Lời này rất không khách khí làm cho thị nữ kia rất bất mãn, có điều người này là quận chúa, một hạ nhân nhưng nàng dù nhìn không vừa mắt cũng không thể làm gì, tuy vậy nói vài câu thì cũng được” công tử nhà ta nói, hôm nay bốn vị sư phụ giúp làm nhiều điểm tâm chiêu đãi khách nhân như vậy, đều rất vất vả nên mời bọn họ đến bên kia ngắm cảnh uống trà ăn điểm tâm, cũng coi như là Thẩm viên tỏ lòng biết ơn Đoan vương phủ và Viên phủ. Đồng thời, kết quả trận đấu cũng sẽ được thông báo trong chốc lát, nên mới đề bốn vị đầu bếp cùng qua đó”
“Hi.” Đan Dương công chúa thở phào nhẹ nhõm, cười nói,” nha đầu ngươi cũng thật là, sao lại nói không đầu không đuôi vậy hả ? vừa rồi ta còn tưởng chỉ mới một mình Lâm Tiểu Trúc a”
Làm chủ nhân đáp tạ hạ nhân của người đến hỗ trợ, thậm chí là khao thưởng cũng có, chẳng qua là Thẩm Tử Dực làm vậy có hơi quá, muốn thưởng thì tìm chỗ khác, không nên để bọn họ trộn lẫn với khách nhân. Dù là công bố kết quả trận đấu thì đã có chủ nhân ở đó rồi, cần gì kêu cac đầu bếp đi qua, nếu bị thua thì thật khó coi. Nhưng có lẽ đây là cách Thẩm Tử Dực muốn lấy lòng Uyển Hoa quận chúa nên mọi người cũng xóa bỏ nghi ngờ, không để chuyện này trong lòng nữa mà lục tục theo Đan Dương công chúa xuống lầu.
Mọi người nghĩ vậy, Uyển Hoa quận chúa lại càng nghĩ như vậy, lúc này nàng vui như mở cờ, thậm nghĩ phải làm thế nào để bù lại vừa rồi nàng mắng Thẩm Tử Dực là” điên rồi” , cũng không còn tâm tử đế ý tới Lâm Tiểu Trúc nữa, rút chiếc nhẫn trên tay đưa cho thị nữ kia” đa tạ tâm ý của công tử nhà ngươi, cái này thưởng cho ngươi”
Thị nữ kia không lấy nhưng Uyển Hoa quận chúa đâu để cho nàng chối từ, một hai đeo chiếc nhẫn vào tay thị nữ. Đợi sau khi thị nữ kia nói lời cảm tạ xong, nàng mới làm như lơ đãng mà nói” vừa rồi ta tức giận nên mới quá lời, ngươi đừng nói lại với công tử nhà ngươi” nói xong còn vỗ vai thị nữ nói” ngươi nha, sau này nên nói rõ ràng một chút để tránh mọi người hiểu lầm, ngay cả Đan Dương công chúa vừa rồi cũng hiểu lầm nha”
“Quận chúa yên tâm, vừa rồi quận chúa nói gì, nô tỳ không có nghe rõ” thị nữ kia cũng là ngươi thông minh.
Uyển Hoa quận chúa mới yên tâm mang theo thị nữ của mình rời đi.
Lâm Tiểu Trúc nhìn theo bóng dáng Uyển Hoa quận chúa mà lắc đầu. Vị quận chúa này có lẽ là nữ nhi được Đoan vương phi sủng ai cho nên đầu óc ngu si tứ chi lại phát triển, vừa rồi nàng cần gì hạ thấp thân phân mà thương lượng với một thị nữ, bảo một nha hoàn của mình đến nói với nàng là được rồi.
“Lâm tiểu Trúc cô nương, thỉnh.” Vị thị nữ kia dường như cũng hết ý kiến với Uyển Hoa quận chúa, nhìn bóng dáng nàng đã đi xa mới quay sang mời Lâm Tiểu Trúc.
“Tiểu Trúc cô nương. Ngươi đi đi, chỗ này để ta thu dọn là được rồi” Viên ngũ nương vội vàng cầm lấy cái đĩa trong tay nàng.
Người khác đều nghĩ Thẩm Tử Dực làm ra chuyện khác thường như vậy là vì Uyển Hoa quận chúa, chỉ có Lâm Tiểu Trúc biết là vì khối ngọc bội ở trên cổ nàng. Theo lời của lão gia tử thì nàng có được khối ngọc bài này, địa vị tuyệt đối không thấp hơn các nữ khách ở đây, thậm chí có lẽ còn tôn quý hơn cả Đan Dương công chúa. Cho nên Thẩm Tử Dực thấy nàng có ngọc bài, tuyệt đối sẽ không thể đối đãi với nàng như một hạ nhân nữa, nếu không ngày nào đó lão gia tử biết được, hắn không gánh nổi trách nhiệm. Đây chính là nguyên nhân hắn mời nàng tham gia thi hội, lại để thị nữ đến mời nàng. Để lời giải thích nói sau, đơn giản là vì hắn muốn xem nàng như một vị khách quan trọng chứ không có bằng vai phải lứa với ba vị đầu bếp khác, mời ba người kia cũng chỉ để giúp nàng che giấu thân phận.
