Bên trong nói chuyện, Lâm Tiểu Trúc thật ra nghe được, nàng biết ViênThiên Dã sẽ không muốn để nàng đi, thành ra cũng không để ý lắm. Nhìnnăm lượng vàng trong tay, khóe miệng kiềm không được mà nhếch lên,thoáng thấy ánh mắt ghen tỵ của Ngô Bình Cường liền cúi đầu, ra vẻ thành thật.
Viên Tri Bách có thể xác định nhi tử chính là thích cônương này cũng từ chối cho ý kiến đối với những lời của Viên Thiên Dã,quay đầu nói với bên ngoài bức rèm” Lâm Tiểu Trúc, ý của ngươi thế nào?”
Làm người không nên đòi hỏi quá nhiều, hiện giờ đã hiểutính tình của Viên Thiên Dã, biết ở bên cạnh hắn cũng không quá thảm,Lâm Tiểu Trúc đương nhiên không muốn đi cùng vị quý nhân ngay cả mặt mũi còn chưa biết kia. Cho nên không cần nghĩ đã nói” Tiểu Trúc là hạ nhâncủa công tử đương nhiên sẽ nghe theo sự phân phó của công tử”
“Nga ? vậy ngươi có thể suy nghĩ một chút. Công tử nhà ngươi là cấp dưới của ta, ngươi theo ta, tiền đồ hơn hẳn đi với hắn rồi” Viên Tri Báchthuyết phục.
Lâm Tiểu Trúc kiên định đáp” Tiểu Trúc nguyện ở lại trong sơn trang, nghe theo sự phân phó của công tử”
Câu trả lời này là cho tâm tình của Viên Thiên Dã rất tốt, cười nói với phụ thân mình” gia không phải vẫn thích tay nghề của Mã sư phụ sao ?ngài mang hắn đi đi”
“Hừ.” Viên Tri Bách trừng mắt liếc conmột cái, nhớ tới lời Viên Toàn đã khuyên hắn liền không gây khó dễ vớiViên Thiên Dã” trong khoảng thời gian ta ở đây, để nàng nấu ăn cho tađi”
Viên Thiên Dã không có ý kiến gì về chuyện này, tính tìnhcủa Lâm Tiểu Trúc luôn khiến mọi người yêu thích, nếu phụ thân cũngthích nàng. . . vậy thì không gì tốt hơn.
Có được bí quyết,Viên Tri Bách cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Còn chuyện tay nghề làm thịtnướng của Lâm Tiểu Trúc còn cao hơn cả sư phụ dạy nàng là lão Mã thì hắn không quan tâm, bởi vì hắn biết nhi tử của hắn sẽ để ý, hắn chỉ cầnngồi im hưởng thụ là được. Nhớ tới chức trách làm giám khảo của mình,hắn lại cầm đũa nếm thử món ăn của Hạ Sơn và Ngô Bình Cường.
Tục ngữ nói, không sợ không ngon mà chỉ sợ quá ngon. Viên Tri Bách vốnlà người sành ăn, lại được nếm qua món thịt nướng của Lâm Tiểu Trúc,càng cảm thấy món thịt nướng của Ngô Bình Cường và Hạ Sơn ăn vào rấtngán, hương vị cũng không thơm ngon bằng.
Hắn lại gọi đám người Viên Thiên Dã nếm thử, sau đó hỏi” ta muốn trao danh hiệu đệ nhất choLâm Tiểu Trúc, các ngươi có ý kiến gì không ?”
