Lâm Tiểu Trúc thấy mọi người trừng trừng nhìn mình cũng mở to mắt nhìn lại, cười nói” mọi người trừng mắt nhìn ta như vậy, ý tưởng vừa nghĩ ra trong đầu cũng bị các ngươi dọa cho chạy hết rồi”
“Ha ha. . .” Đan Dương công chúa cảm thấy bộ dáng này của Lâm Tiểu Trúc cực kỳ đáng yêu, cười thành tiếng nói” mọi người mau suy nghĩ đi, đừng ở đây quấy rầy Tiểu Trúc” , giọng điệu và tình cảm cũng đã có sự biến đổi từ Tiểu Trúc cô nương thành Tiểu Trúc rồi.
Mọi người liền tản ra, để Lâm Tiểu Trúc có không gian suy tư.
Thật ra trong đám người cũng không phải ai cũng thích làm thơ, tỷ như Viên Thiên Dã và Đường Viễn Ninh. Thẩm Tử Dực là chủ nhân, sẽ không phân cao thấp với khách nhân ; vợ chồng Đan Dương công chúa là giám khảo, cũng sẽ không tham gia. Chỉ có Uyển Hoa quận chúa, vốn định thể hiện tài năng trước mặt Thẩm Tử Dực nhưng lúc này lại sợ thơ của mình không bằng Lâm Tiểu Trúc, ngược lại tự chuốc lấy nhục nên cũng từ bỏ ý định. Mọi người tản ra chỗ khác nói chuyện nhưng lực chú ý vẫn tập trung trên người Lâm Tiểu Trúc.
Muốn viết thì viết, đã có sẵn trong đầu rồi, Lâm Tiểu Trúc không cần nghĩ cũng có thể viết ra nhưng mà Tào Thực đi bảy bước làm được một bài thơ, nàng tốt xấu gì không nên đi hơn mười bước. Vì vậy Lâm Tiểu Trúc chậm rãi đi đến bên hồ, đưa tay vuốt ve những đóa hoa sen, biểu tình điềm tĩnh, không có vẻ khó nghĩ gỉ cả. Đợi khi mọi người đều đã làm xong, nén hương cũng cháy sắp hết, nàng mới không chút hoang mang đi đến bên bàn, bắt đầu múa bút.
Thấy nàng đi đến, Uyển Hoa quận chúa nói” đi thôi, nhìn xem Tiểu Trúc cô nương thi triển tài năng ah” nói xong cũng không đợi mọi người đã nhanh chóng đi về phía Lâm Tiểu Trúc, hai thị nữ của nàng cũng vội vàng đuổi theo.
Viên Thiên Dã và Đường Viễn Ninh trong lòng hơi khẩn trương. Uyển Hoa không có ý tốt, đi về bên đó sợ là lại muốn giở trò xấu. Nếu vì vậy làm cho chữ viết của Lâm Tiểu Trúc khó coi thì thật mất mặt nhưng nếu nàng đã muốn coi cũng đâu cản được, cho nên chỉ có thể đi theo, làm cho Uyển Hoa quận chúa phải e dè chút ít. Nhưng mà Uyển Hoa quận chúa chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhất định sẽ khiến cho mọi người chú ý.
Nghĩ vậy, Viên Thiên Dã và Đường Viễn Ninh có chút hối hận đã để Lâm Tiểu Trúc làm thơ.
Thẩm Tử Dực đang có hứng thú với Lâm Tiểu Trúc đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, cũng vội vàng đuổi theo. Vợ chồng Đan Dương công chúa liếc nhìn nhau” đi đến bên kia xem thử đi” . Thực ra nếu bốn người kia không đi thì bọn họ cũng không muốn tham gia náo nhiệt. Theo bọn họ nghỉ, Lâm Tiểu Trúc cho dù biết đọc biết viết thì thơ làm ra chưa chắc đã hay, mọi người xúm lại xem như thế khôn phải tốt cho nàng mà chính là khiến nàng thêm khó xử. Nhưng mọi người đều đã đi, nếu bọn họ không đến thì có vẻ khinh thường Lâm Tiểu Trúc, cho nên đành phải tham gia.
Những người khác làm thơ xong, thấy vợ chồng Đan Dương công chúa, Dực công tử, Uyển Hoa quận chúa, Viên thần y, Đường công tử cũng đi về một chỗ, cảm thấy tò mò cũng vội chạy đến tham gia. Chốc lát sau đã rất nhiều người vây quanh Lâm Tiểu Trúc.
Những người khác thấy vậy tò mò hỏi” có chuyện gì vậy ?”
Người ở bên ngoài trả lời” nghe nói vị Lâm cô nương làm điểm tâm hôm nay sẽ làm thơ”
“Không phải chứ ? một đầu bếp cũng biết làm thơ ?”