Bất cứ ai cũng đều là nhân tinh, nói chuyện làm việc cứ phải loanh quanh lòng vòng.
Nàng cảm khái!
Đương nhiên, Uyển Hoa quận chúa là một ngoại lệ.
Nếu người ta đã mời cả bốn đầu bếp, mình không đi thì thành ra vô lễ. Nếu có cơ hội, Lâm Tiểu Trúc sẽ nói với Thẩm Tử Dực nên liền đi theo vị thị nữ kia.
Lúc này bên bãi có đã có hơn mười cái bàn, bên trên có văng phòng tứ bảo, còn có cả nước trà trái cây, bên cạnh còn có ghế ngồi. Các nam khách và nữ khách đều đã tập trung về chỗ này. Gió lạnh thổi phất phơi, đứng trên bãi cỏ xanh biếc nhìn ngắm muôn ngàn đóa sen nở rộ trong hồ, ai nấy đều cảm thấy sảng khoải, thích ý.
Lúc này Viên Thiên Dã, Thẩm Tử Dực, Viên Chấp và hai công tử trên tuổi khác không biết đang nói gì mà ai nấy đều lộ vẻ tươi cười. Thấy Lâm Tiểu Trúc đi tới, Thậm Tử Dực vốn đang chăm chú nói chuyện vội quay đầu lại, từ xa mỉm cười chào nàng. Nơi này nhiều người lắm mắt, Lâm Tiểu Trúc cụng không muốn dây dưa với hắn rồi bị người đàm tiếu, làm như không phát hiện, quay đầu nói chuyện với thị nữ, sau đó nhìn Lý đầu bếp cùng hai đầu bên của Đoan vương phủ đang đi tới, nhưng nàng không nhìn thấy Viên Thiên Dã nhìn nàng một cái rồi lại quay sang liếc Thẩm Tử Dực một cái.
“Mọi người đến đông đủ rồi sao ? kết quả trận đấu điểm tâm thế nào không quan trọng, chủ yếu là vừa rồi mọi người được thưởng thức món ngon, giờ thì ngắm cảnh đẹp, chắc chắn tâm tình sẽ rất sảng khoái. Bây giờ chúng ta làm thơ đi, không chỉ thơ mà từ, văn, ca, phú. . . đều có thể. Làm xong sẽ chọn ra ba người đứ đầu, Dực công tử sẽ dùng đặc sản quê nhà làm phần thưởng, đến lúc đó sẽ công bố kết quả thi đấu điểm tâm rồi trao giải một lần luôn, mọi người đồng ý không ?” Trần phò mã thấy mọi người đã tới đông đủ liền đi đến vị trí trung tâm bãi cỏ, lớn tiếng nói.
“Được, nhưng mà công chúa và phò mã không thể làm thơ, nếu các ngươi tham gia, thứ tốt của Dực công tử đều đưa đến phủ các ngươi hết, chúng ta chẳng phải là chỉ phụ họa thôi sao ?” có nam tử lớn tiếng nói.
Mọi người cũng vui vẻ phụ họa” đúng, đúng”
“Được, hôm nay ta và công cháu sẽ không tham gia, coi như bồi mọi người đi thi” Trần phò mã cũng là người khôi hài, cười đáp, lại nói” mọi người chủ yếu là chơi vui thôi, không cần quá mức gò bó theo quy tắc vần luật như các thư sinh. Hôm nay không hạn chế câu chữ, vần luật, mọi người tùy ý làm theo sở thích và khả năng của mình. Tuy nhiên hôm nay chúng ta ngắm hoa sen, vậy lấy đó làm chủ đề, trong thời gian ba nén nhang phải hoàn thành, sau đó ta và công chúa sẽ bình phẩm. Đương nhiên, nếu không ai muốn làm thơ mà thích làm giám khảo thì có thể nói với ta”
Nói xong liền kêu tiểu đồng đi thắp nhang.
Các vị đầu bếp cũng không để ý các công tử tiểu thư ăn xong bày trò gì, hai đầu bếp Đoan vương phủ thấy Lâm Tiểu Trúc đi tới,chắp tay hỏi” ngươi là Lâm Tiểu Trúc cô nương”
“Đúng vậy, hai vị đầu bếp hảo” Lâm Tiểu Trúc cung kính vén áo thi lễ.