“Không có ýkiến» mọi người đồng thanh đáp. Nếu bình thường, phải nếm hết các món ăn rồi mới phân định cao thấp chứ không thể chỉ mới một món đã đưa ra kếtquả, như vậy sẽ thật bất công. Nhưng chuyện sức khỏe và sở thích củaViên Tri Bách vẫn luôn xung đột với nhau, mấy năm qua đã làm mọi ngươisứt đầu mẻ trán. Không cần nói đâu xa, chỉ mấy ngày vừa qua thôi cũng đã ép buộc mọi người quá mức. Bây giờ Lâm Tiểu Trúc đã giải quyết được nan đề này, tuy chưa chứng minh được phương pháp của nàng thực sự tốt nhưng có hi vọng vẫn hơn là không có gì. Hơn nữa, thái độ làm người của nàng, mọi người đều hiểu rõ, không cần chứng minh, trong lòng cũng đã tin hơn phân nữa. Cho nên chỉ hận không thể ban thưởng thật hậu hĩnh cho nàng,đệ nhất danh thì tính là gì chứ.
Bên trong, mọi người đều nhấttrí đồng ý để Lâm Tiểu Trúc đạt danh hiệu đệ nhất, bên ngoài, hai đốithủ của nàng càng không dám cho ý kiến về quyết định này. Từ lúc LâmTiểu Trúc nói ra những lời kia, bọn họ đã không còn ý muốn tranh caothấp với nàng. Ngay cả Ngô Bình Cường luôn cho rằng mình tài giỏi nhưngkhông gặp thời, vẫn luôn ghen tỵ với Lâm Tiểu Trúc cũng tự biết mìnhtrong tình huống như vậy, một lời cũng không thể thốt ra chứ đừng nói là một đống đạo lý cao thâm ảo diệu như vậy, còn thuyết phục được vị quýnhân kia. Hơn nữa, còn tự tìm ra bí quyết làm món thịt nướng thơm ngon,hắn tự thấy mình không có năng lực đó.
Bình thường, Lâm TiểuTrúc thể hiện trí tuệ và sự nhạy bén ở trước mặt Viên Thiên Dã và ĐườngViễn Ninh, bọn họ không được nhìn thấy, hôm nay được chứng kiến, làm cho bọn họ khiếp sợ và kính nể, trong lòng không khỏi sinh ra kính phục,hoàn toàn tâm phục khẩu phục khi nàng đạt danh hiệu đệ nhất. Thật ra thì không phục thì làm được gì ? Ngô Bình Cường biết, chỉ cần quý nhân cóhảo cảm với Lâm Tiểu Trúc thì dù mình nói hay đến mức nào, có lý ra saocũng sẽ không thay đổi được kết quả. Hơn nữa, có cho hắn mười là gan,hắn cũng không dám nói ra những lời khác người như Lâm Tiểu Trúc, chonên hắn lấy gì để tranh với nàng ?
“Nghe nói, đệ nhất danh được quyền đưa ra một yêu cầu” đoán được nhi tử thích cô nương này, hứng thú của Viên Tri Bách đối với Lâm Tiểu Trúc ngày càng đậm, liền hỏi” LâmTiểu Trúc, ngươi có yêu cầu gì, cứ nói ra, nếu bản lão gia có thể làm,nhất định sẽ đáp ứng ngươi”
“Thật sự?” Lâm Tiểu Trúc mừng rỡ.Vị quý nhân này là lão đại của Viên Thiên Dã nha, mệnh lệnh của hắn,Viên Thiên Dã không thể không nghe theo. Nếu nàng bây giờ nàng yêu cầuhắn cho mình chuộc thân chắc Viên Thiên Dã không thể không đáp ứng chứ ?
Nghe Lâm Tiểu Trúc hô lên, tâm của Viên Thiên Dã liền trầm xuống. Nhađầu kia muốn khẩn cấp rời khỏi hắn vậy sao ? một cỗ chua sót tràn ngậptrong lòng hắn, bất chấp phụ thân nghĩ thế nào đã vội vàng lên tiếng”yêu cầu của Lâm Tiểu Trúc, mấy ngày trước đã nói rồi, lúc đó ta đã hứavới nàng”
“Yêu cầu gì vậy ?” ngoại trừ Đường Viễn Ninh, ai nấu đều rất tò mò.
