Tất cả bọn họ đột nhiên thay đổi quyết định, thay vì đến cái biệt thự u ám đó thì sẽ bỏ chút thời gian đi karaoke. Cả một tập thể thì sẽ vui hơn
Cuộc vui xảy ra suốt ba tiếng đồng hồ và cũng không có dấu hiệu dừng lại. Bảo thì có hơi hơi không thích nơi ồn ào cho lắm và cũng có bị chuốt cho vài lon bia. Khó khăn lắm anh mới chuồn ra được ngoài này với cái cớ là đi vệ sinh. Anh vẫn không quên mang theo hộp quà đó ra theo cùng mình
Nhìn xem!! Một bên là quà của người anh cảm mến và một bên... chính là quà của người anh đã từng yêu. Anh không muốn bỏ nhưng cũng không muốn giữ lại... một quá khứ quá đau buồn và đầy sự hận thù
Loan đang phiêu theo cuộc vui cùng với lớp. Đã rất rất lâu không có một hôm như thế này. Từ đầu đến cuối năm cuối tháng cô đều bận làm gì còn thời gian để bên cạnh họ. Có vẻ họ rất vui trong ngày lễ này
Hôm nay thôi, sau ngày hôm nay Loan lại phải dấn thân tiếp tục với công việc hiện tại. Không có thời gian nghỉ ngơi, không có thời gian bên những người mình yêu quí. Cô còn một điều quan trọng hơn cần phải làm cho sáng tỏ
Độ rung mạnh của chiếc điện thoại mà cô đeo bên hông đã đánh thức con người đang vui chơi. Nhìn dãy số trên màn hình cô không ngần ngại ra khỏi đó ngay
- Con xin nghe... cái gì!! Hộp quà đó...
Lòng cô dâng lên nỗi tức giận vô bờ muốn xé nát thứ gì đó. Hận chiếc điện thoại trong tay không thể đem mà ném đi vì đập vào mắt cô bây giờ chính là Bảo. Anh quằn quại liên hồi bên cạnh tường, quần áo xộc xệch. Loan lo lắng chạy nhanh đến đó ngồi xuống bên anh. Không có sự phòng bị Bảo đã nhanh tay lao đến gì chặc Loan vào tường. Xương quai xanh đập mạnh vào nền đá khiến không không thể không rên lên tiếng rên đau đớn. Loan mắt nhắm mắt mở nhìn người trước mặt
- B... Bảo... cậu... đã ăn hộp quà của Vy sao- Giọng nói đau lòng của Loan vang vảng bên tai khiến anh lấy lại ý thức mà nhìn ngắm cô nàng xinh đẹp trước mặt
- Mình biết trong đó chứa gì Loan à... cậu- Bảo hất Loan ra xa mình một cách mạnh bạo- Tốt nhất là nên tránh xa mình ra. Mình không thể kìm chế nổi đâu
Loan đứng dựa người vào tường rồi bước loạn xạ lại chỗ của Bảo khiến anh sợ hãi hơn mà lùi ra xa. Khi chỉ còn cách anh khoảng 20cm, Loan tung cước karate vào bụng của Bảo. Anh đau đớn ông cái bụng đáng thương rồi gục xuống dưới nền đất lạnh căm còn vang vang tiếng nhạc
- Chết tiệt!!- Loan thầm rủa- Cậu ta không thể khống chế được. Thuốc kích dịch... hay lắm Vy ạ- Cô nói với giọng điệu đầy sự tức giận
Bây giờ cô nên làm gì tiếp theo đây. Đây là loại thuốc cỡ mạnh, đảm bảo sau khi tỉnh dậy Bảo sẽ tiếp tục làm loạn và mục tiếu chính chính là cô
