“Ngồi đi” Lưu phu nhân thân thiết nói, lại gọi Yên Khê” châm trà cho Trần cô nương”
“Dạ” Yên Khê tiến lên, châm vào ly trà của Lâm Tiểu Trúc chừng bảy phần, sau đó lại rót trà cho Lưu phu nhân.
Lưu phu nhân không để ý đến nàng, chỉ lo nói với Lâm Tiểu Trúc” không biết Trần cô nương thích uống loại trà nào ? ta bình thường không có việc gì liền nghiên cứu trà, trong nhà trà ngon cũng không ít. Nếu Trần cô nương không quen uống loại trà này, ta bảo Yên Khê pha loại khác”
Lâm Tiểu Trúc cầm ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mỉm cười nói” kim tuấn mi của Lưu phu nhân quả không bình thường, đầu tiên có vị chát, sau đó lại thấy ngọt, một ngụm trà này làm người ta như đang ở trong sâm lâm u cốc, thật không hổ là trà ngon Vũ Di sơn đồng Mộc Quan. Loại trà này, một lạng trà một lượng vàng nha. Trần Hi thực là vinh hạnh được Lưu phu nhân thịnh tình khoản đãi như vậy”
Lưu phu nhân cả kinh, cầm ly trà lên nhìn thoáng qua, sau đó uống một ngụm, cảm giác cả miệng đầy mùi trà, trong lòng không có tư vị gì. Hôm qua tỷ tỷ nàng tặng cho nàng hai lạng kim tuấn mi, lúc đó nàng tùy tiện đặt trên kệ, quên dặn dò mấy đại nha hoàn, không ngờ hôm nay Yên Khê lại mang ra đãi khách, nghĩ tới là thấy đau lòng.
Có điều. . . nàng kinh ngạc, ngẩn đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc.
Kim tuấn mi này là hồng trà loại một, sản lượng cức ít, lại chỉ mọc ở Đồng Mộc quan nơi Vũ Di sơn hoang dại của Nam Hải quốc, cực kỳ quý báu. Tỷ tỷ nàng là phu nhân quyền quý, hàng năm cũng chỉ có được nửa cân. Nếu không phải tỷ tỷ thương nàng, biết nàng thích trà thành si thì trà này cũng không có phàn nàng. Nhưng vị Trần cô nương trước mặt không chỉ nói được xuất xứ của trà, còn biết giá cả trên thị trường. Nếu không phải bình thường đều uống loại trà thượng hạng này thì sao có kiến thức đến vậy
“Trần cô nương năm nay chỉ mới mười sáu tuổi phải không ? còn nhỏ mà đã có kiến thức như thế, thực khiến người ta bội phục, không biết tổ tiên của Trần cô nương ở đâu ?” Lưu phu nhân rốt cuộc cũng đi vào vấn đề.
Đối với thân thế của mình, Lâm Tiểu Trúc đã có chuẩn bị sẵn” Trần Hi là người Đông Lâm”
Đông Lâm là cố đô của Đông Việt quốc, là một thành thị cực kỳ phồn hoa, vì một vài nguyên nhân mà hoàng thất mới dời về Việt kinh ngày nay. Nhưng tổ trạch của các quý tộc thế gia vẫn còn ở Đông Lâm, mà bọn họ lại có ảnh hưởng rất lớn trong chính giới và quân giới của Đông Việt quốc, ngay cả hoàng đế cũng có chút kiêng kị. Trong đó có một nhà đúng là họ Trần.
Cho nên nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy, Lưu phu nhân cả kinh, vội hỏi” là Tĩnh An công Trần phủ ?”
Lâm Tiểu Trúc cười cười” Lưu phu nhân, ta là người làm ăn nhỏ, không dám nói mình là người của Tĩnh An công Trần phủ”
Không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Lưu phu nhân nhìn Lâm Tiểu Trúc, vẻ mặt lúc vui lúc buồn, biến ảo liên tục.
Còn muốn phủ nhân sao ? thử hỏi cả kinh thành có nữ nhi nhà nào có kiến thức và khí chất như thế ? Đông Việt quốc có gia tộc nào lại dùng cách như vậy để bồi dưỡng, trau dồi đứa nhỏ ? Những lời Lâm Tiểu Trúc đã nói với La phu nhân, Lưu phu nhân đều biết.
