Sáng hôm sau . Nó vừa bước tới lớp , đang định sẽ rủ Châu đi ăn sáng và hai đứa sẽ tha hồ tíu tít kể chuyện , nhất là nó phải kể việc đi tới WL ngày hôm quathì…
-Thoại My !! Anh Minh Hoàng gởi cho bạn nè !!
Nói rồi một cô gái đưa cho nó một phong thư xinh xinh . Nó nhận lấy , nhẹ nhàng mở ra đọc…
“ Đi chơi không , Thoại My ???
Coi như là bù ngày hôm qua nhé [ Cúp Tiết ]
Tôi đợi ở hoa viên.
Minh Hoàng”
Nó cười thích thú rồi nhanh chóng đi tới hoa viên theo lời Hoàng . Từtrước đến nay nó có bao giờ cúp tiết kiểu này đâu , nhưng nó cũng chẳngnên lo lắng làm gì . Vì đã có Minh Hoàng rồi , hắn chỉ cần nói 1 tiếngthì tất cả sẽ ổn thỏa , thậm chí là còn tốt đẹp hơn cả trước nữa ấy chứ.
____________________________
Tại hoa viên.
-Hi !! Tui tới rùi nè !!! – Nó vẫy vẫy tay chào .
Hoàng quay lại , thấy nó – hắn cười nhẹ nhàng . Nụ cười hiếm hoi khi ởtrường khiến bao nữ sinh xung quanh đều ngây ngất và cảm thấy ghen tịvới nó.
-Đi thôi !!
Dứt câu , Hoàng lại nắm lấy tay nó và dắt nó tới một cánh cổng nhỏ màutrắng . Đây là cổng riêng của các học sinh thích cúp tiết và có quyềnlực như bộ 3 – để đảm bảo mỹ quan cho nhà trường và làm hài lòng các quý công tử , tiểu thư.
Sau đó thì cả hai đặt chân tới một nhà để xe . Lần này sẽ đi bằng ô tô vì có thể sẽ đi nhiều nơi khá xa chẳng hạn ??
Cũng từ khi nó đến Biệt thự hoàng tử thì những chiếc xe mui trần thếnày mới có kịp “khoe dáng” . Còn lại thì đều để trong gara chưng cảnhchứ ít khi đụng đến.
__________________________________________________ _________
-Cô muốn đi chơi ở đâu ?? – Hoàng hỏi , giọng cởi mở hơn .
Nó nghiêng đầu suy nghĩ , tay huơ huơ trong gió một lát rồi đáp :
-Ở đâu mát mẻ một chút… !!!
-Hay là lại đi biển chơi ?? Lần trước dù gì cũng đâu có chơi được nhiều !!!
-ờ ờ !!! Đúng rồi , được á !!!!!!
Rồi chiếc xe lại lăn bánh về phía biển . Trên đường đi , nó cứ vừa hát vừa lúc lắc mái tóc đong đưa trong gió .
“Ban mai vừa lên một ngày thật vui
Em dạo chân bước nhanh trên hè phố
Tự tin cùng nụ cười rất tươi, khẽ hát ca cùng gió,
Nắng đong đưa như cũng vẫy chào
Thoáng thấy con tim vui…
Nhưng bỗng dưng, mây đến đây
Cùng một làn gió khiến cho hương tóc bay
Và hoa khẽ rơi vương trên áo em
Dường như ai kia trông thấy
Em hồn nhiên, chưa biết yêu
Chỉ biết sống yêu thương cuộc đời”
Hoàng khẽ mỉm cười , thấy nó vui hắn dường như cũng vui theo vậy.
_________________________
Tới biển .
Nó thích thú để sóng vỗ vào đôi chân bé nhỏ ,hít một hơi thật sâu để tận hưởng tất cả sự thú vị hiếm khi này .
Lát sau nó và Hoàng đi nhặt vỏ sò . Đúng hơn là chỉ có nó là chơi tròcon nít ấy , Hoàng chỉ bước theo dạo dạo thôi. Chợt như nhớ ra điều gì , hắn lên tiếng :
- Êy !! Đi biển mà không tắm là sự thiếu sót lớn đấy nhé !!! Hôm bữa đi cũng chưa tắm mà !!!
- Ừ nhỉ ??- Nó khẽ reo lên nhưng chẳng mấy chốc lại ủ mặt xuống :
- Nhưng tui lại chẳng biết bơi...