Đầu tiên cô nên gọi cho mọi người để tránh né buổi tiệc vui đã. Vì cô mà tôi phải bỏ dở những phút giây vui vẻ. Nhất định cô sẽ phải trả giá
Tiếp sau đó, Loan dìu Bảo vào xe thắc dây an toàn rồi phóng đi. May mắn thay ba cô đã đồng ý cho mình mượn xe hơi nếu không là xe mây thì sẽ như thế nào. Là người lái tất nhiên sẽ gặp bất lợi
Tuần này cô sẽ đến đó tận hai lần, cái căn biệt thự cũ kĩ trên đồi
***
- Em muốn đến đó ngay bây giờ- Giọng nói của Vy đanh đá chanh chua như mọi ngày phát lên trong chiếc xe cực sang chảnh
Nhìn sang chiếc ghế bên cạnh là đủ biết cô ta đang nhỏng nhẻo với ai. Một chàng trai cực kì kiều mĩ mang nét đẹp của những mĩ nam Trung Quốc mà các cô nàng hằn ao ước. Nhìn qua vẻ bề ngoài khó có thể đoán được rằng anh ta đã ngoài ba mươi
- Anh biết đó chính là lí do mà em đến đây. Anh biết rồi, bây giờ anh sẽ phải quay về căn biệt thự đó lần nữa
Anh ta nhấn ga, chiếc xe lao nhanh như gió trên tuyến đường vắng tanh
***
Ba của Bảo vẫn đang ở nhà, ông ấy đang nấu ăn và đợi thằng con duy nhất của ông trở về. Nhưng bây giờ thì sao? Một cô gái vác anh trên vai đi vào nhà như đã quen từ lâu, một người cha nhìn thấy cảnh tượng như thế thật sự sẽ cảm thấy rất hãi hùng
- Cháu... cháu là ai???- Ông ấy đưa hàng ngàn câu hỏi nghi vấn trong đầu nhưng miệng thì chỉ thốt ra được mỗi câu đó
- Bảo... bị bỏ thuốc. Bác giúp cháu mang cậu ấy lên phòng...
- Lên phòng!!??- Đầu ông ấy lại liên tưởng đến những thứ trong sáng
- Cháu chắc chứ!?- Ông ấy hỏi câu hỏi đầy nghi hoặc
- Cháu sẽ giúp cậu ấy giải thuốc
- Giúp nó giải thuốc... không phải chứ... cháu định...
!!!
- Không được!! Thằng Bảo nó chỉ mới 20 tuổi, sự nghiệp còn chưa vững chắc, cháu... cháu định bảo nó cưới vợ à. Không không! Người bố như ta không đồng ý chuyện này xảy ra sớm như thế
-!!??
Biểu cảm gương mặt của Loan lộ rõ sự ngu ngốc đến tột đỉnh. Bác ấy đang có suy nghĩ gì vậy
-... HẢ!!!??? B... Bác đang có cái suy nghĩ gì vậy. Không, không có đâu bác hiểu lầm cháu rồi
Ông ấy nhìn Loan một lượt từ trên xuống. Đạt tiêu chuẩn. Ông đưa tay ngón cái lên trước mặt người đang ngơ ngác nhìn mình
- Bác đồng ý
Đầu óc Loan quay cuồng muốn tìm cái gì đó để đập vào đầu mình rồi khiến nó tỉnh táo hơn. Sao ông ấy có thể có cái suy nghĩ đó. Cô ấp úng, muốn thoát khỏi ông bác với những cái suy nghĩ đen tối này
- À... hay bác cứ nấu ăn. Để cháu tự giải quýêt
Nói rồi Loan tiếp tục vác Bảo lên trên vai rồi tiến lên lầu. Thật tình!! Đâu phải đến đây một lần đâu. Chắc bác ấy đã có tuổi...