Lúc trước hợp tác buôn bán với vị Trần Hi cô nương này, Lưu phu nhân cũng không để ý lắm, nghĩ chỉ là một đối tác làm được mấy món điểm tâm và rau ngâm mới lạ, một năm đầu tư mấy trăm lượng bạc cũng chẳng đáng lọt vào mắt nàng. Không ngờ chỉ trong hai, ba tháng ngắn ngủi, mấy tiệm điểm tâm và rau ngâm đã giúp nàng lời được hơn ba trăm lượng. Đây chỉ là mới bắt đầu, nếu tiếp tục như thế, tiền lời một năm sẽ rất khả quan. Từ đó nàng bắt đầu coi trọng việc làm ăn này, nhưng liên tiếp xảy ra chuyện An Đông vương và Dĩnh vương, nàng bỗng dưng phát hiện món ăn ngon của mình đang bị người ta dòm ngó, vì thế trong lòng rất nôn nóng.
Có điều dù nôn nóng, nàng cũng không để Lâm Tiểu Trúc vào mắt, nghĩ bất quá chỉ là một tiểu nữ nhân thân cô thế cô có chút khả năng mà thôi.
Vì thế nàng mới nghĩ tới chuyện để La Khải Phàm cưới vị Trần Hi cô nương này, cả hai người đều tài giỏi, biết làm ăn mà La Khải Phàm đã đọc sách vài năm, là một tú tài, bộ dạng tuấn tú, có năng lực, là đối tượng tốt nhất của các cô nương. Chỉ cần hắn có tâm, vị Trần Hi cô nương kia hẳn cũng sẽ động tâm. Không ngờ La Khải Phàm lại không biết tốt xấu, tình nguyện làm chưởng quầy cũng không chịu cưới Trần Hi cô nương. Nàng đành thay đổi chủ ý, muốn tìm hiểu Lâm Tiểu Trúc sau đó sẽ đem nàng gả cho một quản sự của mình, nếu có chút địa vị thì có thể gả cho đệ tử trong Lưu gia.
Nhưng hôm nay gặp mặt, nàng mới phát hiện ra mình đã tính sai rồi. Nếu Trần Hi cô nương thực sự là đứa nhỏ được trưởng bối trong Tĩnh An công phủ coi trọng, làm chính phi của Đông An vương còn được, chứ đừng nói là mình có thể an bài việc hôn nhân của nàng.
Lại nghĩ nếu nàng có thể cùng người Tĩnh An công Trần phủ có giao tình thì chính là cơ hội ngàn năm một thuở. Vị cô nương trước mặt, với thân phân và khả năng của nàng, sau này tuyệt đối sẽ có địa vị đáng tôn sùng nhất tại Đông Việt quốc, bây giờ có quan hệ tốt với nàng, sau này sẽ có quả ngon mà ăn.
Lúc này Lưu phu nhân không thấy tiếc kim tuấn mi nữa, mà còn cầm bình trà, tự tay rót cho Lâm Tiểu Trúc một ly, chuyển đề tài” Trần cô nương thông minh lại có năng lực, nhân phẩm xuất chúng, kiến thức uyên bác, làm cho người ta vừa gặp đã thích. Ta thấy ngươi như nhìn thấy nữ nhi của mình. Haizz, một mình ngươi ở Việt kinh buôn bán cũng không dễ dàng gì, sau này có gì khó xử thì cứ nói với ta, chỗ của ta chính là nhà của ngươi ở Việt kinh a”
“Đa tạ Lưu phu nhân hậu ái.” Lâm Tiểu Trúc đứng dậy, thi lễ. Lưu phu nhân nghĩ gì, nàng đều rõ nhưng nàng cũng thuận theo thời thế, tránh được nhiều phiền toái cũng là việc nên làm
“Sao lại gọi Lưu phu nhân khách khí như vậy, nếu Trần cô nương không chê bai, gọi ta là bá mẫu được rồi” Lưu phu nhân cười nói.
Loading...
“Lưu bá mẫu.” Lâm Tiểu Trúc biết nghe lời phải.
“Hảo hài tử.” Lưu phu nhân thân thiết nắm tay Lâm Tiểu Trúc, quay đầu nói với Trịnh ma ma” mau gọi nhị cô nương đến đây, để nàng làm quen với Trần cô nương”
“Dạ” Trịnh ma ma vội vàng rời đi.