Rồi hắn bảo rằng chỉ cần lội nước ở gần bờ là cũng đủ vui rồi , chỉ cầnkhông đi ra xa là chẳng sao hết . Nó - trong bộ đồng phục học sinh - lội xuống nước một cách rón rén , lòng cảm thấy hơi mất bình tĩnh một chútnhưng không sao , ngay lúc đó Hoàng bước lại và đưa cho nó 1 cái phaobơi hình ... con rùa . Hừ , hắn cũng "ranh" quá nhưng rồi nó cũng nhanhchóng gạt phắt đi sự chọc ghẹo của Hoàng vì ít nhất , "phao rùa" đó cũng giúp ích được cho nó vào lúc này .
Khư khư lấy cái phao , nó thả mình nhẹ nhàng xuống nước phó mặc cho dòng nước xô đẩy , thế này thì tha hồ mà quẫy cựa, thỏa thích.
Một lát sau , nó buông phao bắt đầu tập bơi . Quẫy quẫy đôi bàn chân ,tay khua dưới nước . Nó ra vẻ đang bơi nhưng người thì cứ chìm dần chìmdần , choạng vạng.
Hoàng lắc đầu , tiến về phía nó rồi nhẹ nhàng đỡ nó . Nó cười gượng rồi cố gắng thử lần nữa .
Lần này thì hình như đã khác rồi , nó dường như đang nổi trên mặt nước đây này . Thành công rồi !!! Nó reo lên vui vẻ :
-Minh Hoàng !! Minh Hoàng !! Tui bơi được rồi đây này…!!!!
Như để chứng minh cho điều đó , nó “bơi” qua “bơi” lại mấy vòng .
Hoàng há hốc miệng sau đó thì quay lưng đi chỗ khác mà bật cười .. trời đất ơi !! Con bé vẫn đang dùng phao cơ mà…??? Thật là ngốc hết chỗ nói… [ phải nói là ngây thơ chứ nhỉ?]
______________________________
Vào lúc đó lại trường học.
Vũ có việc cần gặp Hoàng nên đi qua lớp hắn .
-Cô Cẩm Thoa !! Có Minh Hoàng ở trong lớp không ạ ??
Cô Thoa gỡ mắt kính ra , bước lại phía Vũ :
-Không em ạ ! – Nói rồi cô ghé sát tai hắn mà thỏ thẻ : - Mà…. Sao em đẹp trai thế ???
Vũ rợn cả người … ôi !! Bà cô già rồi mà còn “hám trai” dễ sợ…
- … à… à…vậy thôi ạ…!!!
Nói rồi hắn rùng mình bỏ đi một mạch . Còn cô Cẩm Thoa vẫn cứ đứng dõi theo bóng hắn khuất dần một cách đầy mến mộ _ ____!
……………….
“ Nhưng rốt cuộc Minh Hoàng đi đâu nhỉ ?? Vậy thì phải qua tìm Thoại My xem…” Nghĩ rồi Vũ đi sang lớp của nó .
Và kết quả cũng giống như vậy . Không có nó ở đó .
Hắn bắt đầu cảm thấy hoảng loạn … có khi nào … Black Rose lại ra taylần nữa ? Vũ run run đôi bàn tay , cố gắng lấy điện thoại ra gọi choBảo.
-Alo ! Nhất Bảo đấy à…!!! Thoại My và Minh Hoàng đều không có ở lớp … có khi nào Black Rose đã….
-Sao cơ..?? Black Rose – cô ta lại giở trò à ??? – Bảo như hét lêntrong điện thoại , cả lớp học nhìn chằm chằm vào hắn , hắn cười duyên ấm áp rồi sau đó chạy vù ra khỏi lớp để tiếp tục cuộc thoại.
-Có lẽ thế… cả 2 không có ở đây… giờ ra hoa viên chúng ta sẽ chia nhauđi tìm khắp trường… - Vũ lắp bắp nói , hắn đang hơi mất bình tĩnh .Hắnlo sợ Black Rose sẽ càng ngày càng mạnh tay hơn.
-Ok!!
____________________________
Sau khi chơi vui vẻ ở biển . Hoàng chở nó đi tới một shop quần áo đểmua một bộ đồ . Đơn giản là vì bộ đồng phục đã ướt trong khi nó thìchẳng mang theo gì để mặc cả.
Sau đó thì đi tới khu trượt cỏ để tiếp tục cuộc vui chơi. Nó thì chưabao giờ chơi trò này nhưng nghe hắn bảo là rất thú vị nên nó cũng háohức lắm.
Nhìn thấy đồng cỏ xanh mướt đẹp bao la , nó không dấu nỗi cảm xúc , reo lên :
-woa…!! Đẹp quá..!!
-Ừ , mà trượt cỏ còn thú vị hơn cơ !!! – Hoàng nheo mắt nói rồi cùng nó bước vào trong .
