Chim lượn trên trời, thú chạy dưới đất, cá lội lòng sông, rau củ trong vườn… làm sao để từ những thứ này hóa thành mỹ thực là điều Lâm Tiểu Trúc chăm chú nhất từ khi xuyên về cổ đại. Cả ngày luôn tự hỏi, nhân sinh có gì là lớn nhất? Có phải sinh mệnh là lớn nhất không? Hay tình ái là thứ lớn nhất... Nàng cũng không rõ nữa, cuộc sống của nàng ở đây rất thoải mái, không có sóng gió, cứ bình bình ổn ổn mà trôi qua. Đôi lúc nàng cũng tự nghĩ, có phải bản thân đã trở nên nhàm chán quá rồi không?
Nàng hay gặp Tần thị lắm, Tần thị lúc nào cũng tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì được nàng cả, đành phải dậm chân dựa vào tường mà thở dốc thôi. Lâm Tiểu Trúc làm mặt quỷ trêu chọc Tần thị, có thể nói đây là thú vui hằng ngày của nàng, cho cuộc đời đỡ nhàm chán một chút. Ở đây chẳng ai có thể đánh được nàng, chửi thì cứ cho Tần thị thoải mái đi. Đôi lúc nghe cũng rất vui tai, như chim hót véo von vậy.
Bình luận truyện