“A, ngươi làm gì vậy” Lâm Tiểu Trúc cảm thấy trên người chợt lạnh, cảnh xuân hiện ra, nàng vội vàng lấy tay che ngực, vừa giận vừa xấu hổ” Viên Thiên Dã, ngươi làm ta lát nữa không còn mặt mũi gặp người khác a”
Viên Thiên Dã đâu còn tâm tư nghe nàng oán thán, nhìn đôi thỏ ngọc bị nàng che không hết, máu huyết trong người hắn như trào sôi.
Mười lăm tuổi hắn đã quen biết Lâm Tiểu Trúc, ngây thơ động tình cũng là hắn không giống công tử thế gia khác, thời điểm mười sáu tuổi, trưởng bối sẽ tuyển một nữ tử để khai trai cho hắn. Nhưng Viên Thiên Dã lại thờ ơ với Thính Vũ dung mạo xuất sắc, vì thế Viên Thành mới đưa hắn đến thanh lâu, muốn hắn học hỏi kinh nghiệm thực tế, không ngờ hắn vừa nhìn thấy người ta hôn nhau đã mặt đỏ tai hồng, bỏ chạy trối chết, sau này dù Viên Thành ám chỉ thế nào cũng sống chết không chịu đi. Cho nên nhiều năm như vậy, hắn luôn vì nàng mà thủ thân như ngọc.
Bân giờ nữ nhân mình tâm tâm niệm niệm đang ở trước mặt, dung mạo xinh đẹp, thân hình lung linh, hơi thở thơm ngát, làm cho Viên Thiên Dã cảm giác mình sắp bốc cháy. Hắn cảm thấy thân thể trướng khó chịu, cần tìm chỗ phát tiết. Đây là nữ nhân hắn yêu thương nhất, là người hắn tâm tâm niệm niệm, là một khối điểm tâm đẹp nhất, vì thế hắn cần phải tỉnh táo, tinh tế nhấp nuốt, khắc ghi tư vị đẹp nhất thật sâu trong lòng .
Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ Lâm Tiểu Trúc, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo còn sót lại trên người nàng. Bầu ngực tuyết trắng đầu đặn, vòng eo mảnh khảnh tinh tế, đẹp đến cực hạn cũng dụ người tới cực hạn. Hắn cảm thấy mình thở không thông, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, nhẹ nhàng hôn từ vành tai nàng xuống dưới, dừng lại một chút trước hai điểm anh hồng rồi thẳng tiến tới u cốc.
Quen biết nhiều năm, Lâm Tiểu Trúc đều có thể cảm thụ được cảm xúc biến hóa của Viên Thiên Dã, tình yêu dâng trào mãnh liệt, muốn phô bày mình tốt đẹp nhất trước mắt hắn. Nàng không hề thẹn thùng, không hề trốn tránh, tùy ý hắn vuốt ve nàng, hôn nàng, mang đến cho nàng những khoái cảm xa lạ. Nàng nhịn không được mà rên thành tiếng, nhẹ giọng gọi tên hắn, vươn tay như muốn vuốt ve thân thể Viên Thiên Dã. Nàng muốn gần sát hắn hơn, ôm chặt hắn hơn, muốn cùng hắn dung hợp thành một chỗ.
Viên Thiên Dã đau trướng rất khó chịu, nghe tiếng rên rỉ của nàng liền mất hết nhẫn nại, để Lâm Tiểu Trúc ngồi trên bụng hắn, đưa lợi kiếm thẳng tiến vào u cốc. Cảm giác chật chội, chặt khí khiến hắn hít thở không thông, có điều mới vào được một chút, còn chưa cảm nhận được cảm giác dục tiên dục tử trong truyền thuyết, hắn đã mãnh liệt phóng ra.
“Thiên Dã” Lâm Tiểu Trúc đang chuẩn bị thừa nhận cảm giác đau đớn và khoái hoạt liền mê mang mở mắt, không hiểu sao núi lửa đang sắp trào lên lại chợt tắt.