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn về phía bức rèm, mấp máy miệng, cố đèn nén ý định nhờ quý nhân thay nàng chủ trì công đạo. Dùng năm ngàn lượng bạc chuộc thân là chính nàng đã đáp ứng, lúc này ở trước mặt mọi người lậtlọng chỉ làm cho Viên Thiên Dã nổi giận mà thôi, như vậy thì nàng sẽkhông có trái cây ngon mà ăn, hơn nữa cũng vi phạm nguyên tắc làm ngườicủa nàng. Thôi quên đi.
Viên Thiên Dã thấy Lâm Tiểu Trúc khônglên tiếng, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, không trả lời mọi người mà nóivới bên ngoài” các ngươi có thể trở về”
“Dạ” Hạ Sơn tuy rất tò mò Lâm Tiểu Trúc đã đưa ra yêu cầu gì, nhưng vẫn nghe lời công tử màcáo lui. Vừa về tới sân đã vội hỏi” Lâm Tiểu Trúc, ngươi đã đưa ra yêucầu gì vậy ?”
Chuyện chuộc thân, nếu không ai nói tới thìthôi, một khi đã nói ra thì sẽ như dịch bệnh mà lan tràn, cản trở kếhoạch của Viên Thiên Dã, còn gây nên phong ba bão táp. Lâm Tiểu Trúc chỉ muốn bảo vệ bản thân cũng không có năng lực cứu vớt người khác nên sẽkhông nói ra sự thật liền bày ra vẻ mặt đau khổ” ta muốn công tử thưởngtiền nhưng vị quý nhân kia đã cho ta năm lượng vàng, không biết công tửcó còn chịu thưởng ta hai mươi lượng bạc như đã hứa không ?”
“Tổng cộng bảy mươi lượng ?” Ngô Bình Cường lớn như vậy, số tiền hắnthấy được chỉ là hai trăm năm mươi văn tiền bán thân, bây giờ nghe LâmTiểu Trúc nói vậy, hai mắt trợn tròn nhìn nàng như nhìn thấy một đốngvàng.
“Ngô Bình Cường, ngươi làm cái gì vậy?” Hạ Sơn thấy vậy liền tiến lên ngăn cách hắn và Lâm Tiểu Trúc, cau mày hỏi.
“Ta có bao nhiêu tiền thì các ngươi đã biết” nếu vàng của nàng bị mất,công tử đương nhiên sẽ liệt hai người này là đối tượng tình nghi đầutiên. Lâm Tiểu Trúc thò đầu từ phía sau Hạ Sơn trả lời Ngô Bình Cường,sau đó xoay ngườ đi về phòng ngủ, thừa dịp không có ai, đem đĩnh vàngkhâu vào đai lưng của mình.
Ngô Bình Cường không phải là NgôThái Vân, dù lòng dạ có chút hẹp hòi, lá gan lại nhỏ nhưng bị nàng nóinhư vậy cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Nếu ở đây có ngânhàng thì hay rồi, đem gởi vào đó là an toàn nhất, lúc này nàng rất hoàiniệm ngân hàng ở hiện đại.
“Lâm Tiểu Trúc, thế nào? Trận đấu kết quả như thế nào?” vừa vào sân, mọi người đã ồn ào hỏi.
“Hắc hắc, ta được đệ nhất danh.” Lâm Tiểu Trúc vừa tươi cười nói vừanhìn Tô Tiểu Thư biểu tình trên mặt phức tạp đang đứng ngay cửa phòngngủ.
Đem chuyện của nàng và Hạ Sơn nói với Viên Thiên Dã, ngoại trừ Ngô Bình Cường thì người bị hiềm nghi lớn nhất chính là Tô TiểuThư. Tuy ở chung với nhau ba năm vui vẻ nhưng nàng vẫn không quên thânphận nội gián của Tô Tiểu Thư. Theo lý thì Tô Tiểu Thư sau khi biết tâm ý của Hạ Sơn giành cho mình liền chuyển yêu thành hận, làm ra chuyện nhưvậy không phải không có khả năng. Hơn nữa nàng cũng là người có cơ hộinói với Viên Thiên Dã chuyện này, nếu là người khác, làm sao trong khoản thời gian ngắn có thề tìm được Viên Thiên Dã.