“Đúng vậy. Cho dù biết cũng chưa chắc có gì hay”
“Cũng chưa chắc, Đan Dương công chúa, Trần phò mã, Dực công tử, Uyển Hoa quận chúa, Viên thần y đều đang ở đó nha, lúc bắt đầu là bọn họ muốn Lâm cô nương làm thơ á” có người giải thích.
Có người quay đầu bảo” im lặng một chút, nghe xem nàng viết cái gì ?”
Uyển Hoa quận chúa thấy mọi người vây quanh càng nhiều, trong lòng càng thêm đắc ý. Dù nàng là một quận chúa của một quốc gia, cho đến nay vẫn chưa có nhiều người bao quanh, nhìn ngó như vậy. Lâm Tiểu Trúc này cho dù có chút tài năng cũng không thể đảm đương nổi việc bị nhiều quý nhân vây quanh như thế. Có câu kỳ vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Trừ phi chữ nàng viết ra đạt trình độ của thư pháp gia, thơ phải sánh ngang tài tử, nếu không sẽ làm mọi người thất vọng mà như vậy hôm nay nàng bị xấu mặt là cái chắc rồi.
Lâm Tiểu Trúc bị bêu xấu cũng có nghĩa Viên Thiên Dã bị bêu xấu, nghĩ tới kết quả này, Uyển Hoa quận chúa thập phần vui vẻ, cũng không đến sát Lâm Tiểu Trúc nữa. Nàng tin tưởng, Lâm Tiểu Trúc không thể nào có tài học kinh tài tuyệt diễm được, nếu mình lại quá gần, chút nữa nàng đổ thừa chữ viết xấu là do mình thì lại mất nhiều hơn được.
Đám đông vây quanh, mỗi người một tâm mà Lâm Tiểu Trúc là tiêu điểm lại hoàn toàn không bị quấy nhiễu. Trong nàng luôn có tốt chất hơn người, người khác lúc thi thốt sẽ khẩn trương thì kết quả sẽ kém đi, còn nàng thì ngược lại, càng khó khăn nàng càng phát huy khả năng đến mức cao nhất. Lúc này cũng vậy, tuy mọi người vây quanh rất đông nhưng nàng vẫn hết sức tập trung tinh thần, xem như mọi người không tồn tại, toàn tâm toàn ý vào ngòi bút, từng nét chữ theo lối hành thư theo tay nàng như mây bay nước chảy lưu loát xuất hiện trên giấy tuyên thành.
Ở sơn trang ba năm,lúc rảnh rỗi Lâm Tiểu Trúc vẫn vụng trộm luyện chữ, sau khi tới Viên phủ, mỗi ngày cũng tiếp tục luyện. Kiếp trước nàng bị gia gia ép luyện chữ đã có bản lĩnh nhất định, kiếp này lại siêng năng luyện tập, khiến thư pháp của nàng tiến rất xa. Bình thường vẫn hay che giấu, ít khi viết cho người ta xem, khi thật muốn viết, nàng chỉ viết lối chữ khải đoan chính, còn cố y viết cẩu thả một chút. Nhưng bây giờ cần phải hiển lộ tài năng, nàng liền xuất hết bản lĩnh của mình ra. Theo nàng biết, thời này thư pháp chỉ lưu hành lối chữ khải và chữ lệ, tuy hành thư cũng có nhưng người có thể viết đẹp lại chẳng mấy ai. Lấy ngắn nuôi dài. Nếu lúc này nàng dùng tới hành thư, cho dù không được xem như một thư pháp gia thì cũng không ai sám đánh giá thấp nàng.
“Chữ đẹp, tráng kiện mà lại uyển chuyển, cứng cáp mà không mất phần thanh lệ. Chữ đẹp” Trần phò mã là người rất thích thư pháp, vừa nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc viết ba chữ” ái liên nói” khí thế bàng bạc, mạnh mẽ hữu lực, lưu loát sinh động, bút ý tương liên mà tư thái phiêu dật, không khỏi lớn tiếng khen ngợi.
Người ở bên ngoài nghe Trần phò mã liên tục khen ngợi, không khỏi hiếu kỳ. Trần phò mã là một thư pháp gia, trong bốn nước, hắn cũng là người có thư pháp thượng thừa. Vì thế hắn đối với thư pháp luôn đặt ra tiêu chuẩn rất cao, yêu cầu nghiêm khắc, hiếm khi khen ngợi ai. Lúc này lại liên tục khen ngợi tiểu cô nương kia, biểu tình còn rất chân thật, có thể thấy được chữ viết của nàng chắc chắn rất đẹp.