Nhưng dù sao nàng cũng là người của thế kỷ hai mươi mốt, sống tới hai mươi mấy tuổi nên cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì. Nàng rất muốn cười. Viên Thiên Dã văn thao vũ lược, oai hung bất phàm không ngờ lại là chưa đi chợ đã hết tiền. Nàng vội rũ mắt, cắn môi, đưa tay vịn mộc dung, muốn đi ra ngoài
“Tiểu Trúc.” Viên Thiên Dã nắm lấy tay nàng.
Lâm Tiểu Trúc dừng lại, mở to mắt nhìn Viên Thiên Dã, chờ hắn lên tiếng.
Loading...
Nhiều năm qua, Viên Thành thường chỉ hắn một ít về chuyện này, hắn cũng biết hôm nay biểu hiện của mình không được, rất mất mặt, đỏ bừng, ngượng ngùng nói” ta. . . ta quá sốt ruột”
Lâm Tiểu Trúc rốt cuộc nhịn không được mà bật cười thành tiếng, xoay người, hôn hắn một cái, mị nhãn như tơ” đứa ngốc, ngươi mau tắm đi, ta ra ngoài trước” nói xong muốn rời đi.
“Không cần, chúng ta tiếp tục”
Lâm Tiểu Trúc rất muốn nói ở trên giường thoải mái hơn nhưng thấy hắn như thế, nàng liền mềm lòng. Nam nhân là tối sĩ diện, nhất là ở chuyện này.
Nàng vươn tay ôm cổ Viên Thiên Dã, chủ động hôn hắn. Đầu lưỡi thơm tho nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi hắn, bầu ngực mềm mại kề sát vào ngực hắn, u cốc cũng ma sát chỗ mẫn cảm nhất của hắn. Không cần thêm động tác khác, hắn đã lại cứng lên. Lần này hắn không để cho mình manh động nữa, cẩn thận từng chút đi vào, sau đó dùng sức hích một cái. . . hai người cùng thét lớn.
“Có phải rất đau hay không?” hắn đau lòng hôn nàng.
“Không sao” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười. Vì hắn là cho nàng động tình, hơn nữa do ở trong nước nên cảm giác đau đớn cũng giảm bớt, cứng rắn của hắn còn đem đến cho nàng cảm giác thỏa mãn vô hạn.
Nụ cười của nàng như trăm hoa đua nở, khiến tâm tình Viên Thiên Dã cũng tốt hơn. Hắn bắt đầu chậm rãi luật động, u cốc trơn ướt khiến hắn không gặp khó khăn mà tiến quân càng lúc càng mãnh liệt hơn, có điều hắn muốn cho nữ nhân mình yêu thương cảm nhận được tư vị tốt đẹp nhất, cho nên hắn điều chỉnh tốc độ cũng chăm chú quan sát biểu tình của Lâm Tiểu Trúc, dùng các mà nàng thích nhất. Càng lúc, tiết tấu càng nhanh, động tác cũng càng dung mãnh, tiếng rên rỉ của Lâm Tiểu Trúc cũng nhiều hơn. Tiếp theo tiếng thét chói tai của nàng là tiếng gầm nhẹ của Viên Thiên Dã, hai người cùng nhau đạt tới cực hạn.
“Tiểu Trúc, Tiểu Trúc. . .” Viên Thiên Dã cảm thấy trong lòng tràn ngập đều là tình yêu, hắn không biết nên làm thế nào để biểu đạt cảm xúc của mình, chỉ liên tục gọi tên nàng, hôn lên người nàng.
Lâm Tiểu Trúc ánh mắt có chút ướt át. Sống hai thế, hôm nay, nàng rốt cục trở thành một nữ nhân hạnh phúc. Nam nhân này là trượng phu của nàng, là người nàng dựa vào cả đời này. Hắn thật lòng yêu nàng sâu đậm, mặc kệ sau này có khó khăn thế nào, nàng vẫn vĩnh viễn khắc sâu vào lòng khoảnh khắc tốt đẹp này.