Cho nên ngày đókhi trở lại phòng ngủ, nàng đã hỏi thăm mấy người trong phòng về thờigian đến ruộng lúa, Hạ Sơn cũng hỏi bên phía nam sinh. Kết quả mọi tộichứng đều chỉ về phía Tô Tiểu Thư. Có lẽ ngày đó Tô Tiểu Thư đến phòngbếp cũng không phải muốn nghe lén, cho nên hành tung không có lén lút,như vậy rất dễ bị điều tra ra. Có điều sau khi biết chân tướng sự việc,Lâm Tiểu Trúc cũng không có giáo mặt chỉ trích nàng, hơn nữa có chỉtrích thì được cái gì chứ, mà chuyện đã xảy ra rồi, nàng có hối hận cũng không bù được gì. Hạ Sơn vốn vì chuyện tình cảm mà có chút áy náy nhưng lúc này cũng đã bình tĩnh lại, tình cảm ba năm coi như là chấm dứt.
“Tiểu Trúc, chúc mừng ngươi a!” sau khi mọi người rời đi, Tô Tiểu Thưtươi cười đi đến bên nàng, thấp giọng nói” ta muốn hỏi, ngươi đã đưa rayêu cầu gì với công tử”
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu, lẳng lặngnhìn nàng, thấy Tô Tiểu Thư lảng tránh, không dám nhìn lại mới nhẹ nhàng cười nói” yên tâm, ta không có yêu cầu ở cùng một chỗ với Hạ Sơn” nóixong cầm mộc dũng đi ra ngoài.
Nàng cảm thấy cái mũi có chút êm ẩm. Nhớ ngày nào, khí lực của nàng còn yếu, đều là Tô Tiểu Thư múc nước giúp nàng, cũng là Tô Tiểu Thư đã giặt quần áo giúp nàng trong mùa đông rét mướt. Lúc trước hai người tốt như vậy, sao giờ lại rơi vào tìnhcảnh này ?
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Viên Thập, thanh âm có chút lo lắng nói với nàng” Lâm Tiểu Trúc, công tử cho gọi ngươi”
Lâm Tiểu Trúc dụi mắt, nhìn Viên Thập hỏi” có chuyện gì vậy ?' nàng vừa từ chính viện đi ra, lẽ ra lúc này Viên Thiên Dã phải bồi quý nhân ăncơm mới đúng, tìm nàng làm gì chứ ?
Viên Thập tiến tới gần,liếc nhìn Chu Ngọc Xuân bên cạnh một cái rồi mới kéo Lâm Tiểu Trúc sangmột bên nói” công tử hỏi ngươi, có phải tất cả tiền ngươi đều mang theobên người phải không ? nếu không thì mau về lấy rồi đi theo ta”
Lâm Tiểu Trúc trong lòng nhảy dựng, đưa mắt nhìn Viên Thập như muốn hỏi.
Viên Thập nhẹ nhàng gật gật đầu. Hắn biết Lâm Tiểu Trúc thông minh, không có gì giấu được nàng.
“Đều ở trên người, ta hiện tại có thể đi theo ngươi.” Lâm Tiểu Trúcxoay người sang chỗ khác,đưa mộc dũng cho Chu Ngọc Xuân” ngươi giúp tamang đến phòng tắm đi, ta đi cùng Viên Thập một lát” nói xong yên lặngnhìn Chu Ngọc Xuân một cái rồi mới theo Viên Thập rời đi. Trong khoảngthời gian này, nàng luôn không biết khi nào sẽ rời khỏi sơn trang chonên đem tất cả tài sản khâu vào trong đai lưng, cho nên bây giờ khôngcần quay về phòng ngủ.
“A, Lâm Tiểu Trúc, đưa quần áo của ngươi đây, ta giúp ngươi mang đến phòng tắm luôn” Chu Ngọc Xuân ở phía sau hô lên.
“Không cần.” Lâm Tiểu Trúc ôm lấy bọc quần áo, phất tay đáp.