Mọi người liền kiễng chân, ngóng cổ nhìn vào trong nhưng lúc này người tụ tập lại càng nhiều, làm sao nhìn thấy được, chỉ có thể sốt ruột hỏi” viết gì vậy, mọi người đọc lên nghe một chút đi”
“Mọi người im lặng để ta đọc cho nghe” Trần phò mã hưng phấn lốn tiếng nói. Những gì Lâm Tiểu Trúc viết cũng làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc liền lớn tiếng đọc” Thuỷ bộ cỏ cây chi Hoa, đáng yêu giả thậm phiên. Thế nhân hoặc độc ái cúc, hoặc thậm ái Mẫu Đơn, dư độc ái liên chi xuất nước bùn mà bất nhiễm, trạc Thanh liên mà không yêu, trung thông ngoại thẳng, gọn gàng, hương xa ích Thanh, cao vút tịnh thực, khả xa xem mà không thể tiết ngoạn yên.” (dịch không thể thoát ý được nên ta giữ nguyên. Thực ra thì ta định chém là : trong đầm gì đẹp bằng sen, lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng. Nhị vàng bông trắng lá xanh. Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn)
Lúc này mọi người đều yên lặng lại, chí thanh âm của Trần phò mã càng lúc càng hưng phấn, càng lúc càng cao.
“Xuất nước bùn mà bất nhiễm, trạc Thanh liên mà không yêu, trung thông ngoại thẳng, gọn gàng, hương xa ích Thanh, cao vút tịnh thực, khả xa xem mà không thể tiết ngoạn yên.” Mọi người tinh tế đọc lại đạon này, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, những người không cho là đúng, sau khi chấn động qua đi, đều là mãn nhãn kính ý.
Văn là tiếng lòng, biểu hiện rõ rệt tính tình của một người. Chỉ mấy chục từ ngắn ngủi, miêu tả về sen mà lại như viết về người. Lâm Tiểu Trúc chỉ là một hạ nhân, còn là một nữ đầu bếp bán mình làm nô, ở dưới đáy xã hội. Nhưng trời sinh tính cao thượng, đối mặt với các quý nhân quyền thế, bị Uyển Hoa quận chúa gây khó dễ đều không siểm không mị, không kiêu không nịnh, xử sự hào phòng, tự lập tự cường.” Xuất nước bùn mà bất nhiễm, trạc Thanh liên mà không yêu”,” Khả xa xem mà không thể tiết ngoạn”, những câu này như đang nói về nàng. Tài hoa như vậy, tính cách như vậy, dù là hạ nhân,địa vị thấp kém cũng đáng giá để mọi người tôn kính.
Viên Thiên Dã đang đứng trong đám đông nhưng lúc này trong mắt hắn chẳng còn ai khác, chỉ có những dòng chữ xinh đẹp trên giấy tuyên thành khiến hắn giật mình, ngây ngốc nhìn Lâm Tiểu Trúc đang viết chữ, ánh mắt ôn nhu không hề che giấu.
Lúc này Lâm Tiểu Trúc, làn da trắng nõn trơn bóng như bạch ngọc, mái tóc đen bóng rơi xuống má, đôi môi hồng hồng hơi mím lại, đôi con người đen láy vì chăm chú mà trở nên sáng ngời, tràn ngập tự tin, toàn thân như một viên trân châu, lóe ra ánh sáng chói mắt. Nàng như vậy, hắn đã gặp qua một lần khi bàn về việc mở cửa hàng điểm tâm mà lúc này, nàng càng thêm chói mắt, càng thêm tỏa sáng.
Chữ như vậy, thơ như vậy, người như vậy, những nghi hoặc và hiếu kỳ trong lòng Thẩm Tử Dực về Lâm Tiểu Trúc lúc này đã tan thành mây khói.
Nữ từ tài hoa như vậy, tâm tính cao thượng như vậy, rất xứng với khối ngọc bài kia. Lâm Tiểu Trúc là hạ nhân thì đã sao ? Hiên Viên thánh thượng đã từ trong khối đá thô mà tìm được viên ngọc hi hữu nhất trần đời. Chỉ cần cho nàng cơ hội, nàng sẽ phát ra ánh sáng chói mắt mà có thêm khối ngọc bài kia, chỉ cần nàng muốn thì sẽ tìm được cơ hội tỏa sáng.
Trần phò mã lại cao giọng đọc” dư vị cúc, Hoa chi ẩn dật giả cũng; Mẫu Đơn, Hoa chi Phú Quý giả cũng; liên, Hoa chi quân tử giả cũng. Y, liên yêu, đồng dư giả người nào?” Thẩm Tử Dực trong lòng hơi động, ngước mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc. Người khác có thể nghe không hiểu nhưng hắn thì biết, mình vừa nghe xong Ái liên thuyết, sau này sẽ càng thêm yêu thích hoa sen.