Đặt Bảo lên giường, anh đã tỉnh nhưng vẫn còn hơi mơ màn. Thừa cơ Loan đi thật nhanh vào phòng tắm xả nước vào bồn rồi ra ngoài vườn trước nhà. 3p sau cô lại có mặc trong phòng cùng vài bị nhựa trên tay
- Với số chanh này chắc chắn sẽ nhanh thôi
Loan dìu Bảo vào bên trong phòng tắm rồi đặt anh vào bồn với vỏn vẹn chiếc quần đùi trên người. Đó là cả một quá trình dài. Trong lúc đi anh không ngừng sờ mó sàm sỡ khiến cô vô cùng khó chịu. Đến nỗi chỉ muốm đấm vào mặt hắn một cái. Sau khi đưa Bảo vào bồn anh luôn miẹng nói nhảm và cả những thứ mà cô không muốn nhắc tới. Buồn lòng cô ra khỏi phòng tắm nằm ườn xuống chiếc giường ngay đó đánh một giấc. Nhưng không lâu sau, một giọng nói ai oán của người đó truyền vào tai khiến cô thức giấc. Nó phát ra từ dưới nhà
Vy làm gì ở đây? Chẳng phải Bảo và Vy đã cắt đứt quan hệ rồi sao
Vuốt đầu tóc của mình thật gọn gàng, Loan nhanh chóng ra ngoài xem xét tình hình không quên lườm WC một nhịp. Cô biết bây giờ ra ngoài sẽ bị Vy soi mói nhưng không sao. Khi sói đã vào hang thỏ thì thể nào cũng tìm ra thôi
Loan đứng trên cầu thang khoanh tay nhìn xuống. Vy đang đứng lẻ loi ở đó nhưng rồi cô lại thấy thêm một hình bóng. Ánh mắt của Loan thoáng chút sợ hãi, muốn nhấc chân chạy vào bên trong nhưng nó tê cứng mất rồi. Anh ta chính là chồng của chị Tuyết Nhi. Hai người vẫn chưa li hôn nên việc anh ta về đây sinh sống là đúng với pháp luật
- Con chào ba
Anh ta đưa vẻ mặt thân thiện bước đến bên ba mình dang rộng hai cánh tay chực sẵn. Nhưng ba của Bảo, ông nhổ bừa một nhúm nước bọt vào bồn rửa chén sau đó nói
- Tao không có thằng con như mày, hộ khẩu cũng đã tự mày cắt, đừng có gọi tao bằng cái giọng điệu thân thiết đó
Ba mình nói như thế, anh ta có chút hơi phận lòng. Anh đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn cha mình vào thẳng vấn đề chính
- Sao ba lại ở đây
- Sổ đỏ của căn nhà này có tên của tao. Mày đừng hòng tác oai tác oái. Hoàng Nhật Bình. Tao trân trọng nhắc lại họ tên mày lần nữa
Nói rồi ông xoay người tiếp tục rửa số bát đĩa mà do chính tay ông bày ra
Vy từ nãy giờ nghe ngóng cũng hiểu được sự tình, Cô đảo mắt nhìn xung quang xem xem căn biệt thự này đã đổi mới bao nhiêu rồi. Không ngờ sau ba năm không có người ở hay lui đến, hai cha con này đã chu tút lại căn nhà. Nhìn thật sang chảnh quí phái. Thoáng chốc hình ảnh của Loam lọt vào con ngươi trong suốt của Vy. Cô cười nửa miệng say đó khoác laya cánh tay của Bình lay lay tay kia chỉ chỉ về phía của Loan khiến tim cô lại đập liên hồi. Hai chân cô ta dậm dậm cứ như một đứ con nít, miệng cười tươi rói như một thằng oắt đang gọi kẹo
- Anh à!! Anh xem, đó chính là người bạn mà em đã kể cho anh hay đó
Anh ta nhìn lên hướng mà Vy đã chỉ. Ánh mắt tràn ngập sự ám muội nhìn Loan khiến cô rùng mình
- "Em vẫn đẹp như ngày nào" Xin chào- Bình nói nhẹ nhàng pha chút xa lạ. Chiếc môi anh ta cong lên lộ rõ một nụ cười gian ác. Ánh mắt sâu hoáy làm người khác giới khó mà thoát khỏi được. Nhưng Loan thì khác, cô chán ghét quay đi
Nhưng chưa đi được vài bươca thì cánh tay đã bị Vy kéo lại, nụ cười của cô mang vẻ tà mị hiếm có. Loan giật mình lạnh sóng lưng, cứ như có oan hồn quỷ bám đang theo đuổi vậy
- Hihi, anh ấy là banh trai của mình. Nào lại đây, chúng mình làm quen
Nghe đến hai chữ bạn trai, tâm thần Loan như bấn loạn chỉ biết theo gót chân của Vy mà xuống dưới. Cái tên đáng ghét, đã có bạn gái mơia mà còn dám dùng cái ánh mắt dê tà ấy với cô. Thật khiến người ta ghét cay ghét đắng
Hai con người đột nhiên xâm phạm lãnh thổ người khác. Đó là nhà của Bảo và cô đang ở đây. Một kẻ mà cô ghét đến tận thấu trời xanh, người muôzn giết cô bằng mọi giá.Còn một kẻ... người đã khiến chị Tuyết Nhi hoàn toàm tuyệt vọng vào tình yêu. Cô hận hắn đến tận xương tận tủy, hắn còn muốn quay lại đây làm gì, chỉ nỗi bẩn nhà của mà thôi. Đang là hang thỏ và trước mặt cô bây giờ chính là một con cáo và một con sói. Cẩn thận nếu không bị mần thịt
- Chào em cô nàng xinh đẹp
Tóc gáy cô dựng lên cả đưa tay miễn cưỡng nắm lấy hắn rồi buông ra ngay
- Hân hạnh- Giọng nói của Loan có phần bị vắp
Nói rồi cô hơi lưỡng lự chân sau đó bước thẳng lên lầu
- Bảo đang chờ...