………………….
-Điều quan trọng của trượt cỏ là phải là thật bình tĩnh để giữ thăngbằng, kế đến mới dùng lực của hai cánh tay đẩy gậy về phía sau tạo đàcho bánh xích lướt đi. Người thì phải luôn hướng về phía trước thì thăng bằng mới tốt được !! – Hoàng chỉ giảng tỉ mỉ cho nó .
Nó nghệt mặt ra , cười gượng nhìn hắn nói :
-Hic…!! Anh giảng nhanh quá… tui…tui chẳng hiểu gì cả…!!
-Ngốc ạ !! – Hắn khẽ mắng yêu rồi sau đó giảng từng bước cho nó . Nógật gù ợm ờ , đối với nó thì lí thuyết cũng chẳng quan trọng lắm . Thựchành mới thật sự là điều thú vị .
Gió hơi mạnh , lất phất . Độ dốc cũng không quá cao nhưng cũng đủ đểlàm cho nó hơi thiếu một chút tự tin .Hít một hơi sâu , nó đẩy gậy vàtrượt… vi vu … vi vu…
Khung cảnh thơ mộng còn nó thì ngã nhoài xuống đất . Nó không cảm thấyđau lắm vì đã được trang bị vật dụng bảo hiểm cả rồi . Chỉ có điều là nó cảm thấy hơi quê thôi.
Như đọc được ý nghĩ của nó , Minh Hoàng chạy lại đỡ nó và mỉm cười ấm áp :
-Cô có sao không ??? Người lần đầu tiên trượt lúc nào cũng vậy hết đó…
-hì hì !! – Nó cười nhẹ rồi tiếp tục cố gắng tập .
Nó nhìn Hoàng mà đầy ngưỡng mộ , hắn trượt giỏi mà đẹp quá . Từng đường lách của hắn cứ nhẹ như không , uyển chuyển và điệu nghệ . Hắn hoàn hảo mà.
Thấy nó ngừng trượt trong giây lát , Hoàng trượt lại hỏi :
-Cô không chơi nữa hả ??
-Mỏi chân quá à !!!!!
-Vậy đi trượt xe nhé !!
Dứt câu , Hoàng dẫn nó tới sân trượt gần đó , được thiết kế theo hình làn sóng và có độ dốc tương đối lớn.
Thấy vậy nên nó hơi dè dặt :
-Tui sợ lắm…
-Đã có tôi mà… - Hoàng đáp – câu nói này của hắn làm nó nhớ lại chuyệnngày hôm qua ở WL – lúc đó Thiên Vũ cũng nói câu đó với nó ...nhẹ mỉmcười…
Cả hai cùng ngồi lên một xe trượt . Hoàng điều khiển , còn nó chỉ việc ngồi ở đằng sau “tận hưởng” .
Làn gió rít qua , xô đẩy mái tóc bay bay . Mát rượi… cảm giác thậtthích thú .. Tuy thế nhưng nó vẫn sợ lắm vì tốc độ trượt khá là nhanh .
________________________________
9h30 tại trường.
-Không thấy..!!!
-Tôi cũng không !!!
Vũ và Bảo thở dài sau một tiếng đồng hồ lục tung cả trường lên để tìm nó và Minh Hoàng.
-Gọi điện cho Minh Hoàng thử xem ?? – Bảo chợt nói.
Vũ lại thở dài đầy ủ dột , giọng chán nản :
-hừm… tôi cũng đã gọi rồi… không liên lạc được…!!
-Chết tiệt..!! Thoại My cũng chẳng có di động nữa chứ… - Bảo gằn lên bực bội , hắn cũng lo chẳng kém gì Vũ.
-Black Rose thật hiểm độc…
Sau đó Vũ và Bảo rời khỏi trường học . Về tới Biệt thự với hi vọng Black Rose sẽ để chút tín hiệu gì đó.
____________________________
1h chiều.
Cả hai đều thấm mệt và đói. Họ kéo nhau tới một quán ăn ven đường . Lạthật , đi xế xịn mà ăn ở vỉa hè . Điều này khiến nhiều người cũng chú ýnhưng đó cũng là sở thích của nó và Hoàng .
Ăn ở đấy thì có sao đâu nhỉ ? Ngon và thú vị đấy chứ ?? Bằng chứng làmỗi người đã ăn đến 2 suất cơm hộp , luôn miệng kêu ngon và cười vui hớn hở cả buổi.
Minh Hoàng đã thay đổi.