Đoan vương phủ tuy có chống đối nàng và Viên Thiên Dã nhưng hai người này lại làm người ta nảy sinh tôn kính. Không chỉ vì bọn họ đã hơn năm mươi tuổi mà tay nghề có lẽ không thua gì Mã giáo tập và Du giáo tập. Một nhân tài kiệt xuất đáng giá để người ta kính trọng.
“Tiểu Trúc cô nương tuổi còn nhỏ lại có nhiều nghiên cứu, làm ra nhiều món ăn mới lạ như vậy thật sự làm hai lão nhân chúng ta hổ thẹn a. Ta thấy Tiểu Trúc cô nương sẽ trở thành một thế hệ trù sư mới nha” một vị đầu bếp lên tiếng.
Lý đầu bếp ở bên cạnh liền giới thiệu” đây là Lưu ngự trù, còn kia là Ngô ngự trù”
“Lưu ngự trù quá khen, Tiểu Trúc không dám nhận. Tiểu Trúc may mắn được thưởng thức hoa hồng bách quả mật cao do hai vị làm, hương vị quả thực rất ngon. Hai vị công lực thâm hậu làm cho Tiểu Trúc bội phục tự đáy lòng” Lâm Tiểu Trúc cười nói.
Nàng nói những lời này rất chân thành tha thiết, làm cho hai vị ngự trù vô cùng cảm động. Lưu ngự trù đang tính nói chuyện thì cách đó không xa vang lên thanh âm của Viên Thiên Dã” Tiểu Trúc, qua đây gặp Đường công tử đi”
Lâm Tiểu Trúc quay đầu liền thấy Đường Viễn Ninh đang đứng bên cạnh Viên Thiên Dã. Đường Viễn Ninh thấy nàng liền nháy mắt, làm một cái mặt quỷ rồi nhanh như chớp nghiêm trang chắp tay” Lâm cô nương,bánh kem của ngươi thực sự làm bản công tử kinh diễm, không biết khi nào mới được thưởng thức tiếp tay nghề của cô nương ?”
Lâm Tiểu Trúc đành phải cáo từ ba vị đầu bếp, đi đến bên cạnh Đường Viễn Ninh, đoan đoan chính chính thi lễ với hắn rồi nói” ba ngày sau cửa hàng điểm tâm sẽ khai trương, thỉnh Đường công tử đại giá quang lâm”
“Ba ngày sau ?” Đường Viễn Ninh cao giọng” vậy là ngày hai mươi tháng chín này ? ngày lành” lại hỏi” ở đâu ?'
“Đầu phố đông, cửa hàng tên gọi Ngọc Soạn Trai” thanh âm của Lâm Tiểu Trúc tuy không lớn nhưng lại thanh thúy dễ nghe, đi vào lòng người”
Nói xong, Lâm Tiểu Trúc cười thầm. Đường Viễn Ninh này thật thú vị, đối đáp tựa như đã từng cùng nàng thương lượng lời kịch từ trước, nói năng có thứ tự lớp lang. Nàng đang lo không biết nên nói với các công tử, tiểu thư quý tộc ở đây chuyện cửa hàng khai trương thế nào, Đường Viễn Ninh hỏi một câu, lại giúp nàng thuận lợi thông báo. Có trận đấu hôm nay, sau này mọi người muốn ăn lại ba món điểm tâm kia chắc chắn sẽ tìm tới cửa.
Nàng vốn định thẻ ưu đãi nhưng lại nghĩ tuy hình thức mới lạ cũng chưa chắc đã được đón nhận, giảm giá, người ta lại nghĩ mình khinh thường họ, cho rằng họ không có tiền. Các quý tộc luôn coi trọng mặt mũi hơn tất cả. Cho nên cân nhắc lợi hại, nàng quyết định loại bỏ ý tưởng này. Nàng cảm thấy chỉ cần dựa vào mấy món điểm tâm mới lạ là đủ, không cần chiết khấu, việc mua bán trong tầng lớp quý tộc cũng sẽ thuận lợi.
Quảng cáo xong, Đường Viễn Ninh xòe quạt, cười hì hì nói” nghe nói Tiểu Trúc cô nương cũng sẽ làm thơ, ngươi cũng làm một bài cho mọi người cùng nghe đi”
“Đường công tử, ngài lại đùa giỡn Tiểu Trúc rồi” Lâm Tiểu Trúc hận không thể đá hắn một cước, mới khen hắn xong, quay đầu lại đã không biết điều.
Viên Thiên Dã cũng trừng mắt liếc Đường Viễn Ninh. Hôm nay Lâm Tiểu Trúc đã bị Uyển Hoa quận chúa liệt vào danh sách đen, Đường Viễn Ninh nói như vậy, nếu để nàng nghe được không biết lại gây ra phiền toái gì. Tuy hắn không sợ Uyển Hoa quận chúa giở trò nhưng một nữ nhân điên luôn làm cho người ta đau đầu.