- Oa~~ quan hệ của hai cậu tiến xa như thế này rồi à
Còn không phải do cô ta!? Nhất thời Loan quên mất cô ta chính là người đã bỏ thuốc kích dục vào bánh tình nhân
Lên được trên lầu và vào phòng của Bảo, Loan thở nhẹ ngồi xuống bên cạnh giường úp mặt vào tay. Cô muốn khóc nhưng không thể. Cơn sợ hãi chiếm lấy khiến nước mắt cũng chẳng muốn chảy nữa rồi
Nhớ lại quá khứ năm đó, hắn là một kẻ bội tình bội nghĩa. Đây là căn biệt thự do chính tay chị ấy kiếm tiền mua được, đồ đạc nội thất cũng có sẵn nên hắn chẳng phải bỏ ra một xu nào. Vì tình yêu với hắn, chị Tuyết Nhi không hề so đo gì cả
Nhưng rồi hắn ngoại tình, là một kẻ đào hoa mà. Một mình hắn qua lại không biết bao nhiêu cô nhưng người để hắn tự lộ diện chính bản thân mình trước mặt chị ấy lại là Loan. Hắn si mê Loan, đến điên dại. Nếu không phải vì lúc ấy cô ngu ngốc khả tin hắn thì có lẽ mọi chuyện sẽ không dẫn đến như hiện tại
Cơ thể Loan đang run rẩy, đến mức chả biết xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì. Cánh cửa nhà vệ sinh chợt mở, Bảo bước ra ngoài với vỏn vẹn chiếc khăn tắm bao phủ dưới thân. Anh nhìn về phía cô gái đang ngồi dựa vào giường đâm ra lo lắng. Anh tiến lại gần Loan hơn
Loan vẫn ngồi đó với gương mặt bất thần rồi sau đó mới nhận ra vẫn còn hơi ấm khác quanh đây. Cô ngước lên liền giật mình vì đó là Bảo. Cô chưa kịp lên tiếng đã bị anh ra hiệu mau im lặng. Cô gật đầu làm theo
- Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình- Giọng nói của Bảo nhiều hơi hơn là tiếng- Cậu có đồng ý làm bạn gái mình không!?
Đột nhiên Bảo cười, nụ cười ấy làm tâm hồn cô như được thư thái hơn. Anh ghé sát Loan hơn nữa khiến cô giật mình lùi ra sau nhưng đến đỉnh điểm chẳng còn thể lùi nữa. Chỉ bằng một tấm lưng cks thể dịch chuyển cả một chiếc giường? Siêu phàm!?
Thấy người con gái gần như lọt lỏng vào trong lòng mình trước mặt không hề có ý định trả lời, Bảo liền tiếp tục nói. Giọng nói Bảo nhiều hơi nhưng thanh thanh rất ấm
- Có lẽ thuốc vẫn còn trong người mình. Nó chưa tan hết thì phải... cậu... có thể cho mình câu trả lời!?
Loan càng điếng mình hơn khi Bảo nói rằng cơ thể anh vẫn chưa hoàn toàn tan hết. Nếu bây giờ cô đồng ý Bảo sẽ tha cho cô chứ hay sẽ làm chuyện... nghĩ đến đây Loan ngượng chín mặt hít một hơi thật sâu rồi thở ra
- Đ...
Chữ kia chưa buông hết Bảo đã nhồm đầu xuống mà ngoạm lấy môi Loan nhẹ nhàng len lõi vào bên trong. Hai tay anh choàng qua ôm lấy cả người Loan gì mạnh vào thành giường. Bảo vẫn mạnh bạo không cho cô mở miệng nói. Hai tay của Loan vẫn còn đó, đặt giữa hai người