“Lát nữa ở lại ăn cơm chiều nha” Lưu phu nhân quay đầu nói với Lâm Tiểu Trúc, thấy nàng muốn từ chối, giả bộ nghiêm mặt nói” ngươi đã gọi ta là bá mẫu thì không được từ chối”
“Như thế, liền quấy rầy bá mẫu .” Lâm Tiểu Trúc nói. Trong lòng lại cảm khái, Lưu phu nhân này thoạt nhìn từ ái hơn La phu nhân nhưng tính chất lại bất đồng.
Lâm Tiểu Trúc nói chuyện với Lưu phu nhân và nữ nhi Lưu Như Nguyệt của nàng suốt hai canh giờ, sau đó lại gặp mặt Lưu phủ doãn với hạ nha trở về, cùng nhau ăn cơm chiều rồi mới cáo từ rời đi
Ngồi trong xe ngựa của mình, nhìn hộ vệ Lưu phủ hộ tống trước sau, Lâm Tiểu Trúc lắc đầu thở dài. Tuy đã tạm thời hóa giải nguy cơ trước mắt nhưng tìm một người ngang cơ Lưu phủ doãn để hợp tác lại là chuyện khẩn cấp, nếu không việc làm ăn của nàng sẽ có nguy cơ.
Hôm sau, Lâm Tiểu Trúc vừa đến tiệm thì Tôn Hạo đã tiến lên đó” cô nương, cửa hàng điểm tâm Chu ký đối diện đã đóng cửa”
“Vì sao?” Lâm Tiểu Trúc nghe được tin tức này, tâm niệm liền chuyển động. Chu ký diện tích gấp hai Lưu ký, vị trí lại tốt, có thể mở tửu lâu nha.
“Cửa hàng kia vốn do An Đông vương cấp vốn cho Tần quả phụ mở, bây giờ nàng đã bị thất sủng, việc kinh doanh lại không bằng Lưu ký, chắc Đông An vương thấy không có hiệu quả nên không muốn làm nữa. Cửa hàng này tiền thuê một năm là tám trăm lượng, đã ký hiệp ước hai năm, Đông An vương đang muốn chuyển nhượng lại”
Lâm Tiểu Trúc gật đầu” có ai muốn tiếp nhận hay không?”
Tôn Hạo lắc đầu” tin này là do một tiểu nhị của Chu ký có quan hệ tốt với ta tiết lộ, những người khác còn chưa biết đâu”
Tôn Hạo đúng là cao thủ moi tin a.
Lâm Tiểu Trúc nói” sau khi ngươi trở về, tới chỗ Quan Mai lĩnh một lượng bạc thưởng đi” bây giờ chi tiêu đều do Quan Mai quản lý.
“Đa tạ cô nương.” Tôn Hạo cười hì hì chắp tay nói.
Lâm Tiểu Trúc đứng lên, nói” Vân Sam, chúng ta đến Chu ký xem đi” vì liên quan tới Lưu ký nên nàng chưa từng đến chỗ Chu ký.
Hai người vừa ra cửa thì gặp La Khải Phàm. Hiện giờ Lâm Tiểu Trúc rất có hảo cảm với gia đình hắn nên chủ động chào hỏi” La chưởng quỹ, vừa từ nhà đến sao? La phu nhân và Xuân Nhi có khỏe không?”
Thái độ của La Khải Phàm vẫn ôn hòa như trước, không có vì nàng từng đến nhà hắn ở mà nhiệt tình hơn cũng không vì Lưu phu nhân ép cưới mà tránh né nàng. Hắn dừng chân, chắp tay, mỉm cười nói” đúng, mới từ nhà đến. Đa tạ Trần cô nương quan tâm, mẫu thân ta khỏe, chỉ có Xuân Nhi hôm qua biết ngươi rời đi, khóc lóc một trận, hôm nay còn đòi tới cửa hàng tìm ngươi chơi, bị ta mắng một hồi”
Lâm Tiểu Trúc có chút cảm động” ta rất thích Xuân Nhi, ngươi cứ đưa nàng đến chơi, không sao đâu”
“Trần cô nương quản nhiều cửa hàng, lại phải làm điểm tâm, sao có thời gian. Nàng chỉ như tiểu hài tử, đừng để ý, vài ngày nữa sẽ quen, không ai rảnh để dỗ nàng” La Khải Phàm lại nói” được rồi, ngươi bận thì cứ đi đi, ta cũng phải tới cửa hàng” nói xong chắp tay đi vào cửa hàng.
Lâm Tiểu Trúc cũng không đi thẳng tới Chu ký mà chậm rãi dạo phố, mua ít đồ lặt vặt, tới ngã tư đường mới vòng lại, đi tới Chu ký.