__________________________________________________
Một buổi vui chơi chán chê kết thúc ở đó . Cả hai quyết định về Biệt thự và không đi chơi thêm ở đâu nữa cả.
Trên đường đi về , nó chỉ ngủ . Còn Hoàng thì lái xe , lâu lâu lại ngắm nhìn nó và mỉm cười , lòng ấm đến lạ thường.
Cả hai đâu biết rằng , trong lúc này đây . Từng giây , từng phút trôiqua đối với Vũ và Bảo thật nặng nề , ai cũng đều mang trong mình một tâm trạng đầy âu lo và mệt mỏi .
___________________________________________
“ Kíng koong… kíng koong…”
Chuông cửa Biệt Thự reo lên . Vũ , Bảo không ai hẹn ai mà cùng chạy thẳng ra cổng .
-Thoại My !! Minh Hoàng …. Hai người…
-Uả… các anh làm sao vậy…?? – Nó ngạc nhiên khi thấy bộ mặt của Vũ và Bảo vô cùng nặng nề.
-Hai người…hai người có làm sao không ?? – Bảo nói rồi kéo nó và Hoàngvào trong như thể sợ tụi nó gặp nguy hiểm không bằng , mà nếu đặt trường hợp là Bảo hay Vũ lúc này thì lo lắng như thế là không thừa một chútnào.
-Sao là sao ??? – Nó chớp mắt hỏi lại , nó có hiểu gì đâu .
Vũ ngó sang Hoàng , giọng sốt sắng :
-Black Rose không làm gì cậu và con nhỏ sao ???
-Là sao ?? – Đến lượt Hoàng ngơ người ra .
Vũ thở hắt rồi bình tĩnh nói tiếp :
-Vậy tại sao khi sáng hai người lại không có ở trường là sao??
Nó cười nhăn nhìn sang Hoàng , sau đó thì phá lên cười hô hố :
-hâhahaha… anh tưởng bọn tui bị Black Rose ra tay hả ??Nhầm to rồi !!!! Bọn tui… đi chơi mà … hahaha hahaha…
Nó càng cười thì nỗi tức trong Vũ mỗi lúc lại càng lớn hơn .
-Thật đúng là !! Đi chơi thì nói một tiếng !! Lần sau đừng để ngườikhác phải lo lắng cho mình như vậy ! Rõ chưa ????? – Vũ gắt lên , mặtnóng bừng bừng tiến thẳng vào nhà , không nói không rằng thêm điều gìnữa .
Nó ngưng cười . Mặt trơ ra , miệng lầm bầm đủ để mình nó nghe “ Ơ..!!Thiên Vũ – hắn ta tức đấy à ??? Xì… Đúng là cái đồ .. cái đồ hâm !! Cáiđồ thần kinh !! Tui đi chơi mà cũng phải báo cáo với anh chắc .. đúng là đồ con khỉ khó tính !!!”
Rồi Bảo vỗ vai nó , cười nhẹ :
-Thôi !! Cô và Minh Hoàng không sao là tốt rồi… !! – Tiếp đó hắn ngóqua phía Hoàng , thầm thì . Không hiểu hắn nói cái gì mà làm cho Hoàngđỏ mặt tía tai , lừ lừ bước vào trong.
___________________________________________
7h Tối hôm đó.
Tại phòng Minh Hoàng.
-Alo !!! Ba đấy à ??
-Ừ ! Bố đây , Minh Hoàng – con vẫn khỏe chứ ???
-Vâng… cũng tạm ổn ! Có chuyện gì không bố ??
Rồi ông Nguyễn cười nhẹ , đáp lại chậm rãi :
-Uhm.. bố gọi cho con là muốn thông báo một việc để con tiện bề màchuẩn bị . Bố quyết định tuần sau cho con đi du học với Minh Thảo !!
Hắn cảm thấy hơi choáng… chuyện này quá đỗi bất ngờ… Nhưng hắn vẫn dứt khoát trả lời :
-Không bố ạ !! Con sẽ ko đi du học …
-Tại sao vậy ?? bố đã sắp xếp với nhà họ Trần rồi . Giờ dời lại không được đâu con !!
-Bố đừng cứ tự quyết định như thế… cuộc đời con – con tự hiểu phải sắp xếp thế nào… chào bố…
Nói rồi Hoàng cúp điện thoại ngay . Hắn sợ là cứ phải đấu tranh với bốnhư vậy . Hắn chẳng muốn. Ít nhất thì hắn phải ở lại vì một người –người mà hắn có thể sẵn sàng đánh đổi tất cả.
Vì lí tưởng ấy , Hoàng sẽ chẳng đi đâu cả . Nhất định thế !!!