơm đi “ Viên Thiên Dã phân phó với Viên Thập, chốc látsau đã thấy Du giáo tập cùng Triệu Hổ mang thức ăn lên.
Xemra Viên Thiên Dã cũng không phải người phô trương xa xỉ, dù hôm naytưởng thưởng hai vị khôi thu thì lượng đồ ăn cũng không nhiều lắm, chỉcó bốn món một canh nhưng thức ăn được làm rất tinh xảo. Một phần gà phù dung, một phần sinh sao thiện ngư ti, một phần gà nấu măng khô, mộtphần nấm đông cô xào dầu, còn có canh cá lóc và cơm gạo tẻ.
“Đến đây đi, đều ngồi xuống. Hai người các ngươi đều học trù nghệ, nếm thửtay nghề của Du sư phụ đi. Hi vọng ngày nào đó, các ngươi cũng có thểlàm ra thức ăn ngon như vậy “ Viên Thiên Dã ngồi xuống ghế chủ thượng,nhiệt tình mời Lâm Tiểu Trúc và Ngô Bình Cường “ đừng câu nệ, mau ăn đi “
“ Dạ, dạ “ Ngô Bình Cường thấy Viên Thiên Dã đã ngồi xuống ghế chủ thượng mới đáp lời,vụng trộm nhìn Lâm Tiểu Trúc vẫn đang đứng yên, không biếtphải làm sao.
Lâm Tiểu Trúc tuy đang nghĩ về dụng ý của Mãgiáo tập nhưng cũng không quên mình đang ở trong tình huống nào. Vớitính tình của nàng, ngồi bên cạnh Viên Thiên Dã, nàng cũng không câu nệnhưng biểu hiện bên ngoài vẫn cần phải có. Như vậy có thể làm cho vị chủ tử kia cảm giác được mình kính sợ, mình ý thức được thân phân và địa vị của mình, không vì chủ tử thưởng thức mà đắc ý vênh váo.
Thấy hai người vẫn đứng yên, Viên Thiên Dã hơi bất mãn “ mau động thủ đi, hay muốn bản công tử tự tay gắp cho các ngươi “
“ Dạ “ Lâm Tiểu Trúc thành thật đáp, cầm đũa gắp một miếng nấm đông cô bỏ vào chén, sau đó ngước nhìn Viên Thiên Dã, không dám ăn.
“Công tử còn chưa động đũa, chúng thuộc hạ làm sao dám “ Ngô Bình Cườngcũng thoát khỏi câu nệ, khôi phục dáng vẻ linh hoạt thường ngày, khomngười nói “ mời công tử “
Hắn nói những lời này là sao ? Lâm Tiểu Trúc cầm đũa rồi mới nói, không biết là có ý gì. Chẳng lẽ hắn chorằng sau này nàng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn nên nhân cơ hội này chơi xấu nàng, làm nàng không có cơ hội trở mình ?